Cái chung cổ loang lổ cũ kỹ lay động, phát ra tiếng reo thánh thót, truyền khắp chư thiên, chấn động vạn giới, mang ý vị chiêu tập môn hạ tiên nhân của Ngọc Hư.
Hàn Quảng, Bích Cảnh Tuyền và Triệu Khiêm đều kinh ngạc. Rõ ràng đại năng Truyền Thuyết kia chỉ chớp mắt nữa là đã tới khoảng cách có thể công kích, sao Tô Mạnh không nghĩ tới chuyện bày trận, không thử thúc dục cấm pháp của Ngọc Hư cung, không bám chặt thời gian xông vào trong chủ điện, dùng địa lợi để đối kháng với Truyền Thuyết, đồng thời đi tìm hỗn độn Thanh Liên tử, mà lại đi gõ lên cái cổ chung này?
Nếu trong năm Thượng Cổ, Ngọc Hư môn hạ tiên nhân còn đông đảo mạnh mẽ, một tiếng chuông này vừa, nhất định sẽ có Truyền Thuyết đại năng thậm chí Tạo Hóa đại thần thông chạy tới hỗ trợ, nhưng bây giờ, dù Ngọc Hư tiên nhân có còn sống, thì cũng đều đang dùng pháp môn để chìm vào ngủ say hoặc phong ấn bản thân, chờ thời cơ quay về, không hẳn nghe được tiếng chuông.
Nếu đã như vậy, sao còn để phí công sức, tự làm mất đi cơ hội của mình?
Trong mắt Di Lặc hàng thế Triệu Khiêm bỗng lấp lóe, như đã nghĩ ra cái gì đó. Ngay lúc này, khi Côn Luân cổ chung chấn động chư thiên vạn giới, cả Ngọc Hư cung đột nhiên rung lên mãnh liệt, trở nên tối tăm, u ám, giống như trở thành hỗn độn thật sự!
Trong phút chốc, khí tức Truyền Thuyết khủng bố kia đã hoàn toàn bị ngăn cách với bọn họ.
Mạnh Kỳ vốn không hề có kế hoạch đi gõ chuông, kế hoạch ban đầu của hắn chính là giống như Hàn Quảng, Triệu Khiêm và Bích Cảnh Tuyền đã đoán, nếu gặp phải đại năng do Vô Sinh Lão Mẫu phái tới, sẽ lập tức chạy vào trong chủ điện, chạy ra tiên viên đằng sau nó, dùng thân phận nửa chủ nhân Ngọc Hư cung của mình đã dùng địa lợi đấu với Truyền Thuyết, đồng thời đi tìm hỗn độn Thanh Liên tử cho Cố Tiểu Tang.
Nhưng sau khi nhìn thấy cổ chung, nhớ lại hai lần mình vào đây gần nhất, bố cục cung điện mỗi lần đều khác biệt, lại chưa biết ba người bên cạnh là bạn hay là địch, đã khiến hắn chuyển sang một kế hoạch lớn mật.
Bản thân Ngọc Hư cung có địa vị rất cao, ở trên cả chư thiên, Truyền Thuyết thậm chí Tạo Hóa cũng không nhìn thấy được toàn cảnh của nó, chỉ nhìn thấy một phần của nó mà thôi. Khi không bị Dương Tiễn âm thầm thao túng hoặc thay đổi không lớn tình hình, mỗi lần đi vào, thực lực cảnh giới của mình đều khác biệt, tình cảnh khác biệt, bố cục nhìn thấy đương nhiên cũng khác biệt.
Mặt khác, nếu tạo ra một thay đổi lớn, liệu có thể lại khiến Ngọc Hư cung thay đổi một bố cục khác hay không?
Ví dụ như gõ vạn cổ Côn Luân chung, không cầu có Ngọc Hư tiên nhân đến viện trợ, chỉ nguyện tiếng chuông gõ, Ngọc Hư cung theo nó mà biến hóa, trở thành bố cục nghênh đón các vị tiên nhân tiến đến nghe giảng chẳng hạn!
Chỉ trong nháy mắt, hỗn độn tản ra, ngăn cách mọi thứ với nhau. Mạnh Kỳ trong lòng vui vẻ, biết mình đã đoán không sai. Kế hoạch đã thành công hơn phân nửa, Nê Hoàn mở ra, Nguyên Thủy khánh vân bay ra, không có bao phủ trên đầu, mà hóa thành một màn nước dán sát bên ngoài bao quanh người hắn, Đạo Nhất lưu ly đăng lấp lóe, minh diệt không chừng, chiếu rọi mọi dây nhân quả đang ẩn nấp, gạt sang bên sự che đậy thiên cơ.
Mạnh Kỳ như biến mất khỏi trời đất, khiến không thể cảm nhận hay nhìn thấy được hắn.
Hỗn độn trở nên mỏng đi, u ám tối tăm trong ba mươi sáu cái giếng cổ điên cuồng xoay tròn, tạo thành lốc xoáy.
