Sáng sớm thức dậy, Fiez nhìn thấy Juliano còn đang ngủ say bèn ngồi khẽ dậy đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị tập luyện.
Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Fiez mở cửa ra thì thấy có nhân viên giao hoa hồng đến, Fiez đành thở dài, thằng nhóc Horsel này sao lại cứ khăng khăng không buông như vậy chứ. Nhưng khi mở thiệp ra thì mới thấy cái này là do Juliano viết. Fiez có chút buồn cười, quả nhiên y như mình đã nghĩ, Juliano quả thật rất ngây thơ.
Mở rộng cánh cửa ra, nhân viên giao hoa rinh hết bó này tới bó khác đến, Fiez nhíu nhíu mày hỏi: “Xin hỏi còn nhiều lắm không?”
“Ờ, đúng vậy, còn cả một xe tải nữa!”
“Cái gì?” Cằm Fiez thiếu chút nữa rớt ra, “Juliano! Anh thức dậy cho tôi!”
“Sao vậy?” Người nọ tao nhã ngồi trên giường.
“Anh mua nhiều hoa hồng như vậy làm gì!” Fiez cả giận nói.
“Tôi yêu cậu, Fiez. Cho nên tôi tặng hoa hồng cho cậu cũng không có gì là kì quái cả.”
“Ôi! Thượng Đế ơi!” Fiez ôm lấy đầu mình, xung quanh khu nhà không ngừng vang lên tiếng kêu gào thống khổ của cậu.
Rất nhanh, giải đấu Australian Open cũng đã đến đánh dấu cho mùa giải Grand Slam đầu tiên của năm. Fiez và lão Kez đến Melbourne, lúc xuống phi cơ, lão Kez cầm tay Fiez lên nói: “Năm nay cậu đã mười chín tuổi, vào tuổi này hoàng đế Claude đã giành được quán quân trên sân Australian và Pháp, còn Toby Warren Will cũng vào năm mười chín tuổi giành quán quân ở giải đấu Wimbledon và US Open. Tôi không yêu cầu cậu nhất định phải giành được vị trí quán quân, tôi chỉ muốn nói hiện giờ cậu đã bước vào thời kì hoàng kim, cho nên cậu phải dốc hết toàn lực…Nếu không, cậu sẽ hối hận!”
“Tôi biết, lão Kez. Thời gian qua đi sẽ không lấy lại được.” Fiez bước ra cửa cabin, nhìn vị huấn luyện viên đã đào tạo mình nhiều năm, mỉm cười.
Melbourne tỏa sáng ánh mặt trời, trông như một bức tranh tuyệt đẹp, Fiez theo bản năng gãi gãi đầu mình.
Vào đến khách sạn, Fiez nhận được điện thoại của Rafael, hai người cùng cỗ vũ nhau một phen, xong Fiez liền đi tắm rửa cho thoải mái.
Tối đến, điện thoại trong phòng Fiez vang lên.
“Alo?”
“Fiez!” Ngữ điệu không chút gợn sóng đó vừa nghe là biết ngay của Juliano.
“Uhm?” Không hiểu sao tim Fiez lại đập lên loạn xạ.
“Trận chung kết gặp!”
“Đương nhiên!”
“Fiez…Tôi yêu cậu…”
“…Ngủ ngon.”
Buông điện thoại xuống, Fiez thở dài một hơi. Thời gian trôi đi sẽ không lấy lại được, đối với những người đứng trên đỉnh cao như Claude hay Toby cũng thế mà đối với mình cùng Juliano cũng vậy.
Ở vòng thứ nhất của giải đấu Australian Open, đối thủ của Fiez là lão tướng người Anh Chuck Prince, khi còn trẻ từng xếp ở vị trí thứ năm nhưng hiện tại lại có cảm giác như một vị anh hùng đang đi những bước cuối của con đường. Hồi Fiez mới bắt đầu học tennis từng vô cùng sùng bái y, thậm chí còn từng bắt chước cách phát bóng và gọt bóng giống như thế, Fiez chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có thể thi đấu cùng thần tượng, lại càng không ngờ mình có thể đánh bại y mà tiến lên.
Sau khi đấu xong, hai người đi đến bắt tay nhau, Chuck nắm tay Fiez nói: “Nhóc à, trong trận đấu cuối cùng có thể gặp được cậu làm tôi vừa cảm thấy buồn nhưng lại cảm thấy rất vui. Cậu loại bỏ tôi nhưng lại khiến tôi có được một trận thi đấu thật hào hứng.”
Fiez cảm nhận được sức mạnh từ tay Chuck truyền qua người mình, mỗi một tuyển thủ trẻ đều sẽ hấp thu chất dinh dưỡng từ những thế hệ đi trước, sau đó tiến xa hơn họ, trở thành đối tượng cho những thế hệ sau nữa đuổi theo. Cho nên, mình hẳn là rất may mắn vì có những bậc tiền bối như Claude cùng Toby, đồng thời cũng cảm thấy đầy đủ khi có một đối thủ cạnh tranh như Juliano.
