“Cậu đang phát điên cái gì đó! Tôi không muốn bị cậu ôm! Cậu xem, tôi rõ ràng là một đại nam nhân!” Fiez nghe được mấy câu của Flavor, mắt trừng to lên, càng giãy giụa dữ dội hơn.
“Xem ra anh không định ngoan ngoãn nằm yên rồi!” Flavor nhíu mi, lộ ra biểu tình tiếc nối, thuận tay cầm lấy đồ bao cổ tay trên bàn nhét vào miệng Fiez, lúc này Fiez cũng chỉ biết há miệng thở dốc kèm với âm thanh nức nở.
“Đã qua hơn nửa giờ, anh nói anh ta có tới hay không?” Flavor nghiêng người, một chân đặt lên người Fiez, đè tới cậu không thể động đậy.
“Ô…Ô…”
Fiez cố lấy đầu lưỡi đẩy thứ đang nhét trong miệng mình ra, nhưng tay Flavor lại cố tình đặt ngoài miệng cậu, làm cậu không cách nào phun ra được. Tay kia của Flavor không chịu ở yên bắt dầu kéo vạt áo thể thao của Fiez lên, từng chút từng chút một kéo lên trên, Fiez ngẩng đầu lên muốn đập vào cái mặt tươi cười chết tiệt đó một cái. Nhưng Flavor lại nghiêng đầu ra sau, tránh khỏi đòn công kích bằng đầu của Fiez, cũng không quên chơi trò ác ý cố tình nhéo lên đầu vú của Fiez một cái, Fiez hốt hoảng, cả người như run lên. Flavor mỉm cười, lấy ngón tay vẽ mấy vòng tròn trước ngực Fiez, rồi dần dần đi trở xuống, Fiez hoảng sợ, cả thân mình đều uốn cong lại, Flavor cười khẽ, ngón tay đi dọc theo sống lưng Fiez, chậm rãi vuốt ve. Một lúc sau, lại đi thẳng xuống bên mép quần, nhanh chóng duỗi vào.
Flavor! Tên chết tiệt này! Fiez tức giận đến máu như sắp dồn hết lên não, hai chân lại bị trói chặt không cách nào cựa quậy, càng không thoát khỏi lòng bàn tay của Flavor. Ngón tay Flavor gõ nhẹ lên bụng Fiez mấy cái như đang báo trước điều gì đó, dần dần xâm nhập vào trong quần lót của Fiez, kéo xuống một chút, đến nước này Fiez cũng chỉ biết không ngừng vặn vẹo thắt lưng, vừa nghiêng đầu qua thì nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Flavor.
“Fiez, tôi thật sự rất thích anh!”
“Ưm…Ô ô!” Ai cần cậu thích chứ! Đồ chết tiệt!
Ngón tay Flavor từ từ vuốt xuống từng sợi lông của Fiez, điều này khiến Fiez cảm thấy vô cùng nhục nhã, đầu ngón tay Flavor còn thường xuyên chạm vào túi cầu hai bên, nhưng lại không chịu chạm vào ngay, nói là âu yếm chi bằng bảo là tra tấn thì đúng hơn.
“Chỉ còn mười phút nữa nha,” Flavor vươn lưỡi liếm lên vành tai Fiez, cố ý để hơi thở của mình phà trên cổ Fiez, “Nếu như Juliano của anh còn không xuất hiện, tôi sẽ thật sự ôm anh!”
Fiez nhắm mắt lại, thở dài một hơi, hiện giờ cả người cậu túa ra mồ hôi lạnh, khổ không nói nổi. Tuy cậu rất muốn Juliano đừng vì mình mà bỏ lỡ trận đấu với Manse Rine, nhưng xét về một phương diện khác, cậu lại thật mong Juliano có thể đến cứu mình khoát khỏi bể khổ…Nhưng bất kể là như thế nào, cậu cũng đều sẽ cho tên Flavor này một bài học!
