Ánh trăng thanh lãnh như mơ như mộng, bốn phía im lặng, cảnh vật yên bình, có thể khiến nhà văn nhà thơ nổi hứng mà ngâm, nhưng Cam Nhược Hư cảm thấy đêm sao lạnh quá, cảnh vật tối tăm như tương lai của y vậy, ánh trăng sáng lạnh kia chẳng khác gì cõi lòng đã tuyệt vọng thành băng giá.
Thần Quyến quốc là một trong ba cường quốc mạnh nhất, lấy “Thông thần thuật” làm cơ sở tồn tại. Họ cho rằng con người trong trời đất này, mỗi hít thở đều tương hợp với trời đất, qua rèn luyện tu trì, tinh thần sẽ giao cảm được với một vị tiên thần nào đó, được người đó bảo vệ, được mượn sức mạnh của người đó, thần thông của người đó. Sau này khi cảnh giới tăng lên, có thể mời được vị thần tiên đó phụ thể, xuất ra sức mạnh như thần, phi thiên độn địa không gì không làm được.
Nhưng không phải ai cũng làm được điều ấy, không phải ai cũng giao cảm được với tiên thần, được người ta đáp vừa, những người đó sẽ bị gọi là “Đồ ô uế”, là “Kẻ thất bại”, sẽ bị kì thị, vì không có sức mạnh và thần thông, nên địa vị cũng sẽ bị hạ thấp xuống.
Cho nên, việc cảm ứng được tiên thần bảo vệ cho mình hay không chính là thứ quyết định cuộc đời của dân chúng trong Thần Quyến quốc!
Cam Nhược Hư vô cùng lo lắng và rầu rĩ, vẻ đầy bất lực. ngày mai chính là ngày lễ trưởng thành mười sáu tuổi của y, là ngày duy nhất mỗi năm một lần được miễn phí cảm ứng và câu thông “Thần tiên bảo vệ”, lần này nếu thất bại, không chỉ sẽ bị chuyển qua danh sách khác, bị mọi người cười nhạo và khinh thường, mà sau này nếu muốn thử lần nữa, sẽ phải tự bỏ chi phí mời đạo sĩ cấp tinh quan tới để chủ trì nghi thức, mà chi phí đó dù ba mẹ có làm cả đời, mình bán cả tương lai cho ma quỷ, cũng chưa chắc gom đủ!
Hậu quả thất bại đáng sợ như vậy, vậy mà mình lén thử vừa không thành công, lẽ ra theo mọi người nói, ít nhất cũng phải có xuất hiện một tí dị trạng nào đó mới đúng.
Nếu không có, Cam Nhược Hư hiểu rất rõ nó có ý nghĩa như thế nào.
Y mê mang nhìn trăng sáng: “Nếu là thỏ ngọc tiên tử cũng được mà, ta không ngại đâu.”
Cam Nhược Hư chờ đến khi gà gáy, cha mẹ sắp rời giường, y mới mím môi trở vào trong nhà.
Mẹ y đã gần già, tóc đã bắt đầu bạc, lo lắng hiền từ nói với y: “Hư nhi, không sao đâu con. Không cảm ứng được thì thôi.”
Phụ thân y ngồi bên bàn, rít một hơi thuốc, khẽ nói: “Là chúng ta làm liên lụy con, nếu con sinh vào nhà người khác, nhất định con sẽ được thần tiên bảo vệ.”
Vợ chồng họ đều là ‘kẻ thất bại’, nên cuộc sống rất là vất vả.
Cam Nhược Hư chợt nghĩ ra vài ý, nghe cha nói vậy, mặt đỏ bừng: “Liên quan gì tới cha mẹ! Con nhất định sẽ thành công!”
Nói xong, y quay đầu chạy lên huyện học, một đường chạy đi.
Ở huyện học đã đầy người là người, đa phần là những người tới vây xem, muốn xem xem năm nay sẽ cảm ứng được những tiên thần nào.