Đến tối, Fiez vừa ngồi uống nước chanh vừa xem truyền hình phát lại trận đấu của Juliano, sau đó là nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Rafael.
“Sao vậy?” Fiez nhìn Rafael, cười nói: “Sao thế? Hiếm khi đấu xong một trận mà cậu không đi tìm Kamille Pulls, ngược lại chạy tới tìm tớ, thật là có vấn đề nha!”
“Fiez…” Rafael ngã xuống sô pha, “Tớ tiêu rồi…”
“Gì? Không phải cậu đã thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp rồi sao?”
“Đối thủ ở vòng kế tiếp của tớ là anh của Kamille Pulls – Kevin…”
“Cho nên cậu mềm lòng?”
“Không…Tớ phải thắng y, y nói nếu tớ không thắng được y, y sẽ không đồng ý cho tớ và Kamille Pulls ở bên nhau. Nhưng mà…Tớ không thắng được Kevin đâu…”
“Kevin…Ờ, hình như xếp cao hơn Pals một hạng phải không?” Fiez nhíu nhíu mày, “Tuy rằng giữa hai người chênh lệch đến hai mươi hạng…Nhưng cũng không phải là không thể vượt qua! Cố lên, Rafael!”
“Không, Fiez…Tớ không phải Juliano, cũng không phải cậu…Ôi, Kamille Pulls của tớ…Cô ấy rất tôn trọng anh mình, cô ấy còn hi vọng từ trận đấu này có thể lấy được hảo cảm của y.”
“Còn mấy ngày nữa hai người sẽ thi đấu?” Fiez âm thầm tính toán.
“Vòng thứ nhất còn mấy ngày nữa mới xong, nói như vậy…Có lẽ là hơn một tuần nữa. Một tuần, một tuần thì có ích lợi gì?” Lần này đến phiên Rafael ôm đầu buồn rầu.
“Như vậy đi, ban ngày cậu cố gắng ngủ dưỡng sức, khôi phục thể năng, đến tối tớ sẽ tập luyện với cậu.”
“Vô dụng thôi Fiez…Đối phương là Kevin White…”
“Vô dụng cũng phải thử, hãy nghĩ tới Kamille Pulls!”
Lúc ấy, Rafael cũng không hiểu đến tối tập luyện là có ý gì, nhưng nửa giờ sau, y đã hiểu được.
Đầu tiên, Fiez bắt chước các thế phát bóng và công kích, đợi Rafael từ từ thích ứng, lại nhanh chóng lui về đường biên ngang, bắt đầu phòng ngự…
Sau khi cuộc tập luyện kết thúc, Rafael dựa vào Fiez nói: “Cậu thật sự rất có nghĩa khí…Cậu bảo tớ tối tập luyện là bởi vì ban ngày cậu phải bắt chước cách đánh tennis của Kevin phải không…Fiez, cậu cũng phải thi đấu…Tớ sợ cậu…”
“Yên tâm, tớ biết giữ chừng mực mà, hơn nữa tớ bắt chước cũng không giống lắm!” Fiez cười cười vỗ bả vai Rafael, “Tối mai tiếp tục, chúng ta làm như vậy cũng chỉ là lâm trận mới mài gươm. Nhớ phải xem thật kĩ những trận đấu của Kevin được thu lại, tớ cũng không thể chuẩn bị hết mọi thứ giúp cậu.”
Cứ như vậy, Fiez giúp Rafael tập luyện mấy trận rồi hai người cùng nhau xem băng thu hình trận đấu của Kevin, nghiên cứu đối sách.
Vòng thứ hai của giải đấu Australian Open, đối thủ của Fiez dĩ nhiên là Teetor.
Teetor nhìn Fiez đứng đối diện, nhún vai, nói: “Có lẽ anh cũng không mong đợi sẽ đấu với tôi.”
“Không,” Fiez nhướn mi, “Cảm giác bị người khác liên tục áp bách cũng có thể kích phát tiềm năng của con người.”
“Cám ơn lời khen ngợi của anh.”
Sau khi trận đấu bắt đầu, Fiez không thể không thừa nhận, mới mấy tháng mà Teetor đã tiến bộ nhanh chóng khiến Fiez có chút trở tay không kịp.
Fiez cười cười, hít sâu một hơi, bắt đầu phương pháp tập trung tinh thần của mình.
Cho dù Teetor có nhỏ hơn mình ba tuổi đi nữa, Fiez cũng không hề nương tay, bỏ lỡ ở ván đầu tiên, sau khi tìm lại tần suất của mình, những ván kế tiếp đều liên tục ghi điểm.