Nhưng mà…Hiện tại…Hiện tại là ai cũng được, nhanh đến cứu tôi đi!
Ngón tay Flavor đã bắt đầu chạm vào thứ đang mềm nhũn của Fiez, từ từ trêu đùa, thằng nhóc này quả thật là cao thủ về khoản này, nếu Juliano không đến, e là tiểu huynh đệ của cậu cũng duy trì không nổi!
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, lúc này cả người Fiez như tỉnh ra hẳn, cậu nhớ rất rõ tiếng bước chân này, thậm chí còn có thể cảm nhận được sức dãn của nó, trong chớp mắt, cửa bị phá tung ra, Flavor và Fiez đều quay qua nhìn, thấy thân hình cao lớn thon dài, khuôn mặt đầy mồ hôi, còn có cả đôi mắt u lãnh.
Anh đi tới từng bước một, mỗi một bước đều chứa đầy cảm giác áp bách không nói nên lời, sau đó đi tới bên cạnh Fiez túm Flavor kéo lên, dùng tốc độ kinh người quẳng Flavor ra ngoài, đụng ngay vào cửa sổ, nước khoáng và đồ gạt tàn cũng lần lượt rơi xuống người cậu ta.
“Trò chơi của cậu đã đủ chưa?” Juliano liếc nhìn Flavor đang từ từ gượng dậy trên mặt đất, rồi quay qua tháo đồ bao cổ tay ra khỏi miệng Fiez, không khí từ bên ngoài tràn vào phổi làm cả người Fiez thoải mái hơn rất nhiều.
Juliano nhanh chóng cởi bỏ dây trói trên người Fiez, lúc này Flavor cũng đã đứng lên, lau lau vết máu bên thái dương do bị đập vào cửa, miệng nở nụ cười lơ đễnh, “Chỉ khi nào chơi một trò như vậy, anh mới có thể đến đây!”
Mắt Juliano lúc này sắc như dao, tựa hồ bầu không khí ở xung quanh đều bị anh chém nát, nhưng vào lúc này, Fiez lại đứng phắt dậy, nhảy đến trước người Juliano, túm lấy cổ áo Flavor, cho ngay một đấm vào mặt cậu ta, bấy giờ cái mũi của Flavor bắt đầu chảy máu, nửa bên mặt cũng sưng vù lên.
“Mẹ kiếp, cậu nghĩ cậu là ai! Tổng thống Mĩ hay Thủ tướng Anh! Toàn bộ thế giới này đều phải chuyển động quanh cậu sao? Juliano là anh họ của cậu, anh ta có thể bảo vệ cậu, nhưng chẳng lẽ cậu muốn anh ta dùng cả đời này để đi theo bảo vệ cho cậu à! Chẳng lẽ nhân sinh của cậu thế nào cũng muốn anh ta đến gánh vác? Lúc cha cậu đến đưa cậu đi, cậu muốn Juliano bỏ đi trận đấu của mình để giữ lại cậu, vậy sao chính cậu lại không phản kháng? Đó là cha của cậu! Là nhân sinh của cậu! Nếu phản kháng không được vậy thì cứ chấp nhận! Hơn nữa tôi thấy hiện tại cậu cũng không có gì là không tốt!” Tròng mắt của Fiez tưởng chừng như sắp rời khỏi hốc mắt mà rơi ra ngoài.
Flavor ôm lấy bên mặt đã bị đánh sưng của mình, nở nụ cười mỉa mai, “Thấy chưa, Juliano anh lúc nào cũng cường đại như thế, luôn cướp đi ánh mắt của người khác, bất kể là tennis hay là trong tình yêu…”
“Tôi đã đến rồi, cậu muốn chứng minh cái gì?” Juliano không chút dao động, đứng yên, lạnh nhạt nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt.
“Chứng minh trong lòng của anh tennis có phải là thứ quan trọng nhất hay không!”
