Hôm nay khi họ tới Ngọc Môn quan cũng đã là buổi chiều rồi, ăn cơm tối xong, trời cũng không còn sớm nữa. Có lẽ binh mã của địch cũng biết Mộ Dung Thiên Thu tới đây, sĩ khí của đối phương đang lên cao, nên quyết định lui lại né tránh một chút, chỉnh đốn lại quân đội một ngày. Thế nên, ngày hôm nay không có chiến sự nào xảy ra.
Buổi tối, Nam Cung Cẩm nhàn hạ nằm ngâm trong bồn tắm, khe khẽ ngân nga, rất thoải mái ung dung. Nàng hát quàng quạc lên: “Ta là lưu manh, ta là sói háo sắc. Nàng có thể làm gì ta nào? Đi hết đường lớn, xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng tới bên rừng trúc. Ta nói này, cô nương kia ơi, nàng xinh đẹp nhường đó, làm bạn với ta đi...”
Đang hát cao hứng, ánh mắt đột nhiên sững lại. Ngoài cửa sổ có người! Cũng cùng lúc đó, ‘ầm’ một tiếng, cửa bị người ta đẩy mạnh ra!
Nam Cung Cẩm kinh hãi, nhanh chóng đưa tay kéo băng ngực ở bên cạnh vào trong thùng tắm, cuống quít băng lại. Dưới đáy lòng hơi hoảng hốt, trong tình huống này, chỉ có một người có thể vào đây thôi!
Quả nhiên, không lâu sau, Mộ Dung Thiên Thu mặc chiếc áo bào đen bước vào, nhưng lại không đứng quá gần. Tuy hắn ta cố tình chọn thời điểm để vào là vì muốn xem rốt cuộc tiểu tử này là nam hay nữ, có điều nếu là đàn ông, mình vào thế này cũng chẳng sao. Nhưng nếu là nữ, thì hành vi của hắn ta có vẻ hơi hèn hạ thì phải!
Thế nên hắn ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại.
Nhìn thấy hắn ta, Nam Cung Cẩm làm ra vẻ ngớ người, sau đó mới chậm rãi thu lại ánh mắt ngạc nhiên kia, trên mặt đã vô cùng bình tĩnh, lại mang theo vẻ đề phòng: “Hoàng thượng, ngài vào đây làm gì?”
Thấy y như vậy, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy không thoải mái lắm. Mộ Dung Thiên Thu hắn ta từng cưỡng ép rất nhiều người, nhưng thật sự chưa từng hèn hạ đến mức xông vào lúc người ta đang tắm. Lần này trong lòng hắn ta cũng có chút áp lực tâm lý! Hắn ta há miệng ra nhưng lại không biết phải nói gì, chợt cảm thấy hơi hối hận.
“Hoàng thượng?” Nam Cung Cẩm nhíu mày, mặt càng sa sầm xuống.
Mộ Dung Thiên Thu đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng từ xa, do dự một lúc lâu rồi thầm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định muốn bước lên phía trước thăm dò thực hư ra sao: “Trẫm chỉ muốn sang tìm khanh trò chuyện chút thôi, không biết khanh lại đang tắm! Trẫm ra phòng khách chờ khanh!”
Ngay khi hắn ta quay người đi, Nam Cung Cẩm nhanh chóng túm lấy áo trung y, xoay người khoác lên, sau đó bò ra khỏi bồn tắm.
Mà Mộ Dung Thiên Thu cũng quay đầu rất đúng lúc, thấy y chỉ mặc một chiếc trung y mỏng manh, ngực phẳng lì, sự nghi hoặc trong lòng cũng chợt tan biến. Xem ra, đúng là hắn ta nghĩ nhiều quá rồi, làm gì có cô gái nào ngực phẳng đến mức kia chứ? Sau khi xác định Yến Kinh Hồng không phải phụ nữ xong, trong lòng hắn ta buông lỏng hơn rất nhiều. Hắn ta ngồi xuống bên bàn, chờ Yến Kinh Hồng đi ra.
Nam Cung Cẩm rút chiếc áo lông cáo trắng như tuyết trên bình phong xuống để chống rét, đi thẳng ra ngoài, trong lòng cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. May mà tuy Mộ Dung Thiên Thu làm việc không từ thủ đoạn, nhưng cũng không thích làm những hành động quá hèn hạ, nếu không, hôm nay chắc chắn thân phận của mình sẽ bị bại lộ!
