Ào ào, Phí Chính Đào cởi đồ võ tới dưới vòi sen, ngửa đầu nhắm mắt để dòng nước ào xuống đẩy đi những mệt mỏi cả ngày khỏi người mình.
Y đã thi đậu vào Đại học Tâm Nghi, thành lập “Tổ chức võ đạo Nguyên Hoàng”, tên tuổi cũng đã có một chút. Lúc đầu y không chiêu mộ thành viên nào, nhưng sau chuyện y bất ngờ dính vào một vụ giết người ở trường, thể hiện ra vũ lực khiến người ta nghẹn họng trân trối thì cái tổ chức của y nhanh chóng phình ra, đến giờ đã có mấy chục thành viên, hơn nữa Phí Chính Đào lại còn là tự mình làm huấn luyện viên hướng dẫn, công việc thật sự là không thể nào làm xuể, nên qua năm học sau mới thông báo tuyển thành viên chính thức.
Tắm rửa xong, Phí Chính Đào ra đứng trước gương, ngắm nghía bản thân. Y không còn gầy yếu, mà rắn chắc hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải dạng cơ bắp từng khối, đường nét vạm vỡ, mà sức mạnh đều ẩn ở bên trong, mang tới một cảm giác như dưới mỗi một tấc làn da đều ẩn chứa một lực bùng nổ rất mạnh.
Y lau người, thay đồ thường, Phí Chính Đào rời khỏi phòng, đi xuống dân diễn võ, tới dưới pho tượng Nguyên Hoàng cung kính bái ba cái mới xoay người định rời khỏi.
“Chào tổ trưởng!”
“Chào huấn luyện viên!”
Trong sân vẫn còn khá nhiều thành viên đang luyện tập, thấy y đều nhao nhao chào.
Phí Chính Đào gật đầu trả lễ từng người, sau đó biến khuất sau cửa.
“Tổ trưởng lạnh quá!” Một ai đó khen.
Bọn họ cảm giác Phí Chính Đào tuy lễ phép hòa ái, nhưng luôn có một cảm giác xa cách rất kì quái, không phải nhằm vào ai, mà là đối với tất cả mọi người đều như thế, cứ như ở trong một thế giới khác.
“Vậy mới gọi là cao thủ được chớ!” Có xã viên rất là sùng bái nói, hi vọng một ngày kia có thể đạt được thực lực giống như Phí tổ trưởng.
Một đám nhìn pho tượng Nguyên Hoàng, tha hồ tưởng tượng về tương lai tươi đẹp.
Trở lại phòng thuê, Phí Chính Đào sau khi nghỉ một chút thì lôi Vạn Giới Thông Thức phù ra, mở máy tính lên như đói như khát đi xem diễn đàn. Đi dạo thương thành, chọn quầy vào xem, mười phần biểu hiện của một bệnh nhân nghiện net.
Đột nhiên, trước mắt y sáng lên, một tiêu đề đập vào mắt y.
“‘Thực chiến Cửu U tà ma’? Nha, nghe hay nha.” Phí Chính Đào lẩm bẩm, click vào. Hình ảnh thay đổi, trước mặt hiện ra cảnh biển cát sa mạc mênh mông.
Sa mạc này chìm trong màu đen tối tăm làm người ta nghẹt thở.
“Chủ bá” là một nam tử nhìn chỉ chừng hai mươi, quanh người lượn lờ khí gió màu xanh. Phí Chính Đào chắc chắn người này ít nhất cũng phải trên ba mươi tuổi, vì những người trước ba mươi bước vào được ngưỡng ngoại cảnh thì đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của các thế lực lớn, cần gì phải đi làm nhiệm vụ thế này!
Đương nhiên, không tính những người cuồng mê chiến đấu.
“Chào mọi người. Ta là tán tu Tiêu Thiên, chủ tu ‘Tinh Hỏa đại pháp’, phụ tu ‘Phong Thần quyền’, bước vào Ngoại Cảnh vừa đầy một năm, đang cần ma luyện, nên hôm nay mới tới Vô Tận Uyên Hải, muốn tìm Cửu U tà ma để thực chiến.” Lúc Phí Chính Đào đi vào cũng là lúc vừa bắt đầu.
