Đôi tai lớn mềm mại trên đỉnh đầu lão hồ yêu hơi hơi rung động, đôi mắt vàng trong vắt chậm rãi mở ra, trong mắt lão khó nén vẻ mỏi mệt khiến cho Liễu Triêu Hoa trong lòng đau xót: “Hồ gia gia, người nhìn xem, ta đem mật ong Trúc Như tới rồi.”
Đôi mắt vàng của lão hơi tràn ra ý cười, một lọn râu trắng như tuyết mềm mại sờ sờ đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, lão có chút vui mừng nói: “Cũng là ngươi hiếu thuận.”
Liễu Triêu Hoa cố nở nụ cười, nàng biết mình miễn cưỡng cười như vậy nhất định rất khó coi.
“Hồ gia gia, người nhanh ăn đi. Ngày mai… Ta lại đi tìm cho người một ít.”
Lão hồ yêu nhìn thoáng qua hai lọ sứ trong tay Liễu Triêu Hoa, tùy tiện cầm lấy một lọ, vừa mở nắp ra một hương thơm lập tức xông lên tràn đầy trong hang động. Lão hồ yêu sửng sốt nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, hai mắt bắn ra kim quang khiếp người: “Nha đầu, nói thật cho ta biết, ngươi lấy thứ này ở đâu?!”
Liễu Triêu Hoa bị ánh mắt nghiêm túc của lão hồ yêu làm cho hoảng sợ, thanh âm ngắt quãng đem toàn bộ chuyện mình đến núi Thanh Nguyên rồi gặp Dịch Cư và được cho hai chiếc lọ này kể lại. Lão hồ yêu lắng nghe rất nghiêm túc, nghe đến đoạn Dịch Cư hơi trầm tư rồi đưa hai chiếc lọ này cho nàng thì lão hừ lạnh một tiếng, không chút do dự từ trong bình đổ ra mấy viên đan dược màu đen hơi ngửa đầu nuốt vào.
Liễu Triêu Hoa ngồi ở một bên không dám động đậy, nhìn lão hồ yêu nhắm mắt lại, vẻ mỏi mệt trên mặt lão từ từ tiêu tán, trên đỉnh đầu bốc lên khói trắng, hiển nhiên là đang hấp thu linh lực từ đan dược.
Đột nhiên hai chân nàng truyền đến từng trận đau nhói như kim châm, Liễu Triêu Hoa cắn chặt răng, chỉ sợ sẽ phát ra một chút âm thanh sẽ làm ảnh hưởng đến lão hồ yêu đang vận công. Dần dần, khi Liễu Triêu Hoa cắn môi đến chảy máu, lão hồ yêu bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đượm vẻ lo lắng nhìn nàng: “Nha đầu, ngươi làm sao mà cắn mình đến chảy máu vậy!”
Hai sợi lông trắng như tuyết kéo xe lăn của Liễu Triêu Hoa tới gần lão, nàng nhìn thấy vẻ mặt lão đã tốt hơn nhiều mới dám nói: “Ta đau chân.”
Lão hồ yêu cả kinh, hai sợi râu vội vàng cuốn hai ống quần của Liễu Triêu Hoa lên, chỉ thấy hai hoa văn trên đôi chân của nàng vốn chỉ lớn bằng hai hạt gạo giờ đây bỗng nhiên trở nên to bằng lòng bằng tay, vẫn là một con Phượng hoàng xinh đẹp bị gắt gao vây chặt trong bụi gai, Phượng hoàng cúi thấp đầu, một giọt nước mắt lã chã rơi ra từ khóe mắt. Hoa văn màu đen như vậy nằm trên đôi chân trắng nõn của Liễu Triêu Hoa càng lộ ra vẻ quỷ dị .
Lão hồ yêu liếc nhìn phù chú kia, thấy trán nàng toát mồ hôi lạnh, trầm ngâm một chút rồi tỏ vẻ như đang lựa lời mà nói: “Nha đầu, ngươi nói thật với ta, hôm nay lúc gặp tiểu tử Dịch Cư kia có phải ngươi cảm thấy… thích hắn hay không?”
Liễu Triêu Hoa sững sờ một chút, mặt đỏ lên, nhìn vào ánh mắt ân cần lại chân thành của lão hồ yêu chậm rãi gật đầu: “Chẳng qua là… ta thấy có một chút cảm tình với hắn.”
Lão hồ yêu bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào hai chân Liễu Triêu Hoa nói: “Phù chú này giải không được rồi, ngươi chỉ có thể chờ…”
Lão hồ yêu bỗng nhiên ngậm miệng, Liễu Triêu Hoa đang bị cơn đau đớn như kim châm ở hai chân hành hạ đến khó chịu vạn phần, cũng không chú ý tới việc lão hồ yêu bỗng nhiên ngừng lại, chỉ nghe lão tiếp tục nói: “Nha đầu, nghe lão phu nói một câu, người đó không phải là người ngươi có thể thích, ngươi muốn giải phù chú này, chỉ có thể đợi ba năm sau mà rời khỏi đây thôi. Nếu không muốn phải chịu đau đớn thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến hắn.” lão hồ yêu nói xong liền ngậm miệng, chẳng qua là dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng
Liễu Triêu Hoa cả kinh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gặp lại Dịch Cư, nhưng mà ngay cả trong lòng thầm thích hắn cũng không được sao.
Đau đớn kéo dài gần một canh giờ, Liễu Triêu Hoa tinh thần hoảng hốt để cho lão hồ yêu dùng Thổ Hành châu đưa trở về, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi hang đá lão hồ yêu mới tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, sức ghen của hắn thật là lớn.”