“Trong tương lai?”
Nguyệt Quang Bồ Tát trang nghiêm nói: “Thanh Đế tự mở đạo lộ, con đường Bỉ Ngạn khác với người khác. Người mà ngươi gặp phải, có thể là Thanh Đế, có thể là Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, đều là chưa nhảy ra thời gian trường hà và dựa vào các loại bí pháp để sống lại, đi lại ở trên đời, sau khi mượn tay ngươi đánh thức Dược Sư Như Lai, bước ra được một bước mấu chốt, đã bắt đầu thống nhất quá khứ, hôm nay dựa vào Thuần Dương tử, Đông Dương Thần Quân, Dược Sư Như Lai, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn và các thân phận khác của Thanh Đế, hồi tưởng lại Thượng Cổ chi sơ, kỷ nguyên chi thủy, sau đó đương nhiên sẽ phải giữ lấy tương lai nhất định, như vậy mới có thể chân chính đăng lâm Bỉ Ngạn.”
“Cho nên người đang ở trong tương lai.”
Không phải nói dối, mà là sự thật!
Nghe Nguyệt Quang Bồ Tát giải thích, Mạnh Kỳ lại có thêm hiểu biết mới về Thanh Đế. Nếu không chém ra Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn và Dược Sư Vương Phật, không hóa thân ra Thuần Dương tử và Đông Dương Thần Quân, không bỏ quên quá khứ, mê hoặc với “Ta là ai, ai là ta”, với cảnh giới của ông ta, dùng cách ngủ say để sống tới bây giờ chẳng có gì là khó, nhưng nếu như vậy, từ Thượng Cổ cho tới bây giờ đều là thuộc về ký ức tự trải qua của bản thân, chỉ có thể chứng tỏ ông ta đã sống rất rất lâu, chứ chẳng có tí liên quan nào tới cái gọi là hồi tưởng quá khứ.
Người tự mở đạo lộ đều đáng được tôn kính!
“Vậy làm sao mới tìm được ông ấy?” Mạnh Kỳ đau răng hỏi, với đặc thù Bỉ Ngạn của hắn, chỉ có thể cảm ứng được dòng sông thời gian cọ rửa, chứ làm sao có đủ sức đi tới tương lai!
Ngay cả Thất Sát bi, cũng chỉ trở lại quá khứ được mà thôi!
Nhất là khi tương lai bất định, có rất nhiều khả năng ngã rẽ, không tới Đạo Quả căn bản không thể thấy được tất cả, quỷ mới biết Thanh Đế là đi dòng chảy nào tương lai nào!
Nguyệt Quang Bồ Tát im lặng một lúc, rồi khẽ cười.
............
Tận Thế chi thuyền lơ lửng giữa không trung. Thiếu Huyền và Hi Nga vô cùng trịnh trọng, cần nhờ Tru Tiên kiếm trận làm suy yếu và hạn chế, kéo dài thời gian giữ chân Ngưu Ma vương và các Thượng Cổ Đại Thánh. Trong lòng họ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng phải khổ chiến, dù giữ được khả năng không chỗ không ở, lúc nào cũng có thể tẩu thoát, nhưng vẫn không dám chủ quan một chút nào.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy thiếu niên chân đạp Phong Hỏa luân tay cầm trường thương, thân quấn lụa kia, cơ hồ đồng thời xuất hiện ở cả Đông Nam Tây Bắc, hiện ra thân hình ba đầu sáu tay, thương hất Tinh Hà, luân đốt Tam Muội, dũng mãnh trường không, dùng khả năng một mình mình áp chế cả Ngưu Ma vương, Bằng Ma vương, Giao Ma vương lẫn các Thượng Cổ Đại Thánh, hơn nữa trừ Ngưu Ma vương, các Đại Thánh còn lại chỉ có thể kết trận chống lại, vô cùng chật vật.
Nhìn Na Tra nhẹ nhàng thoải mái, anh tư thoăn thoắt, Thiếu Huyền và Hi Nga cảm thấy mình thực ra vô dụng.
Ngưu Ma vương càng đánh càng buồn bực nghẹn khuất, nhớ ngày đó nếu không phải Thiên Đình chúng thần vây công, một mình Na Tra không thể nào giữ chân được mình, nói thật, không phải chém gió. Mình với Na Tra là cùng một chuẩn, cho dù hôm nay mình chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, nhưng Na Tra cũng là thức tỉnh sớm, cũng là như nhau mới đúng!
Nhưng ghê tởm thay, Tru Tiên kiếm trận hạn chế thần dị của mình, cắt mất khả năng không chỗ không ở của mình, nên mới trở thành cục diện Na Tra muốn đánh thì đánh muốn đi thì đi, hơn nữa còn có thể đồng thời công kích huynh đệ của mình, khiến cả đám đều bị áp bách, tràn ngập nguy cơ.
