Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 299 - Bách Lý Kinh Hồng, Tự Dưng Bà Đ Y Không Muốn Bỏ Chàng Nữa

Trước Sau

break
Bách Lý Kinh Hồng đi đến trước cửa phòng Thượng Quan Cẩn Duệ, mở cửa ra, người bên trong dường như đang uống rượu giải sầu. Thấy Bách Lý Kinh Hồng1tiến tới, hắn liền đặt ly rượu xuống, đứng dậy

cười nói: “Có chuyện gì sao?” “Ừm.” Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi bước vào, bỗng cảm thấy trong lòng hậm hực8khó bình ổn. Nhưng hiện nay tâm trạng Thượng Quan Cẩn Duệ hiển nhiên cũng không tốt lắm, hắn liền hỏi trước, “Mộc cô nương đi, huynh hối hận rồi sao?”

Thượng2Quan Cẩn Duệ khẽ giật mình, không ngờ là tin tức của hắn nhạy bén như thế, còn hỏi rất trực tiếp. Hắn im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng cười4nói: “Tiếc nuối thì có, nhưng hối hận thì chưa hẳn!Thượng Quan Cẩn Duệ, xử lý chuyện gì cũng đều nghĩ cho kỹ rồi mới tiến hành. Cho nên cho dù làm chuyện gì, hay không làm chuyện gì, hắn cũng sẽ phán đoán thật kỹ càng. Cho nên, sau khi hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không hối hận. Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ ý hắn. Mà sau khi gật đầu, lại tự cầm một cái chén, rót cho mình một chén rượu. Thấy bộ dạng thâm trầm của hắn, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng đoán được đại khái là có liên quan đến Nam Cung Cẩm. Hắn cười cười rồi hỏi: “Cãi nhau à?”

“Không có. Không tính được là cãi nhau, nhưng còn nghiêm trọng hơn cãi nhau.” Đây là lần đầu tiên thấy nàng tức giận như thế, thậm chí ngay cả bỏ chồng cũng nói tới, còn không cho hắn cơ hội giải thích, khiến cho trong lòng hắn hậm hực khó bình ổn lại được.

“Phụ nữ, chính là không thể hiểu nổi!” Thượng Quan Cẩn Duệ cảm thán!

Từ Mộc Nguyệt Kỳ cho đến Tiểu Cẩm, hắn đều cảm thấy không bình thường. Lúc trước mình để Tiểu Cẩm giao chiếc quạt xếp thủy mặc cho nàng, lúc nàng rời thành Thiếu Dương, nàng để lại chiếc quạt trong phòng mình. Cứ nghĩ là nàng không muốn, nhưng bây giờ lại cầm đi.

Mà lúc trước, khi mà mình không thích nàng, nàng một mực đi theo bên cạnh. Đến khi cuối cùng mình nhận ra điều gì đó, nàng chợt đi, còn không quay đầu lại. Gọi nàng cũng không thưa!

Thấy Thượng Quan Cẩn Duệ vốn luôn ung dung lại nói ra lời này, Bách Lý Kinh Hồng nhịn không được mà ngước mắt nhìn hắn một cái, thấy rõ ràng một tia mê mang trong mắt hắn. Xem ra là uống nhiều quá, hắn không ngờ là một người đàn ông luôn bảo trì tỉnh táo lại có ngày say chuếnh choáng thế này.

Bách Lý Kinh Hồng cũng nâng chén rượu lên, một ngụm uống hết rượu ngon trong chén, cảm thấy hậm hực không kém Thượng Quan Cẩn Duệ. Thượng Quan Cẩn Duệ cười một tiếng rồi nói: “Nói một chút đi, Tiểu Cẩm Cẩm lại như thế nào!”

Bách Lý Kinh Hồng lại uống thêm một chén, mới nói ngắn gọn chuyện hôm nay mình gặp phải ra. Nếu không phải chuyện quỹ đen lần trước Thượng Quan Cẩn Duệ cũng biết, thì lần này hắn cũng không muốn nói luôn chuyện này ra.

Hắn nói xong, đúng là Thượng Quan Cẩn Duệ cười, nhìn Bách Lý Kinh Hồng như là nhìn thằng ngốc. Hắn mang đầy bụng buồn cười nói: “Huynh nói là huynh đi toàn bộ kinh thành trình nhìn lén người ta sao?”

Chuyện này, đến mức đó sao? Không phải chỉ là sự dịu dàng thôi sao, ngày bình thường quan tâm nhiều hơn một chút, nói nhiều lời quan tâm hơn một chút, thế mà còn muốn nghiêm túc như đi học vậy sao? Nhìn lén khắp nơi không nói, còn ghi chép vào số nữa? Nhưng, chợt nhớ tới tính tình lạnh nhạt của người trước mặt mình, cùng với tính tình thanh lãnh không thích nói chuyện, thế nên trong nháy mắt hắn cũng minh bạch điều gì đó. Cũng đúng!

Vừa nói vấn đề này ra, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng trong nháy mắt liền đỏ lên, đầy cảm giác xấu hổ. Màu đỏ bừng trên khuôn mặt như bạch ngọc của hắn nhìn rất đẹp, dừng lại hồi lâu, hắn cũng không bình tĩnh nổi với câu nói này của đối phương. Thượng Quan Cẩn Duệ tuy là có một chút không tỉnh táo, nhưng lý trí vẫn còn, nói một lần khiến người ta lúng túng thì cũng thôi, tự nhiên hắn sẽ không nói lại lần thứ hai! Hắn gật nhẹ đầu rồi nói: “Nhìn bộ dạng này, hẳn là huynh không giải thích với muội ấy rõ ràng!” Nhất là hai tên thủ hạ kia của hắn còn làm ra chuyện tốt như thế, bị Tiểu Cẩm Cẩm nghe thấy rõ ràng.

Hắn nói xong, Bách Lý Kinh Hồng lập tức cảm thấy càng thêm phiền muộn.

“Nhưng cũng không cần lo lắng, không phải là hoàn toàn không có biện pháp giải quyết. Chuyện này cũng giống như là chuyện quỹ đen lần trước!” Suy nghĩ của Thượng Quan Cẩn Duệ dù sao cũng trưởng thành hơn rất nhiều, cho nên tại phương diện tình cảm này, mặc dù hắn không khôn khéo, nhưng so với dạng như Bách Lý Kinh Hồng phải đi đi nhìn lén khắp nơi để học dịu dàng là như thế nào thì đương nhiên là hắn cao cấp hơn rất nhiều!

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, dừng một chút. Chuyện quỹ đen lần trước đã thừa nhận, nhưng chuyện lần này, tuyệt đối không thể thừa nhận. Ngược lại, có thể dùng một số chuyện khác để làm phai mờ đi chuyện này! Nghĩ thế, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, nghĩ ra cách đối phó.

Sau đó, hắn móc ngân phiếu trong ngực ra, đưa cho Thượng Quan Cẩn Duệ. “Ta đến cũng để trả tiền.” Bởi vì nguyên nhân chiến tranh, cho nên tiền chuyển đến đây mất mấy tháng. Lần trước hắn thiếu tiền người ta chưa trả, tuy không viết giấy nợ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ.

Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn cũng không cần nhìn, chỉ gật nhẹ đầu. Sau đó rót cho đối phương một chén, cũng tự rót cho mình một chén. Hắn nói: “Hôm nay huynh cùng ta say một lần được chứ?”

