Là Vô Sinh lão mẫu chuyển thế, cũng chính là “Kim Hoàng” Tây Vương Mẫu chuyển thế, Cố Tiểu Tang dù có đồng ý hay không, thì cũng vẫn kế thừa rất nhiều kí ức, tìm được lối vào Dao Trì an toàn, đi tới chỗ ở ngày xưa của Vương Mẫu là chuyện vô cùng dễ hiểu.
Chỉ là vì sao vẫn còn tàn lưu hình ảnh của nàng?
Mạnh Kỳ theo sát mảnh vỡ Hạo Thiên kính bay về phía những cung điện đó!
............
Hàn Quảng đứng trong sát trận, chăm chăm nhìn Quang Âm đao, như không ngờ kết quả lại là như vậy.
Dù đồng ý đi theo, hay là từ chối, thì cũng phải cho một tí dấu hiệu phản ứng chứ!
Bí mật này của hắn mất bao nhiêu gian khổ mới có được, chắc chắn là tin tức bí mật hàng đầu của cả chư thiên vạn giới, lại còn liên quan tới bản thân của Quang Âm đao, sao nó một tí ti phản ứng cũng đều không có?
Hư đạo nhân thò tay ra sau, khí chất yên tĩnh nhu hòa trở nên cao xa, thăm thẳm, nắm lấy thanh đao.
Quang Âm đao chủ động đưa chuôi đao vào trong tay ông!
Mắt Hư đạo nhân nhàn nhạt trào phúng, rút đao ra, bổ tới trước một nhát.
Chấp chưởng Quang Âm đao không biết bao nhiêu đời, kiểu gì cũng phải có tí tình cảm với nhau chứ!
Quang âm như nước, vô hình lưu động ở trong thiên địa, Tịch Diệt Phật Đà, tọa hóa tiên thần, dập tắt hằng tinh. Đưa tiễn vũ trụ, bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ cao siêu, bao nhiêu vật tưởng chừng bao đời vẫn tồn tại, cuối cùng cũng bị thất bại bởi quang âm, tiêu tán ở trong dòng sông thời gian hư ảo.
Ba quang gợn sóng chiếu vào mắt Hàn Quảng. Y chỉ kịp đẩy ra một chưởng.
Thiên địa vạn vật, tinh thần vũ trụ, đạo thuật võ công, tất cả mọi vật trên thế gian đều từ nhân duyên mà sinh, đều vì nhân duyên mà biến dị. Không có cái gì là muôn đời không đổi, đây là nguyên tắc, là trạng thái không thay đổi thật sự của thế gian vô thường, hằng tinh sẽ biến thành lỗ đen, lỗ đen sẽ theo vũ trụ mà tiêu vong, vũ trụ mênh mông bao la, nếu không nắm được ảo diệu của hư không, chỉ dựa vào tốc độ, thì ngay cả Thần Phật Tiên Thánh cuối cùng cũng sẽ không thể nào vượt qua được, ngay cả vũ trụ cũng còn không trốn được vô thường.
Mà tất cả vô thường, đều bắt nguồn từ thời gian!
Một chưởng này chính là thức thứ tám của Như Lai thần chưởng phiên bản Thiên Đế:
“Chư Hành Vô Thường!”
Vô thanh vô tức. Quang âm trôi qua và tuế nguyệt vô thường thấy nhau, bốn phía gần như cô đọng, trong mắt Hàn Quảng chỉ nhìn thấy vô số hình ảnh đột ngột hiện ra rồi biến mất, sau đó cảm giác từ từ trở nên tê dại.
Trong một tòa thành, có vị văn sĩ trung niên, dắt một đứa bé trai tuấn tú xinh xắn, thong thả đi vào mật đạo ở bên trong trạch viện.
Thằng bé chỉ chừng sáu bảy tuổi, chiều cao trung bình, môi hồng răng trắng, khuôn mặt như ngọc, khí chất không giận mà tự uy, có vẻ được giáo dục rất tốt, địa vị khá cao.
Văn sĩ thong dong đi tới cửa mật đạo thì dừng lại, mỉm cười nhìn thằng bé:
“Bên trong là sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội của ngươi, các ngươi tha hồ mà trao đổi tình cảm với nhau thật ‘tốt’, hy vọng bảy ngày sau ngươi vẫn còn sống sót, vi sư rất coi trọng ngươi đó.”
Bảy ngày sau vẫn còn sống sót? Thằng bé còn nhỏ, nhưng rất thông minh, nhận ra ngay có điểm không đúng, ngạc nhiên nhìn văn sĩ trung niên: “Sư phụ, ngài có ý gì?”
Văn sĩ trung niên cười ha hả: “Chúng ta là một trong tà ma chín đạo, chỉ tin vào sức mạnh và trí tuệ đầu óc, chuyện đệ tử tàn sát lẫn nhau là không sao tránh khỏi, chỉ có người thắng, tương lai mới đi được xa.”