“Nghe nói lần này kinh thành có một thiếu niên giao cảm được với Hắc Đế lấy được Hắc Thủy thần thông, trở thành đệ tử đích truyền của Hộ Quốc quan.” Ai đó cao giọng nói, Cam Nhược Hư vô thức chạy chậm.
Giao cảm được với Hắc Đế? Đó chính là một trong ngũ phương ngũ đế, đứng hàng đầu trong hàng ngũ thần tiên đó, được người đó bảo vệ, nhất định sẽ một bước lên trời.
“Thật? Giao cảm được với Chân Võ đại đế? Vậy chẳng phải chính là thiên chi kiêu tử mấy ngàn năm mới có hay sao? Thái tổ khai quốc Thần Quyến quốc chúng ta mới chỉ giao cảm với Tử Vi Tinh Chủ, mà đã tạo nên sự nghiệp hiển hách, cảm ứng được Hắc Đế, vậy chẳng phải có thể bay lên trên trời luôn sao?” Có người khiếp sợ thất thanh.
Người tung tin cảm thán: “Mấy ngàn năm nay, số lượng thiên chi kiêu tử giao cảm được với ngũ phương ngũ đế chỉ nằm trong vòng một bàn tay. Ta chỉ nhớ được tiên hoàng của Thần Quyến quốc chúng ta thời trung hưng có cảm ứng được Thanh Đế. Đáng tiếc ông trời đố kị người ta, chưa thể nhất thống thiên hạ mà đã thệ (mất) lúc tráng niên.”
“Hôm nay người kia cảm ứng được một trong ngũ phương ngũ đế, tiếc là tin tức này đã được quan phủ và đạo quan phong tỏa, khó mà biết được đó là ai......”
Nghe người ta nói chuyện, Cam Nhược Hư vừa kích động vừa thấp thỏm đi tới đài cao, thấy mấy người bạn học.
“Cam Nhược Hư, ngươi thấy mình cảm ứng được tiên thần cỡ nào?” Nhóc mập cười hỏi.
Cam Nhược Hư tự dưng thấy khó chịu, định bỏ đi, nhưng vừa không phải phép, đành quanh co trả lời: “Hi vọng là cấp bảy, còn ngươi?”
Cấp tám là cỡ công tào hương quan, kim đồng ngọc nữ; cấp chín là thiên binh lực sĩ, sơn thần thổ địa. Cấp độ này không có tên cụ thể, chỉ được dùng thần chức để gọi thay, giao cảm với họ, sức mạnh và thần thông đạt được đều rất là mỏng manh, chỉ mạnh hơn ‘kẻ thất bại’ mà thôi.
Nhóc mập Ngô Cự cười: “Tối hôm qua ta đã thử rồi, cảm nhận được sự liên hệ với sao trời đó, hẳn là vị tinh quan cấp năm nào đó.”
Tinh quan cấp năm? Vậy nhất định tiền đồ vô lượng, sau này nói không chừng có thể chủ trì sự vụ cả một châu một quận! Cam Nhược Hư nghe mà thất thần. Ngô Cự ngày thường biếng nhác, không sao bằng được y, vậy mà hôm nay mình chẳng có chút hi vọng, nào, nó là kết nối được với tinh quan cấp năm, người với người quả không thể nào so với nhau được.
“Cấp bảy?” Thiếu niên cao gầy đứng cạnh Ngô Cự cười khẩy, đôi mắt người này nhỏ xíu như lúc nào cũng híp mắt, “Ngày thường chưa bao giờ nghe nói Cam Nhược Hư ngươi nói mình có dị trạng gì, lấy cái gì đòi đi cảm ứng được thiên tướng cấp bảy? Ha, con của hai kẻ thất bại thì có được thành tựu gì! Không phải là ngươi không muốn nói tới, mà cơ bản là không có đúng không?”
Cam Nhược Hư nổi máu nóng, bật thốt:
“Tiết Liêm, đừng nói bậy bạ!”
Y hét quá to, giọng vang khắp chốn, khiến bao nhiêu người quay qua nhìn, khiến Cam Nhược Hư vừa thẹn vừa xấu hổ.
