Diệp Ngọc Kỳ tựa hồ cũng đoán được Mạnh Kỳ sẽ trả lời như vậy, chẳng nói gì, quay người dẫn hắn đi vào, lấy năm cái ngọc giản liên quan tới Linh Bảo Thiên Tôn ra cho hắn, gồm [Tru Tiên kiếm kinh], [Tuyệt Tiên kiếm kinh], [Hãm Tiên kiếm kinh], [Lục Tiên kiếm kinh] và [Tru Tiên kiếm trận trận đồ].
Mạnh Kỳ tỏa thần thức, chui vào ngọc giản [Tru Tiên kiếm kinh]. Trong trời đất xuất hiện một thanh kiếm xanh biếc từ bên ngoài bay tới, sắc bén kinh thiên, như có thể xuyên qua cả tương lai, nghiến nát quá khứ, chém vỡ lạc ấn của dòng sông thời gian.
Kiếm khí tung hoành, màu xanh mênh mang, Mạnh Kỳ như rơi vào ác mộng, Chân Linh Pháp Thân đều bị đánh tan, con đường võ đạo từ lúc bắt đầu ở Thiếu Lâm không ngừng bị đánh sụp, mọi sự kiện trong một đời hiện tại đều bị chém diệt, chỉ còn một con đường chết.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Kỳ đột nhiên hồi thần, trên người đầy mồ hôi đen sì. Tới cấp độ Pháp Thân là đã hoàn toàn thoát khỏi nhục thể phàm thai, không có khả năng lại có cái gọi là mồ hôi, tất cả những điều vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác, nhưng nếu thật sự tâm linh có biến hóa kịch liệt, cảm thấy cửu tử nhất sinh, Pháp Thân sẽ tự giành quyền xử lý ngoại ma xâm nhập, ngưng tụ thành mồ hôi màu đen, để phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma, mồ hôi này không phải mồ hôi kia.
Mạnh Kỳ lên, mồ hôi màu đen bị hất bay đi hết, hắn thở phào, thấy mình như vừa được sống lại. Tru Tiên kiếm là thời gian chi kiếm, quả thật là khủng bố tuyệt luân, mình mới chỉ cảm ngộ có một phần mà đã mạnh tới mức khó tin như thế, một chữ ‘sát’ của nó, hoàn toàn khác với những công pháp mà mình đã từng có, dù chỉ là cảm ngộ, nhưng nếu không cẩn thận là mất mạng ngay.
“Từ từ mà đọc.” Diệp Ngọc Kỳ đã từng được Linh Bảo Thiên Tôn kể cho nghe chuyện bốn kiếm Tru Tiên, biết chúng nguy hiểm, bèn nhắc nhở.
Mạnh Kỳ vận chuyển Nguyên Tâm ấn và Âm Dương ấn. Tâm linh và Pháp Thân mỏi mệt nhanh chóng khôi phục, sau đó tiếp tục cảm ngộ theo thứ tự. Không thể cầm ngọc giản mang đi, bởi vì làm thế, ngọc giản sẽ bị Lục Đạo hủy đi, hắn lại không có khả năng làm ra bộ chân ý truyền thừa khác.
Tuyệt Tiên kiếm là không gian sát kiếm, sắc màu tối tăm, không chỉ mang ý nghĩa không gian bình thường, mà bao gồm cấp độ tầng thứ không gian cao hơn và cả thấp hơn, ví dụ như không gian chỉ có chiều dài và chiều rộng, không có chiều cao, hay là không gian ‘không đâu không ở’ của Chân Thật giới.
Hãm Tiên kiếm lấy màu đỏ làm chủ đạo, tượng trưng năng lượng, mặc kệ là vật chất trong hiện thực hay trong thế giới ảo tưởng, thì chúng đều không thể tách rời năng lượng do pháp tắc diễn hóa ra để chống đỡ chúng.
Lục Tiên kiếm màu trắng, là vật chất chi kiếm, là khởi đầu của vạn vật, cũng là kết thúc của tất cả.
Tĩnh tọa hồi lâu, Mạnh Kỳ đứng dậy, rời khỏi Bích Du thiên, đi thẳng đến Bắc Chu Trường Nhạc, tìm đại ca Cao Lãm.
Tu luyện “Tru Tiên kiếm trận” đối với Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh hai đại kiếm khách thuần túy thì chính là một sự dụ dỗ không thể nào kháng cự được, chỉ có Cao Lãm là hắn không dám chắc, phải thuyết phục người này trước.
Trường Nhạc, hoàng cung.
Lúc Mạnh Kỳ bước vào đại điện, phát hiện Cao Lãm mặc đế bào màu đen, đang ngồi trên bảo tọa, chống trán đăm chiêu nhìn mình.
“Tham kiến đại ca.” Mạnh Kỳ cơ trí đổi cách xưng hô.
Cao Lãm hồi lâu không nói gì. Hơn nửa ngày mới nói:
“Nơi này là hoàng cung, phải gọi hoàng huynh.”
“......” Mặt Mạnh Kỳ dại ra.
