Ôm một người, đi dọc theo một con đường, cứ như thế đi mãi, giống như cha mẹ cậu…
P/s: Mọi người nghe bài Some Say Love – Leanne Rhimes trước khi đọc phần cuối của phiên ngoại này nha ^^
Loạt báo mới ra vào sáng thứ hai hôm đó khiến Juliano nhăn mặt nhíu mày và một cái tên nằm trong danh sách những người bị tai nạn trên đường cao tốc ấy đã khiến cậu chú ý.
Johnny Efulaite, nếu không nhìn thấy ảnh đăng trên báo, có lẽ cậu sẽ không có chút cảm xúc gì với tin tức này, nhưng cậu còn nhớ rõ, ông ấy là huấn luyện viên của Fiez. Nếu trước giải đấu Australian Open không tìm được huấn luyện viên thích hợp, Juliano thật có thể nghĩ đến cảnh cậu trai tên Fiez đó sẽ khốn đốn thế nào.
“Sao thế, Juno, bộ mặt của em khi nãy giống y như lúc cha nhìn thấy tin tài chính biến động!” Adrew ở phía sau bưng tách cà phê, trưng ra vẻ mặt như phát hiện một chuyện động trời.
“Không liên quan tới anh!” Juliano nhét miếng bánh mì bơ sữa vào miệng, quảy túi vợt ra ngoài.
“Em đúng là ngày càng không đáng yêu tí nào!” Andrew huýt sáo một tiếng rồi tiếp tục nhấm nháp bữa sáng của mình.
Hôm nay trong lúc huấn luyện, Juliano hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Không biết khi cậu ta biết huấn luyện viên của mình xảy ra chuyện sẽ như thế nào đây? Đau lòng…Khổ sở…Nói không chừng còn khóc, vì cậu biết cậu ta là một người lương thiện dễ mềm lòng…
Cũng vào hôm nay, huấn luyện viên Mochein cũng nhộn nhạo tinh thần, nói trắng ra là còn chưa tới mười phút ông lại gọi một cú điện thoại, và mỗi lần nói chuyện điều cãi cọ ồn ào với người ở đầu dây bên kia.
Cho đến khi hết giờ huấn luyện, Juliano mới biết đối tượng mà ông khắc khẩu là ai.
“Trời ạ, lão Kez chết dẫm đó đúng là không được bình thường, đệ tử mà ông ta huấn luyện một tháng chỉ đến muộn có ba lần mà ông ta lại hủy bỏ hợp đồng! Tôi đã gặp cậu nhóc đó rồi, rất có tiềm lực, vậy mà ông ta lại khai trừ cậu ấy!”
“Vậy “một tháng đến muộn ba lần sẽ hủy bỏ hợp đồng” có ghi trong bản hợp đồng huấn luyện sao?” Juliano vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi, trong lúc huấn luyện nếu không cố gắng thì cho dù có “thiên phú” đi chăng nữa cũng sẽ trở thành đồ bỏ.
“Ờ, chắc là có ghi trong đó!” Mochein suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Nếu một tháng huấn luyện muộn ba lần, tôi cũng sẽ luộc ông!” Juliano quảy túi vợt đi ra sân bóng bỏ lại Mochein mém ngất vì nghe mấy câu của cậu.
Đến lúc lái xe đến đón hai người, Juliano bỗng mở miệng, “Người bạn tên lão Kez của ông là một huấn luyện viên rất giỏi sao? So với ông thì thế nào?”
“Tuy rằng cái tính khó ưa của ông ta luôn khiến người khác phải đau đầu…Hai người chúng tôi vừa thấy mặt nhau sẽ cái không ngừng…Nhưng…Ông ta là một huấn luyện viên rất tốt…” Mochein còn nghĩ Juliano sẽ hỏi thêm cái gì nữa, nhưng cậu chỉ quay đầu nhìn ra ngoài kính xe, không nói câu nào.
Về đến nhà, việc đầu tiên mà Juliano làm là mở máy tính lên tìm tư liệu về huấn luyện viên Sarkez Raymond, xem ra người này rất nghiêm khắc, nhưng ông ta cũng rất có kinh nghiệm, lại từng là huấn luyện viên vỡ lòng của không ít tuyển thủ nổi tiếng trong giới tennis. Juliano lấy mấy cuộn băng ghi trận đấu của Fiez cho vào túi rồi bảo lái xe đem gởi đến nhà lão Kez. Nhưng lúc lái xem trở về bảo mấy cuộn băng đó đã được gởi đi, Juliano cảm thấy hối hận.
Sao mình lại nhiều chuyện như thế, mình và cậu trai tên Fiez đó ngay cả nói chuyện với nhau cũng chưa từng.