“Thượng Quan huynh, huynh thích uống rượu sao?” Bách Lý Kinh Hồng có chút kinh ngạc, hắn làm sao cũng không ngờ rằng Thượng Quan Cẩn Duệ cũng có lúc muốn say. “Chưa bao giờ uống rượu!” Giọng nói ôn nhã chậm rãi vang lên. Lúc trước, cho dù là lúc làm thừa tướng Đông Lăng, trên yến hội, hắn cũng vụng trộm đổi rượu thành nước, rượu khiến người ta mất đi lý trí, dễ dàng làm mấy chuyện không lý trí, nói ra lời không lý trí. Cho nên hắn không động vào. Nhưng hôm nay, cũng chẳng biết tại sao, hắn chỉ muốn say một lần. Phải say một lần, sau đó ném toàn bộ những chuyện buồn phiền lên chín tầng mây! Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn vẫn sẽ là một Thượng Quan Cẩn Duệ cơ trí, không bận lòng bất cứ chuyện gì, không bị vây khốn bởi bất kỳ chuyện gì. Hắn nói xong câu đó, Bách Lý Kinh Hồng cũng minh bạch được tâm tình đối phương không tốt. Thế là liền gật đầu, nâng chén rượu lên uống cùng hắn. Qua ba tuần rượu.

“Thực ra, ta vẫn luôn muốn hỏi huynh! Tiểu Cẩm Cẩm vốn là cố tình gây sự như thế, huynh không cảm thấy ủy khuất hay phiền chán sao?” Bộ dạng Thượng Quan Cẩn Duệ đã chuếnh choáng hơn nhiều, ngay cả vấn đề như thế này cũng hỏi tới. Nếu như lúc bình thường, sợ là có đánh chết hắn cũng không nói ra lời này. Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, cũng biết rõ đối phương đã say rồi, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: “Không cảm thấy. Vui vẻ chịu đựng, thích có người có thể tác động tới suy nghĩ của ta, dù là vui hay buồn, ta đều có thể cảm nhận được rằng mình còn sống. Có thứ để ta quan tâm, có người để ta bảo vệ. Nhất là, người có thể tác động tới suy nghĩ của ta, lại là nàng. Sao lại phiền chán được chứ? Nếu có một ngày, nàng không náo loạn với ta, ta mới cảm thấy mất mát đấy.” Cuộc đời, cũng chính là như thế mới có ý nghĩa, không phải sao?

Nhưng ủy khuất, vẫn có một chút. Thế là, hắn cũng cảm thấy mình có khả năng cũng đã uống nhiều quá, nếu không cũng sẽ không thản nhiên nói ra mấy lời này.

Lời này khiến cho Thượng Quan Cẩn Duệ lắc đầu mà cười, lại một chén rượu trôi tuột xuống bụng, giọng nói ôn nhã vẫn dịu dàng dễ nghe như cũ. “Dạng tình cảm như thế, ta thực sự chưa trải nghiệm qua! Bỗng nhiên có chút hâm mộ huynh, nhưng bỗng nhiên, cũng cảm thấy xa vời không đáng hy vọng!” Hâm mộ, là do hắn cũng muốn yêu một lần mãnh liệt như thế, như là Tiểu Cẩm từng nói, có đôi khi, không cần cứ phải tuân theo lý trí như thế. Mà sau khi yêu mãnh liệt một lần, hắn cũng sẽ không phải như cái xác không hồn như bây giờ, cả ngày đều bị trói buộc bên trong lý trí và trách nhiệm. Nhưng, xa vời không đáng hy vọng! Bởi vì, hắn thấy được Mộc Nguyệt Kỳ, sao nàng cứ phải ở bên cạnh hắn nhận hết lạnh nhạt? Hắn đối xử với nàng, luôn luôn là động một chút lại nói lời cự tuyệt, còn gây tổn thương cho người khác hơn so với cố tình gây sự! Hắn nghĩ, hẳn là nàng rất khó vượt qua, nhưng nàng lại dễ dàng tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.

Như thế, dạng tình cảm này, có gì đáng giá để hy vọng xa vời? Đơn giản chỉ là tự thương hại bản thân mà thôi!

Nhìn hắn như vậy, Bách Lý Kinh Hồng tự nhiên hiểu được là do Mộc Nguyệt Kỳ. Trong lúc nhất thời, hắn cũng có chút lắc đầu trong lòng, tuy là với tính tình thanh lãnh của mình, hắn cũng khó mở lời, nhưng cũng vì đối phương đã giúp mình, cho nên hắn an ủi vài câu: “Có chút tình cảm, huynh gặp được nó rồi, cho dù thu hoạch cuối cùng chỉ là vết thương chồng chất, trăm nghìn lỗ thủng. Nhưng người ta cũng không vì thế

mà lùi bước, ngược lại sẽ vui vẻ chịu đựng. Bởi vì, cho dù là sống đau thấu tim gan, cũng tốt hơn là sống khép kín, sống mà như đã chết.”

Lời này, ngược lại khiến cho Thượng Quan Cẩn Duệ kinh ngạc! Hắn ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy người trước mặt mình rất xứng đối với Tiểu Cẩm, ngay cả phương diện này cũng có cách nhìn giống nhau. Còn hắn, lại quá quen sống bên trong lý trí của mình, luôn cân nhắc được hay mất, lấy hay bỏ, nghĩ xem có đáng giá hay không, có lời hay không. Cho nên hai người này, yêu được mãnh liệt, sống được tiêu sái. Nhưng mình thì trái lại...

“Con người ta, cả cuộc đời không thể nào mãnh liệt mãi được!” Hắn cảm thán, cũng coi như là nhắc nhở. Hiện nay, hai người bọn họ còn đang phải chịu sự rèn giũa của cuộc đời, giữa vợ chồng có mâu thuẫn nhỏ, kể cả có nhiều nhiệt huyết thì cũng sẽ đến ngày dùng hết. Dù cho có yêu mãnh liệt thì cuối cùng cũng sẽ bị thời gian bào mòn. Như thế, tình yêu mãnh liệt còn đáng để dùng hết thảy đánh đổi sao?

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, nâng chén, nhẹ nhàng uống rồi nói: “Như rượu này cũng thế, mới đầu là đắng, sau đó là cay. Cuối cùng, mặc dù vị rượu nhạt đi, nhưng trong miệng vẫn còn lưu hương. Ngược lại ta rất chờ mong, sau khi cùng nàng trải qua khoảng thời gian mãnh liệt cuồng nhiệt đó, sẽ lại đi thưởng thức khe nhỏ sông dài.”

“Có lẽ...” Thượng Quan Cẩn Duệ nói chuyện với hắn đến giờ phút này, trong nháy mắt đã có chút hoảng hốt, hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Có lẽ, huynh đúng!”

Nhưng, cho dù là đúng hay sai, hắn đều đã bỏ lỡ. Như Tiểu Cẩm đã nói, có nhiều thứ, nếu không kịp thời nắm bắt, cuối cùng sẽ bỏ lỡ, rồi sẽ lỡ cả một đời một thể. Cuối cùng không thể vãn hồi.

“Nếu là huynh, huynh sẽ đuổi theo sao?” Thượng Quan Cần Duệ bỗng nhiên nhìn hắn, ánh mắt sáng rực. Bách Lý Kinh Hồng giờ phút này lại chậm rãi lắc đầu: “Nếu ta ở địa vị mình, Cẩm Nhi mà đi, ta sẽ đuổi theo. Nhưng nếu ở địa vị của huynh, ta sẽ không.”

Như lúc ban đầu ở Đông Lăng, có nhiều lần, chính hắn cũng suýt nữa khiến nàng tức giận bỏ đi, hắn đều không nghĩ tới chuyện đuổi theo, mà nàng lại kiên nhẫn trở về, một lần lại một lần, cuối cùng khiến hắn luân hãm trong đó, không thể tự kiềm chế.

Bởi vì với tính tình lãnh đạm của hắn, bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng, người đến người đi, chẳng qua chỉ là mây gió, tụ rồi lại tan, không cần quá mức để ý. Còn lúc này, hắn lại không khỏi bắt đầu cảm thấy may mắn. Lúc trước, nếu không phải nàng hết lần này đến lần khác bỏ qua thể diện của người con gái đến tìm hắn, thì sao bọn họ có được ngày hôm nay? Như vậy, hiện nay, hắn chẳng qua chỉ là chịu chút ủy khuất, vậy thì tính là cái gì?