“Ăn nói bậy bạ?” Tiết Liêm cười lạnh, “Ta giao cảm được với Thiên Sư cấp sáu đấy, ta xem xem ngươi cảm ứng được ai nào. Nếu không có, đừng trách ta bắt ngươi phải quỳ xuống xin lỗi!”
“Hừ!” Cam Nhược Hư chột dạ, chỉ biết hừ một tiếng, quay đi, trong lòng càng thêm lo lắng.
Một lúc sau, huyện lệnh và đạo nhân chủ trì huyện học cùng tới, cả trường trở nên im lặng.
“Vì nước chọn nhân tài, mời thần chính lễ, hoàng thiên tại thượng, hậu thổ cùng chứng giám......” Huyện lệnh và đạo nhân chủ trì mỗi người thắp ba nén hương, thành tâm cầu nguyện, sau đó, họ kính cẩn mở hộp ngọc, lấy ra một bức tranh do tơ tằm bạc dệt thành, lấp lóe sáng.
Bức tranh mở ra, chiều cao ba thước, liệt kê tên của các vị thần tiên, tỏa ra khí tức khác nhau. Cái này được gọi là “Thần tiên nghiệp vị đồ”, đứng trước mặt nó, tĩnh tâm cảm ứng một chén trà. Nếu có thần tiên đồng ý, tên tương ứng của người đó sẽ tỏa ra ánh sáng vàng, bắn vào Nê Hoàn.
“Thần tiên nghiệp vị đồ” được cung kính trải lên tấm ván trên đài cao, để tất cả mọi người cùng nhìn thấy.
Ở trên cao nhất chỉ có Tam Thanh Đạo Tổ, lấy trung vi tôn, gồm Linh Bảo Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.
Cấp hai là ngũ phương ngũ đế và mấy vị Thiên Tôn Đạo Môn, ở chính giữa là Huyền Thiên Thượng Đế, bên trái là Thanh Đế Kim Hoàng và Đa Bảo Thiên Tôn đẳng, bên phải là Hắc Đế Hỏa Hoàng và Trấn Nguyên đại tiên vân vân.
Cấp ba là Viễn Cổ Lôi Thần, Cửu Thiên Huyền Nữ, Tử Vi Tinh Chủ, Đấu Mẫu Nguyên Quân, Quảng Thành Thiên Tôn, Nhị Lang Chân Quân vân vân.
Cấp bốn là Bắc Đẩu, Nam Đẩu, nhị thập bát tú như Tinh Quân, các chân quân trong Lôi bộ, Hỏa bộ, Đấu bộ vân vân, và rất nhiều chân tiên trong Truyền Thuyết.
Cấp năm là tinh hải, chư hải đế quân, đại tướng các nơi và tứ đại thiên sư.
Cấp sáu là thiên sư, tiên công tiên bá.
Xuống qua cấp này thì không còn tên húy, chỉ còn chức vị của thân đối ứng, như cấp bảy là lục giáp thiên tướng.
Cho nên, những ai có tiền đồ, có tư chất tạm được thường đều cảm ứng được cấp năm và cấp sáu, cấp bảy dành cho loại bình thường. Nếu cảm ứng được thần tiên ở cấp bốn, vậy nhất định sẽ làm oanh động châu quận, tên tuổi sẽ được đưa lên bàn của hoàng đế và quan chủ Hộ Quốc quan. Nếu là cấp ba, đây chính là cấp độ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, mỗi một người giao cảm được cấp này đều là thiên chi kiêu tử quấy đảo phong vân, sau này tất là quốc chi trọng khí.
Cấp hai là cả ngàn năm mới có, còn cấp một ư, chỉ là tỏ vẻ kính ý mới xếp lên thôi, cơ bản chưa từng có ai cảm ứng nổi.
