Trong soái trướng Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt tức đến mặt mũi xanh mét, chiếc mặt nạ quỷ kia đã bị ném sang một bên, nghiến răng kèn kẹt nói: “Tên Yến Kinh Hồng chết tiệt đó, nếu bản vương không giết được y, thì không thể nguôi nổi mối hận này!”
“Bản hầu muốn lấy mạng y lâu lắm rồi!” Từ sau khi nhận được thánh chỉ kia, thì Yến Kinh Hồng đã trở thành kẻ thù lớn nhất đời này của ông ta!
Nghe vậy, Đạm Đài Minh Nguyệt liếc nhìn ông ta: “Tây Võ xuất hiện một nhân vật khó xử lý như thế từ bao giờ vậy?!” Ban đầu mục đích lớn nhất của hắn là công thành giết Mộ Dung Thiên Thu, giờ thì mục đích đó đã hoàn toàn biến thành diệt trừ Yến Kinh Hồng!
“Một năm trước! Nếu không vì tên khốn nạn đó, thì ông đây cũng không bị dồn đến nước làm phản thế này!” Bình Nguyên Hầu cắn răng cắn lợi nói.
Đạm Đài Minh Nguyệt hít sâu vài hơi, sau đó, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách kia chậm rãi nhắm lại. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi ra sự thắc mắc của mình: “Cái sàng là cái gì?” Tên khốn Yến Kinh Hồng kia nói muốn bắn mình thành cái sàng, hắn không phải người Trung Nguyên, đương nhiên không biết cái sàng là cái gì, nhưng chắc cũng chẳng phải cái gì hay ho!
“Khụ khụ, cái sàng là một dụng cụ nhà nông dùng lá trúc hoặc nan tre đan thành, hình dạng giống cái chậu rửa mặt, có rất nhiều lỗ. Dùng để lọc sạn.” Có rất nhiều lỗ mới là trọng điểm!
Khóe môi Đạm Đài Minh Nguyệt không khỏi run lên, sát khí trong mắt càng nồng đậm hơn! Xem ra học thức của tay Yến Kinh Hồng này khá uyên bác, hình dung rất chính xác. Đương nhiên, nếu kẻ bị hình dung không phải là mình...
...
Phủ Thừa tướng Tây Võ, một đám Ngự lâm quân lao ầm ầm vào trong.
Lão quản gia sợ hết hồn, nhìn đám quân nhân kia, nói: “Các vị, các vị đến đây là…”
“Chắc ông là quản gia phủ Thừa tướng phải không?” Tuy họ nhận lệnh đến đây, nhưng ở Tây Võ này, đắc tội ai cũng không được đắc tội Thừa tướng, nên họ cũng rất khách sáo với lão quản gia.
Quản gia gật đầu: “Đúng thế, Thừa tướng không ở trong phủ, nếu các vị có chuyện gì thì chờ đại nhân quay về rồi tính sau nhé!”
“Chúng ta nhận ý chỉ của Hoàng quý phi, tới đón tiểu công tử vào cung!” Phó thống lĩnh Ngự lâm quân nói rõ ý định của mình.
Mi tâm quản gia run lên: “Đón tiểu công tử vào cung làm gì?” Hoàng quý phi có ân oán với Tướng gia, mọi người đều biết, đón tiểu công tử vào đó thì rõ ràng là muốn gây sự còn gì.
“Hoàng quý phi nói Thừa tướng phải đi ra biên thành vì quốc gia, nàng là Hoàng phi, có trách nhiệm phải giúp ngài ấy chăm sóc tiểu công tử của quý phủ, quản gia à, ông mau bế tiểu công tử ra đây đi, nương nương chờ lâu sốt ruột lại trách phạt hạ quan mất!” Hắn cũng không hề muốn đến, nhưng người ta là Hoàng quý phi, đã hạ lệnh rồi, mình không nghe thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
Lúc này quản gia mới thầm cảm thán trong lòng, Thừa tướng đại nhân quả là người có tầm nhìn xa trông rộng! Ông nói: “Phu nhân đưa tiểu công tử về nhà mẹ đẻ thăm gia đình, nên phải phụ ý tốt của Hoàng quý phi rồi!”