Lời này, hiển nhiên là đánh Thượng Quan Cẩn Duệ xuống đáy cốc! Ánh mắt hắn đang sáng ngời bỗng chốc ảm đạm xuống, chán nản cúi đầu, lại bắt đầu tự uống một mình. “Cho dù ta có nói ta sẽ đuổi theo, huynh cũng sẽ không đuổi.” Bách Lý Kinh Hồng bỗng nhiên nói, phá vỡ một tia huyễn tưởng cuối cùng trong lòng hắn.

Hắn vừa nói xong, Thượng Quan Cẩn Duệ đang chuếnh choáng cũng như là tỉnh táo hơn một chút, cười trầm thấp một tiếng, lại tràn đầy hương vị tự giễu. “Đúng, ta sẽ không!” Sẽ không, bởi vì sự lý trí đáng chết này! Bởi vì hắn cảm thấy nàng đi, thì sẽ không quay đầu lại nữa.

Bách Lý Kinh Hồng bỗng nhiên đứng lên, những ngón tay thon dài như ngọc đặt ở vai hắn nói nhàn nhạt: “Lúc trước, ta và Cẩm Nhi, chính là giống như huynh và Mộc cô nương. Chỉ là một bên thời gian dài hơn, một bên thời gian ngắn hơn. Cho nên, ta cũng chỉ cho huynh một lời khuyên, hiện nay có đuổi theo hay không chỉ là một ý niệm của huynh, nhưng nếu có một ngày, nàng còn nguyện ý muốn quay lại bên huynh, vậy thì đừng cô phụ nàng.”

Giống như là, lúc ban đầu Cẩm Nhi ở hoàng cung Đông Lăng, chịu hết mọi sự lạnh nhạt, hoài nghi của hắn hay thậm chí là bị chính hắn tính toán, nhưng vẫn không rời không bỏ. Cho nên, khi hắn quyết định đi cùng nàng, hắn cũng đã nghĩ kỹ. Cho dù sau này nàng cố tình gây sự, tương lai có như thế nào, hắn đều sẽ chiều theo nàng, sủng ái nàng, cả cuộc đời này.

Thượng Quan Cẩn Duệ ngơ ngác một chút, gật đầu. Biểu hiện mình tán đồng. Nhưng trong lòng lại tự hỏi bản thân, nàng sẽ còn trở về sao? Sẽ không đâu.

“Cốc cốc cốc!”, tiếng gõ cửa lúc này vang lên, hai người đồng loạt nhìn về phía cổng.

Bách Lý Kinh Hồng hỏi: “Chuyện gì?”

“Hoàng thượng, Thượng Quan Nhược Tịch tự sát!” Ngoài cổng truyền đến giọng của Diệt. “Choang!” một tiếng, cái chén trong tay Thượng Quan Cẩn Duệ rơi xuống đất! Cả người trong nháy mắt tỉnh táo lại. Bách Lý Kinh Hồng quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn hắn: “Sao thế?” Chuyện Thượng Quan Nhược Tịch tự sát và hắn dường như không liên quan nhiều lắm mà?

“Không có... Không sao!” Thượng Quan Cẩn Duệ xoay người, nhặt chén rượu đặt lên bàn. Hai tay hán có chút run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén cảm xúc của mình: “Huynh có việc, vậy đi trước đi, Tiểu Cẩm hẳn là đang rất khó chịu!”

Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, bước chân ra ngoài.

Xa xa, hắn đã nhìn thấy Nam Cung Cầm mắt đỏ hoe, đang vừa ôm Quần Kinh Lan đi đến đây vừa khóc. Hắn nhanh chân đi mấy bước tới phía trước, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”

Vừa nói xong, nàng chợt ôm Kinh Lan vọt tới trong ngực hắn khóc rống lên: “Bách Lý Kinh Hồng, ta bỗng nhiên không muốn bỏ chăng nữa!” Hắn khẽ giật mình, vòng tay ôm eo nàng, vội vàng dỗ nàng: “Được rồi, đừng khóc nữa.” Không muốn bỏ hắn, đây là một tin tức tốt. Nam Cung Cẩm vuốt nước mắt, nhưng lại có thêm nước mắt tuôn ra, nàng vừa khóc vừa nói: “Vừa mới chứng kiến Thượng Quan Nhược Tịch cứ như thế tự sát, trong nháy mắt ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, thật khó chịu! Cho dù nàng chết, cũng không muốn tách ra với Quân Lâm Uyên, nếu là ta, khẳng định cũng sẽ như thế!”

“Ừm, ta biết.” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an cảm xúc của nàng.

“Bà đây không bỏ nữa, bà chính là cọp cái! Bà đây vô cùng hung ác đấy! Nhưng bà đây cứ muốn quấn lấy chàng, bắt nạt chàng cả một đời! Ta không quan tâm chàng bị ta bắt nạt thành con chuột nhỏ hay là con sóc con, dù sao ta cũng ỷ lại vào chàng!” Nói xong, nàng càng khóc đến khổ sở hơn.

Thấy nàng vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện Phong và Tu nói, hắn không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Được rồi, ta cũng nguyện ý bị nàng bắt nạt.”

“Với lại chàng phải không có chút nào oán giận khi bị ta bắt nạt, không cho phép tiếp tục viết mấy thứ vớ va vớ vẩn kia châm chọc ta nữa! Cũng không cho phép cảm thấy ta hung ác, thấy ai nói ta là con cái, chàng phải giúp ta trừng trị hắn!” Nam Cung Cấm vừa khóc vừa nói toàn bộ lời trong lòng mình ra.

Thực ra, sở dĩ nàng kích động như thế, cũng không phải vì cảm thấy hắn sai. Nàng xưa này cũng biết mình khác biệt với phụ nữ thời kỳ này, không biết thế nào là dịu dàng trang nhã, còn động một tý lại nói tục, nhưng nàng chính là như thế, nàng không sửa được. Nàng cũng không phải là không lo có ngày hắn sẽ ghét bỏ nàng, ghét bỏ nàng không dịu dàng, ghét bỏ nàng không biết quan tâm, cho nên khi gặp chuyện này, nàng mới có phản ứng như thế!

“Được rồi, ai dám nói nàng như thế, tất nhiên ta sẽ trừng trị hắn, đừng khóc nữa, được không?” Hôm nay, hắn thật sự dịu dàng vô cùng, đơn giản là không giống với ngày thường chút nào.

Nam Cung Cẩm thút tha thút thít, co mình trong ngực hắn không chịu ra, lúc đó, nghe thấy Thượng Quan Nhược Tịch nói với Quân Lâm Uyên rằng sẽ không còn rời xa, nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nàng rất sợ, rất sợ sẽ mất hắn, cho nên hiện nay nàng không muốn ra khỏi lồng ngực hắn, không muốn một chút nào. Nghe hắn nói thế, nàng mới cảm thấy hài lòng một chút. Mọi người xung quanh thấy bọn họ như thế, đã sớm rời đi không còn một ai, không ai dám ở lại để mà chướng mắt.

Sau một lúc lâu Nam Cung Cẩm mới an tĩnh lại, ngẩng đầu lên, mũi vểnh lên trời, bộ dạng mười phần đắc ý: “Dù sao ta cũng mặc kệ, ta chính là cọp cái! Ta ỷ lại vào chàng! Ta là người bắt nạt chàng không kể ngày đêm, ta mặc kệ thời gian chàng sống với ta phải ủy khuất mà trong lòng chua xót đến mức nào, những chuyện đó không liên quan đến ta!”

