Với Juliano Lars mà nói, hôm nay cũng không phải là một ngày đặc biệt gì. Cậu tham gia vào trận đấu ở vòng thứ nhất của giải US Open thiếu niên, và thật dễ dàng loại bỏ tuyển thủ 15 tuổi người Hà Lan – cùng tuổi với cậu – McCaw Lint ra khỏi cuộc thi. Nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của McCaw Lint, Juliano cũng chỉ bước tới bắt tay đối phương cho có lệ, đây là trận đấu, thực lực quyết định hết thảy.
Đến giờ ăn trưa, huấn luyện viên của cậu – Mochein lại nhắc tới một vấn đề mà ông vẫn thường nhắc, ông hy vọng Juliano có thể giống như những cậu trai cùng tuổi, khi thắng thì vui sướng, lúc thất bại thì để người khác an ủi.
Juliano ngẩng đầu lên, hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
“À…” Mochein hơn bốn mươi tuổi lộ ra vẻ mặt phức tạp trước mặt một cậu nhóc, “Nói như thế nào nhỉ? Những đứa trẻ có vẻ mặt ôn hòa luôn sống rất thoải mái!”
“Hiện giờ tôi cũng rất thoải mái!” Juliano lại cúi đầu xuống.
Mochein không nói tiếp nữa, từ trước tới giờ đối với những đề nghị mà ông đưa ra trong quá trình huấn luyện, Juliano đều tiếp thu, còn về những phương diện khác…Có nhiều lúc ông thật muốn nói: Cậu thật sự thoải mái sao? Ngay cả một người bạn cũng không có!
Tuy nhiên, ông cũng không biết, thật ra thì Juliano vẫn luôn để tâm tới câu nói của ông.
Vui vẻ hòa nhã…Có đôi lúc Juliano cũng muốn được như vậy, giống như lúc đối tác làm ăn của cha cậu gặp cậu, đối phương đều cau mày bảo: “Con trai út của anh nhìn thật khó tính!” Nhưng anh hai của cậu lại có thể ở trước mặt những người khác nhau trưng ra vẻ mặt khác nhau, chẳng hạn như quan tâm, kính ngưỡng, khiêm tốn, thậm chí anh ta còn mỉm cười với đối thủ lâu năm của cha mình cứ như đối phương mới là cha anh ta.
Có nhiều lúc Juliano tự hỏi chính mình, nếu trong lòng tôi cảm thấy không vui, vậy tại sao tôi lại phải biểu hiện ra bên ngoài thật vui vẻ?
Tôi có tình yêu cuồng nhiệt với tennis, tôi liều mạng rèn luyện bản thân, cho nên mỗi lần đánh bại đối thủ đều là kết quả mà tôi xứng đáng có được, vậy tại sao tôi phải trưng ra vẻ mặt tiếc nối đến an ủi đối phương mới có thể cho là kết bạn?
Tôi chỉ là tôi mà thôi, Juliano.
Không ai nhìn thấy biểu tình gì trên khuôn mặt của cậu, cũng vì thế mà không ai biết trong lòng cậu thiếu niên thiên tài đã trải qua bao nhiêu lần tự hỏi. Cậu đã suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cũng vẫn không thể hiểu được.
Cậu đeo vợt trên lưng, đi vào sân bóng, đứng đối diện với vách tường một lần lại một lần luyện cách đập bóng, gọt bóng.
Chỉ cần cậu vẫn tiếp tục thắng là được rồi, như thế cho dù người khác có bàn tán gì thì cũng vô nghĩa?
Trong bất giác, trời đã tối dần, đèn trên sân bóng cũng đã được thắp sáng lên, cậu đưa tay lau đi mồ hôi trên trán. Trong lơ đãng, cậu nhìn thấy bên ngoài lưới sân có một cậu trai, vì phản quang nên cậu không thể thấy rõ khuôn mặt của cậu ta, nhưng cậu trai đó lại nhìn cậu nở một nụ cười, trong mơ hồ dường như nụ cười ấy lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn một cách kì lạ. Juliano ngẩn người, cậu cúi đầu xuống đánh bóng đi, bóng bật trở về nhưng cậu lại không tiếp được, cậu thừa nhận mình có hơi phân tâm, vì ít có người nào tươi cười với cậu như thế. Juliano sinh ra trong gia đình đại tài phiệt, từ nhỏ cậu đã gặp không ít những người trong thương giới, cậu rất hiểu ý nghĩa thật sự phía sau những nụ cười ấy, nhưng nụ cười của cậu trai khi nãy, đã khiến cậu cảm nhận được cái gì là thật lòng “Thưởng thức”, Juliano ngẩng đầu, “Cùng nhau chơi tennis nha?” Nhưng những lời này lại bị ế lại trong cổ họng cậu, bởi vì cậu trai ấy đã xoay người rời đi.
