“Biểu ca, hình như huynh không hiểu ý muội.” Tống Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn anh ta.
“Cái gì?”
“Muội… là đang xót xa cho huynh, xót vì huynh phải vất vả, sao huynh lại không hiểu? Ngược lại còn làm muội giống như quá đỗi phù phiếm.” Tống Uyển e lệ cúi đầu, không nhìn anh ta nữa.
Tiêu Chỉ lập tức hiểu ra ý của Uyển Nhi, cả người bỗng trở nên luống cuống.
“Uyển Nhi, ta... ta quá ngu ngốc, đã hiểu lầm lời muội nói rồi.” Tiêu Chỉ lúng túng giải thích đến mức giọng nói có phần lộn xộn.
“Phì.” Tống Uyển bật cười duyên dáng, dùng đôi mắt trong trẻo ngây thơ nhìn anh ta.
“Biểu ca, huynh thật là thú vị. Muội chỉ trêu huynh vài câu thôi, vậy mà huynh lại nghiêm túc như vậy.”
Tiêu Chỉ lập tức trở nên ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện chút hồng hào.
“Uyển Nhi, muội đừng trêu chọc ta nữa.”
“Vậy biểu ca có mang quà gì cho muội không?” Tống Uyển nhìn Tiêu Chỉ, ánh mắt long lanh tràn đầy sự mong chờ.
Tiêu Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ngay sau đó, anh ta lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội đưa cho Tống Uyển đang tràn ngập hy vọng.
“Cảm ơn biểu ca!” Tống Uyển nhận lấy ngọc bội.
“Muội thích là được.” Tiêu Chỉ nở một nụ cười.
Tống Uyển tinh mắt nhận ra những vết thương nhỏ trên tay Tiêu Chỉ, chi chít khiến cô có chút động lòng.
Cô đứng dậy, bước đến trước mặt anh ta, đưa bàn tay trắng nõn mịn màng của mình ra.
“Ta... ta chỉ mang theo miếng ngọc bội này, trên người không còn thứ gì tốt để cho muội cả.” Tiêu Chỉ có chút bất an, mở miệng nói.
Tống Uyển bật cười. Người đàn ông này thật sự đơn thuần đến đáng yêu. Cô rõ ràng không nói muốn thứ gì khác, vậy mà anh ta lại tự tưởng tượng ra.
“Biểu ca, đưa tay huynh ra đây.”
“Hả?”
Tống Uyển không nói gì thêm mà trực tiếp cúi xuống kéo tay anh ta. Bàn tay người đàn ông thon dài. Nhưng khi nhìn kỹ, cô mới phát hiện trên tay anh ta có đủ loại vết thương lớn nhỏ, đều là do bị vật sắc nhọn cứa phải, có vết thương còn chưa lành hẳn.
Còn Tiêu Chỉ, từ khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô đã hoàn toàn mất phản ứng. Đầu óc anh ta tràn ngập những suy nghĩ…
“Biểu ca, muội đi lấy thuốc mỡ bôi cho huynh, tay huynh sẽ mau lành hơn.” Tống Uyển buông tay anh ta, xoay người bước vào phòng.
Khi cô trở ra, thấy anh ta vẫn đang ngẩn ngơ nhìn bàn tay bị cô nắm, cô không nhịn được mà bật cười.