Mà giờ phút này, sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng trang nghiêm, không đồng tình lắm nhìn Bách Lý Kinh
Hồng: “Cứ thế mà hỏa thiêu thành cổ Thiên Kỳ, vậy dân chúng bên trong thành Thiên Ký làm sao bây giờ, như thế này sẽ khiến cho thiên hạ mắng Nam Nhạc ta bất nhân!”
“Yên tâm, Mặc Quan Hoa đã sớm di tản những người kia ra rồi” Bách Lý Kinh Hồng đều đều đáp lời, đôi mắt đẹp như ánh trăng cũng đang nhìn về hướng thành cổ Thiên Kỳ, trong đó ánh lên vẻ chắc chắn và đã tính trước.
Nam Cung Cẩm ngẩn ngơ: “Sao chàng biết?” Mặc Quan Hoa không phải là đã đi rồi sao?
“Bởi vì Mặc Quan Hoa biết thủ đoạn của ta” Mặc Quan Hoa tất nhiên có thể đoán được mình chọn loại phương thức tấn công nào là thỏa đáng nhất. Hỏa thiêu thành cổ Thiên Ký, không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất, cũng có thể hạ tổn thất của Nam Nhạc xuống mức thấp nhất. Hẳn là Mặc Quan Hoa hiểu rõ rằng, thanh danh thiên hạ, đối với hắn chẳng là gì cả, hắn chỉ muốn một miền cực lạc thuộc về mình, cùng nàng sống bình yên. Chuyện sống chết của người khác có liên quan gì tới hắn?
Cho nên, hắn và Mặc Quan Hoa giống nhau, đều đã sớm đoán được đối phương sẽ làm gì, danh hiệu đệ nhất mưu sĩ của Mặc Quan Hoa cũng không phải là hư danh. Cho dù Mặc Quan Hoa không làm thế, thì phương thức chinh chiến mà hắn chọn, cũng vẫn sẽ như thế. Đã gánh trên lưng tiếng sát hại huynh đệ, bức vua cha thoái vị để đoạt vị rồi, hắn cũng không ngại gánh thêm nhiều một chút.
Nghe vậy, Nam Cung Cẩm liền trầm mặc, có vẻ như lần này không có chuyện gì để lo lắng. Nhưng không biết vì sao, thấy hắn đứng chắp tay, nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi không rõ ràng, không sai, chính là cảm giác sợ hãi. Người trước mặt nàng đây, thực sự là người bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, có vẻ như không có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của hắn, ngay cả hành động của Mặc Quan Hoa, hắn đều có thể dự đoán rõ ràng, một người như thế, thật ra có chút đáng sợ.
Khiến cho người khác ở trước mặt hắn, hầu như là không thể che giấu điều gì. Mà tất cả mọi chuyện, đều bị hắn khống chế trong lòng bàn tay. Giờ phút này, nàng bỗng nhiên rõ ràng, vì sao nàng luôn bị hắn gài bẫy, từ khi quen nhau ở Đông Lăng, cũng đã bị hắn gài bẫy rồi.
Có vẻ như cảm thấy nàng mất tự nhiên, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp như ánh trăng ẩn giấu tiểu ý, duỗi tay ra trước mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn, như là tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của Thượng Đế, đôi môi mỏng khẽ mở, hắn nói: “Thiên hạ này cho tới bây giờ cũng không có chuyện mà Bách Lý Kinh Hồng ta không thể khống chế. Mà chỉ có nàng, mới có thể điều khiển ta”
Hắn nói xong, cảm giác sợ hãi của Nam Cung Cẩm lập tức biến mất không còn tăm tích! Nàng ngược lại cười khẽ một tiếng, thiên hạ này không có chuyện hắn không khống chế được. Ban đầu ở Đông Lăng, nếu không có nàng, hắn tất nhiên có thể rời đi bình yên, cũng không phải bỏ ra mười tòa thành trì để Hoàng Phủ Hoài Hàn thả hắn về nước. Bây giờ nếu không có nàng, Mộ Dung Thiên Thu đã sớm rơi vào cạm bẫy của hắn ở núi Thái Hành. Nàng, đúng thật là một biến số! Đúng là biến số!