Vô Tận Uyên Hải? Phí Chính Đào đi dạo các diễn đàn lớn của Vạn Giới Thông Thức hơn một năm, không còn xa lạ gì với cái địa danh này nữa. Nghe nói đó là đường lui do tà thần tà ma sau khi lui về Cửu U ở những năm cuối Thượng Cổ để lại, để sau đó vòng qua Cửu U đại môn quay về. Lúc đầu nơi này được giấu rất kĩ, không ai tìm ra, nhưng sau Ma Phật chi loạn, không gian này bị phá nứt, thông tới Cửu U, ma khí cuồn cuộn trào ra, hình thành Uyên Hải. Bao nhiêu Thiên tiên còn sót lại của thời Trung Cổ tới đây cũng chỉ bó tay vô ích, không lay động được Uyên Hải nửa phần, nếu ai ra tay quá mạnh, bào mòn mọi thứ, ngược lại còn làm Uyên Hải được kích thích, mở rộng thêm phạm vi, bởi vì hủy diệt, sát lục chính là chất dinh dưỡng của nó.
Thời điểm đó, bởi vì hạn chế của trời đất, thời cơ lại chưa tới, nếu không có thủ đoạn triệu hoán đặc biệt, Vô Tận Uyên Hải sẽ không có quái vật nào đột nhiên bò ra, cộng với việc không thể phong ấn hay phá hủy, nên người ta đành mặc kệ nó. Nhưng khi mạt kiếp tiến đến, Vô Tận Uyên Hải lại hình như có dị động, mấy năm trước thỉnh thoảng lại có những tà ma nhỏ yếu chui ra, khiến khu vực gần đó hỗn loạn. May mà những người đi đến nơi này đều không phải hạng người dễ đối phó, mới không tạo nên tổn thất gì.
Nhưng từ lúc đó, Tuyết Sơn phái, Vạn Tượng tông và Trung Nguyên chính đạo thay phiên nhau phái người tới trấn thủ, kết hợp với những cường giả muốn trừ tà ma tới đây giết quái.
Đây là lần đầu tiên có người trực tiếp muốn đến đây thực chiến Cửu U tà ma, nhân khí nhất thời lên cao đến đỉnh điểm, ngay cả Phí Chính Đào cũng bị hấp dẫn.
Quanh người Tiêu Thiên, gió xanh quanh quẩn, nâng gã bay về phía Vô Tận Uyên Hải. Một lúc sau, Phí Chính Đào nhìn thấy một cái khe sâu không thấy đáy, như muốn chia cắt mặt đất ra làm hai. Bên trong khe đầy khí đen đậm đặc quay cuồng. Chỉ nhìn nó qua màn hình, Phí Chính Đào cũng bị nó làm rùng mình, cảm giác như hồi bị bệnh nặng tưởng chết.
Thực là một nơi khủng khiếp! Bàn tay Phí Chính Đào siết chặt thành nắm đấm.
Tiêu Thiên hạ xuống cạnh một cái miếu rất to, lên tiếng giới thiệu: “Đây là nơi một trong tà ma chín đạo, Tu La tự từng ở. Trong cuộc chính tà đại chiến, ‘Đại A Tu La’ Mông Nam bị ‘Thiên Ngoại thần kiếm’ Tô Vô Danh Tô tiền bối chém chết, nên họ buộc phải lùi vào trong Vô Tận Uyên Hải, sau này thì bị ‘Ma Sư’ Hàn Quảng hợp nhất, hiện giờ không biết đã ẩn tới nơi đâu.”
Cái miếu này lấy hai màu đỏ đen làm chủ đạo, khắc hình xương tay chân người, trông rất hung lệ, đầy sát lục và phẫn uất, rất phù hợp suy nghĩ của Phí Chính Đào về tà ma chín đạo.
