Nhất Thế Tôn Sư

Q.6 - Chương 206 - Bộ Phận Hành Động Đặc Biệt

Trước Sau

break
Cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba lật tới lật lui miếng kim loại màu bạc kia, nhưng không dám chạm vào cái nút nào của nó cả, một hồi sau bèn cất nó vào túi, tiếp tục làm việc khác. Cố Lương cố nén lòng hiếu kỳ, chuyên chú nhìn cảnh trưởng làm việc, thi thoảng lại theo lời sai của ông ta làm cái này cái nọ, trong đầu dần hiện ra những nội dung đã được học huấn luyện, thầm đem ra so sánh với thực tế.

“Xem ra phiền toái......” Cảnh trưởng bỗng thở dài, nhưng trong giọng nói lại khá thoải mái.

Cố Lương trong lòng nghi hoặc, cố gắng dũng cảm hỏi: “Hoàng cảnh trưởng, đây là huyền án (án thuộc loại li kì huyền bí) phải không? Nên ngài mới cảm thấy phiền toái?”

Nhưng vì sao lại có vẻ thoải mái thế? Bởi vì là huyền án, nên không cần phải mất công sức để điều tra?

Hoàng Viễn Ba cười: “Không có sét đánh mà lại chết vì sét đánh không phải là án gì hiếm lạ, trước đây đã từng xảy ra rất nhiều vụ tương tự, cái thì liên quan tới hiện tượng siêu nhiên, cái lại liên quan tới mấy tổ chức như Linh Tu hội.”

“Mới hồi năm ngoái, trinh thám Charlotte của Scotland Yard tới chỗ chúng ta trao đổi đã nhắc tới một vụ án tương tự. Cũng là giữa đêm bị sét đánh chết, cũng là trong tay nắm chặt một miếng kim loại màu bạc. Điểm khác biệt duy nhất ở chỗ thân phận của người chết khá đặc thù, hình như là tín đồ Ma Thần, chết mấy năm rồi mới bị phát hiện, cho nên, có lý do để tin rằng đây là một vụ án có liên quan tới những sự kiện siêu phàm, liên quan tới tà giáo, bộ phận hình sự chúng ta không cần nhúng tay vào, tự nhiên sẽ có bộ phận hành động đặc biệt phụ trách.”

Cố Lương nghe mà há hốc mồm, không hiểu ra sao, phải chăng cái tiểu thuyết linh dị mới xem tối qua đã đi vào hiện thực, hiện tượng siêu nhiên là cái gì? Sự kiện siêu phàm là cái gì?

Hoàng cảnh trưởng rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

“Cậu đã xem cái [thế giới dị văn lục] kia chưa?” Hoàng Viễn Ba nghịch nghịch bao tay của mình, để ý hỏi.

“Đã, đã xem rồi!” Cố Lương lập bập trả lời.

Hoàng cảnh trưởng mỉm cười: “Xem rồi thì tốt, những chuyện ghi chép ở trong đó đều là thật.”

“A......” Cố Lương miệng há hốc, không đóng lại được.

“Chỗ nhân sự đã phê chuẩn đơn xin chuyển chính thức của cậu, thứ hai tuần sau sẽ có bộ phận tiếp nhận cậu. Cho nên tôi mới đưa tư liệu của cảnh sát cho cậu mượn đọc, không thôi đi làm chính thức rồi gặp phải chuyện linh dị lại không biết làm sao.” Hoàng Viễn Ba cười ha ha, “Lúc coi có cảm thấy nội dung trong đó chưa bao giờ được nghe thấy không? Chúng đều là tư liệu cơ mật không đấy!”

Ba ơi, mẹ ơi, con không muốn làm nữa…. Tim Cố Lương đập thình thịch, nổi lên ý muốn từ chức, một người bình thường như mình sao lại lạc chân đi vào thế giới linh dị vậy chứ?

Hoàng Viễn Ba liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu ra ngoài nhìn thấy những chuyện tương tự, phải báo ngay cho Ủy quan cảnh quan, họ sẽ phái bộ phận hành động đặc biệt tới xử lý, chúng ta chỉ cần phụ trách những chuyện có liên quan tới người bình thường mà thôi. Không cần phải sợ. Định không làm cảnh sát nữa phải không? Dám chắc cả đời không bao giờ dính tới chuyện linh dị quỷ quái hay không? Tốt xấu gì bây giờ cũng đã được biết, cũng tìm được người chuyên nghiệp tới hỗ trợ, còn sợ cái gì?”

Ông ta nói rất thoải mái, khiến Cố Lương cũng dần bình tĩnh lại, cười gượng gạo: “Hoàng cảnh trưởng nói đúng.”