Ở trận đấu vào ngày hôm sau, Juliano dễ dàng chiến thắng tuyển thủ Boston người Mỹ – Alvine Alsom, cậu vẫn giống như trước đây, không có chút biểu tình gì bước tới nắm tay đối phương rồi ra khỏi sân bóng.
Đến con đường nhỏ ngoài sân bóng, mấy cậu nhóc trong tổ thiếu niên ôm chầm lấy nhau, có lẽ là đang an ủi Alvine vừa bị cậu đánh bại khi nãy.
“Hứ, cái tên Juliano Lars đó thật sự là đáng ghét mà! Tớ đoán sau mỗi lần mà cậu ta chiến thắng, nhất định cậu ta rất xem thường đối thủ của mình!”
“Nhìn cái mặt của cậu ta thật khó ưa! Ngay cả lúc bắt tay cũng không biết là thật tình hay giả ý nữa!”
“Chẳng qua là thắng có mấy trận đấu mà thôi, vậy mà lúc phóng viên phỏng vấn, cậu ta cũng trưng cái vẻ mặt xa cách đó ra! Quán quân Roland – Garros Claude cũng không có vẻ mặt ngông như thế!”
“Ngạo mạn vô lễ! Không coi ai ra gì! Đúng là càng nhìn càng thấy ghét!”
Juliano cũng không ra mặt ngăn bọn họ lại, cậu biết cậu chỉ có thể ngăn một người mà không thể cản được cả đám người, huống chi đó chỉ là những lời oán giận của người thất bại.
“Có lẽ…Cậu ta chỉ quá chăm chú đuổi theo mục tiêu của mình mà thôi…”
Juliano dừng bước lại, quay đầu qua, cậu thấy cậu trai nọ bị người bạn bên cạnh túm cổ, khuôn mặt cười cười, mái tóc xoăn ngắn màu nâu phập phồng trong gió khiến người ta có một loại dục vọng muốn vói ngón tay vào trong ấy.
“Tiểu tử thối! Cậu còn nói tốt cho cậu ta, tớ tuyệt giao với cậu đó nha!”
“Tớ không phải nói tốt cho cậu ta! Tớ chỉ cảm thấy vậy mà thôi…Ối…Rafael, tớ sắp không thở nổi…”
Juliano nhớ rất rõ nụ cười ấy, trong phút chốc cậu cảm thấy thật vui sướng, giống như một món báu vật mất đi mà tìm lại được. Cảm giác ấy đến một cách thật kì lạ. Cậu tự nhủ với mình, đó là vì cậu cảm giác được bọn họ là cùng một loại.
Juliano phải đến xem trận đấu vào buổi chiều vì theo như Mochein phân tích, người thắng ở trận này có thể sẽ trở thành đối thủ của cậu ở vòng tiếp theo, huống chi một trong hai người còn là tuyển thủ 16 tuổi người Nga Anjieliefu – tuyển thủ được giới truyền thông khen ngợi.
Nhưng lúc tới hội trường, Juliano phát hiện người hấp dẫn cậu không phải là Anjieliefu mà là đối thủ của cậu ta, cậu trai có nụ cười thanh thuần. Trước giờ Juliano không bao giờ bắt buột chính mình phải nhớ kỹ tên hay gương mặt của người nào, nhưng khi cậu nghe cha mẹ của cậu trai đó hưng phấn gọi tên “Fiez”, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại đọc thầm cái tên đó.
Fiez cũng không thắng được Anjieliefu, nhưng Juliano lại cho rằng kĩ thuật của cậu ấy tốt hơn Anjieliefu nhiều lắm. Cậu ta xử lý bóng rất tốt, cái cậu ta thiếu chính là tính ổn định trong kĩ thật và kinh nghiệm cọ xát. Chỉ cần cho cậu ta thời gian, cậu ta sẽ làm mọi người phải kinh hãi.
“Cưng à! Rõ ràng con đã đánh được bóng trở về, sao trọng tài lại không cho con điểm?”
“Mami yêu dấu, con không đánh bóng tới nơi được tính…” Fiez thấy mẹ mình đang bất bình, bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy tại sao khi nãy con phát bóng cậu bé kia không tiếp được mà trọng tài lại bảo con không đạt bắt phát bóng lại?”
“Đó là bởi vì con không phát bóng vào khu vực có hiệu lực,” Fiez khoát lên vai mẹ mình, “Được rồi, thực lực của con thật sự không bằng Anjieliefu, cho nên chi bằng khi về nhà mami nướng cho con một ít bánh puff để con có thêm thật nhiều sức lực tập luyện, vậy con sẽ có cơ hội đánh bại cậu ấy ở trận sau nha…”
Juliano cũng không lập tức rời khỏi hội trường như mọi khi, cậu lẳng lặng ngồi đó nhìn hai mẹ con cậu ta đứng cách đó không xa. Cậu thừa nhận khi nghe thấy sự bình thản trong câu nói sau khi thất bại của cậu trai ấy ấn tượng của cậu về cậu ta thật tốt, nhưng khi ánh mắt của đối phương lơ đễnh quét qua, cậu y như người có tật giật mình, nghiêng mặt sang chỗ khác…Đến lúc cậu quay đầu lại, hai người đó đã đi rồi.
Juliano căm giận chính bản thân mình, tại sao mình lại phải trốn tránh ánh mắt của cậu ta? Mình sợ nhìn thẳng cậu ta sao?”
Về đến nhà, căn biệt thự càng to lớn dường như càng trở nên trống trãi. Anh cậu đang học đại học ở Manchester, cha cậu có lẽ đang bận việc làm ăn mà không biết đã đi công tác ở nơi nào…Có lẽ cậu không nên trở về đây, trở về căn nhà tràn ngập bóng dáng của mẹ cậu, có lẽ đó là một sự tra tấn khôn cùng.
Xem xong tin tức, TV bắt đầu tường thuật lại trận đấu của cậu trai tên Fiez đó và Anjieliefu. Tuy là cậu đã xem trận đấu này ở hội trường rồi, nhưng không hiểu tại sao cậu lại nhịn không được mà xem thêm lần nữa.
Lúc màn ảnh đảo qua khuôn mặt của cậu trai đó, tim Juliano như chấn động, vẻ mặt của cậu ta rất chuyên chú, chuyên chú đến nỗi khiến người ta có cảm giác phải dồn hết toàn lực ứng phó.
Juliano giận dỗi, bước tới tắt TV, sau đó ngả lên giường, nhắm mắt lại. Kỳ lạ là cậu lại thấy hình ảnh cậu trai đó phát bóng, sau đó lại tạt bóng…như quyển sách giáo khoa đặt ngay trước mặt cậu. Juliano ngồi dậy, mở TV, chỉnh điều khiển, cuối cùng vẫn dừng lại ở cái kênh đó. Cậu trai ấy lao tới điểm bóng rơi ở một góc sân – Đồ ngốc, đã biết đuổi không kịp rồi còn chạy theo làm gì cho phí thể lực chứ?
Nhưng cậu vừa mắng người ta là ngốc trong lòng cậu lại vừa nghĩ, có lẽ không đến bước cuối cùng không thể buông tha chính là tính cách của ta đi. Trận đấu kết thúc, Juliano lại dạo một vòng TV, nhưng không thấy có kênh nào tường thuật lại nữa.
Cậu phiền muộn bứt bứt tóc, tại sao mình lại để tâm tới trận đấu của cậu trai kia như thế chứ? Phán đoán điểm rơi bóng của cậu ta không tinh chuẩn bằng mình dù phản ứng của cậu ta cũng coi như nhanh nhẹn…Xử lý bóng sát biên của cậu ta thật tệ dù chặn đánh trước lưới xem như không tồi…Kỹ thuật đánh bóng sát bên người của cậu ta quá kém nhưng khả năng phối hợp các động tác trên cơ thể của cậu ta thật tốt khiến trong chớp nhoáng đã đánh bật lại được một đòn…
Được rồi, cậu ta cũng không tệ lắm, nếu so với mình thì chắc chắn là không bằng.
Cho nên, không cần phải nhớ tới cậu ta nữa…Ngủ đi, Juliano, có lẽ gần đây cậu thắng quá thoải mái rồi.