Nàng đặt tay mình vào trong tay hắn, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ chàng không thấy ta vướng víu sao?” Nam Cung Cẩm rất mạnh, nhưng điểm mạnh của nàng trước mặt hắn tựa như hoàn toàn không đáng chú ý!
“Ta cam tâm tình nguyện” Một cầu rất đơn giản, rõ ràng.
Là vướng víu thì sao, không vướng víu thì như thế nào, hắn cam tâm tình nguyện.
Nam Cung Cẩm cười, nhưng một giây sau lại vô cùng rắm thối nói: “Nhưng bà nói cho chàng biết, thiên hạ này có đẩy người muốn được vướng víu vì bà đây đấy, thật ra là chàng nhặt được món hời mới đúng!”
“Ừm” Hắn đáp một tiếng, trong mắt toát lên vẻ cưng chiều.
“Này, nói một lúc, ta bỗng nhiên bắt đầu sủng ái mình rồi, vì sao ta lại tràn ngập sức quyến rũ, lại ưu tú như vậy chứ?” Nam Cung Cẩm nhíu mày nhìn lên bầu trời, bày ra bộ dạng Tây Thi chống cằm.
“...” Trong chốc lát, hắn không phản bác được.
Còn Nam Cung Cẩm lại cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Đây hoàn toàn là do bản cô nương quá hoàn mỹ, mới có thể khiến đông đảo soái ca khuynh đảo vì ta, cho dù là người mang danh tài chấn bốn nước, diễm kinh cửu châu kia cũng bị ta mê hoặc đến điên đảo thần hổn, cam tâm quỳ dưới váy ta, a, ta thật sự là...”
Nàng càng nói càng vui vẻ, nhưng người bên cạnh nàng lại không nghe nổi nữa, một tay kéo nàng vào trong ngực mình, dùng môi lấp kín môi nàng, thản nhiên nói: “Đúng thế, thần hồn ta điên đảo vì nàng” Sau đó, chính là một nụ hôn thật dài thật sâu, lưu luyến triển miền.
Trong mắt Nam Cung Cẩm đầy vui vẻ, sự cường đại của hắn, mặc dù đáng sợ nhưng có một người đàn ông như thế này, nàng nên cảm thấy vinh quang đúng không?
Một năm này, tháng này là tháng có nhiều chiến sự nhất. Mà tài bày mưu tính kế của Bách Lý Kinh Hồng, trong trận chiến này cũng hoàn toàn nổi tiếng.
Bốn mươi vạn quân Bắc Minh bị tiêu diệt, nguyên khí đại thương. Mà Mạc Bắc và Tây Võ giống như là đạt được sự ăn ý nào đó, lại bị quân địch tỉnh kế đến lúng túng như thế, sau đó quả quyết lựa chọn trầm mặc, vô cùng yên lặng.
Người bên ngoài không biết vì sao bọn hắn trầm mặc, Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn tự nhiên là biết. Lần trước Tây Võ và Mạc Bắc huyên náo như thế, giờ nếu không yên tĩnh một thời gian, để lửa giận trong lòng binh sĩ hạ xuống, thì chỉ sợ hai đại quân vương bị quân sĩ của mình buộc phải đánh lẫn nhau. Cho nên mặt phía Bắc và phía Tây của Nam Nhạc xem như đạt được an bình ngắn ngủi.
Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn, cuối cùng cũng ngồi không yên được nữa.
Năm Nam Nhạc thứ năm trăm bảy mươi hai, tháng bảy, Đông Lăng xua đại quân xuôi Nam, thề muốn đoạt lại thành Kiến Khang, Uất Trì Thành tử thủ mấy ngày, chiến đấu đẫm máu, cũng thỉnh cầu viện quân.
