“Yêu tộc......” Hà Thất lặp lại, trong đầu hiện ra tình hình ở Đông Hải kiếm trang.
Không có mình ở trong phái, chỉ dựa vào thần binh, phù lệnh và đại trận có thể chống đỡ được Khổng Tước Thái Ly cầm Yêu Thánh thương hay không?
Đông Hải kiếm trang trải qua nhiều đời, đến đời Hà Thất, tu luyện tới công pháp Pháp Thân mới tính là hoàn thiện, nhờ Mạnh Kỳ hỗ trợ và hợp tác, mới lấy về được kiếm cổ phù lệnh và Sinh Tử bút để trấn áp tông môn, đưa mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, nên lúc này, Hà Thất đương nhiên hết sức lo sợ lại có tai nạn đột ngột xuất hiện.
Y gật đầu: “Đúng là phải đề phòng Yêu tộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có lão phu và Vân Hạc chân nhân ở đây là đủ rồi.”
Vân Hạc cười ha hả: “Lão đạo lại chẳng phải lo tí nào, trước khi ra ngoài đã cho đám đệ tử về Động Thiên tiềm tu hết rồi.”
Có đồ gì trân quý, thì trước giờ đều để ở Động Thiên bản tông.
Cho nên, chỉ cần mang theo Sâm La Vạn Tượng môn bên người, một người ăn no, cả nhà không lo...... Đúng là cáo già! Hà Thất thầm cảm khái.
Cao Lãm đi ra khỏi Băng Tuyết tiên cung.
Vân Hạc chân nhân bỗng cười tủm tỉm: “Cao thí chủ, Pháp Thân trong thiên hạ đều tụ tập ở đây, nếu Yêu tộc không đến, ngoài đó chẳng còn ai kềm được ngươi, ngươi có lợi dụng cơ hội xuống phía nam, xông vào thần đô không đấy?”
Mắt Hà Thất lấp lóe, y vốn cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng không lưu ý lắm, Nam Tấn có bị Bắc Chu thôn tính thì cũng có quan hệ gì tới mình đâu!
Cao Lãm không hề dừng chân, cũng chẳng buồn quay đầu lại:
“Trẫm là người kiên nhẫn, trước sau gì cũng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ cầu trẫm nhất thống Nam Bắc.”
............
Xung quanh Dao Trì đã bị Hạo Thiên kính khiến cho chia tách, trở thành vô số thế giới tách biệt.
Cổ Nhĩ Đa xách Thiên Tru phủ, đánh văng từng tia sáng công kích, đi tới bên Dao Trì, nhìn thấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính đang lơ lửng trên không trung.
“Hắc, có người thay bản Đại Hãn làm tiêu hao sức mạnh của Hạo Thiên kính, quả lấy được mà không tốn chút công phu!” Cổ Nhĩ Đa rất vui vẻ, vung cao Thiên Tru phủ, hóa thành lưu quang bay về phía mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Mảnh vỡ Hạo Thiên kính rung rung, nhưng không phản ứng gì, mãi tới khi Cổ Nhĩ Đa đã tới sát gần, mảnh vỡ Hạo Thiên Kính gần như rơi vào tay y, một tia sáng đột ngột từ trong ao vọt lên, bắn vào Cổ Nhĩ Đa!
Ba!
Lưu quang tiêu tán, hiện ra thân ảnh Cổ Nhĩ Đa, đã bị đánh văng trở về bên cạnh ao.
Đó là thần binh gì? Mà không bị sức mạnh trích tiên ảnh hưởng tí gì cả vậy? Cánh tay Cổ Nhĩ Đa tê dại, Thiên Tru phủ suýt nữa thì rơi xuống.
Chỉ một thoáng, tê dại đã tan biến, Cổ Nhĩ Đa chăm chú nhìn vật gì đó tỏa ánh sáng bảy màu, cảm nhận được sự ẩn chứa đại cực lạc, đại thanh tịnh, đại tịch diệt, đại tự tại chi ý bên trong nó. Vật này về bản chất chẳng hề thua kém mảnh vỡ Hạo Thiên kính bao nhiêu, có điều hình như nó chỉ là một mảnh vỡ rất nhỏ, sự hung hãn vô cùng mâu thuẫn với bản chất phật vận của nó.
Cổ Nhĩ Đa kéo cao khí thế, giằng co với cái vật bảy màu kia, không khí càng ngày càng cô đọng, hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, một tia sáng trắng muốt từ trong ao bắn ra, đương một tiếng đánh vào Thiên Tru phủ.