Đây là tạo thành cảnh tượng mới?? Mạnh Kỳ mới nghĩ vậy, lốc xoáy trong ba mươi sáu giếng cổ phình to hẳn lên, cuốn hết mọi thứ xung quanh vào trong, không sót một ai, kể cả Mạnh Kỳ!
Suy nghĩ của Mạnh Kỳ trở nên mơ hồ, như bị thời không đang không ngừng mài mòn, đến khi cảm giác khôi phục, thì thấy mình đang ở trong một thế giới vô cùng kì quái.
Bốn phía tối đen, mênh mông bát ngát, nếu không thể tìm ra lối thoát, chỉ đi không mục đích, thì dù có Cân Đẩu vân độn tốc siêu tuyệt, cũng chỉ vô ích mà thôi, cả đời cũng không tìm được một sinh linh nào khác.
Thế giới này vô cùng yên tĩnh, như đang ngủ say, ở giữa có một thứ gì đó tỏa ánh sáng nhạt đang lơ lửng. Chúng như bọt khí, tỏa ánh sáng mờ mờ đẹp đẽ, trông mong manh như lúc nào cũng có khả năng biến mất.
Bọt khí này hiện ra rồi tan biến, sau đó lại hiện ra ở một chỗ khác, lại tan biến.
Dõi mắt nhìn kĩ, Mạnh Kỳ nhìn thấy ở trong những bọt khí đó là những cảnh tượng khác nhau, có cái là lục địa, cái là tinh không mênh mông, song đều có sinh linh tồn tại, phát triển ra đủ loại văn minh khác nhau, khi bọt khí tan biến, chúng cũng vào tận thế, cùng nhau biến mất.
Thế giới này...... Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, đây là hình ảnh ảo ảnh của vũ trụ?
Tiểu Bạch sư thúc từng nói với hắn, thế giới mà ba mươi sáu cái giếng cổ nối tới là luôn luôn thay đổi, khi là Cửu U chư thiên, khi sẽ là vũ trụ nào khác, có thể là vùng Thượng Cổ tàn lưu, cũng có thể là những nơi thần bí, hoặc là nơi sâu trong dòng sông thời gian, có những hoang thú Truyền Thuyết,… Nếu bị rơi vào trong giếng, dù không bị giết chết, cũng sẽ bị mê lạc trong chư thiên vạn giới, không biết mình đang ở đâu, không tìm được lối quay về...... Chẳng lẽ hắn đã tới một vũ trụ trong mộng của một đại năng Phật môn nào đó?
Nhưng bố cục nghênh đón tiên nhân đến nghe giảng sao lại khiến ba mươi sáu giếng cổ trở thành thông đạo?
Chẳng lẽ giếng cổ hiện giờ có kỳ quái khác?
Mạnh Kỳ bay tới gần một bọt khí, phát hiện nó chỉ to cỡ bàn tay của hắn, bên trong có năm vùng lục địa, bảy vùng biển trông rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy rõ nông phu đang trồng trọt, binh sĩ đang cưỡi ngựa đánh, tế ti đang thờ thần,…
Không ở trong Chân Thật giới, không biết có thể dùng khí tức của Chân Thật giới thay đổi quy tắc nơi này, rồi nhớ đó tìm ra đường đi thông Ngọc Hư hay không?
Hắn vận chuyển chư quả chi nhân, cảm ứng sự tồn tại của Chân Thật giới, lại phát hiện mơ mơ hồ hồ, không thể dùng liên hệ nhân quả để hàng lâm trở về Chân Thật giới, hệt như lúc ở trong Ngọc Hư cung.
Có thể mượn khí tức Chân Thật giới, nhưng lại không đủ để thay đổi cái thế giới này, mà chỉ có thể hơi thao túng, giống như hồi đó Mạnh Kỳ làm ở Nam Hoang.
Nơi này kháng cự lại được ảnh hưởng của khí tức Chân Thật giới? Chẳng lẽ nó là một phần của Chân Thật giới?
Hoặc là một Chân Thật giới khác? Chân thật giới diễn hóa ra ở trong cơ thể các đại nhân vật Bỉ Ngạn
Mạnh Kỳ khẽ hít sâu. Hắn sợ mình bị đưa vào mộng cảnh vũ trụ của A Di Đà Phật, nhưng nếu giếng cổ của Ngọc Hư cung mà nối tới ‘Chân Thật giới’ trong cơ thể của đại năng Bỉ Ngạn khác, vậy thì Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất định là mạnh tới mức không thể có bạn bè, nói ông đại Đạo Quả hẳn cũng có người tin.
Hay đây là Chân Thật giới trong cơ thể Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Vô Cực bao dung vạn vật, diễn hóa ra muôn vàn, Chân Thật giới của ông ấy có cả mộng cảnh vũ trụ cũng là chuyện bình thường......