“Nơi này còn sót lại khá nhiều cấm pháp. Ta đã từng thăm dò qua một lần, đợi tới lúc nếu gặp phải tà ma quá mạnh không đánh lại, ta sẽ dụ nó tới chỗ này, nhờ cấm pháp ở đây để tiêu diệt nó.” Tiêu Thiên tin tưởng mười phần nói, “Tà ma dục vọng rất thịnh, tâm linh dễ bị mê muội, rất dễ dàng bước vào cạm bẫy, đây là sơ hở lớn nhất của bọn chúng.”
Một đám tin nhắn bình luận ào ào bay ra, Phí Chính Đào nhìn mà buồn cười không thôi, trong lòng tự nhiên thấy hồi hộp, thực muốn gặp tà ma thật sự quá.
Tiêu Thiên để Vạn Giới Thông Thức phù lơ lửng ở phía sau, thu liễm thanh phong, cẩn thận dè dặt lần tới Vô Tận Uyên Hải, đến phụ cận, Phí Chính Đào phát hiện khí đen đó quả thực là không thể nào nhìn xuyên qua được. chúng quay cuồng không ngớt, giống như nước sôi sủi bọt, như lúc nào cũng có khả năng có một con quái vật khủng bố chui ra.
“Huyết thực có thể dẫn tà ma ra.” Tiêu Thiên lấy ra mớ thịt hoang thú kiếm được cẩn thận ném vào trong khe, ném từng miếng một.
Mọi người ngừng gõ bình luận, nín thở chờ đợi theo.
Lục bục, lục bục, khí đen quay cuồng trở nên kịch liệt, đột nhiên, sau đó từ giữa vỡ ra, một làn khí tức đáng sợ xông thẳng lên trời, khiến bầu trời rung rinh chấn động, mây đen tụ lại, lửa đen khắp nơi. Cả người Phí Chính Đào lạnh toát, tay chân cứng đờ.
Sẽ ra Cửu U tà ma gì đây?
Tiêu Thiên đứng sững cứng người tại chỗ, đã bị ma khí chấn nhiếp, trơ mắt nhìn một cái xúc tu mọc sáu con mắt màu đen bay ra, quấn về phía mình.
“Cửu U tà ma cấp Pháp Thân?”
“Ít nhất là Đại Tông Sư tiêu chuẩn!”
“Làm sao bây giờ? Chủ bá có chết mất không?”
Những dòng bình luận thi nhau bay ra, đầy kinh ngạc và khủng hoảng.
Đây không phải là truyền hình trực tiếp, là chuyện chết người thật đó!
Phí Chính Đào ngây ra nhìn, đầu chợt nghĩ: “Kẻ không tự đi tìm chết sẽ không chết......”
Đúng lúc này, y nhìn thấy từ trong miếu của Tu La tự có những đóa sen vàng hiện ra, một bàn tay trắng nõn như ngọc đột nhiên xuất hiện, áp xuống.
Bầu trời như biến mất, hư không hoàn toàn sụp đổ, ‘ba’, cái xúc tu kia biến thành thịt vụn, từ sâu trong Uyên Hải vọng ra một tiếng rên đau đớn rồi tắt ngấm.
Mạnh quá! Phí Chính Đào vừa nghĩ thế, đã nhìn thấy những dòng bình luận ào ạt trào ra:
“Nguyên Hoàng!”
“Là Nguyên Hoàng!”
“Đúng, cách không ra tay!”
“Ha ha, đối với Nguyên Hoàng, Cửu U tà ma chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.”
“Không cần thắp nhang cho chủ bá nữa......”
“Sao tự nhiên ta cảm thấy phạm vi Vô Tận Uyên Hải rộng ra thêm một tí vậy?”
Là Nguyên Hoàng? Là Nguyên Hoàng tổ sư? Phí Chính Đào sửng sốt, lòng mừng rỡ.
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Hoàng tổ sư ra tay!
Mạnh Kỳ ở giữa u ám tối tăm, cơ thể như tiêu biến, hóa thành một vũ trụ vô ngần.