Lão Tam khi giang cánh, tốc độ trở thành vô cùng biến thái, nhưng đối mặt với không chỗ không ở căn bản cũng là vô dụng!
Còn đám Thanh Khâu, Huy Quang, Lạc Già, Na Tra kiêu ngạo đã quen còn chẳng thèm nhìn bọn họ, khỏi nói tới thèm ra tay với họ.
Trong giao thủ với đối thủ cùng cấp, Tru Tiên kiếm trận áp chế khiến cục diện gần như trở thành nghiêng về một phía, làm Ngưu Ma vương nhớ lại cảnh đáng sợ hồi bị Na Tra nướng tới mức phải kêu than thảm thiết, bị chặt đi rất nhiều đầu.
Lần này không có thần tiên Thiên Đình vây công, nhưng có Tru Tiên kiếm trận.
Thái Cổ đệ nhất sát trận đâu phải chỉ có hư danh, cho dù chưa được hoàn chỉnh!
............
Sức mạnh băng lãnh từ “Bảo Bình” trút ra thôn phệ Tử Điện kiếm quang, hóa xung quanh thành một vùng đất cực hàn hôn ám, băng sơn như đao, băng lăng tự kiếm, phập phù trôi nổi, phong thái không thua gì Thượng Cổ hàn băng sát trận.
Cực Hàn chi Địa vừa hiện, Giang Chỉ Vi không thể ở quanh tam đại thần sứ, chỉ có thể thoáng hiện ở ngoài, từ các góc độ chém ra kiếm quang, huy sái kiếm pháp, nhưng lại không thể đánh vỡ lớp phòng ngự của Phụng Điển, Chưởng Đăng và Bảo Bình, lại còn thường bị họ thình lình dùng thần thông đánh lén, suýt nữa né tránh không kịp, may có Tuyệt Đao cảm ứng mạnh, giúp cô cảm ứng được, mới miễn cưỡng tránh thoát, vì thế, cô chỉ có thể gây rối các thần sứ một chút mà thôi.
Nếu chỉ có một vị thần sứ, cô còn miễn cưỡng có thể ngăn trở, hôm nay thật là chênh lệch quá lớn.
Đúng lúc này, trước mắt cô chợt lóe, xuất hiện một nam tử vừa quen thuộc lại xa lạ, giống như sư phụ, nhưng lại có phần thâm trầm chuyên chú hơn, tóc lại hoa râm.
“Ai?” Cô truyền âm qua.
Nam tử này trầm giọng nói: “Lục Vô Danh.”
Lục Vô Danh? Giang Chỉ Vi mờ mịt.
Chưởng Đăng thần sứ cũng thấy có địch nhân mới xuất hiện, ánh đèn chiếu rọi, xua tan hư ảo, lão cười ha ha: “Hợp Thể bí thuật? Tô Vô Danh và Lục đại? Cho dù các ngươi dùng đặc thù Truyền Thuyết bù đắp, kết hợp hai trở thành một, nhưng cái quan trọng nhất của Truyền Thuyết là cái gì? Hôm nay ngươi không ra ngươi, ta không ra ta, không chỉ không có sức mạnh và đặc thù, mà về bản chất chẳng hơn gì tiểu cô nương bên cạnh!”
Là sư phụ và Lục tiền bối thi triển Hợp Thể bí thuật tạo ra ngụy Truyền Thuyết? Giang Chỉ Vi né một kích cách không của Phụng Điển thần sứ, giật mình bừng tỉnh đại ngộ, nhưng nghe ý của Chưởng Đăng thần sứ, Hợp Thể rồi mà ngay cả ngụy Truyền Thuyết cũng không đạt được, không có đặc thù và sức mạnh?
Lục Vô Danh vẻ mặt đạm mạc, không nói một lời, nâng kiếm trong tay, kích phát ngũ tuệ cửu thức, thanh quang mênh mông, dọc theo Cực Hàn chi Địa Xu Cơ biến hóa, một đường trảm tướng đi vào, thế như chẻ tre, có thể so với Tuyệt Đao chi uy, nhưng còn mang thêm cảm giác hiểu rõ biến hóa hiểu rõ tất cả vi diệu.
Kiếm quang sắp kề thân thể, Bảo Bình thần sứ mới kịp phản ứng, hai tay chấn động, phát ra hào mang, hóa thành một đóa Bạch Liên, đỡ đạo kiếm quang.
“Đại Trí Tuệ kiếm!” y thì thào.
Thứ đáng để đề phòng không phải là gia hỏa hợp thể không có sức mạnh và đặc thù, mà là thanh Đại Trí Tuệ kiếm này!
Tục truyền thanh Đại Trí Tuệ kiếm này là bội kiếm của Văn Thù Bồ Tát, tượng trưng cho trí tuệ Phật môn, viên mãn vô ngần, chiếu thấy tất cả, còn tưởng nó đã thất lạc ở Linh sơn, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy!
Có thanh tuyệt thế chi kiếm này, Lục Vô Danh không còn là không có sức mạnh và đặc thù.
Tử Điện kiếm quang đi theo đánh tới, cũng chém vào Bảo Bình thần sứ, đánh đều ba người, không bằng giết chết một người!
Chưởng Đăng thần sứ đang định kích phát Du Tử đăng, bày ra kết giới, hỗ trợ đồng bạn, thì cảm nhận được thấu xương hàn ý, không phải hàn ý vì lạnh, mà là hàn ý của nguy hiểm.
Y lướt ngang đi cả trượng, nhìn thấy một mũi thương hỏa diễm từ trong hư không đâm ra, đâm ngay vào giữa vị trí y vừa mới đứng và lưng của Bảo Bình thần sứ, sau đó tiếp tục lướt tới sau lưng Bảo Bình thần sứ.
Phốc!
Bảo Bình thần sứ bị đâm xuyên qua, bốc cháy, hóa thành tro tàn, Chưởng Đăng thần sứ và Phụng Điển thần sứ nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú vị chân đạp Phong Hỏa luân.
“Na Tra!” Bọn họ bật thốt.
Không chỗ không ở!
Trong ánh lửa, Bảo Bình thần sứ tái hiện, một lần nữa ngưng tụ, nhợt nhạt chật vật, nếu không phải nhờ đặc thù Truyền Thuyết “Hình chiếu bất tử, thân mình bất diệt” và bản thân có thần thông giữ mạng, e là đã chết tới không thể chết hơn.
Na Tra hoành thương trước ngực, nhếch mép, biến mất, Chưởng Đăng, Bảo Bình, và Phụng Điển đều không rét mà run, sợ mình đột ngột lại ăn phải một thương.
Không thể tiếp tục như vậy! Ba người nhìn nhau, phải dùng tới thủ đoạn áp đáy hòm!
............
Di Lặc từng bước tới gần, sắp đến Quảng Lăng, cấm pháp và chúng sinh chi lực những tòa thành lão đi qua thi nhau tan rã, khiến những bộ phận tương ứng trong Cẩm Tú Sơn Hà đồ tiêu tán theo.
Tiếng niệm “Nam Mô Cứu Thế Di Lặc tôn phật” vang lên ở tòa thành trước mặt, Di Lặc Báo Thân chuẩn bị hưởng ứng thì lão biến sắc, chỉ một cái sang bên trái, từ hư không bay ra sen trắng, hóa thành đài sen.
Sau đó, một đoạn mũi thương từ trong hư không đâm ra, đâm vào đài sen, hỏa diễm bừng lên, tro tàn rơi rắc.
Di Lặc thấy Na Tra, rốt cuộc đã hiểu cảm giác kì kì của mình.
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lủi ra, xuyên qua Phật quốc, hiện ra ở bên cạnh Di Lặc, há to miệng, cắn một phát.
Di Lặc chỉ kịp nghiêng người, né được cái cổ, bị hắc ảnh này cắn trúng bả vai, cắn nát Kim Thân.
Đến lúc này, Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng mới nhìn rõ cái hắc ảnh này, là một con chó đen lông bóng loáng uy mãnh!
Đóng cửa, thả Hao Thiên!
Hao Thiên khuyển ngay mặt chiến đấu thì chỉ là Truyền Thuyết bình thường, nhưng cái tuyệt chiêu đánh lén cắn người kia chính là độc bộ chư thiên vạn giới, lúc trước Dương Tiễn nhờ vào một trò này mà chiến thắng không biết bao nhiêu trận chiến, Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ cho nó phát huy sở trường.
Chính vì vậy, hắn mới để mặc hướng của Di Lặc, để hắn và Na Tra thu hút chú ý, cho Hao Thiên khuyển bất thình lình tập kích.
Một phát đắc thủ, Hao Thiên khuyển suýt nữa đã kéo được Di Lặc ra khỏi đài sen. Nhưng Di Lặc chung quy không phải Đại Bồ Tát tầm thường, há miệng phun ra một hạt xá lợi lưu ly, đánh về phía Hao Thiên khuyển, ép nó lùi lại.
............
Mạnh Kỳ đương nhiên biết Di Lặc, Ngưu Ma vương, và các La giáo thần sứ, đều có hậu thủ!
Nhất là, chuyện tiến triển tới thế này, mà các đại năng đại thần thông giả còn lại lại chẳng có phản ứng gì, thật là quỷ dị.
Ví dụ như Lục Đạo nhất hệ Ma Quân, Thất Sát đạo nhân, đám người Thủy Tổ tới giờ không hề có động tĩnh.