“Vi sư không biết những Thiên Ma khác có giống như vậy hay không, nhưng vi sư thấy không có cách nào hay hơn cách này nữa, tàn sát lẫn nhau sẽ giúp kích phát tiềm lực tới mức cao nhất, khiến người ta phát triển hẳn lên.”
Thằng bé đã hiểu ra vấn đề, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ: “Ngươi, ngươi thực khốn kiếp! Ta là đệ tử tông chủ tự tay giao cho ngươi, ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ta, ta là hoàng tử!”
“Hắc, chỉ là một hoàng tử mất nước nhiều năm thì còn được địa vị gì? Dựa vào cái gì mà ngươi đòi tông chủ phải đối xử khác biệt với ngươi? Nếu tông chủ đã giao ngươi cho vi sư, vậy có nghĩa đã ngầm đồng ý cho vi sư tha hồ xử lý.” Mắt văn sĩ trung niên lóe ra ánh sáng tàn nhẫn.
“Ngươi, ngươi nói dối!” Thằng bé vừa sợ vừa hận.
Văn sĩ ngồi xuống, cười tủm tỉm: “Thế không được đâu. Ngươi phải học được cách khống chế và che giấu cảm xúc của mình. Tà ma thật sự không phải là những kẻ trừng mắt nhìn người ta hay nói năng dữ dằn là được, những cảm xúc quá lộ liễu đó sẽ bán đứng ngươi, khiến tâm linh của ngươi trở nên trần trụi trước mặt kẻ địch, sẽ khiến ngươi mất mạng.”
“Tà ma thật sự đều là vừa cười vừa giết người, thản nhiên mà thoải mái, mọi cảm xúc ngươi bộc lộ ra ngoài đều chỉ để dụ dỗ đối phương mắc câu mà thôi. Nhất định phải nhớ điều đó. Giống như Tâm Thánh năm xưa, nhất cử nhất động đều vô cùng phong tư tiêu sát, khi giết kẻ địch cũng vẫn y như vậy.”
“Nhắm mắt lại, thu hết cảm xúc của ngươi về, giấu kĩ chúng xuống, nếu không vi sư sẽ móc ngay mắt ngươi ra.”
Thấy thân hình nhỏ bé của nó run rẩy, văn sĩ trung niên cười, đẩy cửa mật đạo, đẩy thằng bé vào trong.
Phanh!
Cửa mật đạo đóng lại, thằng bé sợ hãi mở mắt, thấy xa xa có mấy cây nến đang leo lắt cháy, một thằng bé to lớn hơn nó nằm dưới chân nến, sau lưng cắm một con dao, máu tươi vẫn còn đang chảy, nó đang hấp hối.
Có lẽ tiếng đóng cửa làm kinh động thằng bé kia, nó gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thằng bé ở ngay cửa, khẽ hỏi:
“Ngươi...... Là...... Ai?”
Ngươi là ai? Thằng bé giật mình, đầu như bị đập mạnh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc và mờ mịt:
“Ta là ai?”
“Ta đang ở đâu?”
............
Mảnh vỡ Hạo Thiên kính rơi vào Vương Mẫu điện.
Mạnh Kỳ theo sát nó, tới trước cửa điện.
Hắn không theo vào trong, mà nghiêng đầu nhìn thân ảnh áo trắng, nàng đang đứng ở cuối hành lang.
Mi mục như họa, ngũ quan tinh xảo, như vui như giận, chính là Cố Tiểu Tang!
Nhưng “Cố Tiểu Tang” này rất lạnh lùng, không có khí tức gì, giống như một pho tượng.
Tinh thần của Mạnh Kỳ lan nhanh tới đó, chạm vào “Cố Tiểu Tang”, rõ ràng là tiên thể trời sinh, nhưng vừa tiếp xúc với tinh thần Mạnh Kỳ, tiên thể ấy lập tức vỡ tan thành mảnh vụn.
Ngẩn người, Mạnh Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, đây hẳn là một cái thân thể khác Cố Tiểu Tang tạo ra chuẩn bị cho mình, để sau này chém đứt quá khứ, thoát khỏi Vô Sinh lão mẫu, giống như hắn chuẩn bị thân thể địa cầu vậy!
Chỉ là cái thân thể địa cầu vốn dĩ chính là hắn, có mối liên hệ vi diệu với hắn, khác hẳn với cái thân thể do bảo vật luyện thành này của Cố Tiểu Tang.
Kim sinh thủy. Thủy uẩn sinh cơ, Cố Tiểu Tang dùng “Thái Nhất Kim Thủy” tinh hoa nhất của Dao Trì để tạo ra cái tiên thể này cho mình.
Tiếc thay, nàng không cần dùng tới cái tiên thể này nữa, không có cơ hội chuyển ‘bản thân’ mình vào cái tiên thể này để dùng.