“Cái gì?” Phó thống lĩnh ngự lâm quân nhíu mày, nhìn lão quản gia, “Lời này có thật không?” Như vậy mình quay về phải báo cáo thế nào đây?
“Đương nhiên là thật rồi!” Lão quản gia nói.
Hắn chán nản thở dài: “Làm phiền ông quá, bản quan về cung phục mệnh vậy. Nếu tướng gia quay về, mong quản gia nói giúp ta vài câu, chúng ta cũng không thể làm thế nào khác được!” Làm phó thống lĩnh Ngự lâm quân, nhưng trong mắt các vị ở hoàng cung kia, thì hắn cũng chỉ là một kẻ nô tài mà thôi, muốn lấy mạng hắn cũng chỉ là một câu nói, thế nên hắn cũng không có cách nào khác.
Lão quản gia hiểu ý đáp: “Nhất định rồi, nhất định rồi!”
“Đi thôi!”...
...
Sau khi ăn xong cơm trưa, bên trên truyền tới tin tức nói là Đạm Đài Minh Nguyệt gửi thư hòa đàm tới, Mộ Dung Thiên Thu sai người truyền Nam Cung Cẩm tới bàn bạc. Bách Lý Kinh Hồng đang xử lý chính sự nên Nam Cung Cẩm cũng không làm phiền hắn.
Lông mày Nam Cung Cẩm nhảy một cái, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quặc, nếu Đạm Đài Minh Nguyệt muốn lui binh thì cứ rút quân là được, binh sĩ Tây Võ tuyệt đối sẽ không đuổi theo hắn ta về Mạc Bắc. Nhưng hắn ta lại đưa thư hòa đàm tới là muốn gì đây?! Chẳng lẽ hắn ta còn có thể ngốc đến mức muốn mượn chuyện lui binh này để đòi hỏi một số điều kiện từ Mộ Dung Thiên Thu sao? Với tính cách của Mộ Dung Thiên Thu, chắc chắn sẽ không bao giờ đáp ứng.
Còn đang suy tư thì nàng đã đến chính sảnh rồi. Thấy chỉ có mình Nam Cung Cẩm tới đây, tên Mộ Cẩn Thần chướng mắt kia không tới, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy thời tiết hôm nay đẹp biết bao, tâm trạng rất tốt, mọi thứ đều cực tốt! Đôi mắt xanh lục liếc nhìn phong thư trên bàn, vẫn chưa xé ra đã hỏi Nam Cung Cẩm câu hỏi mà ngày nào cũng hỏi đến trăm nghìn lần: “Yến khanh, khanh thấy chuyện này thế nào?”
Chuyện gì cũng đòi ta xem, xem xem cái chim ấy chứ xem!
Yến Kinh Hồng thầm tức tối chửi ầm lên trong lòng, ngoài mặt lại không thể hiện gì: “Vậy thì phải xem nội dung thư hòa đàm viết cái gì, đương nhiên, quan trọng nhất là Hoàng thượng có muốn hòa đàm hay không!”
Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nhìn phong thư kia bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Trước giờ trẫm không biết hai chữ hòa đàm này viết thế nào!”
Hắn nói xong, các văn võ bá quan khác cũng đều bị nhiễm khí thế của hắn, trong lòng chợt xua tan đi suy nghĩ muốn hòa đàm!
Nam Cung Cẩm chợt đi tới bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu, cầm tờ giấy trên bàn, loạt xoạt viết lách. Mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, đặt bút xuống, đưa tờ giấy cho Mộ Dung Thiên Thu xem.
Mộ Dung Thiên Thu sững sờ, khó hiểu nhận lấy, đôi mắt xanh lục mang theo vẻ nghi hoặc, vừa nhìn thấy trên tờ giấy kia viết hai chữ “hòa đàm”, đôi mày kiếm nhíu lại, dung nhan tuấn tú vô song thoáng có vẻ không đồng ý: “Yến khanh, khanh cảm thấy nên hòa đàm sao?”