Ngũ tạng lục phủ diễn hóa, cửu khiếu nhập thần, tai mắt mũi miệng đều hướng lên trên, thong thả diễn hóa thành chư thiên, tiền âm hậu âm lắng xuống, suy diễn Cửu U.
Sau chín tháng nước chảy thành sông, hắn đã tới thời điểm đột phá.
Những thân ảnh hư ảo từ trong vũ trụ mênh mang kia bay ra, có Ma Tôn chuyển thế Kinh Thần kiếm, có Sáng Thế Phạm Thiên, cũng có “Nguyên Hoàng tổ sư” chưa hoàn toàn hóa thành ấn ký, phật tiền Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ, tụ về phía hóa thân đang diễn hóa thành vũ trụ......
Chư ảnh nhập thể, đặc thù Truyền Thuyết quy vị, nâng cấp về mặt bản chất cho ngũ tạng lục phủ, Chân Linh “Nguyên Thủy đạo nhân” của hắn thủ giữ chân thân, độc nhất vô nhị.
Ầm!
Ngũ tạng lục phủ của hắn phát ra một tiếng nổ vang như khai mở trời và đất, thanh khí dâng lên, trọc khí trầm xuống, “Tiên Giới” “Cửu U” tự nhiên sinh ra, đa nguyên vũ trụ sơ hình xuất hiện.
Mạnh Kỳ bước vào cảnh giới Thiên tiên!
Sức mạnh của vũ trụ đa nguyên sơ hình mới thành lập với Truyền Thuyết thật sự chênh lệch nhau rất lớn, không cùng một cấp bậc với nhau. Cái này phải chừng nào hắn lên tới đỉnh Thiên tiên mới có được, tương đương với cả trăm hằng tinh tạo thành tinh hệ.
Nhỏ máu trùng sinh bước đầu tiểu thành, đến Truyền Thuyết sẽ đạt đại thành!
“Phải hoạt động tay chân, quen thuộc với sức mạnh này.” Mạnh Kỳ mở mắt, bên trong vô số ngân hà xoay tròn, cất giấu vạn giới.
............
Sâu trong Vô Tận Uyên Hải, một tà ma hai đầu mặc giáp đen ngồi trên đài sen cũng màu đen, nhìn tên thuộc hạ xúc tu trước mặt.
“Nguyên Hoàng cường thế, tạm thời không địch lại, tiếp tục thôi động mở rộng Uyên Hải mới là lẽ phải.” Tà ma hai đầu nói.
Nó gọi là “Lưỡng La”, là một tà ma xuất sắc nhất trong thế hệ tân sinh của Cửu U, có thể khống chế dục vọng sát lục, có được lý trí, hôm nay đã là Thiên tiên cấp tiêu chuẩn.
Nhìn thuộc hạ rút đi, Lưỡng La đang định thúc dục Uyên Hải biến hóa, trước mắt bỗng sáng lên, thấy một đạo nhân tóc mai trắng muốt, ánh mắt thâm thúy mà yên tĩnh nhìn mình.
“‘Nguyên Hoàng’ Tô Mạnh!” Lưỡng La sưu tập rất nhiều tin tức của Chân Thật giới, đương nhiên nhận ra nhân vật trước mặt.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Vừa rồi cảm ứng được đạo hữu, đặc biệt tới gặp mặt.”
Một cái đầu của Lưỡng La bật cười ha ha: “Ở trong Chân Thật giới, e rằng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi lại đang ở trong Uyên Hải!”
“Trong Cửu U, trong Uyên Hải, ta có ưu thế địa lợi, gần như Truyền Thuyết, Pháp Thân của Chân Thật giới ở đây chỉ vô dụng thôi. Thực là Thiên Đình có đường ngươi không đi, Cửu U không cửa lại xông vào!” Cái đầu thứ hai bổ sung.
Sự vui sướng không cần mô tả cũng hiểu.
Mạnh Kỳ lại cười: “Quên nói với ngươi, ở trong Cửu U mỗ cũng gần như Truyền Thuyết!”
Vừa dứt lời, khí chất của hắn thay đổi, trở nên tràn đầy tử khí, tối tăm ô uế!