Tại sao mình phải xen vào chuyện của người ta như thế? Tại sao mình lại lo cậu ta không tìm được một huấn luyện viên tốt? Tại sao mình lại cảm thấy mình chưa bao giờ ngốc như lúc này?
Cỡ khoảng một tuần sau, Juliano nghe Mochein bảo lão Kez đã làm huấn luyện viên cho một cậu nhóc tên Fiez, một khắc đó, Juliano cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng của mình như tìm được chỗ dựa, bình lắng xuống.
Có một huấn luyện viên giỏi, cậu sẽ tiến bộ nhanh hơn, sau đó nhanh chóng…Nhanh chóng vượt qua tôi…
“Hôm nay trông em vui lắm!” Adrew ngồi trên bàn ăn ở đối diện cười nói.
Trông rất vui? Juliano ngẩn người, có thể trông thấy biểu tình trên mặt cậu cũng chỉ có mình anh trai cậu Adrew mà thôi, “Anh có thời gian quan sát tôi như thế chi bằng anh dành thời gian đó lại làm cho xong cái luận văn chết tiệt của anh rồi cút về Manchester đi!” Juliano từ tốn đáp lại.
Ngay khi Juliano nguôi dần đi chuyện của cậu trai đó, Mochein lại bảo với cậu vào cuối tuần này lão Kez sẽ dẫn đệ tử của mình đến thi đấu với cậu.
Juliano nghe Mochein nói xong thì ngây ra, cậu ta sắp tới rồi sao? Cậu có thể đánh tennis với cậu ấy? Cậu thừa nhận khi ấy cậu cảm thấy rất vui, thậm chí những lúc nghĩ đến chuyện cuối tuần này sẽ được gặp cậu ta, mặt đối mặt đứng cùng một sân với cậu ta tim cậu sẽ đập thật nhanh…
Cậu cố lê hết bốn ngày, cuối cùng thì cái ngày cuối tuần ấy cũng đã đến. Vào buổi tối trước hôm đó một đêm cậu đã thu xếp sẵn đồ đạc, ngay cả vợt cũng chỉnh lại thật kĩ, giày thể thao cũng lau lại một lần.
Sáng sớm, sau khi thay xong bộ đồ thể thao, cậu còn đứng trước gương ngắm nghía nửa ngày, cho đến khi Adrew nãy giờ chờ ăn sáng, chịu không nổi chạy lên, trêu chọc, “Juno yêu dấu của anh, trông em giống như đang hẹn hò với cô bé mà em thầm thương trộm nhớ lắm đó!”
“Hôm nay tôi có buổi đấu thử!” Juliano quay đầu lại trừng anh mình một cái, sau đó đi thẳng xuống phòng khách.
“À, vậy đối phương là tiểu mỹ nữ nào của giới tennis vậy?” Andrew còn chưa từ bỏ ý định, bám theo phía sau Juliano, trông bộ dạng anh ta y như con sên, tức nhiên đấy là suy nghĩ của Juliano thôi.
“Đối phương là nam!”
“Nam?” Adrew nhìn cậu em đang nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, cười bảo,”Em xác định mình không có cảm giác tim đập thật nhanh, rất mong mỏi được gặp cậu ta cộng với thật lo lắng sợ mình không đủ xinh trai chứ?”
Juliano mở túi vợt, ném một quả tennis ra ngoài, chỉ chút nữa thì khuôn mặt đẹp của Adrew đã bị em mình hủy mất.
Cậu không thèm để ý tới những gì Andrew nói, hôm nay là ngày mà cậu chờ mong nhất, nhưng lúc cậu vào sân bóng lại nghe Mochein bảo lúc Fiez ra khỏi nhà không cẩn thận bị ngã cầu thang ảnh hưởng tới mắt cá chân.
“Cậu ta có nghiêm trọng lắm không?” Đó là câu nói đầu tiên của Juliano khi nghe tin này.
“Nghe nói là bị sưng lên, giờ đang ở bệnh viện chờ kết quả chụp xương chân, nhưng cho dù thế nào thì e là cả tuần nữa cũng không thể luyện tập!”
“Ở bệnh viện nào?”
Mochein nhìn Juliano bằng ánh mắt quái dị, ông chưa bao giờ thấy cậu nhóc này quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài tennis, “Tôi không có hỏi…”
Juliano xoay người đi.
“Cậu đi đâu?” Mochein hỏi.
“Về nhà!” Tuy Juliano trả lời như thế nhưng thật ra cậu lại bảo lái xe chạy hết mười mấy cái ngã tư.
Đó là một căn hộ màu vàng nhạt, đương nhiên tất cả những căn hộ ở khu này đều có một màu như thế.