“Hoàng thượng cao hứng vậy, lại muốn đến nói chuyện với thần à!” Sắc mặt nàng không vui vẻ lắm, ánh mắt cũng chẳng thân thiện gì cho cam, rõ ràng muốn khiến đối phương biết rằng mình cực kỳ bất mãn với hành vi xâm nhập lúc nửa đêm này của hắn ta.
Mộ Dung Thiên Thu bình tâm rồi, đương nhiên cũng quay lại vẻ trêu chọc thường ngày. Nhìn Yến Kinh Hồng vừa bước từ phòng tắm ra, khuôn mặt bị hơi nước làm đỏ hồng lên, như thể chọc một cái là vỡ, giống như đang dụ dỗ người ta lao tới cắn một miếng vậy. Hắn ta nhìn quanh, chợt nhớ tới không ngờ cái tên khốn kiếp Mộ Cẩn Thần kia lại không ở đây, liền hỏi dò: “Yến khanh, Mộ Cẩn Thần đâu rồi?”
“Đương nhiên là đang tắm trong phòng hắn!” Đột nhiên Diệt tới tìm hắn, không biết xảy ra chuyện gì, vừa vặn nàng định đi tắm nên họ ra ngoài luôn.
“Vừa rồi trẫm đứng ngoài nghe Yến khanh hát rất cao hứng, bài hát đó là bài gì vậy?” Mộ Dung Thiên Thu hỏi với vẻ rất hứng thú.
Nghe hắn ta hỏi vậy, sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi có vẻ ngượng ngùng. Bài hát đó hát ở thời cổ đại chắc chắn sẽ bị coi là không biết lễ nghĩa liêm sỉ, giờ làm sao nàng hát được?! Nếu bị mấy ông nho sĩ nghe thấy, thì chắc chắn nàng sẽ không giữ được chức quan của mình, mất hết cả danh dự mất! “Khởi bẩm Hoàng thượng, chẳng qua chỉ là một bài hát ngoài đầu đường, chẳng ra sao thôi ạ. Ngài nghe thấy rồi thì thôi, tuyệt đối đừng coi nó là nghiêm túc!”
“Nếu trẫm cứ nhất quyết muốn nghe thì sao?” Giọng nói tàn độc vang lên hỏi ngược lại một câu.
Lúc nãy hắn ta đứng ngoài chỉ nghe thấy láng máng thôi, nhưng rõ ràng nghe thấy y hát cái gì mà “Ta là lưu manh”: “Ta là sói háo sắc”…
Ngươi là Hoàng đế mà, ta làm qué gì được ngươi đâu?! Năm đó khi nàng đi học, bài hát này được lưu truyền rộng rãi khắp cả trường, đương nhiên, cũng chỉ lưu truyền ở trong đám cậu ấm cô chiêu và đám côn đồ thôi, được đặt tên là “Bài hát lưu manh”, từng làm mưa làm gió trong trường! Vừa rồi nàng tắm rửa thấy tẻ nhạt quá, mới thuận miệng hát vài câu, giờ lại bị dồn ép đến mức không thể không hát!
Thấy Mộ Dung Thiên Thu vẫn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng hắng giọng rồi bắt đầu hát: “Ta là lưu manh, ta là sói háo sắc, nàng có thể làm gì ta nào?”
Hát tới đây, Nam Cung Cẩm tinh mắt nhìn thấy khóe môi Mộ Dung Thiên Thu hơi giật giật mấy cái.
“Đi hết đường lớn, xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng tới bên rừng trúc. Ta nói này, cô nương kia ơi, nàng xinh đẹp nhường đó, mình làm bạn được không? Cô nương nghe vậy vô cùng tức giận, cho ta ăn ngay một cái tát.”
Nghe đến đây, khóe môi Mộ Dung Thiên Thu lại giật mạnh lên vài cái nữa.
“Ta là lưu manh, ta là sói háo sắc, nàng có thể làm gì ta nào? Sau khi nói xong, ta giữ lấy nàng, ấn cô nương xuống đất, giở trò lưu manh
”
Hát xong, Nam Cung Cẩm cúi đầu chờ bị phê phán! Mấy loại bài hát thế này ở cổ đại có thể được liệt vào dạng dâm ca, bản thân mình là Thừa tướng, lại đi hát cao hứng như vậy, thật đúng là...