Tiên thể vỡ tan, hẳn là do Vô Sinh lão mẫu nổi giận phá hủy.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn, Mạnh Kỳ xách Bá Vương Tuyệt Đao xông vào Vương Mẫu điện, vừa vặn thấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính đã thu liễm u quang, khiến việc ngăn tách thế giới xung quanh Dao Trì không còn, mọi thứ trở lại bình thường, còn bản thân nó thì lơ lửng trên một cái ao nước.
Ao nước này chỉ rộng vài thước, long lanh trong suốt, sâu dưới đáy hình cái gì đó.
Ba một tiếng, Bá Vương Tuyệt Đao bắn ra tử điện, chiếu sáng xuống đáy ao, giúp Mạnh Kỳ nhìn thấy rõ ràng vật kia.
Đó là một cái đầu, hai mắt nhắm chặt, một lão giả, tóc đã bạc, nhưng năm chòm râu dài lại đen nhánh, tỏa ra khí tức tà ác nồng đậm.
Mạnh Kỳ giật mình:
“Ma Quân!”
Đầu của Ma Quân!
Ông ta tự chém bản thân, lấy tim mình tự luyện thành “Đại Tự Tại Thiên Tử chân thân”, đương nhiên cũng có thể chém cái đầu của mình ra để luyện một cái ma thân khác!
Đầu của ông ta ở đây, có lẽ chân linh của ông ta cũng ở đây!
Ông ta ngủ say ở đây, dùng “Thái Nhất Kim Thủy” ôn dưỡng, chống đỡ thời gian ăn mòn?
Thì ra… mục đích của Lục Áp không phải là mảnh vỡ Hạo Thiên kính, mà là khiến hắn vào đây, làm kinh động Ma Quân, để ma quân thức tỉnh, không thể khôi phục trạng thái tốt nhất, giúp Lục Áp chiếm được ưu thế trong cuộc đấu!
Còn Tô Mạnh hắn có chết hay không thì mặc kệ.
Đại năng tranh đấu với nhau, đều là kiểu ném đá dấu tay như vậy!
Mảnh vỡ Hạo Thiên kính này, hẳn là đã bị ma quân thu phục!
Chỉ là bản thân nó chỉ là một mảnh vỡ, nên mỗi lần sau khi thi triển thì phải tích tụ lại sức mạnh, không sử dụng được liên tục trong thời gian dài.
Bỗng, cái đầu mở mắt, là hai cái lỗ đen sâu hoắm, là ban sơ của cái ác!
............
Bên cạnh Dao Trì, khoảng cách thiên địa biến mất, Cổ Nhĩ Đa lại nhìn thấy Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, và Ma Sư Hàn Quảng.
Hàn Quảng cũng đang kiệt lực né tránh mấy người Tô Vô Danh.
............
Ma Quân mở mắt, Mạnh Kỳ lập tức xuất khánh vân, không dám bỏ chạy.
“Lục Áp đạo hữu quả thực là tính toán giỏi, nhưng bổn tọa là thuộc loại thỏ khôn có ba hang.” Ma Quân cũng không ra tay, mỉm cười, “Đáng tiếc a, các ngươi phải táng thân ở nơi này.”
Vừa dứt lời, cái đầu cúi xuống, hư không xuất hiện quan tài đồng xanh, trái tim bay ra khỏi quan tài, rơi vào trong miệng cái đầu.
Đầu ma quân xuyên qua Thái Nhất Kim Thủy trì, biến mất, không biết đi đâu.
Ông ta không kịp mang mảnh vỡ Hạo Thiên kính theo, bởi vì Dao Trì phát sinh dị biến, từng đạo thiên địa pháp tắc hóa thành hoa văn kì dị, thi nhau hiện ra, như những kí hiệu niêm phong, khóa chặt lấy Dao Trì.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng muốt nâng cả Dao Trì lên, như muốn tách nó ra khỏi tầng thứ hai Cửu Trọng Thiên.
Chỉ là một bàn tay nhỏ bé, nhưng cả một Dao Trì to lớn lại nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé, bàn tay tiếp tục kéo dài ra, dần dần xuất hiện một pho tượng thần thánh nguy nga.
Tượng của Vô Sinh lão mẫu!
Độ Thế Pháp Vương đứng trên vai của tượng, nhìn xuống dưới, trang nghiêm nói:
“Lão mẫu muốn dùng Dao Trì, mảnh vỡ và các ngươi luyện chế một thanh tuyệt thế thần binh!”
Dao Trì đã bị bàn tay tóm gọn, tất cả mọi thứ bên trong nó, kể cả các hung vật trong ao và các Pháp Thân đều không thể thoát ra được tấm bình chướng ra ngoài!
Mạnh Kỳ thở dài, sao mình cứ luôn bị ép buộc phải dùng tới lá bài cuối cùng.
Hắn móc Đại Đạo chi thụ, thò nó vào Thái Nhất Kim Thủy trì.