“Không phải ạ, chính ngài vừa nói không biết hai chữ này viết thế nào mà? Thân là thần tử, thần cho rằng mình có nghĩa vụ phải hướng dẫn ngài!” Nam Cung Cẩm nói rất nghiêm túc.
“...” Mộ Dung Thiên Thu cạn lời!
“...” Chúng văn võ đại thần đều toát mồ hôi.
“Hoàng thượng, chi bằng ngài xem xem trong thư Đạm Đài Minh Nguyệt viết gì trước đi ạ!” Vương Tử Dịch lên tiếng đề xuất, vì hắn cho rằng, nếu Bình Nguyên Hầu đề nghị hòa đàm thì còn dễ hiểu, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt hoàn toàn không cần phải lòng vòng phiền phức như thế này, thế nên, chắc chắn thư hòa đàm này có vấn đề.
Nghe vậy, nội thị giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu đưa tay ra cầm phong thư lên, sau đó mở ra, đề phòng trên giấy có độc, sau khi mở ra mới đặt trên bàn của Mộ Dung Thiên Thu. Đối mắt xanh lục nhìn lướt một lần, sau đó nhìn sang Yến Kinh Hồng đứng bên cạnh với ánh mắt trêu chọc: “Yến khanh, khanh biết trong thư Đạm Đài Minh Nguyệt nói gì không?”
Tên tiểu tử thối này, dám trêu chọc hắn, dạy hắn viết hai chữ “hòa đàm”, có cơ hội trêu ngược lại thì cớ gì hắn không làm chứ!
“Gì ạ?” Nàng có dự cảm không lành, nhìn vẻ mặt của tên Mộ Dung đoạn tụ thế kia thì hẳn là tin tức bất lợi với mình rồi.
Mộ Dung Thiên Thu cười tàn độc: “Đạm Đài Minh Nguyệt nói, nếu trẫm sẵn lòng giết khanh, hoặc giao khanh ra, hắn sẽ tặng ngay đầu của Bình Nguyên Hầu để làm quà cảm tạ!”
Hắn nói xong, mọi người đều thoáng sững sờ! Đạm Đài Minh Nguyệt điên rồi sao?! Đúng, chắc chắn là bị tức phát điên rồi. Màn kịch sáng sớm nay ồn ào như thế, lúc đó nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt có vẻ vô cùng phẫn nộ, thể nên giờ mới không thèm để ý, không thèm nghĩ ngợi gì nhiều nữa, chỉ muốn lấy đầu của Yến Kinh Hồng thôi. Nếu nghĩ như vậy thì cũng có thể hiểu được.
Nam Cung Cẩm nuốt nước miếng một cái, nhìn vẻ trêu chọc trong mắt Mộ Dung Thiên Thu, chậm rãi đưa tay ra cầm lấy tờ giấy có hai chữ ‘hòa đàm’ kia, rồi lại chậm rãi xé nó thành từng mảnh nhỏ, sau đó mới nghiến răng nói từng chữ với Mộ Dung Thiên Thu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trước giờ thần cũng không biết hai chữ hòa đàm này viết thế nào!”
Đạm Đài Minh Nguyệt chết tiệt, chỉ có chút độ lượng thế thôi à?! Thực sự cũng hơi giống với tên cẩu Hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn kia và khi nàng mới gặp Quân Lâm Uyên. Chuyện này hòa đàm được sao? Hòa đàm thì ngày này năm sau trên mộ của mình cũng mọc xanh cỏ đuôi chó rồi!
Tuy Mộ Dung Thiên Thu biết chắc bé con này sẽ làm chút gì đó, nhưng khi thấy một loạt hành động của y xong, hắn cũng hơi ngạc nhiên, lại chợt thấy dở khóc dở cười! Dường như lần nào Yến Kinh Hồng cũng làm những chuyện nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng cũng chính sự ngoài dự tính này lại luôn có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ, muốn ngừng mà không được. “Vậy thì trả lời Đạm Đài Minh Nguyệt đi, muốn đánh, trẫm sẽ phụng bồi!” Nói rồi hắn cầm lấy một tờ giấy viết thư trả lời.