Mộ Dung Thiên Thu trầm mặc một lúc lâu, rồi nhìn sang bé con nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đứng trước mặt mình, chỉ cảm thấy mình như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, hoa mắt chóng mặt. Cái bài hát quỷ gì thế này? Dù là ca từ hay điệu nhạc cũng đều khiến người ta không thể tưởng tượng được! Nội dung đó, thực sự vô sỉ đến một mức độ không tưởng!
“Yến khanh à, rốt cuộc trong cái đầu nhỏ kia của khanh chứa những gì vậy?” Lúc cao hứng, có thể làm ra những câu thơ ý cảnh sâu sắc lạ thường. Lúc phong nhã, có thể đàn ra khúc nhạc như nước chảy mây trôi. Lúc cơ trí, có thể quyết định càn khôn chỉ trong một từ một ngữ. Lúc tham tiền, có thể đánh liều ngay cả tính mạng của mình. Lúc vô sỉ, thì thực sự thô tục đến mức không có giới hạn nữa!”
“Chứa đại não, tiểu não, xương, còn có rất nhiều cấu trúc giống như Hoàng thượng thôi!” Nam Cung Cẩm hỏi đông nói tây.
Mộ Dung Thiên Thu mấp máy môi, nhưng vẫn không tìm được nổi giọng nói của mình. Đặc biệt là câu “Ta giữ lấy nàng, ấn cô nương xuống đất, giở trò lưu manh” kia thực sự khiến hắn ta cảm thấy cổ họng mình khô rang. Hắn cảm thấy hắn cần phải nhìn nhận lại người đang đứng trước mặt mình một lần nữa!
“Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên có vẻ rất vội vàng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, binh mã phản quân đột ngột tập kích, đã bắt đầu dùng máy ném đá, hất đá lớn vào trong thành. Chủ thành sai nô tài tới mời ngài và Thừa tướng đại nhân mau chóng tránh xa cổng thành, chuyển sang ngụ ở phủ chủ thành trong thành!” Quả nhiên Hoàng thượng đang ở đây, tìm khắp không thấy.
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu nở nụ cười tàn độc, trong mắt dâng lên vẻ khát máu, sải bước ra ngoài: “Bảo trẫm né tránh à? Thật nực cười! Dẫn đường đi, đi lên tường thành!”
Nam Cung Cẩm thực sự không muốn để ý đến mấy chuyện nội bộ của Tây Võ, người ta đánh nhau cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Thật ra Tây Võ càng loạn thì sẽ càng có lợi cho nàng, nhưng hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu đi từ chỗ mình ra, mình cũng không thể không đi theo được.
...
“Bệ hạ, vừa rồi Mộ Dung Thiên Thu vào phòng Hoàng Hậu!” Vẫn quỳ trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Nghe vậy, Bách Lý Kinh Hồng lập tức nổi giận, một luồng lửa như bùng lên trong không trung. Vừa rồi Cẩm Nhi đang tắm, Mộ Dung Thiên Thu vào làm gì?! Nghĩ vậy, hắn định đứng dậy, Vẫn lại nói tiếp: “Nhưng rất may, nhìn tình hình thì hẳn là chưa nhìn thấy gì cả!” Vì Mộ Dung Thiên Thu không hề phát hiện ra Hoàng hậu là nữ.
Nhưng cơn giận của Bách Lý Kinh Hồng vẫn chưa vơi, đôi ngươi nhuộm màu đen lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước như đang tính toán gì đó. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười, nhạt như không nhìn thấy, nhưng lại có vẻ đẹp đến xuất trần, cũng khiến người ta thầm run rẩy.
Nhìn hắn như vậy, Vẫn cũng biết bệ hạ đã nghĩ ra cách đáp lễ Mộ Dung Thiên Thu rồi!
“Bệ hạ, thuộc hạ có tội!” Vẫn cúi đầu. Đúng là hắn ta có tội, suốt một năm nay hắn ta đều đi theo Hoàng hậu, gần như rời khỏi tổ chức. Hắn ta biết rõ Hoàng thượng điên cuồng tìm khắp thiên hạ, nhưng vì ý chỉ của Hoàng hậu, hắn ta lại không hề nói gì với Hoàng thượng, hoàn toàn quên mất rằng ai mới là chủ nhân của mình, cũng quên mất rằng hai mươi năm trước, ai là người đã cứu mạng mình.