Các đồng nghiệp bộ phận hình sự đã chạy tới, phân công nhau người bảo vệ hiện trường, người chạy về Tân Scotland Yard để báo tin cho Ủy ban cảnh quan, để bộ phận hành động đặc biệt tiếp nhận. Cố Lương cũng được giao một đống việc vặt, bận tới tối mày tối mặt, cuối cùng còn được phân công nhiệm vụ trực đêm.

Đêm khuya, đèn trong Tân Scotland Yard dần tắt, chỉ còn lại ánh đèn của phòng vật chứng thuộc bộ phận hình sự là còn. Cố Lương tay đút túi quần, đi qua đi lại, trong lòng có nỗi sợ mãi không dứt được.

Bởi vì cái thi thể cháy đen kia và đồ của y vẫn còn ở nơi đây!

Bộ phận hành động đặc biệt sau khi cho người tới xem, thì bảo đây là một vụ không quan trọng, họ mới vừa có một án lớn đang rất bận, không còn người nào để phân ra qua đây giải quyết, nên mấy ngày nữa họ mới qua. Vì thế cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba cố ý cho Cố Lương lãnh nhiệm vụ trực đêm trông coi.

Cố Lương xoay cái cổ mệt mỏi, ngồi xuống. Trên bàn là mấy cái túi đựng vật chứng, bên trong có những cái đồng hồ quả quýt tinh xảo, những thỏi vàng và những thứ đố linh tinh khác, bao gồm cả miếng kim loại màu bạc kia.

Bình tĩnh lại rồi, thì tò mò dâng lên. Cố Lương vốn là loại người thích mấy chuyện linh dị. Hắn lầm bầm: “Miếng kim loại đó là cái gì nhỉ? Huy chương của tà giáo à?”

Hắn nhìn quanh một vòng, mím môi đeo bao tay vào, mở túi vật chứng, lấy miếng kim loại đó ra, ngắm nghía.

Tạo hình của nó có một nét đẹp không thuộc về thời đại này, hắn nhìn mãi mà không hiểu nổi, những hoa văn quỷ dị, những cái nút......

Bỗng nhiên, Cố Lương bị trượt tay, miếng kim loại rớt xuống. Hắn vội vàng chộp lại, không cẩn thận ấn vào cái nút, giật thót.

Không có dị quang xuất hiện, không có khói đen bốc ra. Cố Lương thở phào, không dám nghịch nữa, định cất nó lại trở vào trong túi vật chứng.

Nhưng miếng kim loại đã sáng lên, tỏa ra một tầng ánh sáng màu bạc, ngưng tụ thành một hạt châu to cỡ ngón cái, nội thâm mà ngoại thiển, như một con mắt thâm thúy.

Cố Lương đứng bật dậy, đụng ngã ghế dựa, liên tục lùi ra sau muốn tránh đi.

Con mắt kia thành hình xong thì nằm im trên bàn, mọi dị biến đều tiêu tán, mọi thứ trở lại như cũ. Cố Lương còn chưa kịp chạy ra phòng vật chứng thì dừng bước, hình như con mắt kia đang gọi hắn.

Hắn khó nhọc nuốt nước miếng, cảm thấy nếu không có cái gì cổ quái nữa thì dọn bàn đi, để khỏi xảy ra chuyện.

Vật chứng không có mất đi, ngược lại lại có thêm một món. Cố Lương đeo găng tay, cầm nó lên, thấy trên nó có khắc những hàng chữ rất nhỏ:

“Con mắt nguyện vọng, thần vật của thần phong bạo và thiên tai, có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng của con người, chỉ cần có phụng hiến tương ứng.”

Cố Lương ngẩn ngơ, bỗng có một loại cảm giác không thích hợp. Hắn xem bao nhiêu là tiểu thuyết linh dị, đây là món đầu tiên ghi nó là thần vật. Nó vừa nhìn là hiểu ngay, nên cảm giác thần bí khủng bố gì đó đều tan biến sạch, hết sức dế nhũi!

“Chỉ cần phụng hiến, là được thỏa mãn nguyện vọng, quả nhiên là phong cách của tà giáo.” Cố Lương lắc đầu, hắc một tiếng, “Ta muốn là có khả năng xạ kích siêu đẳng, làm sao nó thỏa mãn?”

Vừa dứt lời, bên tai hắn vang lên một giọng nói trầm trầm như tiếng sấm: “Chỉ cần có đủ phụng hiến, nguyện vọng sẽ được thỏa mãn.”