“Đúng thế! Trả lời cái tên cẩu vương gia Mạc Bắc kia, muốn đánh thì xông lên đi, bản quan sẽ đứng bên cạnh nhìn xem chúng chết như thế nào!” Thế nên lần sau có ra khỏi thành nghênh chiến cũng đừng kêu ta, ta thích đứng xem hơn.
Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu giật run lên, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm hơi kỳ quái.
Chúng đại thần ho sù sụ mấy tiếng, thực sự không biết phải nói gì với Nam Cung Cẩm nữa.
Tín sứ cầm lá thư kia định đi, Nam Cung Cẩm lại chợt lên tiếng: “Chờ đã!”
Người kia vội dừng bước, mọi người đều ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Thừa tướng nghĩ lại, sẵn lòng hy sinh bản thân vì đất nước sao?
“Bên trên lá thư Mạc Bắc gửi đến có ấn tín của Đạm Đài Minh Nguyệt không?” Muốn lấy mạng nàng à, được thôi, vậy trước hết nàng sẽ thưởng cho Đạm Đài Minh Nguyệt một trận tranh đấu nội bộ đã!
“Khởi bẩm Thừa tướng đại nhân, có ạ!” Họ đều kiểm tra kỹ ấn tín này, không thấy có gì sai sót mới giao cho Hoàng thượng!
Thế nên, trên mặt Nam Cung Cẩm chợt dâng lên nụ cười vô cùng thô bỉ. Nàng cầm bút, lại lột sột loạt xoạt viết tiếp, sau đó gấp kín lá thư, móc quan ấn Thừa tướng của mình ở trong tay áo ra, ấn lên một cái, giao thư cho tín sứ: “Đưa lá thư của Hoàng thượng cho Đạm Đài Minh Nguyệt, nhưng lá thư của Đạm Đài Minh Nguyệt và bản quan thì để cùng một chỗ, giao cho Bình Nguyên Hầu. Bí mật đưa qua thôi, tuyệt đối đừng để cho người của Đạm Đài Minh Nguyệt phát hiện! Nhớ, là nếu Bình Nguyên Hầu không xem, thì ném thẳng sang, ngươi cứ nói là, Thừa tướng chúng ta có nói, dù ông có không dám xem, thì ngài ấy cũng sẽ không coi thường ông!”
Như vậy chẳng phải là ép người ta nhất định phải xem sao?
Tín sứ nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu, thầm hỏi ý kiến. Mộ Dung Thiên Thu cũng loáng thoáng đoán được tiểu tử này muốn làm gì nên không nói nhiều, chỉ nở nụ cười âm u rồi gật đầu với tín sứ, ra hiệu cho gã có thể đi truyền thư được rồi.
Tín sứ đi rồi, Nam Cung Cẩm sờ cằm mình, cười càng thô bỉ hơn!
...
Nghe thấy tên khốn kiếp Yến Kinh Hồng kia gửi mật thư cho mình, Bình Nguyên Hầu nghĩ ngay là tiểu tử này lại đổi trò khác viết thư sỉ nhục ông ta đây mà! Ông ta gầm lên: “Ném đi!” Đến giờ ông ta vẫn còn nhớ như in cái màn ‘dạy dỗ’ của tên khốn nạn kia trưa nay!
“Không xem! Cái miệng chó của tên tiểu tử đó cũng chẳng thể phun được ra ngà voi đâu mà, chắc chắn không phải lời gì hay ho!” Mặt Bình Nguyên Hầu vốn đã đỏ rồi, lúc này tức giận lên lại càng đỏ hơn!
Tín sử kia rất nghe lời, nói: “Bình Nguyên Hầu, Tướng gia của chúng ta nói, dù ngài có không dám xem, thì ngài ấy cũng sẽ không coi thường ngài đâu!”
Vừa nghe câu này, Bình Nguyên Hầu xanh mét mặt! Tên Yến Kinh Hồng chết băm chết vằm đó, thế nào cũng có ngày mình bóp chết y! Giờ không xem chẳng phải là thừa nhận mình nhát gan sao? Ông ta giận đùng đùng đón lấy lá thư, nghiến răng mở ra xem, hai mắt chợt trợn trừng lên! Đạm Đài Minh Nguyệt lại đưa cho Mộ Dung Thiên Thu điều kiện hòa đàm như thế này ư?!