Nam Nhạc Hoàng và Hoàng hậu Nam Nhạc dẫn đầu binh mã, một lần nữa gấp rút tiếp viện, chỉ là lần này, địa điểm là thành Kiến Khang, không phải là thành Lâm Truy nữa.
Sau khi đại quân của Bách Lý Kinh Hồng đuổi tới, chính là một cuộc chiến mới nổ ra. Mà chỉ cần một trong hai người này tới, sĩ khí Nam Nhạc đã tăng nhiều, vốn là Hoàng Phủ Hoài Hàn ở trong vương trường, nghe thấy tin hai người tới đây, cũng quả quyết ngự giá thân chinh.
Cổng thành rộng mở, Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc một thân khôi giáp, mang theo bốn mươi vạn đại quân, chờ đối phương ứng chiến.
Ngày hôm nay, Bách Lý Kinh Hồng cũng coi như là nể tình, cũng mang theo bốn mươi vạn đại quân ra ngoài đối chiến. Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng vội vàng đuổi theo!
Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm cũng đi theo ra, sắc mặt trong nháy mắt liền đen một nửa, hắn tức giận nói: “Nam Nhạc Hoàng, đây là cuộc chiến giữa ta và ngươi, mang theo đàn bà con gái tới đây làm gì?”
Hắn không phải không muốn trông thấy nàng, mà là chắc chắn trăm phần trăm nàng sẽ ở bên cạnh chờ một lúc rồi nhất định sẽ nói năng lung tung khiến hắn tức giận, hắn không hề muốn một chút nào khi hắn đang kịch chiến với Bách Lý Kinh Hồng, lại bỗng nhiên nghe thấy nàng nói vài câu tức chết mình! Vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến bản thân phát huy chiến lực!
Nam Cung Cẩm rất không lịch sự gác chân lên, nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ trêu tức, giống như cười mà không phải cười nói: “Không ngờ Đông Lăng Hoàng lại sợ ta như vậy ha ha ha... Trước đây mấy ngày, Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt đã quỳ gối trước mặt ta gọi nãi nãi, lúc đó, ta mười phần khoan dung tha cho bọn hắn, nếu như ngươi bây giờ cũng quỳ gối trước mặt ta kêu một tiếng nãi nãi, ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?”
Còn chưa bắt đầu đánh, mà cứ như là Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn đã rơi vào trong tay nàng rồi vậy! Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức biến thành màu xanh xám, nhất là còn nghe đối phương nói cái gì mà Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt gọi nàng là nãi nãi, điều này có thể sao? Binh sĩ Đông Lăng cũng nói thầm trong lòng, Tây Võ Hoàng và Mạc Bắc Vương sao có thể không có tiền đồ như thế, ngay cả nãi nãi mà cũng gọi được?
“Nam Cung Cẩm, người coi trẫm là kẻ ngu sao?” Gọi nàng là nãi nãi, vậy mà nàng cũng nghĩ ra được! Nếu như hai người Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt kia, thật sự gọi một tiếng nãi nãi, chỉ sợ là không muốn sống nữa rồi.
Nam Cung Cẩm móc lỗ tai đầy bất nhã nói: “Ai nha, không nên kích động như thế, ta vừa rồi không nói rõ, chuyện đó là trong tưởng tượng của ta thôi!”
“...” Toàn trường im lặng! Chỉ nghe thấy tiếng quạ đen bay qua.
Mà binh sĩ sau lưng Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, khi nghe thấy Nam Cung Cẩm bỗng nhiên nhắc đến Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt, chợt nhớ tới lời của Hoàng hậu nương nương nói ở núi Thái Hành nửa tháng trước. Ặc, Đông Lăng hoàng là một lão trưởng phòng giai tần, mà rất có thể đã tiếp nhận việc trao đổi bằng thể xác với Quân Hạo Thiên. Nghĩ đến thế, ánh mắt bọn hắn nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đều vô cùng cổ quái, mà lại còn muốn cười...
Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng nhạy cảm cảm thấy ánh mắt của đám binh sĩ này kỳ quái. Hắn cảm thấy như có một trận lửa giận đang bùng cháy, rất nhanh liều hiểu ra cô gái đáng chết và những người này bẫy mình!
Còn Nam Cung Cảm thấy mặt hắn càng ngày càng đen hơn, chợt nhớ tới chuyện gì nên lớn tiếng nói: “Đông Lăng Hoàng, thực ra có một vấn đề, ta muốn hỏi người từ lâu rồi!”
Mi tâm Hoàng Phủ Hoài Hàn nhảy lên một cái, lập tức biết đây không thể nào là vấn đề gì tốt, thế là hắn chuẩn bị quả quyết từ chối. Nhưng đối phương căn bản không cho hắn cơ hội từ chối, miệng của hắn mới mở được một nửa, cô ta đã hỏi vấn đề đó ra: “Đông Lăng Hoàng, ngươi cũng không cần khẩn trương quá, bản cũng chỉ muốn hỏi một chút là, vì sao người lớn thế này rồi, vẫn còn là một trưởng phòng?”
Trưởng phòng?!
Trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện ra một dấu chấm hỏi to lớn, trưởng phòng là cái gì? Binh sĩ Đông Lăng cũng cảm thấy từ này xa lạ, bọn hắn đều nhìn đồng đội xung quanh, muốn biết trưởng phòng là gì?
Còn binh sĩ Nam Nhạc vậy mà lại đồng thời cúi đầu xuống cười trộm, chuyện liên quan đến lời nói ngày đó Nam Cung Cẩm nói ở núi Thái Hành, nhưng binh sĩ nhiều chuyện này đã vô cùng chuyên nghiệp mà sớm truyền chuyện này ra. Cho nên bốn mươi vạn đại quận phía Nam Nhạc, không ai không rõ ý nghĩa của những lời này.
Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn có chút mờ mịt, trong đôi mắt màu tím đen mang theo vẻ không vui. Nam Cung Cẩm đập một tay lên trán mình rồi nói: “Xem trí nhớ của ta này, thế mà ta lại quên nói ý nghĩa của từ trưởng phòng, trưởng phòng này, chính là chỉ trưởng phòng phòng giai tân đó! Ha ha ha...”
Trong nháy mắt nàng nói câu đó, vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện lên đủ mọi màu sắc, lại nghe thấy nàng cười “ha ha ha” ba tiếng, sự xấu hổ trong lòng hắn đã không thể nào tùy tiện hóa giải được nữa! Cô gái đáng chết này, cuối cùng là có biết liêm sỉ hay không, thế mà lại hỏi chuyện này của đàn ông trước mặt mọi người!
Còn binh sĩ Đông Lăng, đồng loạt quét ánh mắt hoài nghi lên người Hoàng thượng của bọn hắn, ánh mắt này vô cùng kỳ lạ, tựa như muốn kiểm tra sạch sẽ toàn thân Hoàng Phủ Hoài Hàn một phen, Hoàng thượng đến nay vẫn là giai tần, khụ khụ, là trưởng phòng ư? Không thể nào như thế được?
Thế là, vốn Hoàng Phủ Hoài Hàn đang lúng túng, trong nháy mắt lại càng thêm lúng túng! Hắn xanh mặt nhìn Nam Cung Cẩm, nghiến răng mà gầm lên: “Nam Cung Cẩm, ngươi có biết người đang nói hươu nói vượn cái gì không?”
Có cô gái bình thường nào, giữa lúc hai quản giao chiến, dưới tám mươi vạn con mắt đang chăm chú nhìn, hỏi một người đàn ông vì sao đến bây giờ vẫn còn là giai tấn hay không? Đầu óc cô gái này có bệnh hay sao?
“Đông Lăng Hoàng thẹn quá hóa giận như thế, có phải là có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không?” Nam Cung Cẩm nói, còn nhíu mày đầy hèn mọn.
Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức cảm thấy mặt mình nóng ran, nghiêng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Nhạc Hoàng, người phụ nữ của ngươi cứ như nói hươu nói vượn như thế, ngươi cũng mặc kệ sao?”
Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng đã sớm co quắp mấy lần khi nghe Nam Cung Cẩm lại bắt đầu thảo luận vấn đề này. Sau khi nghe, thậm chí hắn có cảm giác muốn quay đầu ngựa lại mà im lặng rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn cũng không biết nói gì cho tốt, thế là dứt khoát lựa chọn im lặng. Cũng may vẻ mặt của hắn xưa nay vốn cực kỳ đạm mạc, cho nên hiện nay không tỏ vẻ gì cũng không có cảm giác quá không hài hòa.
“Đông Lăng Hoàng tức giận đến cuồng loạn, chẳng lẽ vừa rồi bản cũng nói đúng rồi sao?” Nam Cung Cẩm kinh ngạc nói, sau đó, khi Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp tức đến nôn ra máu, nàng chắp tay trước ngực, đôi mắt lấp lánh, nháy mắt các kiểu, thân hình nghiêng về phía trước, tỏ vẻ nhiều chuyện vô cùng hèn mọn, tiếp tục nói: “Đông Lăng Hoàng, có phải chuyện gì đó gì đó của người bất lực hay không?”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn tái nhợt đi, nhất là hắn cảm thấy binh lính sau lưng, đều nhìn hắn đầy hèn mọn, còn vô tình nhưng hữu ý nhìn dưới háng của hắn, mặt hắn đã tái xanh cả đi! Còn Bách Lý Kinh Hổng thì ho khan một tiếng, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Bây giờ nàng đang nói đến cao hứng, cắt lời nàng chắc chắn sẽ bị xử lý, nhưng không nhắc nhở nàng một chút, nàng sẽ nói quá mức, dù sao nơi này có nhiều người nhìn vào như thế, thế nào cũng có chút không tốt.
“Nam Nhạc Hoàng hậu quá lo lắng, trẫm lên rất tốt!” Hoàng Phủ Hoài Hàn phun qua kẽ răng ra mấy từ này, cảm thấy như là hàm răng ngà của mình cũng bị cắn nát' Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn đã lớn thế này, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ, cô gái đáng chết này, đơn giản chính là không biết xấu hổ! Ở trước mặt mọi người, bàn tán vấn đề hắn còn là giai tấn hay không, lại thêm mấy chục vạn ánh mắt soi mói, khiến cho hắn có cảm giác như trở thành một con tinh tinh to lớn bị cởi hết quần áo, mặc cho mọi người soi mói vậy!
Phi! Phi! Hắn nghĩ cái gì thế!
Nam Cung Cẩm nghe thế, lại tựa như không nghe thấy, quay đầu đi nói vô cùng buồn nôn với Bách Lý Kinh Hồng: “Thân ái, chàng nhìn xem, Đông Lăng Hoàng lại còn như con vịt chết còn mạnh miệng!”
“Nam Cung Cẩm! Ngươi không nên nói bậy bạ, thân thể trẫm không có vấn đề gì hết!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam Cung Cấm quay đầu lại nhìn hắn: “Thế, Đông Lăng Hoàng chứng minh cho mọi người nhìn nhìn đi, bản cung là phụ nữ, bản cung tránh đi!”
Nói xong, nàng liền thúc ngựa, quay đầu lại, đưa lưng về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Thế là, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt hết đó lại tím hết trắng lại xanh, mấy chục vạn tướng sĩ đều nhìn đũng quần của hắn, chờ hắn chứng minh! Khiến cho hắn lập tức có xúc động muốn che chỗ nào đó rồi quay đầu chạy trốn, cô gái đáng chết này, vì sao chuyện đánh trận nghiêm túc như thế, nàng cũng bức mình thành tình trạng này chứ? Hiện nay hắn phải chứng minh thế nào, chẳng lẽ cởi quần xuống, chứng minh với mọi người là hắn “lên rất tốt hay sao? Chỉ cần nghĩ thôi hắn đã có cảm giác muốn ngất rồi!
Nam Cung Cẩm quay lưng về phía hắn cười vô cùng gian trá, biết đâu hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn bị mình giày vò thế này, trong lòng có bóng ma tâm lý, về sau lại bất lực thật! Ha ha ha...
Mọi âm thanh đều im bặt, mấy chục vạn con mắt đều bá bá bá nhìn vào Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngay cả ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng mang theo một tia nghiền ngẫm, nhìn vào tình địch kiêm đối thủ của mình bị dồn tới mức này, cũng thật là thú vị.
Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn đen thui, im lặng thật lâu, thần kinh trong đầu thật lâu mới có thể hoạt động được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm bất lực hay không, tại sao phải chứng minh với các ngươi Thật nực cười!”
Hắn nói xong, binh sĩ Đông Lăng cuối cùng cũng thoát ra khỏi tâm trạng nhiều chuyện hóng hớt đầy hèn mọn mà tìm lại được cảm giác vinh nhục của dân tộc! Bọn hắn lớn tiếng trách cứ bản thân trong lòng, Hoàng thượng bị người ta hạ nhục như thế, vậy mà bọn hắn không bảo vệ giữ gìn Hoàng thượng và tôn nghiêm của Đông Lăng, thế mà còn muốn hóng hớt soi mói nhìn xem Hoàng thượng có thật là như thế hay không, bọn hắn thật sự không phải là binh sĩ tốt! Thế là từng ánh mắt không thân thiện, giống như có chất độc nhìn đám người Nam Nhạc kia!
Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn cuối cùng cũng có phản ứng, Nam Cung Cảm biết mình không chơi được nữa, quay đầu ngựa lại, vẫn không buông tha mà tiếp tục nói: “Ai nha, thực ra bản cũng chỉ đùa một chút với Đông Lăng Hoàng thôi! Trước đây vài ngày, Thượng Quan Cẩn Duệ và Lãnh Tử Hàn muốn mời Đông Lăng Hoàng tham dự hội giao lưu của tam đại trưởng phòng trên đại lục, mọi người cùng giao lưu chia sẻ những thứ tâm đắc của nhau, bản cung nguyện ý làm người chủ trì, không biết ý Đông Lăng Hoàng thế nào?”
Nam Cung Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy hội nghị này rất cần phải mở! Nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt lại tái rồi, đương nhiên, hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bởi vì còn có hai người nữa cũng bị nêu tên giống mình! Mà hai người ở ngoài nghìn dặm xa kia, lại không hẹn mà cùng lúc rùng mình một cái.
“Chỉ sợ đây là ý của một mình Hoàng hậu Nam Nhạc!” Hoàng Phủ Hoài Hàn không cho Nam Cung Cẩm chút thể diện nào.
Nam Cung Cẩm sờ sờ mũi nói: “Bản cũng chỉ nói ra lời trong lòng các ngươi mà thôi!”
Lời trong lòng cái quỷ gì!
Hoàng Phủ Hoài Hàn cứ như thế mà bất thình lình bị người ta bàn tán về vấn đề giai tần, lại bị mấy chục vạn ánh mắt hèn mọn soi mói đũng quần, trên tâm lý đã bị đả kích nặng nề, đã không cách nào miêu tả được. Cuối cùng, cơn tức giận này bị hắn chuyển đổi thành chiến ý, quay đầu lại hét lớn với Bách Lý Kinh Hồng: “Nam Nhạc Hoàng, có dám đánh một trận không?”
“Có gì không dám?” Hắn đạm mạc đáp lại.
Ánh mắt giao nhau, bắn lên các loại ánh lửa, trận chiến chính diện thế này, bọn hắn đã chờ mong rất lâu rồi!
Một giọng nói rất không hài hòa, lại có vẻ rất muốn ăn đòn vang lên: “Đông Lăng Hoàng, ngươi là người vong ân phụ nghĩa! Thời gian trước, Hoàng thượng và bản cung đại hôn, Đông Lăng Hoàng không ngại cách xa vạn dặm đến Nam Nhạc ăn chực, bản cũng còn chiêu đãi các ngươi ăn ngon uống sướng, không ngờ khi trở về, lại dẫn binh đánh chúng ta, đánh một lần không thành, còn đánh lần thứ hai, lấy oán trả ơn như thế, thật là khiến bản cung nghĩ đến chuyện con rắn và người nông dân! Ôi, thói đời nóng lạnh, lòng người không già, thiên hạ lại có đồ bạch nhãn lang vô sỉ như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn, cha mẹ ngươi dạy người như thế nào vậy hả?!”
Nàng vừa nói xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt nữa bị nàng làm cho tức giận đến phun một ngụm máu tươi! Trước đó vài ngày, ba nước đều đến Nam Nhạc chúc mừng, chẳng qua là để thăm dò hư thực của nhau, đây là chuyện mọi người đều biết, vì sao lại bỗng nhiên biến thành mình ăn chực rồi? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn giờ đã nghèo đến nỗi không có nổi bát cơm để ăn sao?
Với lại, mình có đưa lễ vật mà? Cho dù là lễ vật đại diện Đông Lăng, hay là lễ vật quan hệ cá nhân, hắn đều đưa cả. Giờ lại biến thành mình vô sỉ đi ăn chực, mà đối phương còn nói chiêu đãi mình ăn ngon uống sướng, nghe như là mình chịu ân huệ to lớn lắm vậy? Chẳng lẽ những lễ vật hắn tặng kia còn không đáng một bữa cơm sao?
Giờ phút này, binh sĩ Nam Nhạc đều hết sức khinh bỉ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, cứ như là hắn thật sự là một bạch nhãn lang được nhận ân huệ còn cắn ngược lại vậy! Mà binh sĩ Đông Lăng cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, bọn hắn cảm thấy xấu hổ sâu sắc vì Hoàng thượng bọn họ! Vốn Hoàng thượng bọn hắn đi nhà người ta ăn cơm, giờ lại dẫn bọn hắn đến đánh người ta, ai nha, xấu hổ quá!
Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự bị một câu “Cha mẹ ngươi dạy người như thế nào?” sau cùng của Nam Cung Cẩm kia khiến cho cổ họng dâng lên cảm giác ngai ngái! “Nam Cung Cẩm, ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ phỉ báng trẫm! Lúc nào trẫm đi ăn chực, trẫm có tặng quà giá trị liên thành!”.
Hắn nói xong, binh sĩ Đông Lăng mới cảm thấy tìm lại được một chút thể diện, may quá may quá, hóa ra Hoàng thượng có tặng quà!
Nhưng, Nam Cung Cẩm chợt liếc mắt nhìn hắn, nói với Bách Lý Kinh Hồng một cách hết sức khinh bỉ: “Đưa có mỗi chút quà mọn, mà đến giờ hắn còn nhớ kỹ, thật đúng là bụng dạ hẹp hòi!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu! Cô gái đáng chết này, dù bây giờ hắn có nói gì, cũng đều sai! Nghĩ thế, hắn càng cảm thấy lửa giận thiêu đốt, vung đao lên vọt tới; “Người đầu, theo trẫm giết tới!”
Nam Cung Cẩm trầm giọng cảm thán: “Đông Lăng Hoàng bị nói đến chuyện xấu che lấp nhiều năm, muốn giết người diệt khẩu!”
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, Hoàng Phủ Hoài Hàn đáng thương, bị một câu nói của nàng khiến cho ngã ngựa cắm đầu xuống đất...