Những tia điện quang trắng bạc bắn ra, thân thể Cố Lương lập tức tê liệt, bộ não như bị kim đâm đau đớn, thị giác xuất hiện hình ảnh kì diệu, thần kinh vận động cũng xuất hiện một sự tăng cường nào đó.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, như chưa từng xảy ra gì cả. Cố Lương kinh hãi nhìn ‘con mắt nguyện vọng’, nhìn hai bàn tay mình, có cảm giác hình như nó đã linh hoạt hơn rất nhiều.

“Chẳng lẽ thật sự thực hiện được nguyện vọng?” Hắn nghi hoặc nghĩ.

Cả đêm miên man suy nghĩ, đến khi trời sáng, Cố Lương cất lại miếng kim loại bạc vào trong túi vật chứng, cầm theo con mắt nguyện vọng, bàn giao với đồng nghiệp xong vội vàng chạy tới bãi bắn bia, muốn thử kiểm tra khả năng xạ kích của mình.

Phanh phanh phanh!

Liên tục mười phát, phát nào cũng trúng ngay giữa hồng tâm, Cố Lương đứng ngẩn người, không thể tin được.

Trước giờ khả năng bắn súng của hắn chỉ luôn ở mức miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn!

Nguyện vọng chi nhãn thật có thể thỏa mãn nguyện vọng con người!

Phong bạo và thiên tai chi thần có thần lực như vậy, như thế nào luôn luôn không có nghe nói qua?

Đột nhiên, bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người, mặc áo khoác đen của Scotland Yard, dáng gầy gầy, đôi mắt đen có ẩn màu đỏ, cảm giác tồn tại rất yếu ớt.

“Bắn tốt.” Nam tử kia gật đầu, “Khả năng xạ kích siêu đẳng.”

Y nhìn nhìn huy hiệu cảnh viên của Cố Lương, lạnh nhạt nói: “Cố Lương hả? Thứ hai tới bộ phận hành động đặc biệt báo danh.”

Nói xong, y xoay người bỏ đi, không để lại cơ hội từ chối nào.

Bộ phận hành động đặc biệt? Cố Lương hoảng sợ, muốn từ chối thì đã chẳng còn nhìn thấy đối phương đâu.

Chẳng lẽ bộ phận hành động đặc biệt dạo này thiếu người thật à? Ngay cả người như mình mà cũng mời chào?

Hắn hạ quyết tâm, thứ hai liền đi từ chức, dù sao đã có nguyện vọng chi nhãn, mình làm cái gì mà chả tốt!

Nhưng mà, có khi nào sẽ bị sét đánh chết giống thương nhân bán đồng hồ kia hay không?

...............

Thứ hai, Cố Lương sau nhiều lần hỏi đường, cuối cùng cũng tìm tới căn nhà lớn kiểu cũ của bộ phận hành động đặc biệt, nhìn thấy nam tử mặc áo khoác đen kia.

Hắn đang định mở miệng, thì đối phương đã nói: “Cậu được phân qua tổ hành động số 1, theo họ điều tra án lớn gần đây đi.”

“Tôi, tôi muốn......” Cố Lương vội lên tiếng, nhưng lời còn chưa dứt, đối phương đã ngắt lời, “Vụ án này có liên quan tới một tà giáo mới xuất hiện, rất có khả năng có liên quan tới phần lịch sử ba trăm năm bị mất đi của khu vực Viễn Đông.”

Nha? Cố Lương lập tức tò mò: “Có liên quan tới lịch sử ba trăm năm bị mất?”

“Ba trăm năm trước, Viễn Đông có cái gọi là tổ chức Phật và Đạo, nhưng lúc ấy xuất hiện một nam nhân lùn để râu, nguyên bản hắn là họa sĩ, sau khi tiếp xúc với cơ mật tối cao của tổ chức Phật là Như Lai thần chưởng thì bị ma quỷ dụ hoặc, nghịch luyện môn thần chưởng đó, cuối cùng trở thành diệt thế chi ma, hủy đi văn minh Viễn Đông. Hiện giờ lại xuất hiện một tổ chức sùng bái hắn, tổ chức này sẽ giúp chúng ta làm rõ được ba trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Nam tử áo khoác đen nói rất ngắn gọn, dẫn Cố Lương đi vào một gian phòng tối tăm, bên trong có một lá cờ, màu đỏ làm nền, hai màu đen giống như chữ S giao ngược với nhau, cảm giác rất là quỷ dị sởn tóc gáy.

“Đây chính là dấu hiệu nghịch Phật giáo!”

Nhìn thấy ký hiệu, nghe nam tử giới thiệu xong, bên tai Cố Lương đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp như tiếng sấm:

“Điều tra nghịch Phật giáo, lấy được phụng hiến!”
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc