Ngay khi Fiez lo suy nghĩ đến thất thần thì hai phiến môi mềm mại đã chạm vào cậu, ngón tay của Juliano len lỏi vào trong tóc Fiez, đầu lưỡi liếm lên môi Fiez, nhẹ nhàng đẩy nó ra, “Đêm nay tôi sẽ để cậu ngủ ngon…”
Fiez vừa định mở miệng bảo Juliano đừng làm xằng bậy, đối phương đã thì thào, “Tôi biết trận đấu ngày mai quan trọng thế nào!” Sau đó lập tức đưa chiếc lưỡi ẩm ướt xâm nhập vào trong khoang miệng của Fiez, đảo qua từng chiếc răng, quấn quanh đầu lưỡi, ngón tay Juliano chậm rãi lướt xuống phía dưới, xoẹt qua vành tai, xuống cổ Fiez, kéo vạt áo cậu ra, Fiez khẩn trương bắt lấy ngón tay Juliano, Juliano rút đầu lưỡi ra khỏi miệng Fiez, kéo lấy ngón tay đang ngăn cản mình, ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ướt át lướt qua ngón trỏ của Fiez, liếm lộng khe hở giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng cắn lên làn da nộn nộn kia, Fiez có chút thẹn thùng, vội vàng rút tay về.
Lúc này, Fiez cảm giác được quần ngủ của mình bị kéo tới đầu gối, quần lót bị kéo ra. Fiez nuốt nuốt nước bọt, bắt lấy tay Juliano, “Như vậy được rồi…hiện giờ tôi không cảm thấy khẩn trương…”
Fiez biết, Juliano không phải không để ý đến trận đấu ngày mai mà làm ra chuyện xấu gì, nhưng quả thật cậu thấy thẹn thùng, tim đập nhanh đến nỗi giống như không còn là của mình nữa, điều cậu muốn duy nhất hiện giờ chính là điều chỉnh lại cảm giác kì quái lúc này.
“Á…” Thiếu chút nữa Fiez từ trên giường nhảy dựng lên, phân thân cậu bỗng rơi vào một nơi ấm áp, đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt tới lui, chạy dọc đến tận linh khẩu, thăm dò cái lỗ nhỏ phía trên.
Fiez run rẩy cả lên, hai tay cậu nắm chặt đầu Juliano đang cúi vào trong hạ thể của mình, cắn răng kiềm chế âm thanh tràn ra khỏi cổ họng.
Juliano ngược lại càng thêm làm càn mút vào, giống như cố ý trả thù Fiez không chịu phát ra âm thanh khiến cho người ta tâm thần nhộn nhạo kia, hai chân Fiez không tự chủ được mà đẩy ra, nhưng cũng không cách nào giãy dụa.
“Đứng lên…tôi sắp…” Fiez liều mạng trụ lại xúc động muốn phóng thích, nhưng Juliano cũng không chịu nhả ra, đầu lưỡi không ngừng lướt tới lui, Fiez nhịn không nổi mà phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Juliano mút mạnh vào, trong không khí vang lên âm thanh giống như tiếng hôn môi, Fiez hít mạnh, hai tay muốn nâng đầu Juliano lên, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi phóng ra ngay trong miệng Juliano.
Lúc này, đầu óc Fiez trống rỗng, bên tai là giọng nói thanh lãnh nhưng cũng không mất đi vẻ ôn nhu của Juliano, “Thoải mái không?”
Fiez không trả lời mà chỉ ngây ngốc gật gật đầu, nhưng lúc này Juliano ở trong bóng tối đã thấy rất rõ ràng biểu tình đáng yêu của cậu. Ngón tay anh vuốt nhẹ lên trán Fiez, vuốt ve mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bám vào mặt, nhẹ giọng nói: “Giờ nhanh ngủ đi!”
Fiez vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cơn buồn ngủ cũng không buông tha mà kéo tới, cậu chậm rãi nằm gọn trong vòng tay Juliano chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, tinh thần của Fiez tươi tỉnh hơn một chút, sáng sớm hai người thức dậy tập luyện, ngẫu nhiên cũng sẽ có loáng thoáng mấy ánh đèn phóng viên xoẹt qua, dù sao hai tuyển thủ sắp bước vào vòng bán kết mà lại cùng nhau tập luyện thì đúng là có chút mới mẻ.
Luyện tập xong, hai người vào một quán cà phê, uống cà phê, dùng điểm tâm. Nắng sớm thật nhu hòa, xuyên qua cánh cửa sổ lẳng lặng chiếu lên gương mặt Juliano, Fiez chống đầu, có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn thấy ngón tay thon dài của Juliano đang cầm dao quẹt bơ lên bánh mì, bỗng nhiên Fiez cảm thấy…
“Thật đẹp…”
Juliano ngẩng đầu lên, “Cái gì?”
Fiez giật mình ngồi đàng hoàng lại, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, “Tôi nói mặt trời hôm nay…A, đắng quá!”
“Đã chạy hơn một giờ rồi mà cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ à, cậu quên thêm sữa và đường rồi!”
“Ờ…” Còn không phải tại anh! Tất cả mọi người đều chơi tennis như nhau, tại sao tay của anh lại đẹp hơn tay tôi như thế!
“Ngày mai…cậu sẽ thi đấu với Toby!” Juliano đưa bánh mì đã quẹt đầy bơ qua, Fiez nuốt nuốt mước miếng, Ha ha, cậu thích nhất là ăn nhiều bơ nha.
“Đúng vậy…” Giọng của Fiez như trộm lẫn vào trong lớp bơ, “Anh cứ yên tâm, hiện tại tôi không thấy khẩn trương…Tôi sẽ làm tốt Fiez Khidr!”
“Uhm, tôi biết cậu sẽ làm tốt!” Juliano cúi đầu xuống, thu liễm góc cạnh sắc sảo, tạo nên một vẻ đẹp ôn hòa, Fiez nhìn chằm chằm ngón tay đang khuấy cà phê của Juliano, càng nhìn càng ghen tị, nhưng khi nhớ đến ngón tay xinh đẹp đó đã từng vuốt ve mình, Fiez bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
“Fiez…”
“Hả?” Fiez nuốt bánh mì xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
“Trận chung kết gặp!” Juliano nói khẽ.
Toàn thân Fiez như cảm thấy nóng lên, ngơ ngác nhìn Juliano đang ở trước mặt mình, “Trận chung kết gặp!”
Không ai nhìn thấy, dưới bàn ăn, tay nắm chặt bàn tay.
Ngày hôm sau dường như đến nhanh hơn mọi khi, Fiez bị Juliano túm ra khỏi giường, “Fiez, thức dậy đi, trận đấu của cậu bắt đầu vào lúc chín giờ rưỡi!”
“Ờ…Ờ…”
“Là trận đấu với Toby!”
“Á! Trận đấu với Toby!” Fiez nhảy từ trên giường xuống, vọt vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nhìn thấy Juliano đã ăn mặc chỉnh tề, đang giúp mình kiểm tra vật phẩm đem theo lại lần cuối.
Lên taxi, chân Fiez run lên, tâm trạng vốn đã bình tĩnh giờ vì trận đấu đang tới gần mà lại khẩn trương lên, Juliano nhìn Fiez, lấy máy nghe nhạc ra, đeo tai nghe vào tai Fiez.
“Nghe thử đi, đây là giai điệu mà tôi thích nhất!”
Fiez nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Juliano, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, trận đấu của Juliano và Claude diễn ra vào ngày mai, vậy mà anh ta còn đến trấn an mình.
Mathilde, có lẽ anh nói không sai, cứ cùng người này ở một chỗ như vậy, cũng không có gì là không tốt.
Khán đài không còn chỗ nào trống, Fiez nhìn lưới banh cách đó không xa, cởi áo khoát ra, quay lại nhìn Juliano mỉm cười, “Tôi đi nha!”
“Uhm!”
Fiez ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cao chót vót.
Trận đấu bắt đầu, Fiez là người phát bóng đầu tiên.
Toby đứng ở đối diện câu khóe môi lên, giống như nở một nụ cười tự tin, cường đại mà chân thật.
Fiez tung bóng lên không trung, mạnh mẽ đánh qua lưới, bóng lao tới với tốc độ tương đối lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt bóng đã quay ngược trở về, tốc độ đánh bóng của Toby luôn rất kinh người, Fiez cảm giác được như có một cơn gió xoáy tới, ngay khi mọi người nghĩ ván đầu tiên của trận đấu sẽ là một cú return Ace thì Fiez đã đuổi tới, đưa tay lên, hạ cánh tay xuống, xoay người đập bóng trở lại, phát bóng này đi chệch sang bên trái, rơi xuống đất, trong chớp mắt Toby đã chạy tới hất bóng lên, bóng vừa qua khỏi lưới, đã bị Fiez đánh trở lại bay ngang qua bả vai Toby, rơi xuống đường biên ngang.
“15-0″ Trọng tài hô lớn, Fiez đã giành chiến thắng ở ván đầu tiên.
Toby bắt đầu giơ vợt lên, cúi người, ánh mắt tràn đầy áp bách khiến Fiez nuốt nuốt nước bọt, cậu hít sâu một hơi, phát bóng qua lưới, Toby trực tiếp đập bóng về đường biên ngang phía Fiez, sau lại không ngừng đập bóng đến cùng một vị trí đó, điều này làm cho Fiez không khỏi khâm phục y về khả năng khống chế bóng, bất kể mình tấn công ở góc độ nào bằng bất kì kĩ thuật gì thì Toby vẫn duy trì điểm rơi ở đường biên ngang. Bất kể là bóng có biến hóa như thế nào, Toby vẫn chuẩn xác giống như máy móc, Fiez cảm giác mình giống như con côn trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, bị kiềm chế đến không thể động đậy. Rất nhanh, Fiez vung tay đánh phát bóng tiếp theo của mình.