Cậu đứng bên ngoài cửa sổ, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy cậu trai đó đang nằm trên sô pha, tập trung tinh thần xem trận đấu trên TV, trên mặt của cậu ấy thấm đầy vẻ cô đơn.
Chỉ thiếu một chút nữa cậu đã gõ lên cánh cửa sổ đó, nhưng khi cậu đưa tay đến một nửa cậu đã ngừng lại, tim cậu đập thật nhanh. Cậu biết lúc này mình không thể nói được gì nữa, giống như một con thú kinh hãi, cậu vội vã xoay người lại, mở cửa xe, trốn vào.
Về đến nhà, cậu chạy một hơi lên phòng mình, đóng cửa lại, nhào lên giường, giấu mặt vào đầu gối.
Juliano, cậu đang lo lắng chuyện gì? Đang sợ cái gì? Rốt cuộc thì cái gì đã khiến cậu không giống cậu nữa?
Nhưng quan trọng nhất chính là tại sao cậu trai đó chỉ không tới tập luyện mà cậu lại cảm thấy thất vọng đến muốn khóc.
Không biết qua bao lâu, bác quản gia Todd lên gọi cậu xuống ăn cơm chiều, cậu chỉ nói một câu không muốn ăn rồi lại nhốt mình trong phòng.
Cậu nằm trên giường, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, cậu không muốn có người nào ảnh hưởng tới mình! Juliano bật dậy, lấy hết mớ băng ghi hình trong ngăn tủ bỏ vào túi, cậu muốn vứt hết những thứ này, sau đó quên hết tất cả, tiếp tục làm một Juliano trong lòng chỉ có tennis.
Nhưng lúc cậu cầm túi đi ngang qua phòng sách của cha mình, cậu nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong truyền ra, một giọng nữ thật nhẹ nhàng, êm ả. Cậu đẩy nhẹ cửa ra, thấy cha mình đang đứng trước bàn nhắm hai mắt, vẻ mặt thật hiền hòa, hai tay ông làm một tư thế ôm, từ từ di chuyển theo tiếng nhạc…
Some say love it is a river
That drowns the tender reed
Some say love it is a razor
That leaves your soul to bleed
Some say love it is a hunger
An endless aching need
I say love it is a flower
And you it”s only seed
It”s the heart afraid of breaking
That never learns to dance
It”s the dream afraid of waking
That never takes the chance
It”s the one who won”t be taken
Who cannot seem to give
And the soul afraid of dying
That never learns to live
And the night has been too lonely
And the road has been too long.
And you think that love is only
For the lucky and the strong.
Just remember in the winter
Far beneath the bitter snow
Lies the seed that with the sun”s love,
In the spring, becomes a rose
Juliano cảm thấy mắt mình cay cay, cậu bỗng nhớ tới mẹ cậu hồi còn sống, khi ấy mỗi khi cha cậu dùng xong cơm chiều ở nhà, bà sẽ tựa đầu vào vai cha cậu, hai người ôm nhau từ từ xoay tròn theo điệu nhạc này, giống như mãi mãi không ngừng.
Juliano cảm thấy trái tim đang đóng băng của mình bị thứ ấm áp gì đó làm tan ra…Cậu bỗng hiểu được thứ mình muốn là gì.
Ôm một người, đi dọc theo một con đường, cứ như thế đi mãi, giống như cha mẹ cậu…
Bữa sáng ngày hôm sau, Juliano vừa mới ngồi xuống, ông anh Andrew ngồi kế bên tiếp tục trêu chọc, “Ai nha, xem ra chuyện “hẹn họ” ngày hôm qua của em đã thất bại triệt để rồi!”
Juliano cũng không để ý đến anh ta, cho đến khi ăn hết những thứ trong đĩa, nhấp một ngụm sữa tươi, cậu mới vươn tay gõ trước mặt bàn Andrew, đối phương lập tức rút đầu ra khỏi tờ báo sáng.
“Bất kể thế nào anh cũng phải tốt nghiệp đại học, gia tộc Lars đều dựa hết vào anh đó!”
“Gì?”
“Bởi vì cho dù có bỏ cả dòng họ này tôi cũng muốn đạt tới mục tiêu của mình!” Juliano không thèm để ý tới miệng Adrew há ngày càng to, cậu quơ lấy túi vợt đi thẳng ra cửa.
Juliano đẩy mấy sợi tóc trước mặt ra, vai quảy vợt tennis, không ai trông thấy cậu đang nở nụ cười.
Tôi đang đợi cậu, đợi cậu ngày càng đến gần tôi, nhưng cậu phải cẩn thận đó, vì một khi cậu bước tới lĩnh vực của tôi, tôi sẽ bắt lấy cậu, không cho cậu có cơ hội đi nữa!