“Độ hảo cảm hiện tại của Tiêu Chỉ là bao nhiêu?”
Hệ thống: [Hiện tại là 60%.]
“Sao lại tăng chậm như vậy chứ? Bọn ta suýt hôn nhau đến nơi, vậy mà chỉ tăng được 10% thôi sao?”
Hệ thống: [Cái này… thật ra… độ hảo cảm cũng sẽ vì một số nguyên nhân mà giảm xuống. Ví dụ như vừa rồi nha hoàn của ngươi bước vào, Tiêu Chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận, nên độ hảo cảm giảm 10%.]
“Ngươi đang nói cái quái gì thế hả?”
Hệ thống lập tức giả chết, mặc kệ tiếng cô tức giận gào thét trong đầu.
Nguyệt Nha lúc này cũng đã phản ứng lại, mặt đỏ bừng, vội nói:
“Đại thiếu gia, tiểu thư, Tướng gia mời đại thiếu gia đến gặp.”
“Ta biết rồi.”
“Uyển Nhi, ta đi tìm phụ thân trước đã. Tối nay chúng ta lại gặp nhau nhé.” Tiêu Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Biểu ca đi thong thả.” Tống Uyển cúi đầu, vẻ mặt e thẹn.
Tiêu Chỉ cong môi cười nhẹ, khẽ xoa đầu cô rồi rời khỏi sân.
Tống Uyển vào phòng, ngồi trên giường cẩn thận mân mê miếng ngọc bội do chính tay nam nhân ấy chạm khắc, khóe môi cô nở nụ cười mỉm.
“Tiểu thư, người và đại thiếu gia…” Nguyệt Nha không nén được tò mò mà hỏi.
“Thứ ngươi vừa thấy, chính là điều ta muốn nói.” Tống Uyển cười, ngước mắt nhìn tiểu nha đầu.
“Nhưng…nhưng mà họ đều nói đại thiếu gia…” Nguyệt Nha muốn nói lại thôi.
“Nguyệt Nha, lời người ngoài nói dù có nhiều đến đâu cũng không bằng những gì chính mình cảm nhận được rõ ràng. Dù thế nào đi nữa, chàng vẫn là người ta muốn gả trong đời này.” Tống Uyển vẫn kiên định như cũ.
“Nhưng tiểu thư, người thật sự cam lòng cả đời này không có con sao? Không nghĩ đến cảnh con cháu đầy nhà, con nối dõi quây quần bên gối ư?” Nguyệt Nha có chút thất lễ, cảm thấy tiếc nuối thay cho Tống Uyển.
“Làm càn! Ai cho phép ngươi dám vọng nghị chủ tử như vậy hả?” Tống Uyển cũng thu lại nụ cười lạnh lẽo, cất giọng quát.
Nguyệt Nha chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, sợ hãi đến mức vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gương mặt nhỏ bé tái nhợt.
“Tiểu thư, nô tỳ ăn nói không lựa lời, nô tỳ không nên thất lễ, xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi, sau này, nô tỳ nhất định sẽ quản chặt cái miệng của mình, không dám khua môi múa mép nữa.” Nguyệt Nha run rẩy cất giọng cầu khẩn.
“Nguyệt Nha, nếu không có biểu ca, thì cũng sẽ không có Tống Uyển của hiện tại.” Tống Uyển cười chua xót.
“Thôi thôi, ngươi lui xuống đi, gọi Nguyệt Dung vào hầu hạ.” Tống Uyển thở dài một tiếng.
“Tạ ơn đại ân của tiểu thư, nô tỳ sẽ đi gọi Nguyệt Dung tỷ tỷ tới.” Nguyệt Nha cảm kích rời đi.
Nguyệt Nha vừa lui xuống, Tống Uyển lại thở dài một hơi. Quả nhiên tiểu nha đầu kia còn non dại, chưa hiểu chuyện.
“Tiểu thư, nô tỳ xin phép trang điểm, chải tóc cho người.” Nguyệt Dung bước vào, cung kính nói.
“Không cần, hầu hạ ta thay xiêm y là được.” Tống Uyển cất giọng lười nhác.
“Vâng, nô tỳ sẽ hầu hạ người thay y phục.”