Làm lễ xong, lễ trưởng thành chính thức bắt đầu. Cam Nhược Hư nhìn từng người cùng lứa tuổi đi lên đài cao, nhắm mắt cảm ứng. Đa phần họ đều thành công, song đa số đều chỉ là cấp tám cấp chín, chỉ có mấy người cảm ứng được thiên tướng cấp bảy. Cũng có mấy người không cảm ứng được gì, người nào không bật khóc ngay tại chỗ thì cũng lập tức co giò bỏ chạy mất dạng. Cam Nhược Hư quả thực rất đồng cảm với họ, càng lúc y càng sốt ruột và lo lắng.
Lúc này, tới phiên Ngô Cự đi lên, nhắm mắt cảm ứng.
Chỉ sau mấy hơi, tên một vị thần trên Thần linh nghiệp vị đồ bắn ra kim quang, là “Thiên Bồng nguyên soái”.
“Thiên Bồng nguyên soái?” Cam Nhược Hư vô cùng hâm mộ. Đây chính là thần tiên cấp năm đó, là chủ nhân của mười vạn thủy quân thiên hà trong Truyền Thuyết đó. Ngô Cự thật sự là may mắn quá, sau này tiền đồ sẽ rất là sáng lạn!
Huyện lệnh vuốt vuốt râu, cười ha hả gật đầu: “Rất tốt, rất tốt.”
Bản huyện rốt cuộc cũng có một thần tiên cấp năm, kết quả lần này không đến mức không có gì để báo cáo.
Cả người Ngô Cự chìm trong ánh sáng vàng, vui sướng chạy xuống đài, nhận lời khen và chúc mừng của mọi người. Ngay sau nó, là Tiết Liêm đi lên, đứng im nhắm mắt.
Nửa tách trà sau, cuộn tranh rốt cuộc có kim quang thả ra, là thiên tướng cấp bảy.
Tiết Liêm không nén được thất vọng, vừa giận vừa tức, xuống đài nhìn thấy Cam Nhược Hư chuẩn bị đi lên, hừ lạnh một tiếng: “Cấp bảy cũng vẫn còn mạnh hơn ngươi, bởi vì cơ bản là ngươi không có!”
Cam Nhược Hư tim đập như trống đánh, không đáp nổi một lời, lảo đảo đi lên đài cao, suýt nữa còn té ngã.
Y nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối. Bóng tối xung quanh như nỗi tuyệt vọng không bao giờ thoát ra nổi. Y cố gắng cảm ứng khí tức của thần linh, cố gắng tiếp xúc với họ.
Nhưng thiên tướng cấp bảy không có phản ứng.
Cam Nhược Hư thất vọng, đành giảm cảm ứng xuống, thử cảm ứng cấp tám, cấp chín.
Thời gian dần trôi đi, y nhận ra y hoàn toàn không cảm ứng được gì cả, trán bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
“Sắp hết một chén trà rồi, nó vẫn không có phản ứng, chắc là kẻ thất bại rồi.”
“Giống với mấy đứa ban nãy.”
“Hắc, lần này là bật khóc, hay là bỏ chạy?”
Cam Nhược Hư nghe thấy mọi người bình luận mà muốn điên.
Đúng lúc này, bỗng y cảm nhận được một luồng hơi ấm như ánh nắng chiếu vào người.
Đây là? Cam Nhược Hư theo ánh nắng kia cảm ứng qua, bóng tối xung quanh chuyển thành sáng sủa, như mình đã mở mắt.
Thần tiên nghiệp vị đồ hoàn toàn sáng rực, u quang tràn ra, xung quanh nở những đóa sen vàng, khí tức thần thánh tập trung vào một cái tên trên danh sách.
Có, có phản ứng! Cam Nhược Hư mừng rỡ như điên.
Cái tên kia tỏa ánh sáng vàng bay ra, Cam Nhược Hư cuối cùng cũng được ‘nhìn’ thấy rõ cái tên đó, đó là:
Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn? Cam Nhược Hư ngây dại, vui sướng bị sự khiếp sợ hoàn toàn nhấn chìm. Có phải y đang nằm mơ không?
“Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Trên đài cao, huyện lệnh và đạo nhân chủ trì đều kinh hãi, mắt lồi cả ra, cả trường chìm trong im lặng chết chóc.