Hắn ta vừa dứt lời, người kia chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt lãnh đạm, một lúc lâu sau mới thu hồi. Sau đó, giọng nói ngạo nghễ lạnh lùng vang lên, giống như vầng trăng treo cao trên bầu trời, khiến người ta cảm thấy cao xa tới mức không thể với được: “Vẫn, ngươi có thể thích nàng, nhưng không được phép để nàng biết.”
Đây là giới hạn của hắn!
Vẫn, có thể thích nàng, có thể đi theo bảo vệ nàng. Nhưng tuyệt đối không được phép để lộ tâm tư tình cảm của mình, nếu không, người đầu tiên không dung tha cho hắn ta, chính là Bách Lý Kinh Hồng hắn!
Vẫn sững người, không ngờ tâm tư của mình đã bị bệ hạ nhìn thấu từ lâu. Trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn và bối rối, cúi đầu nói: “Bệ hạ, chuyện này dù ngài không nói, thuộc hạ cũng hiểu rõ!” Người phụ nữ của bệ hạ, không phải là người hắn ta có thể mơ tưởng, chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng không thể nhìn lâu được.
...
Trên tường thành, Mộ Dung Thiên Thu khoác một chiếc áo bào đen, trên cổ có lớp lông hổ trắng lạnh lùng nhìn dưới thành. Còn Nam Cung Cẩm lại mặc trung y, quấn chặt áo lông cáo vào người, đứng bên cạnh hắn ta.
Trên tường thành, đèn đuốc sáng rực, đủ để khiến người bên dưới nhìn rõ ràng. Thế nên, người bên dưới cũng nhanh chóng phát hiện ra Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm.
Bình Nguyên Hầu là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi đỏ, tay cầm đại đao, nhìn rất có phong thái của Quan Công, nhưng trên mặt ông ta lại không có thần thái trung dũng nhân nghĩa như Quan Vũ. Ở cách ông ta không xa, có một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ cưỡi con ngựa cao to, thân cao hơn bảy thước.
Người đó ngồi trên ngựa, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm! Hắn ta chính là Hữu Dực Vương của Mạc Bắc, tất nhiên, hắn ta biết rõ trận chiến này ắt sẽ bại, nhưng hắn ta vẫn tới đây, vì họ đã nhận lời hợp tác với Bình Nguyên Hầu vốn cũng không phải vì số lương thảo và lãnh thổ đó, mà chỉ vì muốn nhìn xem Tây Võ hùng mạnh đến thế nào, biết người biết ta, tương lai mới có thể trăm trận trăm thắng!
Nhưng khi nhìn thấy hai người đó trên tường thành, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục kia, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta chợt lóe lên vẻ hưng phấn, đó, là Hoàng đế Tây Võ! Giọng nói phong lưu hoa lệ vang lên: “Các chiến sĩ của thảo nguyên ta, hãy nhìn cho rõ, trên tường thành là Hoàng đế Tây Võ. Ai giết được hắn, bản vương sẽ trọng thưởng vạn con bò, dê, mười rương tiền vàng!”
Giọng nói đó pha chút nội lực, vang lên trong không trung, lan truyền khắp trong quân!
Mà sau khi nghe âm thanh này, Nam Cung Cẩm ở trên tường thành thoáng sững người một chút. Giọng nói đó, rất quen thuộc, âm sắc rất quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu rồi...
Mộ Dung Thiên Thu cũng nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, ngông cuồng nói muốn lấy mạng mình kia! Hắn hơi nhíu mày nhìn kỹ, sau đó ngửa đầu lên trời cười to, nội lực của hắn ta giống như một cơn sóng dữ, cuồn cuộn dâng trào, lọt thẳng vào tai mỗi người: “Hữu Dực Vương của Mạc Bắc cũng tới rồi, xem ra Hoàng đế của quý quốc cũng coi trọng trận chiến này quá nhỉ!”
Hắn ta vừa dứt lời, Nam Cung Cẩm cũng mới vừa lục tìm tin tức của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này ở trong đầu mình xong. Hữu Dực Vương Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt, mẫu thân là người Trung Nguyên, thế nên diện mạo của hắn mang những nét đặc thù của người Trung Nguyên. Hắn có thần lực trời sinh, nhưng vì diện mạo tuấn tú, nên mỗi lần ra chiến trường đều khiến người ta quên cả chinh chiến, mà thần phục trước vẻ đẹp của hắn. Cũng chỉ vì nguyên nhân đó, nên mỗi lần xuất chinh, hắn đều đeo một chiếc mặt nạ mặt quỷ để uy hiếp ba quân! Đó, là chiến thần của Mạc Bắc!