Mà tín sứ hoàn thành nhiệm vụ của mình xong cũng quay người đi ngay.
Sau đó, ông ta mở lá thư của Yến Kinh Hồng ra: “Bình Nguyên Hầu, tuy trước đây ông và bản quan có rất nhiều chuyện không vui, nhưng hành động này của Đạm Đài Minh Nguyệt lại đều bất lợi đối với cả hai chúng ta. Hoàng thượng đã đồng ý cân nhắc rồi, xem ra muốn hy sinh bản quan để đổi lấy tính mạng của ông. Bản quan sợ ông không tin, nên cũng lén trộm lá thư của Đạm Đài Minh Nguyệt rồi gửi kèm cho ông xem. Hy vọng ông và ta có thể cân nhắc một chút vì tính mạng của chính mình, tạm thời bỏ qua hiềm khích, diệt trừ Đạm Đài Minh Nguyệt mới là kế sách hay nhất bây giờ.”
Cơ thịt trên mặt Bình Nguyên Hầu run lên bần bật, gân xanh trên trán cũng nảy lên, nghiến răng ken két nói: “Đạm Đài Minh Nguyệt, ngươi giỏi lắm, lại dám gài bẫy ta thế này!”
Chúng phó tướng đều sững sờ: “Hầu gia, có chuyện gì vậy?”
Bình Nguyên Hầu đưa lá thư trong tay cho họ xem, mấy người cùng xúm lại, sau đó nói: “Hầu gia, có thể đây là kế ly gián của tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia thì sao?! Tên tiểu tử đó rất hèn hạ, y có làm mấy chuyện thế này cũng không có gì là lạ!”
Nghe vậy, cơn giận trên mặt Bình Nguyên Hầu vơi đi một chút, dần bình tĩnh lại. Đúng thế, có thể lại là mưu kế mà tên khốn Yến Kinh Hồng kia nghĩ ra thì sao, mục đích là chia rẽ bọn họ. Nhưng lại có người nhanh chóng lên tiếng: “Không đúng, ta đã từng nhìn thấy ấn tín này rồi, tuyệt đối không phải là giả. Đây là dấu ấn chỉ có người trong hoàng tộc Mạc Bắc mới có, không ai có thể mô phỏng được!”
“Xem ra, Đạm Đài Minh Nguyệt thực sự muốn lấy mạng ta!” Bình Nguyên Hầu thở dài một tiếng, sát khí lóe lên trong mắt.
...
Lúc Đạm Đài Minh Nguyệt nhận được lá thư của Mộ Dung Thiên Thu, nhìn nội dung bên trên, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn lướt qua một lượt rồi ném lá thư sang một bên.
Sau đó, hắn thoải mái dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Yến Kinh Hồng à Yến Kinh Hồng, không giết được ngươi, thì bản vương làm sao nuốt trôi cục tức này?!
Qua khoảng một nén hương, một người áo đen xuất hiện giữa lều trướng: “Vương, vừa rồi sứ thần Tây Võ có vào lều trướng của Bình Nguyên Hầu, tuy rất lén lút, nhưng vẫn bị thuộc hạ phát hiện ra!”
Khóe môi hắn nhếch lên cười như rất khinh thường: “Hẳn là Tây Võ lại nghĩ ra cách gì, muốn liên kết với Bình Nguyên Hầu đối phó với bản vương đây mà! Chỉ cần Bình Nguyên Hầu vẫn còn chút đầu óc, thì sẽ không có gan lật mặt với bản vương. Nếu không, bản vương đi rồi, ông ta sẽ lập tức biến thành vong hồn dưới lưỡi đao của Mộ Dung Thiên Thu thôi!”
Người áo đen cũng cảm thấy phân tích của Vương rất có lý, nhưng bên kia có tình huống khác thường cũng là sự thật: “Vương, tay tín sứ kia về không bao lâu, thì Bình Nguyên Hầu lại triệu tập tất cả các đại thần tới, không biết bàn mưu tính kế cơ mật gì trong lều trướng!”