Tâm tư của đại ca thôi đừng đi đoán, có muốn đoán cũng đoán không ra đâu, còn khó hiểu hơn cả bệnh nhân tâm thần nữa đó......
“Ngươi vì chuyện Đông Hải Kim Ngao đảo mà đến?” Cao Lãm hỏi trước.
“Vâng, đại ca, ách, hoàng huynh, ngươi định đi dự không?” Mạnh Kỳ hỏi.Cao Lãm gõ tay vào tay vịn, thong thả đáp: “Trẫm ở Đại Chu muốn tới chỗ nào chẳng được, có thể triệu tập chúng sinh chi lực tới mức cao nhất, Trường Nhạc lại có trận pháp lâu năm, Kim Ngao đảo chỉ nhắc có yến hội, không nói chuyện gì cụ thể, xem như họ không có ác ý, ta cũng không muốn gây hấn với họ. Họ có bao nhiêu Thiên tiên chúng ta không biết, cấm pháp đại trận như thế nào không biết, có cường giả khác hay không chúng ta cũng không biết.”
“Cho nên, đại ca là muốn từ chối?” Mạnh Kỳ gật đầu.
Cao Lãm nhìn hắn: “Ý của ta là đi dự.”
Nãy giờ ngươi lôi lý do nào ra cũng mang ý là không muốn đi dự cơ mà… Mạnh Kỳ chửi thầm.
“Tất cả mọi thứ về Kim Ngao đảo chúng ta đều là chưa biết, nếu không đi Kim Ngao đảo dự tiệc, làm sao biết họ hư thực ra sao, có ý đồ gì!” Cao Lãm thả tay chống đầu ra, đứng dậy, “Quan trọng nhất là, nếu Kim Ngao đảo thực sự có đại năng truyền thuyết trở về thì sao? Nếu chúng ta từ chối tới, sẽ đắc tội với người ta, mà chúng ta không chống lại được người ta, chỉ còn đường chết, trong khi nếu tới dự tiệc mà thấy tình thế không đúng còn có thể khấu đầu quỳ bái nha.”
Giọng điệu Cao Lãm lãnh khốc mà lại đi nói đùa, làm môi Mạnh Kỳ không ngừng co giật, nói đơn giản ẩu tả nhưng mà đạo lý không sai.
Nhưng đại ca dù lúc còn ngu ngốc hay không thì cũng vẫn là người cao ngạo, sao tự nhiên lại có cái ý tưởng khấu đầu quỳ bái?
Mạnh Kỳ kinh ngạc, nhưng biết điều không hỏi nhiều, bất quá nếu Cao Lãm muốn đi dự tiệc, thì chuyện “Tru Tiên kiếm trận” cũng dễ thương lượng, hắn quyết định nói ra ý tưởng của mình.
Cao Lãm chắp tay sau lưng thong thả đi hai bước, mới thản nhiên nói một câu: “Nể mặt mũi Tru Tiên kiếm trận, trẫm sẽ cố gắng hợp tác với Lục đại một lần.”
Hai hôm sau, Họa Mi sơn trang, bốn vị Pháp Thân tề tụ.
Mạnh Kỳ không chút dong dài, nói thẳng: “Tô tiền bối, ngươi có đặc thù không chỗ không ở, có thể dùng Thái Thượng chi tướng, thích hợp nhất là tu luyện tượng trưng không gian, Tuyệt Tiên kiếm.”
“Được.” Tô Vô Danh gật đầu.
“Lục tiền bối, ngươi chưởng khống nhập vi, phù hợp tu luyện Lục Tiên kiếm.” Mạnh Kỳ quay qua Lục đại tiên sinh.
Lục đại tiên sinh cũng gật đầu.
“Chúng sinh chi lực bao hàm hư ảo và chân thật, là đặc thù năng lượng, Nhân Hoàng kiếm không diệt ý chí thì có thể hoàn mỹ chưởng khống chúng nó, đại ca ngươi luyện Hãm Tiên kiếm.” Mạnh Kỳ đã biết Cao Lãm tấn chức Địa tiên, nói ra thì hắn chính là cảnh giới thấp nhất, “Về phần ta, có thể cảm nhận được sự tồn tại của dòng sông thời gian, có thể thao túng vận mệnh trong phạm vi nhỏ, miễn cưỡng có thể tu hành Tru Tiên kiếm, nhưng phải nhờ Tô tiền bối cho mượn mảnh vỡ Đông Hoàng chung dùng một chút.”
“Được.” Tô Vô Danh lại gật đầu.
Thời gian ào ào trôi qua, rất nhanh đã tới mùa đông.
Đám người Mạnh Kỳ đã bước đầu luyện thành Tru Tiên kiếm trận, mỗi người trở về nhà tự chuẩn bị, lúc này chỉ còn cách Kim Ngao đảo chi yến có mười chín ngày.
Trở lại Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ lấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính ra tay.
Đã xong chuyện liên thủ, giờ tới phần chuẩn bị của bản thân.
Không biết mười chín ngày có đủ dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính lưu lại lạc ấn vào vũ trụ nào đó hay không!