Người đó, không khác gì Lan Lăng Vương của Trung Quốc cổ đại, thế nên lúc nhìn thấy tin tức của hắn, Nam Cung Cẩm cũng hơi để ý một chút. Nhưng nhất thời nàng chưa nói rõ được cảm giác quen thuộc đó từ đâu ra, giọng nói của người này thực sự khiến người ta cảm thấy quen thuộc!
“Ha ha ha... Mộ Dung Thiên Thu, giỏi thì xuống đây chịu chết, đại chiến với bản vương ba trăm trận đi!” Đạm Đài Minh Nguyệt nghe hắn nói vậy, giọng nói phong lưu lại lần nữa vang lên, hắn ta khiêu khích Mộ Dung Thiên Thu một cách vô cùng ngông cuồng, giọng nói nhã nhặn rất bắt tai, nhưng lại mang theo cảm giác hoang dã đặc trưng của người thảo nguyên!
“Nếu Mạc Bắc Vương tới đây thì trẫm còn có thể cân nhắc một chút!” Ý của hắn là, ngươi, chưa đủ tư cách.
Đạm Đài Minh Nguyệt nghe vậy cũng không nổi giận, mà nhanh tay rút một chiếc cung từ dưới ngựa ra, giương cung, lắp tên, dùng hết sức bình sinh bắn thẳng về phía Mộ Dung Thiên Thu!
Khoảng cách giữa hai người phải đến năm trăm mét, nhưng mũi tên kia lại nhắm thẳng về phía tim Mộ Dung Thiên Thu, xé gió lao đến, cực kỳ chuẩn xác, sau khi bay năm trăm mét mà khí thế vẫn không hề suy giảm!
Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh một tiếng, ngay khi mũi tên kia sắp chạm vào mình, hắn ta đưa tay ra bắt lấy, chặn đứng mũi lên kia lại. Mũi tên kia dường như còn trượt đi trong tay hắn ta một chút chút, nếu không có nội lực thâm hậu, thì hẳn là hắn ta cũng khó mà giữ chặt được nó!
Hữu Dực Vương của Mạc Bắc, quả nhiên có thần lực trời sinh, danh bất hư truyền!
Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng không khỏi đánh giá cao người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này!
“Có thể bắt được mũi tên của bản vương, cũng có thể coi là một người có bản lĩnh!” Đạm Đài Minh Nguyệt không tiếc lời khen ngợi, sau đó, hắn ta lại nhìn về phía Nam Cung Cẩm ở bên cạnh, thầm suy nghĩ một chút rồi cất lời châm chọc: “Tên tiểu tử trói gà không chặt kia, hẳn chính là tên trai bao Yến Kinh Hồng lấy sắc mê hoặc vua phải không? Thật đúng là ‘liễu yếu đào tơ’, khiến người ta nhìn mà thương xót!”
Vừa nghe câu này, binh mã Mạc Bắc và Bình Nguyên Hầu đều cười ầm lên. Bình Nguyên Hầu đứng ngay cách Đạm Đài Minh Nguyệt không xa, nói đến hận Yến Kinh Hồng, thì trong thiên hạ này, ông ta nhận thứ hai, có lẽ cũng không ai dám nhận thứ nhất! Thế nên nghe thấy câu này, ông ta vô cùng vui sướng, thoải mái cười thật to!
Giọng nói quen thuộc nói ra câu nói gợi đòn như vậy, khiến gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nhảy lên bần bật. Nàng nghiến răng nói: “Từ lâu đã nghe danh Hữu Dực Vương là chiến thần của Mạc Bắc, hôm nay mới biết, chẳng qua cũng chỉ như mụ đàn bà độc miệng thích đưa chuyện thị phi thôi, quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy!”
“Thằng ranh ngông cuồng, ngươi nói gì?” Dung mạo tuấn tú vẫn luôn là thứ mà Đạm Đài Minh Nguyệt căm ghét nhất. Hắn ta căm ghét nhất những kẻ dám dùng những từ như ‘xinh đẹp’, ‘phụ nữ’ v.v… để nói về hắn ta. Vậy mà tên Yến Kinh Hồng này, cái tên trai bao mặt trắng bệch này, lại dám sỉ nhục mình như vậy ư?