Cổ Nhĩ Đa rốt cuộc không còn giữ nổi Thiên Tru phủ, trơ mắt nhìn nó rơi ra khỏi tay. Tia sáng trắng muốt kia là một mảnh gì đó màu vàng sáng chói, giống mảnh vỡ của một cái vòng tay, vẽ đầy hoa văn huyền ảo, khí tức không hề thua kém vật bảy màu và mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Cổ Nhĩ Đa sững sờ, Thiên Tru phủ thì như đang mê muội, nhưng vật bảy màu kia lại không thừa cơ công kích, mà từ xa nhẹ nhàng đung đưa, như là khoe khoang thực lực, khinh thường được người khác hỗ trợ!
Cơ hội chỉ thoáng lướt qua, Thiên Tru phủ hồi thần, trở nên nặng nề, rơi trở vào tay Cổ Nhĩ Đa.
“Hai mảnh vỡ này đều không dễ đối phó......” Cổ Nhĩ Đa nhìn hai ‘kẻ địch’, khóe mắt đầy đề phòng nhìn Hạo Thiên kính, cảm thấy vô cùng áp lực.
............
Nước Dao Trì đung đưa, sóng gợn nhè nhẹ.
Tay phải Hàn Quảng giấu gợn sóng quang âm, tay trái có sáu ngón, nắm hủy diệt chi ý, đứng bên Dao Trì.
Đối diện với y, Tô Vô Danh trường kiếm chỉ xéo, hai người giằng co với nhau.
Hư không ở giữa họ nổ vang, hiện ra một cái lốc xoáy, mặt đất đầy dấu vết tàn phá, đôi mắt Tô Vô Danh đạm mạc, trống rỗng.
Ông bỗng lên tiếng:
“Thân ngoại hóa thân?”
Tuy rằng Hàn Quảng dùng “Diêm Ma chi thủ” Chém ra hóa thân này có thực lực bất phàm, tương đương với Địa tiên, qua mặt được Cổ Nhĩ Đa và đám người Độ Thế Pháp Vương, nhưng khi ngay mặt tranh phong, toàn lực ứng phó, vẫn bị Tô Vô Danh nhìn ra.
Hàn Quảng mỉm cười: “Nếu buông tay đánh không cần kềm chế, bổn tọa tự tin đủ sức tranh hơn thua với ngươi, tiếc là bổn tọa chí không ở đây, nên hôm nay mới có sự chênh lệch với ngươi.”
Y thản nhiên thừa nhận đây là hóa thân của mình.
Vừa dứt lời, từ trong người y, tỏa ra một sự dao động quỷ dị, nước Dao Trì bỗng nhiên trầm xuống, giữa ao xuất hiện một cái hố sâu, một vật ở dưới đáy ao từ từ bay lên.
Nói là từ từ, nhưng so với động tác của Tô Vô Danh và Hàn Quảng, thì tốc độ của nó lại nhanh tới mức khó tin, tới mức làm cho thời gian xung quanh hơi bị hỗn loạn.
Đó là một mảnh vỡ đồng xanh, trên có khắc một đoạn sông hư ảo, đầy ý vị tang thương và cổ xưa.
Đương!
Mảnh vỡ đồng xanh khẽ rung, phát ra một âm thanh như tiếng chuông dài.
Lốc xoáy biến mất, vết kiếm và những dấu vết hủy diệt bị cào bằng, Tô Vô Danh và Hàn Quảng bị đẩy lùi ra sau, khoảng cách hai người càng lúc càng xa, khí thế cũng từ đối chọi gay gắt mà dịu dần đi.
Trời đất này như bị “Đảo ngược”!
Cảnh tượng xung quanh như đang quay ngược trở lại ban đầu!
............
Ngọc Hoàng sơn, Huyền Thiên tông.
“Ngươi đi ngay cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi.” Hàn Quảng ra lệnh cho Huyễn Diệt Thiên Ma.
Huyễn Diệt Thiên Ma lo lắng: “Tông chủ, Quang Âm đao là tuyệt thế thần binh, cường đoạt e là rất khó, ngài đã có diệu kế gì chăng?”
“Còn cần có diệu kế gì?” Hàn Quảng bật cười, đi về phía Huyền Thiên tông, “Cứ thế xông vào, hỏi nó một câu, nó có đồng ý đi cùng với bổn tọa hay không mà thôi!”