Nàng nói rất bá đạo, trên mặt còn có mấy vệt nước mắt chưa khô. Hắn nghe thế, cũng cảm thấy vui vẻ như muốn nở hoa trong lòng, có lẽ chính là trạng thái tâm hoa nộ phóng trong truyền thuyết kia, hắn duỗi bàn tay trắng nõn ra, lau nước mắt trên mặt nàng. Giọng nói trong trẻo mà cao ngạo vang lên, trong đó còn có mấy phần tiểu ý: “Ừm, chuyện đó không liên quan đến nàng.”

Nhưng Nam Cung Cẩm vẫn cảm thấy chưa diễn tả hết được sự buồn bực trong lòng, nàng từ từ nhắm hai mắt rồi ngửa mặt lên trời rống lên: “Ta biết ta không đủ hiền thục, không đủ dịu dàng, không che đậy mồm miệng, thậm chí là các người căn bản cũng coi ta không giống phụ nữ! Nhưng ta thật sự yêu chàng, chàng cũng đã nói yêu ta, cho nên khi nhìn thấy bản chất của ta, chàng không được ghét bỏ ta! Kể cả có chê, cũng phải giấu ở trong lòng, không được nói ra, nếu không ta liều mạng với chàng!” Nam Cung Cẩm vừa nói xong, lập tức cảm thấy mũi và mắt đầy cay xè, thực ra nàng vẫn luôn tự ti. Chỉ là cho tới bây giờ nàng vẫn không có ý nói ra, hắn giống như là thần tiên hoàn mỹ giáng trần, đối với nàng luôn cưng chiều. Còn nàng, nàng không có thân phận cao cao tại thượng, không có khí chất và khuôn mặt hoàn mỹ, không nắm giữ quyền thế cường đại trong tay, trí thông minh và sự cơ trí cũng kém xa hắn. Ngay cả tính nết cũng kém hán không có thuốc chữa, sửa không được mà cũng không muốn sửa. Thế là nàng liền muốn làm chút gì đó cho hắn. Để hắn có thể nhìn thấy giá trị của mình, cũng không khiến nàng cảm thấy bản thân vô năng. Như thế mới khiến nàng vơi bớt cảm giác thấy mình không xứng với hắn, cảm giác này một mực bị nàng che giấu sâu dưới đáy lòng, cuối cùng bị quyển sổ nhỏ kia bộc phát hoàn toàn ra.

Thấy nàng nói ra những lời như thế, hung hăng tự hạ thấp chính mình, còn nói cái gì mà bản chất với cả ghét bỏ, hắn lập tức hiểu được điều gì đó, không nhịn được mà vuốt vuốt cái mũi nàng, nở nụ cười có chút vui vẻ.

“Chàng cười cái gì?” Nam Cung Cẩm trợn mắt trừng trừng, nhìn hắn trong chốc lát, thật sự là giống cọp cái trong truyền thuyết kia.

“Ta cười vì nàng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện ta ghi chép vốn chỉ là vì hôm đó nàng ghét bỏ ta không đủ dịu dàng. Ta mới muốn đi học, sau khi học xong lại tìm nàng áp dụng, nhưng nhiều lần trắc trở, khiến nàng tức giận. Mọi phản ứng của nàng ta cũng đều ghi lại, miễn cho sau này lại chọc giận nàng. Nhưng nàng lại nói cứng là ta ghét bỏ nàng, muốn trừng phạt nàng, còn nói muốn bỏ chồng.” Nói xong, dưới đáy đôi mắt đẹp như ánh trăng của hắn sáng lấp lánh, như là bị vô số ủy khuất, sơ ý một chút là sẽ rơi lệ.

Nam Cung Cấm dừng một chút, ngơ ngác nhìn hắn: “Thật sao?” Nếu thật như thế, có phải là mình có dấu hiệu thần kinh rồi không?

“Đúng thế.” Hắn phun ra hai chữ lạnh tanh, trong chốc lát khiến cho người ta càng cảm thấy hắn ủy khuất. Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật giật, lại nhếch lên, rồi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến những lời ngu xuẩn mình vừa nói kia, lập tức cảm thấy mình không chỉ bị thần kinh mà còn bị mất mặt tới tận nhà bà ngoại! Nàng ho khan một tiếng, có chút lúng túng nói: “Chuyện đó, vừa nãy ta cũng không nói gì cả, thực ra con người ta rất ưu tú! Chàng vừa mới nghe được những lời kia là do chàng nằm mơ đó, hoặc cũng là ảo giác, hy vọng chàng lập tức quên nó đi! Đó là ảo giác của chàng, đúng thế!”

“Đúng, nàng là người ưu tú nhất.” Hắn tán thưởng, giọng điệu rất thành khẩn. Biện pháp giải quyết hắn nghĩ ra khi nói chuyện với Thượng Quan Cấn Duệ xem ra là không cần dùng đến.

Lần này, Nam Cung Cẩm mới bớt được chút xấu hổ! Nhưng vẫn cảm thấy vô cùng phiền muộn, nàng thật sự muốn ôm đứa bé quay lại Hoàng Lăng, sau đó quay lại một lần nữa, để cắt bớt một số lời không nên nói. Nàng bắt đầu nói tránh sang chuyện khác: “Không đúng, sao hôm nay chàng đột nhiên trở nên dịu dàng như thế?” Giọng điệu và lời nói, cả thái độ, đều thay đổi rất nhiều. Hắn khẽ giật mình, nhớ lại một chút, có vẻ như đúng là như thế. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, thế là hắn mới nói: “Có lẽ, dịu dàng, chỉ cần xuất phát từ nội tâm, là có thể thể hiện một cách tự nhiên, cũng không cần phải đi học.” Bọn họ mặc dù đã phát triển đến tình trạng này, nhưng để trở thành vợ chồng chân chính, thì cũng chưa quá hiểu, còn cần phải tìm tòi học tập cho tốt.

Thế là, Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy hai người khác nhau! Tên này là vì một câu nói của mình mới chạy ra ngoài học tập, nhưng đến cuối cùng, bị hiểu lầm còn không nói, còn bị... Chuyện này khiến nàng đang buồn bực, giờ lại càng thêm xấu hổ. Thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, hắn cúi đầu, giọng nói vắng ngắt lại chậm rãi vang lên: “Đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ trong lòng nàng, nàng còn có nhiều điểm không tốt. Nhưng trong lòng ta, trên đời này không có người phụ nữ nào hoàn mỹ như nàng.”

“Ai da! Đột nhiên nói như thế, khiến người ta ngượng chết đi được!” Khuôn mặt dày như tường thành của cô gái nào đó liền đỏ lên một chút, cười đến nỗi cả khuôn mặt chỉ thấy rằng không thấy mắt, mà còn hoàn toàn không dám nhìn hơn chút nào.

Thấy nàng thật sự ngượng ngùng như thế, hắn vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Cho nên sau này, dù có xảy ra chuyện gì cũng không nên bỏ rơi ta.” “Khó mà làm được, nếu chàng vượt quá giới hạn thì sao?” Nam Cung Cẩm nhíu mày nhìn hắn. “Vì nàng, đến mạng ta còn không cần, còn có giới hạn gì?” Hắn lập tức cảm thấy đúng là không thể nói lý với phụ nữ. Nam Cung Cẩm nghênh ngang nói: “Vậy cũng không nhất định! Hai chuyện này căn bản là không thể đánh đồng, cũng không liên quan trực tiếp với nhau! Lúc nên bỏ thì vẫn bỏ!”