“Ồ, ngại quá, ta quên mất ngươi là đực, thế thì là giống đực lắm mồm, không phải đàn bà độc miệng, thành thật xin lỗi, mong Hữu Dực Vương lượng thứ!” Yến Kinh Hồng làm ra vẻ xin lỗi nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút thành ý nào.
Đạm Đài Minh Nguyệt uất nghẹn ở cổ, thằng trai bao này, nhìn thì yếu ớt trói gà không chặt, nhưng mắng chửi người khác trơn tru gớm nhỉ! Đực à? Y nói thế khác nào đang chửi mình là súc vật đâu?!
Binh sĩ Tây Võ cũng rất nể mặt Yến Kinh Hồng, lập tức cười ầm lên khiến người Mạc Bắc đều xanh mét mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên tường thành xé xác Yến Kinh Hồng ra. Y lại dám chửi Hữu Dực Vương mà họ tôn sùng nhất ư?!
Yến Kinh Hồng cũng cười rất sung sướng, chỉ thiếu nước cầm quạt phe phẩy vài cái nữa thôi. Hiện giờ nàng đang được xưng tụng là nhà chính trị khó đối phó nhất tầm cỡ quốc tế rồi, đấu võ mồm là chuyện quá đơn giản!
Vị Vương gia nào đó nghiến răng, hừ lạnh một tiếng: “Thằng trai bao, có giỏi thì ngươi xuống đây đấu võ với bản vương! Bản vương nhất định sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
“Thánh nhân có câu, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, tự dưng đang yên đang lành, ta lại đi đẩy mình vào hố lửa làm gì? Chuyện này hoàn toàn không phải chuyện mà một người quân tử luôn tôn thờ giáo huấn của thánh nhân như ta sẽ làm!” Nam Cung Cẩm ưỡn lưng thẳng tắp.
Sau gáy binh sĩ Tây Võ cũng thầm toát mồ hôi hột. Tâm trạng của Đạm Đài Minh Nguyệt thì khỏi cần phải nói nữa. Từ bé đến giờ, hắn ta chưa từng gặp một người nào vô sỉ đến mức này. Nhát gan sợ chết mà y cũng có thể nói ngang nhiên, khí phách như thế à?! Hắn ta tức giận đến mức giương cung lắp tên, lại bắn thẳng một mũi tên về phía Nam Cung Cẩm!
Mũi tên đó nàng vốn có thể bắt lại được một cách dễ dàng, nhưng nghĩ đến việc sẽ bại lộ thân thủ của mình, nên nàng đành phải tỏ vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhanh tay kéo Mộ Dung Thiên Thu sang chắn trước mặt mình: “Hoàng thượng, ngài làm Hoàng đế, ngài phải bảo vệ con dân của ngài chứ!”
Thấy vậy, không chỉ Đạm Đài Minh Nguyệt phải mở rộng tầm mắt, mà chính Mộ Dung Thiên Thu cũng suýt ngã từ trên tường thành xuống! Túm Hoàng thượng sang chắn tên, tên tiểu tử này không nhầm đấy chứ?! May mà Mộ Dung Thiên Thu ra tay rất nhanh, túm vụt một cái, đổi thành chính mình suýt trở thành vong hồn dưới mũi tên kia!
Lúc này, không chỉ người Tây Võ, mà ngay cả người Mạc Bắc, và phản quân của Bình Nguyên Hầu cũng đều không khỏi nhìn Yến Kinh Hồng bằng con mắt khác! Đúng là ví dụ điển hình của câu “thà chết người chứ không chết ta”!
Đạm Đài Minh Nguyệt vốn tưởng rằng Mộ Dung Thiên Thu sẽ nổi đóa, không ngờ hắn ta lại như không có chuyện gì xảy ra, vứt mũi tên của mình đi, đứng lại về bên cạnh. Còn Yến Kinh Hồng lại nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng đắc ý: “Từ lâu đã nghe nói rằng Hữu Dực Vương rất xấu xí nên mới phải đeo mặt nạ không dám phơi mặt ra gặp người khác, hôm nay mới biết các hạ đã xấu người còn xấu nết, xử sự ác độc đến mức khiến người ta nhìn mà chỉ biết thở dài!”
Dám giương cung bắn nàng à? Không chọc tức chết hắn thì đúng là nàng sống cũng uổng!!!
Đạm Đài Minh Nguyệt trợn trừng mắt, hắn xấu ư?! Hắn nhìn lên tường thành một lúc lâu, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến Kinh Hồng, nhất định Đạm Đài Minh Nguyệt ta phải lấy bằng được cái đầu chó của ngươi xuống!”
“Vương gia, ngài hoa mắt rồi à? Hay ngài vốn bị mù thế? Rõ ràng là đầu người mà!” Giả ngu là một nghệ thuật.
“...”
Cả không gian đều tĩnh lặng.
“Công thành!” Tiếng hô giận dữ vang lên, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phải hạng hữu dũng vô mưu, thế nên dù tức giận, hắn ta cũng không rơi vào kế khích tướng của đối phương! Nhưng hắn ta đâu biết, đây hoàn toàn không phải kế khích tướng gì cả, Yến Kinh Hồng nhà người ta cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện chiến tranh giữa hai nước, y chỉ muốn chửi lại hắn để trút giận cho mình mà thôi!
Trận chiến này đánh đến nửa đêm, cả hai bên đều không ai chiếm được thế thượng phong, thế nên cuối cùng, phe địch quyết định đánh trống lui binh! Trước khi Đạm Đài Minh Nguyệt đi, đôi mắt như chim ưng lại nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Cẩm một lúc lâu, tràn ngập sát khí, sau đó mới thúc ngựa bỏ đi!
“Yến khanh của trẫm, hôm nay Đạm Đài Minh Nguyệt bị khanh chọc tức phát điên rồi!” Trong giọng điệu của Mộ Dung Thiên Thu khó giấu được vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác, e rằng, đây là lần đầu tiên chiến thần Mạc Bắc ăn quả đắng như thế.
Nam Cung Cẩm cung kính nói: “Chọc tức điên tướng lĩnh quân địch vì Hoàng thượng, là bổn phận của chúng thần!”
“Vậy, kéo trẫm sang chắn tên, cũng là bổn phận của khanh sao?” Nói đến câu này thì giọng điệu của hắn ta chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Nam Cung Cẩm ho khẽ một tiếng, nói rất nghiêm túc: “Tất nhiên rồi ạ! Hoàng thượng, thần làm vậy là vì muốn lôi sự nhát gan, sợ chết của mình ra để làm nổi bật lên tư thế anh minh thần võ của ngài trước mặt chúng tướng sĩ, đây đều là vì thần muốn cổ vũ tinh thần binh sĩ mà!”
Mộ Dung Thiên Thu nhìn y một cái như cười như không, rồi kéo chiếc áo choàng lông hổ trắng trên người mình xuống, khoác lên vai nàng: “Về nghỉ ngơi đi!”
Nam Cung Cẩm lại thầm chửi ầm lên trong lòng, sao không đưa cho ông sớm một tí hả, làm ông chịu lạnh cả đêm rồi mới đưa! Nhưng ngoài mắt nàng lại vẫn làm ra vẻ vô cùng cao hứng cảm ơn hắn ta.
Quay về phòng, Bách Lý Kinh Hồng đã ngồi chờ nàng rồi: “Mệt không?”
“Không mệt! Buồn ngủ!” Nàng hắt xì một cái, rồi cũng chẳng thèm bước đi nữa, ngã luôn vào lòng hắn chờ hắn bế mình vào giường.
Bách Lý Kinh Hồng mỉm cười rồi rất phối hợp, biết nàng buồn ngủ, nên cũng không làm phiền nàng.
...
Hôm sau, vừa sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy có hạ nhân bên ngoài xì xào bàn tán, truyền tới một tin tức vô cùng nóng bỏng - Đêm qua Hoàng thượng nhìn lén chúng tướng sĩ tắm rửa!!!
Khóe môi cô nàng nào đó giật giật vài cái, đẩy cái tên ngậm hột thị đang nằm ngủ cạnh mình: “Chuyện này chàng làm phải không?”
Người đàn ông tuyệt mỹ nào đó vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, he hé ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Nam Cung Cẩm, sau đó giọng nói lười biếng uể oải đầy gợi cảm vang lên: “Chẳng phải hắn ta thích nhìn người khác tắm rửa sao? Cho hắn ta nhìn cho thỏa thích.”