“Chứng minh được rồi thì thế nào?”
“Trước kia tôi vẫn nghĩ anh rất tự cao tự đại luôn chấp nhất chuyện thắng thua, ở trong mắt anh không có gì quan trọng hơn tennis!” Flavor nhún vai, đưa tay túm lấy cái khăn lau máu trên mũi, “Nhưng hiện giờ đối với anh Fiez còn quan trọng hơn cả tennis, anh đã phân tâm…Nhưng anh vẫn cao xa như trước làm cho người ta đuổi theo không kịp, đấy rốt cuộc là làm sao?”
Nhìn thấy Flavor nghiêng đầu suy nghĩ dường như rất thương tâm, Fiez cũng nhìn về phía Juliano, không hiểu sao trong lòng cậu lại có chút mong chờ câu trả lời của anh.
“Bởi vì tôi đã yêu một người giống như tôi không ngừng theo đuổi vị trí tối cao, nếu không muốn bị cậu ấy bỏ lại phía sau, tôi chỉ có thể không ngừng chạy nhanh về phía trước, càng xa càng tốt, càng cao càng yên tâm!”
Juliano xoay người lại, nắm chặt lấy tay Fiez, kéo cậu ra cửa, trước lúc đi cũng không quên quay đầu lại,”Nếu cậu muốn chứng minh chính mình, vậy hãy cầm lấy vợt của cậu đánh bại tôi trên sân đấu!”
Nói xong, Juliano nhanh chóng kéo Fiez ra khỏi khòng, đi dọc theo hành lang, ngay khi Fiez còn đang sợ hãi với hành vi của Flavor, bỗng nhiên chợt nhớ tới một chuyện, “Sao anh tới nhanh như thế? Trận đấu của anh và Manse Rine thế nào?”
“Tôi rút lui!” Juliano ấn nút thang máy, giọng điệu không có chút cảm xúc gì.
“Cái gì…” Fiez túm lấy áo Juliano, hét lớn lên,”Anh rút lui! Đây là giải Roland Garros đó! Chỉ chút nữa thôi anh đã lọt vào vòng tứ kết!” Ngay sau đó Fiez buông Juliano ra, không ngừng cào cấu tóc mình, cho đến khi mái tóc xoăn mềm mại tự nhiên biến thành một cái tổ chim, “Trời ạ…đều tại tôi! Đều tại tôi cả! Nếu không vì tôi anh nhất định sẽ đánh bại Manse Rine! A! A!”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Juliano đưa tay kéo Fiez còn đang trong quá trình ảo não vào, cửa thang máy đóng lại, hai tay Juliano lập tức giữ lấy mặt Fiez, hôn lên, va chạm bất ngờ khiến Fiez không kịp phòng bị, đập ngay vào vách tường phía sau, tiếng kim loại va chạm vang lên, Juliano cũng không để ý tới mà tiếp tục mở khoang miệng Fiez ra, điên cuồng đảo khắp mọi nơi, buộc đầu lưỡi Fiez cùng mình quấn chặt lại, lúc này Fiez như mất hết sức lực trượt dọc theo vách tường xuống, cánh tay lực lưỡng của Juliano đã nhanh chóng giữ chặt cậu lại, tiếp tục mút mạnh vào, giống như là muốn đem hết tất cả những thứ tưởng chừng như sắp mất đi đoạt lại toàn bộ.
Chuông thang máy vang lên, Juliano cũng rời khỏi khoang miệng Fiez, cửa thang máy từ từ mở ra, Juliano buông Fiez ra, bước ra ngoài.
“Cả đời tôi còn rất nhiều lần tham gia giải Roland Garros, tôi tuyệt đối sẽ không cho bất cứ ai có chút cơ hội nào chạm vào cậu, dù chỉ một lần!” Juliano ngiêng người nhìn Fiez, “Nếu cậu thấy áy náy, vậy hãy thay tôi đánh bại Manse Rine đi!”