“Cái gì?!” Đôi mắt đẹp đầy quyến rũ mở bừng ra, chợt cảm thấy có chút khó tin, lão già Bình Nguyên Hầu kia sẽ ngu xuẩn đến mức thực sự hợp tác với Mộ Dung Thiên Thu sao?! Ai không biết Mộ Dung Thiên Thu là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, rất có thể sau khi thành công rồi sẽ giết Bình Nguyên Hầu diệt khẩu chứ.
Nhưng một tia sáng chợt lóe lên trong đáy mắt, trong đầu hắn cũng chợt nghĩ ra, gân xanh trên trán run lên, nghiến răng nói: “Đáng chết!” Nếu Bình Nguyên Hầu lật mặt, thì cách giải thích duy nhất đó là lá thư hòa đàm mình gửi cho Mộ Dung Thiên Thu đã bị đưa tới tay ông ta rồi thôi! Chắc chắn Mộ Dung Thiên Thu kia không hèn hạ đến mức này, cách giải thích duy nhất - lại là tên tiểu tử trai bao chết tiệt kia bày trò!!!
Hắn cầm chiếc mặt nạ quỷ trên bàn, đeo lên mặt: “Triệu tập ba quân, phòng bị toàn diện binh mã của Bình Nguyên Hầu!”
“Rõ!” Nhưng vừa dứt lời, còn chưa kịp ra ngoài, hắn ta đã nghe thấy tiếng chém giết truyền tới từ ngoài lều trướng, rõ ràng là họ bị tập kích rồi!
Đạm Đài Minh Nguyệt lao nhanh ra ngoài, tung người lên ngựa, sau đó bắt đầu chỉ huy, cái danh chiến thần không phải hư danh, chỉ thoáng cái hắn đã dẹp yên được thế trận! Tuy bị đột kích bất ngờ chết mất khá nhiều người, nhưng hắn cũng đã đánh cho Bình Nguyên Hầu thua thảm thương lui quân rồi.
Ngay khi thắng lợi thực sự sắp rơi vào tay họ, thì hàng vạn binh mã Tây Võ từ cách đó không xa chợt lao tới! “Giết đi! Thừa tướng nói rồi, ai có thể giết được tên tiểu nhân Đạm Đài Minh Nguyệt dám ám sát ngài ấy, Thừa tướng sẽ tiến cử cho tăng ba cấp quan, tặng vạn lượng vàng!”
Vạn lượng vàng tức là thế nào?! Thăng ba cấp quan là sao?! Trong mắt tướng sĩ Tây Võ đều tràn ngập tia sáng hy vọng, điên cuồng lao về phía Đạm Đài Minh Nguyệt mà không biết sợ chết là gì nữa: “Giết! Giết tên tiểu nhân này đi!”
Hai chữ “tiểu nhân” chấn động cả đất trời suýt nữa làm cho Đạm Đài Minh Nguyệt tức đến ngất xỉu! Thấy binh mã của mình bị quân lính Tây Võ bao vây, hắn tức tối nghiến răng nói: “Yến Kinh Hồng, không lấy cái đầu chó của ngươi xuống, thì Đạm Đài Minh Nguyệt ta không phải là người!”
...
“Hắt xì!” Nam Cung Cẩm hắt hơi một cái.
Mộ Dung Thiên Thu quay đầu nhìn y: “Sao thế?”
Còn có thể sao nữa, chắc chắn là Đạm Đài Minh Nguyệt đang chửi rủa nàng thôi! Chỉ cho hắn bày mưu tính kế, còn không cho mình phản đòn ngược lại hay sao? Phải biết là, người đắc tội Nam Cung Cẩm nàng đều không có kết quả gì tốt! Nàng nhìn lên bầu trời trên cao, sờ sờ bộ râu không tồn tại của mình với vẻ thâm sâu, sau đó nói như thật: “Có lẽ lúc này Hữu Dực Vương Mạc Bắc đang nhìn lên trời cao biểu lộ sự sùng bái với thần đây mà!”