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt Mạnh Kỳ biến đổi, hiện ra chừng mười bốn tầng chư thiên. Chúng như Tiên Giới và Cửu U vụng về kết hợp với nhau, bên trên chúng là một vị thần cực to lơ lửng. Đôi mắt y nhắm nghiền, như đang ngủ say, trên rốn có một đóa hoa sen nở tung rực rỡ, xung quanh có thần nhân trang nghiêm bốn mặt bốn tay, quanh người lóe ra những tia hắc ám, hóa thành một phần của vũ trụ!
Sáng Thế thần của thế giới này chăng? Mạnh Kỳ trong lòng chấn động.
Hình ảnh này với hình ảnh mô tả về Truyền Thuyết Phạm Thiên Sáng Thế của Ấn Độ giáo vô cùng giống nhau, nhưng về bản chất lại khác nhau: khi thần linh ngủ say, vũ trụ sẽ bị hủy diệt, hoa sen cũng khép lại, chờ đợi Luân Hồi tiếp theo.
Thần nhân bốn mặt bốn tay nhìn Mạnh Kỳ, giọng trầm thấp từ tính: “Nó vĩnh viễn đều ngủ say, nhưng hủy diệt chưa đến, ngô (ta) chiếm được thắng lợi cuối cùng, sắp vĩnh hằng bất diệt.”
“Ngươi là Phạm Thiên?” Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi.
“Ngươi có thể gọi là như vậy, tên gọi không ảnh hưởng gì tới bản chất của ngô. Ngô là bắt đầu của tất cả, là Thần Sáng Thế.” Thần nhân bốn mặt bốn tay nói.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Thực ra ngươi nên gọi nó là hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Ma Sư? Mạnh Kỳ nhìn qua, thấy Hàn Quảng đứng đó, ánh mắt hiện vẻ ngưng trọng.
Hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Thần nhân bốn mặt bốn tay mỉm cười, nhìn Mạnh Kỳ nói: “Y nói không sai.”
Mạnh Kỳ nghe vậy, trong lòng lóe lên một suy đoán.
Có phải chăng Sáng Thế thần của những vũ trụ khác đều là hình chiếu hoặc hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không, để tranh đấu với những hình chiếu của các Bỉ Ngạn khác như A Di Đà Phật. Cái thế giới này là hình chiếu của Nguyên Thủy Thiên Tôn chiếm được thắng lơi, nên có sự liên kết chặt chẽ với bản tôn, vì thế, bản chất được nâng cao, gần với Chân Thật giới, vượt qua vũ trụ bình thường?
Giới mà ba mươi sáu giếng cổ thông tới tuy luôn thay đổi, nhưng đi tới những vũ trụ cùng loại, Khương Tử Nha không rõ ràng cho lắm, nên chỉ lấy biểu tượng để miêu tả, không có thực chất?
Như vậy vũ trụ thì sao? Hình chiếu ‘vũ trụ ngày trước’ của ác niệm của Nguyên Thủy thì sao?
Triệu Khiêm, Bích Cảnh Tuyền và vị đại năng Truyền Thuyết kia hẳn cũng đã tiến vào vũ trụ cùng loại như thế này. Ngọc Hư cung sở dĩ làm như vậy, là vì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hoàn toàn thoát ra khỏi thế gian, gần như hoàn toàn biến mất, vì thế bố cục của cung cũng thay đổi?
Hóa thân hình chiếu này có cảnh giới thế nào? Trong cơ thể có chứa một Chân Thật giới hay các vũ trụ đa nguyên như các Bỉ Ngạn hay không?
Hắn còn đang suy nghĩ, thần nhân đã nhìn hắn với Hàn Quảng, cười bình thản: “Nguyên Thủy Thiên Tôn mất tích chính là mất tích thật sự, không còn chút xíu ảnh hưởng nào tới ngô nữa, qua bao vạn năm, ngô dần sinh ra linh trí, tự có suy nghĩ của bản thân, không còn là hình chiếu nữa.”
Mất tích...... Mạnh Kỳ nhíu mày, nếu nói Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chết, thì sao hình chiếu lại không chết? Hay là ông đã ẩn đi đâu đó chờ cơ hội, đến mức ngay cả hình chiếu của mình cũng cắt đứt liên hệ, rốt cuộc ông đang ở trạng thái nào?
Thần nhân trang nghiêm nói:
“Ngô có thể nhìn thấy chư quả chi nhân của ngươi, đây là phần mà ngô còn đang thiếu khuyết.”
“Hãy dung hợp với ngô đi, chúng ta cùng quay về Bỉ Ngạn, lại thành nguyên thủy!”
Khí tức của nó mạnh mẽ tỏa ra, choán hết cả vũ trụ này, còn muốn tràn vế quá khứ, lan tới tương lai!
Nó muốn trở thành “Nguyên Thủy Thiên Tôn” thật sự? Mạnh Kỳ sợ hãi cả kinh, lập tức rút ra Tuyệt Đao và Đả Thần tiên.
Ở trong thế giới này, mình không chỉ không có kiếp trước kiếp sau, mà ngay cả quá khứ tương lai đều e là cũng không có!