“Ừm, tiền thuế năm nay tăng lên. Tiền của Dạ Mạc Sơn Trang cũng đã đưa đến, hiện nay ta có rất nhiều tiền, nếu nàng muốn bỏ, vậy thì bỏ đi.” Người nào đó nói như lơ đãng, nhưng khóe mắt lại đang nhìn trộm sắc mặt của nàng. Lần này, Nam Cung Cẩm lập tức không bình tĩnh được nữa! Nhanh chóng nghiêng đầu nhìn hắn, nuốt một chút nước bọt: “Chàng nói là, bây giờ chàng đang có rất nhiều tiền sao?” “Xem như là thể” Hắn gật đầu.

Thế là, Nam Cung Cẩm lại nuốt một chút nước bọt, cổ cứng ngắc, thật thà nói: “Bách Lý Kinh Hồng, ta cũng không muốn bỏ chàng nữa!”

Còn Quân Kinh Lan, đang nằm trong ngực Nam Cung Cẩm, thật lâu không phát ra âm thanh nào, chỉ có chiếc mũi nhỏ đang thút tha thút thít một chút.

Tiểu Kinh Lan được tông tộc Quân gia dẫn đầu bởi một thân vương bế lên đài cao ở tông miếu. Quân Hạo Nhiên đi ra, giao Thái tử ẩn ra. Trên mặt Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng nở nụ cười. Thượng Quan Nhược Tịch có chết cũng không muốn rời xa Quân Lâm Uyên, nhưng không Hậu vị nên không thể mai táng ở Hoàng Lăng, nàng hỗ trợ giúp đỡ, nhưng không có kết quả, Bách Lý Kinh Hồng nói cho nàng có thể đợi khi Kinh Lan leo lên Hoàng vị, phong mẫu hậu mình là Hoàng thái hậu, vậy có thể dời mộ, mai táng bên cạnh mộ Quân Lâm Uyên. Cho nên chuyện này, để cho thân làm con như Quân Kinh Lan hoàn thành cho mẹ của nó thôi!

Còn Thượng Quan Cẩn Duệ, một mực đứng sau lưng bọn họ, không nói một lời. Ngọc thụ lâm phong, dịu dàng như ngọc, vẫn lý trí như cũ. Đến khi nghĩ lễ kết thúc, Nam Cung cẩm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lão Thừa tướng một chút để phó thác. Sau đó nàng nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Chúng ta đi thôi!”

“Ừm!” Hắn đáp lại, chuẩn bị rời đi. Tiểu Kinh Lan chợt quay về hướng bọn họ, lớn tiếng yy nha nha. Thân vương tông tộc bể nó xuống. Nam Cung Cẩm vươn tay sờ đầu nó: “Mẹ nuôi phải đi, mỗi nửa năm sẽ trở lại thăm con một lần! Lần sau mẹ tới, Kinh Lan phải biết đi, biết nói chuyện nhé?” Nàng nói xong, nhìn lướt qua sợi dây chuyền trên cổ Kinh Lan.

Đây là khi Kinh Lan đầy tháng, nàng đã tặng đứa nhỏ này, bên trong đựng Bích Huyết Ngưng Lộ Đan, bách độc bất xâm. Điều này cũng khiến nàng yên lòng một chút, còn có thần binh bất tử và toàn bộ ám ảnh đều để lại bên cạnh nó. Người phục vụ bên cạnh, cũng đều là người của Lão Thừa tướng, đã đều được ám ảnh điều tra thân thế, sau này sẽ bị giám thị toàn bộ, chắc chắn sẽ ổn thỏa không có vấn đề gì.

Quân Kinh Lan nghe nàng nói thế, gật đầu cái hiểu cái không, trong mắt có nước mắt muốn chảy ra. Hiển nhiên là nó không nỡ, Nam Cung Cấm duỗi ngón út ra, ngoắc ngoắc trước mặt nó: “Kinh Lan, con đã đáp ứng ta chuyện gì? Hả?” Quân Kinh Lan nhìn ngón út của nàng hồi lâu, cũng giơ ngón út nhỏ của mình ra, sau đó gắt gao kìm nén nước mắt mình lại, dùng sức mà gật nhẹ đầu. Nó đã đáp ứng, sau này, sẽ không khóc nữa! “Ngoan, chúng ta phải đi rồi!” Nam Cung Cẩm hài lòng vuốt ve đầu nó, sau đó quay người ngồi lên kiệu.

Đoàn người rời đi, Quân Kinh Lan nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong đôi mắt phượng hẹp dài có nước mắt, nhưng nó rất nhanh chóng vươn tay lau đi, cố gắng không khóc. Bàn tay nhỏ của nó nắm chặt, cũng không biết nó đang suy nghĩ gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nó kiên định lạ thường. “Đứa bé kia, nhất định không tầm thường.” Bách Lý Kinh Hồng nói.

Nam Cung Cẩm gật đầu, nói đầy kiêu ngạo: “Đấy là chắc chắn, ta đột nhiên cảm thấy nửa năm tới thăm một lần là quá lâu, muốn ba tháng tới một lần được không?”

“Được.” Hắn cũng rất dứt khoát. “Thế một tháng một lần được không?” Nàng được voi đòi tiên.

Chương 300 ĐẠO CAO MỘT THƯỚC, MA CAO MỘT TRƯỜNG

Ngựa cất vó, đoàn người vẫn cất bước đi tới trước.

Nam Cung Cẩm ngồi trên cỗ kiệu, vẫn một mực bay trên không trung, được mấy người Thanh Long Bạch Hổ nâng lên bay đi. Đến giữa trưa, đoàn người dừng lại ở dịch trạm dùng bữa.

Lúc Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đang ăn cơm, Lạc Niệm Hi bỗng nhiên đến đây, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói: “Nói cho các ngươi biết một tin tức!” “Ừm?” Nam Cung Cảm nhíu mày.

Lạc Niệm Hi nói: “Bằng hữu trên giang hồi báo cho ta một tin, gần đây Bắc Minh cử đi một đám người, không rõ mục đích, nhưng nhìn thì có ý đồ không tốt, rất có thể là nhằm vào chúng ta mà đến!”

Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, trong đầu nghĩ tới người đầu tiên chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Tên cẩu Hoàng đế kia lại ngồi không yên rồi sao?”

“Có lẽ thế.” Hắn đã quen với cách gọi Hoàng Phủ Hoài Hàn như thế này của nàng cho nên biểu hiện của hắn mười phần bình tĩnh.

“Ở hướng nào, sức chiến đấu ra sao?” Nam Cung Cẩm nghiêng đầu nói. Lạc Niệm Hi nhún vai trả lời: “Ngay tại tòa thành phía trước, chờ chúng ta đi vào, bọn chúng có lẽ sẽ hành động!” Nam Cung Cẩm lại cười tủm tỉm nói: “Lạc cô nương, có thể phiền ngươi một chuyện không?”

“Nói!” Tính tình Lạc Niệm Hi cũng nhanh nhẹn.

“Khi vào thành, giúp ta dẫn hai vạn quân đội của ta tới nơi bằng hữu người phát hiện những người kia tìm kiếm một phen. Có thể bắt được người nào thì bắt. Nhớ là trước khi đi thì đi chào hỏi thông báo một tiếng cho mấy người quan binh địa phương một chút!” Nam Cung Cẩm nói ý định của mình ra, làm như thế, cho dù không thể bắt được ai, thì ít nhất cũng hủy được kế hoạch phục kích của đối phương.

Sắc mặt Lạc Niệm Hi hơi biến đổi, có chút do dự, bởi vì đội ngũ quân địch kia rõ ràng là quân triều đình, mặc dù còn chưa đoán được là của nước nào, nhưng cho dù là nước nào, mình thân là người giang hồ quả thật không muốn dính vào!

“Lạc cô nương, ngươi có thể đeo khăn che mặt, Uất Trì Thành cũng đi cùng với người. Như thế sẽ không có ai nghi ngờ ngươi!” Nam Cung Cẩm cũng biết điều lo lắng của cô ta, nhưng hiện nay nàng đang có thai, mà thai còn chưa được hai tháng, thai nhi còn chưa ổn định, cho nên phải tận lực phòng ngừa đánh nhau.

Lạc Niệm Hi gật đầu nói: “Như thế thì được, vậy ta đi ngay bây giờ!”

“Đa tạ!” Nam Cung Cẩm nói lời cảm ơn.

Lạc Niệm Hi gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chân bước ra ngoài.

“Ta phát hiện ra, tên Hoàng Phủ Hoài Hàn chó chết này rất ưa thích gây phiền toái cho ta bất kể ngày đêm, đầu óc hắn cũng có chút sứt mẻ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng người khác!” Nam Cung Cẩm mặt đen lên mà thóa mạ. Hắn nghe thế, đôi môi mỏng nhếch lên, cười mà như không cười: “Sợ rằng lần này hành động, không chỉ có mình hắn.”

Trong khách sạn, Hoàng Phủ Dạ dẫn theo một đám thuộc hạ đến đây, chuyện này vốn không cần hắn tự

mình đến, nhưng hắn nghĩ mình nên tới, ít nhất có thể đảm bảo Tiểu Cẩm Cẩm an toàn! Nếu có thể ám sát thành công, hắn sẽ đưa Tiểu Cẩm Cấm còn sống đem về, hoàng huynh cũng sẽ không có gì để nói. Thế nên hắn tự mình đến đây.

Nhưng, người bọn hắn vừa đến đây, chưa ngồi ấm chỗ, thuộc hạ đã vào bẩm báo, bên ngoài có quan binh đến đây điều tra, nhưng kỳ quái là quan binh này không phải quan binh Bắc Minh, mà là quan binh Nam Nhạc! Lần này Hoàng Phủ Dạ liền lộ ra có chút khó coi, vừa mới đến, quan binh Nam Nhạc đã đến điều tra, xem ra hành tung của bọn hắn bị bại lộ!

Mà lý do điều tra của những quan binh này đó là sau khi Nam Nhạc Hoàng thăm Bắc Minh xong, lại bị kẻ trộm trộm mất vật phẩm quý giá, cho nên đã được sự cho phép của chính quyền địa phương cùng với người của nha môn đi điều tra.

Tên thủ lĩnh mới của Long Ảnh Vệ đứng trước mặt Hoàng Phủ Dạ xin chỉ thị: “Vương gia, hiện giờ chúng ta làm sao bây giờ?”

Nếu để cho những người kia lục soát, sẽ có thể bị những người đó vụ cho là kẻ trộm, sau đó không nói câu nào mà bắt bọn hắn đi, muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do. Hơn nữa, nếu bị lộ ra bọn hắn là người Đông Lăng, cứ như thế mà trà trộn vào Bắc Minh, vậy thì sẽ rất phiền toái!

Hoàng Phủ Dạ do dự hồi lâu rồi bất đắc dĩ nói: “Rút lui!” Hiện nay cũng chỉ có thể rút lui ra ngoài trước, không thì sẽ bị phát hiện. Nhưng chuyển sang nơi khác, cũng không phải vấn đề gì quá lớn, không đóng quân ở chỗ này, cũng có thể đổi chỗ khác!

“Rõ!” Đám người đồng thanh đáp lại.

Nói xong, một đạo hồng ảnh lóe lên, hình bóng màu đỏ xinh đẹp bay ra khỏi phòng. Đám người Long Ảnh Vệ cũng nhảy qua cửa sổ ra ngoài! Đến khi Lạc Niệm Hi và Uất Trì Thành dẫn người chạy tới đây, đẩy cửa phòng ra, trong phòng đã trống không, chỉ còn có cửa sổ đang mở toang!

Lạc Niệm Hi thấy trong phòng không có ai, ánh mắt cô ta quét tới phía trên bàn, trên đó nước trà vẫn còn đang tỏa ra hơi ẩm, từng tia từng tia hơi nước vẫn đang bốc lên rõ ràng, xem ta, bọn hắn vừa mới rời đi không lâu! Cô ta mở miệng cảm thán: “Nếu như thế này, chuyện này liền rắc rối rồi!” Tình hình này, bọn họ đã đả thảo kinh xà, sau này muốn phát hiện tung tích đám người kia sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa.

Uất Trì Thành nghe thế thì hừ lạnh một tiếng: “Hòa thượng chạy được, nhưng miếu không chạy được! Có bất Trì Thành ta ở đây, bọn hắn đừng hòng mơ tưởng có ý đồ gì với Hoàng thượng và Hoàng hậu!”.

Lạc Niệm Hi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong giọng nói đầy khinh thường: “Nói cứ như là ngươi lợi hại lắm ý, nếu không có bà, ngươi có biết bọn hắn có ý đồ với hai người kia không? Bà còn không khoe khoang, ngươi còn ngược lại khoe khoang trước!”

Lời này, khiến cho khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Uất Trì Thành nghẹn đến đỏ bừng, cũng khiến cho tự tôn đàn ông của hắn tổn thương nghiêm trọng! Hắn giận dữ trong lòng hồi lâu, cũng biết những người kia vừa mới rời khỏi, nhưng thật sự không có cách nào tha thứ cho tính nết ngang ngược càn rỡ của cô gái bên cạnh mình, luôn luôn chèn ép và gây ra đủ mọi tổn thương cho mình! Thế là, hắn cắn răng châm chọc: “Đúng thế, ngươi lợi hại! Ngươi nói những tên kia nhất định ở chỗ này, giờ người đâu rồi?” Sau khi nói xong, hắn lập tức cảm thấy đỏ mặt! Mình là một người đàn ông, lại đi so đo với một cô gái làm gì?

Hắn vừa nói xong câu này, đôi mày thanh tú của Lạc Niệm Hi trợn lên, hừ lạnh một tiếng. Cô ta vốn đang định quay thẳng về nói với Nam Cung Cấm rằng đã không hoàn thành chuyện này nhưng cô ta hiện nay thật sự muốn cho thằng nhóc này biết mình lợi hại thế nào: “Vậy ngươi trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, xem xem bà làm thế nào khiến cho bọn hắn lên trời hay xuống đất đều không lối, cuối cùng phải xám xịt xách mông rời đi!”

Nói xong, cô ta đi ra ngoài trước! Mặt Uất Trì Thành đen thui đứng sau lưng cô ta, trong lòng oán thầm, còn dám nói mắt chó? Xách mông? Đã sống từng này năm rồi, còn chưa nhìn thấy cô gái nào thô tục như thế này, so với Hoàng hậu nương nương chỉ hơn chứ không kém! Đúng, đây còn là con gái sao? Đây chắc chắn không phải là con gái!

Nhưng Lạc Niệm Hi cũng không phải chỉ có nói suông, mà là thật sự có khả năng, bằng hữu trên giang hồ của nàng không ít, khắp nơi đều có người giúp cô ta điều tra, chỉ cần phát hiện một chút dấu vết, cô ta liền dẫn hai vạn binh sĩ chạy như bay đến. Đúng là lỗi lệ phong hành!

Thế là, đám người Hoàng Phủ Dạ, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể tránh né mà thôi! Điều khiển bọn hắn căm tức vô cùng chính là, dù cho bọn hắn có trốn tới nơi nào, cũng lập tức có người tìm tới cửa. Sau cùng vốn là đến đây để mai phục, chờ để phục kích Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cấm, lại biến thành bị một đám người giang hồ truy lùng, còn phải đối mặt với hơn hai vạn binh sĩ truy sát!

Còn Uất Trì Thành lúc này, cũng đang sửng sốt nhìn cô gái phách lối kia đại phát thần uy! Một gian chùa miếu, Lạc Niệm Hi dẫn người, bước chân chữ bát đi tới, mà giờ phút này trong miếu có mấy tên ăn mày đang ngồi. Lạc Niệm Hi hét lớn một tiếng: “Tên nào là bang chủ Cái Bang, ra đây cho bà!”

Cô ta vừa nói xong, một ông già năm sáu mươi tuổi quần áo lam lũ bước ra, nhìn thì giá cả, nhưng trong mắt hắn tinh quang lóng lánh, nhìn hắn có thể thấy hắn không hề chật vật như vẻ ngoài. Hắn đánh giá trên dưới Lạc Niệm Hi hồi lâu rồi nói: “Cô nương tìm bang chủ của chúng ta có chuyện gì?”

“A, gần đây kinh thành Bắc Minh có một đám người mục đích không rõ ràng, muốn Cái Bang các ngươi hỗ trợ điều tra một chút!” Giọng điệu Lạc Niệm Hi nói như chuyện đương nhiên. Ông lão kia sững sờ rồi nói: “Cô nương, giúp ngài điều tra thì có thể, nhưng...” Nhưng, Cái Bang bọn hắn cũng không nợ ân tình gì cô ta, chuyện tìm người hỗ trợ này, cũng nên cho một chút lợi ích, hoặc là nên có thái độ nhờ vả người khác mới đúng chứ?

Lạc Niệm Hi liếc nhìn hắn một chút, trong nháy mắt biểu lộ trở nên hung thần ác sát: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là người Ma Giáo! Nếu không giúp chúng ta điều tra, Giáo chủ chúng ta mà biết, hừ hừ!” Loại chuyện đắc tội với người ta thế này, đương nhiên là đạo hữu có chết thì chết, bần đạo không chết là được! Nàng vô cùng quả quyết bán đứng sư huynh của mình!

Một màn này, khiến cho khóe miệng Uất Trì Thành hung hăng co quắp mấy lần!

Người của Cái Bang nghe là Ma Giáo, trong lòng lập tức đều có chút căm phẫn, Cái Bang bọn hắn những năm gần đây chịu không ít ức hiếp của Ma Giáo! Giờ người ta còn đến tận cửa mà khi dễ, ông lão kia cười lạnh một tiếng: “Ma Giáo? Ma Giáo có tư cách gì để Cái Bang chúng ta phải làm việc cho hắn? Cho dù là đích thân Lãnh Tử Hàn đến đây, cũng sẽ không giảng đạo lý như thế này chứ?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Người Ma Giáo chúng ta xưa nay không nói đạo lý!” Lạc Niệm Hi vẫn ra vẻ! Lời này, còn có thái độ phách lối, không khác chút nào với người Ma Giáo! Có nói cô ta không phải người Ma Giáo cũng khó!

Nhưng Cái Bang dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất đại bang, cũng không phải nhân vật dễ bắt nạt: “Chúng ta không quan tâm ngươi có nói đạo lý hay không, bang chủ không có ở đây. Các ngươi đi chỗ khác mà tìm!”

“Bang chủ không ở đây sao? Coi bản cô nương là đồ ngốc sao? Bản cô nương lại biết hắn đang ở đây đấy! Không muốn giúp đúng không? Tới, chỉ cần các ngươi có để đánh bại được bản cô nương, bản cô nương lập tức rời đi, Ma Giáo chúng ta mặc dù không nói đạo lý, nhưng vẫn rất biết tiến lùi!” Cô ta nói xong, tay áo dài màu hỏa hồng bay lên phần phật, chân khí và nội lực phun trào, bộ dạng đã muốn ra tay!

Uất Trì Thành rất muốn đi lên, kéo Lạc Niệm Hi ra phía sau mình, cầu xin người ta giúp đỡ bọn họ nhưng bước chân của hắn còn chưa nhấc lên, ánh mắt như muốn giết người của Lạc Niệm Hi đã nhìn lại. Hắn nuốt một chút nước bọt, không dám tiến lên.

“Hừ, một con nhóc thò lò mũi xanh, cũng dám khiêu khích lão phu!” Lời này, là một tên ăn mày trung niên ngồi ở một góc bên trong như không tồn tại nói, hắn đứng dậy, bên người là một cây đả cầu bổng. Hiển nhiên hắn chính là bang chủ Cái Bang! Nếu như Lãnh Tử Hàn đích thân đến, hắn còn cổ gắn cho mấy phần thể diện, nhưng một con nhóc hai mươi tuổi cũng dám tới đây phát ngôn bừa bãi, đơn giản chính là Ma Giáo khiêu khích!

“Bớt nói nhiều lời, so tài phân thắng thua!” Một câu nói ra, sau đó chính là một đạo kình phong đánh tới. Uất Trì Thành im lặng lui mấy bước ra sau, đề phòng bọn họ đánh nhau khiến mình ngộ thương! Hắn đi ra cửa, đứng ở cửa ra vào hồi lâu, chỉ nghe thấy bên trong từng tiếng kêu thảm thiết và âm thanh binh binh bang bang truyền đến, binh sĩ ngoài cửa đều nhìn tướng quân của bọn họ, rất muốn nói, tướng quân, chúng ta là đàn ông mà, thật sự không cần đi vào hỗ trợ sao? Câu này ai cũng muốn nói nhưng không ai dám!

Qua một hồi lâu, mấy tên ăn mày đi ra, vội vội vàng vàng đi ra ngoài đường phố. Còn Lạc Niệm Hi cũng vỗ vô tay mình, nghênh ngang đi ra: “Nói chuyện nhẹ nhàng thì không muốn, cứ bắt bà phải ra tay! Đã biết rõ người Ma Giáo chúng ta tính tính không tốt rồi còn cứ thế!”

Uất Trì Thành: “...”

Chờ cho tất cả ăn mày bên trong đều rời đi, Uất Trì Thành mới nhìn cô ta đầy khinh bỉ một cái. Ánh mắt này khiến Lạc Niệm Hi dâng lên một trận khí huyết: “Ánh mắt ngươi là có ý gì?” “Ta vẫn cho là người trong giang hồ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, không ngờ ngươi lại đi vu oan cho Lãnh Tử Hàn! Hèn hạ!” Hắn nói xong thì giận dữ đi về phía trước.

Lạc Niệm Hi nhìn hắn đầy kỳ quái: “Ta vu oan cho hắn, ngươi tức giận như thế làm gì? Chẳng lẽ... Ngươi thầm mến hắn sao?” Thần kinh, mình không vu oan cho sư huynh, chẳng lẽ nhận là chính mình hay sao? Đắc tội với người ta như thế này thì cũng thôi, nhưng còn có đám người muốn ra tay với Nam Cung Cấm kia tìm kiếm, dưới cơn nóng giận, bọn hắn cũng sẽ nhờ người giang hồ tìm mình, mình cũng không muốn lẻ loi một mình đối đầu với cả Cái Bang và triều đình! Toàn bộ giang hồ, người có bản lĩnh chơi với bọn hắn, cũng chỉ có sư huynh của mình, không lấy hắn ngăn cản phong ba làm sao được!

Cô ta vừa nói xong, khuôn mặt ngây thơ tinh xảo của Uất Trì Thành trong nháy mắt biến thành màu xanh xám, hắn chỉ vào cô ta nói: “Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, hủy hoại sự trong sạch của ta! Ta là đàn ông, sao có thể thầm mến đàn ông chứ!”

Lạc Niệm Hi liếc hắn một cái, không để ý lắm mà nói: “Thẹn quá hóa giận!” Dứt lời, cô ta nghênh ngang đi về phía trước. “Ngươi!” Uất Trì Thành nhìn bóng lưng cô ta, lòng tràn đầy cảm giác muốn nôn ra máu. Còn muốn nôn ra máu hơn hắn chính là đám người Hoàng Phủ Dạ chạy từ ngàn dặm xa xôi đến, hiện nay không tìm được cơ hội ra tay thì cũng thôi, còn bị một đám người giang hồ truy lùng, ngay cả mấy tên ăn mày cũng tham gia náo nhiệt, ăn mày sao?! Đây căn bản chính là đang vũ nhục Hoàng Phủ Dạ hắn, nghĩ thế hắn liều nói: “Đi điều tra, xem xem đến cùng là ai kích động đám người giang hồ này đối phó chúng ta!”

“Rõ!” Người của hắn lên tiếng rồi rời đi.

Kết quả cuối cùng là, hai người Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm nghênh ngang đi qua thành, còn đám người Hoàng Phủ Dạ thì giờ phút này đã hoàn toàn bó tay bó chân, chỉ cần vừa ló đầu ra ngoài, đã gặp phải hai vạn quân công kích, nếu như không cẩn thận còn kinh động đến cả người Bắc Minh, đến lúc đó thì vấn đề càng lớn hơn, vậy thì không phải kích động chiến tranh giữa Bắc Minh với Nam Nhạc nữa rồi mà là khiến cho Bắc Minh và Đông Lăng đối đầu nhau, cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng đi qua!

Tiếp tục chờ đợi, bọn hắn cũng không đạt được kết quả gì tốt, bởi vì mặc kệ ở đâu, hễ ló đầu ra là có người đuổi theo! Thế là, Hoàng Phủ Dạ đành phải chán nản dẫn người quay về!

Lạc Niệm Hi cũng coi như hoàn thành câu nói kia của mình, khiến cho chính bọn hắn xách mông rời đi! Thế là cô ta đắc ý như lừa được cả đống tiền vậy, vô cùng phách lối bước chân chữ bát đi tới khách sạn, nhưng kỳ quái là, lần này lại không xem thường Uất Trì Thành.

Nhưng không biết tại sao, Uất Trì Thành nhìn bóng lưng cô ta luôn cảm thấy hôm nay cô ta có điều gì đó là lạ!

“Bệ hạ, người Đông Lăng đã quay về.” Diệt đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng bẩm báo. Hắn gật đầu nhàn nhạt, nhìn Nam Cung Cẩm rồi nói: “Hoàng Phủ Dạ, chắc là tức giận không hề nhẹ.” Nam Cung Cẩm tự rót cho mình một ly trà, nàng nói tiếp: “Hoàng Phủ Hoài Hàn hẳn là sẽ vô cùng tức giận!” “Ha ha...” Hắn cười khẽ một tiếng, nhưng sau đó lại không nói gì nữa. Đến nửa đêm, Nam Cung Cẩm có người nằm ngủ trong ngực Bách Lý Kinh Hồng, bỗng nhiên nàng nghe thấy từng trận tiếng động ngoài phòng, có chút buồn bực, nàng cẩn thận di chuyển thân thể mình trong ngực Bách Lý Kinh Hồng ra ngoài, nhưng chỉ mới khẽ động, hắn đã tỉnh lại. “Sao thế?”

“Nghe thấy có tiếng động trong phòng Lạc Niệm Hi, ta muốn đi nhìn một chút!” Nàng cũng là lo lắng đối phương xảy ra chuyện. “Ta đi cùng nàng.” Hắn nói xong, cũng muốn đứng dậy. Nam Cung Cẩm cười cười đè hắn xuống giường: “Chàng không cần đi, ta với cô ta đều là phụ nữ, chàng tới, nếu có chuyện gì, có lời gì, cô ta lại khó nói!” Lần này, người nào đó liền không vui, xoay người đưa lưng về phía nàng, ôm chăn, giọng nói vắng ngắt truyền đến: “Khuya khoắt muốn đi ra ngoài, còn không muốn ta đi cùng. Người phu quân như ta, đúng là không có chút địa vị nào.” Sau đầu Nam Cung Cẩm xẹt qua một vệt đen, im lặng nhìn lưng hắn, đang nghĩ rằng có nên ra ngoài hay không, lại nghe thấy tầm!” một tiếng truyền đến, mà tiếng động này, còn lớn hơn so với ban nãy, nghe như là tiếng đồ sứ rơi vỡ. Nam Cung Cẩm cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy ra ngoài. Cửa phòng Lạc Niệm Hi không đóng kín, có một kẽ hở nhỏ, khiến cho Nam Cung Cẩm có thể trông thấy cô ta say mèm nằm sấp trên bàn nhưng đồng thời ta cô ta vẫn đang rót rượu, nàng sững sờ trong chốc lát rồi trực tiếp đẩy cửa tiến vào. “Lạc cô nương, ngươi sao thế?” Lạc Niệm Hi ngẩng đầu, đôi mắt như hoa đào đã không thể tìm thấy được tiêu cự, chỉ tự lẩm bẩm tự nói “sư huynh”, đồng thời không ngừng rót rượu vào trong miệng.

Nam Cung Cẩm nhìn bộ dạng này của cô ta, lại uống nữa sẽ bị ngộ độc rượu mất, nên nàng tiến tới cướp lấy bình rượu trong tay cô ta. Còn Lạc Niệm Hi sau khi bị cướp bình rượu, đầu tiên là nhào tới bắt mấy lần, không bắt được, cũng từ bỏ luôn, nằm sấp trên bàn mà nấc. Giống như là khóc, nhưng cũng như là cười nhìn Nam Cung Cấm, mà trong mắt cô ta hình ảnh đó cũng dần dần biến thành gương mặt Lãnh Tử Hàn, cô ta say mềm nói mông lung: “Sư huynh, hôm nay, hôm nay... Nấc... Ta giả mạo ngươi đi uy hiếp người khác. Trước kia, trước kia luôn luôn là hai người chúng ta cùng nhau ra ngoài hãm hại người khác như thế này, nhưng đến bây giờ, chỉ còn có mình ta, một thân một mình đi ra ngoài! Sư phụ không có ở đây, sư huynh, sư huynh cũng không thân cận với ta...”.

Nam Cung Cẩm nghe cô ta nói những lời mê sảng khi say rượu, cũng đại khái hiểu được chuyện của cô ta, đó chính là cảm thấy cô đơn tịch mịch. Nàng muốn an ủi cô ta vài câu, Lạc Niệm Hi lại nói: “Có đôi khi ta nghĩ rằng, có nên chuốc cho người say, để ngươi... Nấc... Để ngươi biến thành người của ta, như thế người mới để ý đến đứa sư muội không đến nơi đến chốn như ta không!”

“Ngươi không yêu hắn, chẳng qua chỉ là quá cô đơn thôi.” Nam Cung Cẩm thở dài. Bởi vì, một con người, cảm thấy tịch mịch cô đơn, nên muốn có một người ở bên cạnh, không tiếc giá nào cũng muốn có được một người như thế.

Lạc Niệm Hi như là nghe thấy được, cô ta nói: “Đúng thế, ta không yêu! Nhưng... Nấc... Nhưng có lẽ chỉ có như thế, sư huynh mới có thể chú ý đến ta! Sau đó sẽ không đến nỗi, đi đầu làm gì cũng đều một thân một mình nữa!” Nam Cung Cẩm đang muốn khuyên vài câu, đã thấy cô ta sau khi nói xong trực tiếp ngã lên trên bàn, ngủ thiếp đi.

Nàng lập tức thấy dở khóc dở cười, lắc đầu, mang chai rượu ra ngoài, quay người về phòng. Nhưng sau khi nàng đi không bao lâu, người say khướt gục xuống bàn kia, bỗng nhiên lại đứng lên, sau đó mông lung đi ra ngoài cửa... Nam Cung Cẩm vào phòng, phát hiện ra người nào đó vẫn đang quay lưng về phía mình. Khóe miệng nàng giật một cái, bắt đầu kiên trì với đại nghiệp dỗ dành của mình!
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc