Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 96 - Đoàn Tử

Trước Sau

break
Những lời này hoàn toàn xúc động Bùi Cẩm Triều, hắn trực tiếp đứng lên, bước nhanh vọt vào phòng sinh, lúc này trong phòng sinh còn chưa thu thập, một mảnh dơ bẩn và nồng đậm mùi máu tươi, bên trong còn có hương vị khác làm người khó có thể nhẫn nại, chỉ là đều bị hắn xem nhẹ.

“Ai, Bùi đại nhân, hiện tại ngài còn không thể vào, bên này còn chưa thu thập xong.” Nữ y và ma ma trong cung cùng tới đang sửa sang lại thân mình cho tiểu gia hỏa mới sinh, sau đó bọc tã lót màu đỏ Đường Mẫn trước tiên chuẩn bị tốt, thực vui mừng.

Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng sinh bị đẩy ra, bóng người cao lớn đĩnh bạt liền vọt vào, bất chấp xem con trai nhà mình, trực tiếp vọt tới bên người Đường Mẫn.

“Mẫn Mẫn, nàng có khỏe không?”

Đường Mẫn hiện tại ngay cả sức lực cong cong ngón tay cũng không có, nghĩ đến lúc trước thống khổ, nàng thật sự muốn khóc, nhưng cũng biết hiện tại nàng bắt đầu ở cữ, chính là rất quý giá, tuyệt đối không thể rớt nước mắt.

“Ta không có việc gì, chính là lúc trước đau muốn chết, biểu ca cần phải báo thù cho ta.”

Nàng dẩu miệng nhỏ, nói ra lời mềm như bông, làm tim hắn cũng sắp hóa thành nước.

“Yên tâm đi, ta sẽ xả giận cho nàng, thân là con sao có thể làm mẫu thân đau như vậy, ngoan, hiện tại nàng rất mệt, phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Đoàn Tử……”

Bùi Cẩm Triều biết nàng muốn nói chính là vấn đề “đồ ăn” của Đoàn Tử, cười nói: “Ta sẽ tiến cung nói với Thái Hậu nương nương một tiếng, xin Lâm nữ y ở trong phủ lâu chút, chờ nàng ra ở cữ lại cho bà ấy hồi cung.”

Nữ y vừa nghe, cũng cười gật đầu nói: “Nếu Thái Hậu nương nương ân chuẩn, thần tự nhiên cũng nguyện ý lưu lại hầu hạ công chúa ở cữ, hơn nữa lúc tiểu thiếu gia mới vừa sinh, công chúa đã nói với thần muốn chính mình nuôi nấng tiểu thiếu gia, chuyện này ở gia đình giàu có gần như không có, thần cũng không yên tâm công chúa.”

Nhìn Đường Mẫn an tâm ngủ, Bùi Cẩm Triều mới đứng lên, đi đến bên người Trâu thị đang ôm hài tử vẻ mặt vui mừng.

Trâu thị mở ra tã lót, Bùi Cẩm Triều nhìn thấy đứa bé cuộn tròn ở bên trong, hai tay nhỏ nửa nắm đặt trên ngực, làn da có chút nhíu nhíu, không thể nói đẹp, ngược lại có chút xấu.

“Đoàn Tử, bánh bao nếp gấp?” Bùi Cẩm Triều nhìn con trai nộn nộn một đoàn thịt, phi thường “vô tình” cho sáu chữ.

Bên cạnh Trâu thị nghe, nhịn không được nở nụ cười, “Cái gì bánh bao nếp gấp, có ai nói con trai mình như vậy sao, Tiểu Mẫn lấy nhũ danh rất hay, Đoàn Tử, đoàn đoàn viên viên.”

Lâm nữ y cũng tiến lên, nhìn tiểu gia hỏa trong tã lót, cười nói: “Bùi đại nhân đừng nhìn hiện tại có chút nhíu nhíu, hài tử mới vừa sinh đều là như thế, qua mấy ngày thì đẹp rồi, lễ tắm ba ngày nhìn sẽ thuận mắt một chút.”

Nghĩ đến lễ tắm ba ngày, Trâu thị cũng không có kinh nghiệm, Bùi Cẩm Triều nói với Trâu thị: “Lễ tắm ba ngày, con sẽ nhờ Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại đây giúp đỡ, nương xã giao không được những phu nhân tới cửa, cứ ở trong phòng với Tiểu Mẫn là được, có Trung Nghĩa Hầu phu nhân và Lâm nữ y, ngài cũng không cần lo lắng.”

Lúc trước Trâu thị còn lo lắng cái này, hiện tại thấy con trai đều đã nghĩ tới, nàng cũng an tâm.

Ở cữ không thể tắm rửa gội đầu, cũng không thể ra cửa gặp gió, tuy ở hiện đại rất nhiều người căn bản không để bụng, nhưng Đường Mẫn lại không thể, Lâm nữ y và Trâu thị xem gắt gao, ngay cả nàng đi WC họ cũng ở phòng bên cạnh.

Nàng cũng không ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra, chính là một chén canh chờ nàng, đây là Tôn lão dặn dò.

Lâm nữ y thấy nàng tỉnh lại, cười nói: “Công chúa chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, chính là cảm thấy trướng sao?”

Đường Mẫn gật đầu, nói: “Đoàn Tử có đói bụng hay không?”

“Tiểu thiếu gia còn đang ngủ, nhưng thật ra an tĩnh, đại khái là biết mẫu thân vì hắn bị mệt.” Lâm nữ y tiến lên, chờ Đường Mẫn cởi bỏ vạt áo, giúp đỡ nàng ra sữa, “Nếu công chúa quyết định chính mình nuôi nấng, sau này sẽ rất mệt, mỗi đêm thời gian nghỉ ngơi không đủ.”

“Không sao, ban ngày có thể ngủ bù, tóm lại ta không muốn hài tử xa cách ta.”

“Công chúa có lòng.”

Thực mau, Lâm nữ y ôm Đoàn Tử đến.

Bà làm mẫu tư thế ôm hài tử trước, sau đó nói những chú ý khi cho con bú, mới thả Đoàn Tử vào tay Đường Mẫn.

Kiếp trước Đường Mẫn cũng từng bế con của bạn học, cho nên chuyện này căn bản không làm khó được nàng, Lâm nữ y nhìn nàng thuận tay, cũng vừa lòng gật đầu.

Có lẽ Đoàn Tử thật sự đói bụng, chẳng sợ đôi mắt mở không ra, vẫn theo mùi sữa tìm được đúng chỗ, mở miệng nhỏ, một ngụm ngậm lấy, sau đó bắt đầu liếm mút, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nuốt, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng có vẻ hắn thực thỏa mãn, vừa uống vừa dùng tay nhỏ sờ bộ ngực nàng, giống như muốn ôm lấy.

Nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, Đường Mẫn tràn đầy hạnh phúc, đây là con của nàng và biểu ca, là kéo dài sinh mệnh của nàng.

Tiểu gia hỏa ăn cũng không nhiều, thực mau không liếm mút nữa, miệng nhỏ chậm rãi mấp máy, giống như muốn nhổ ra.

Trên mặt Đường Mẫn mang theo tươi cười mềm mại, dời hắn đi, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống giường.

“Lâm nữ y, bà dạy ta một ít bí quyết chăm sóc hài tử đi.”

Lâm nữ y cười nói: “Cho dù điện hạ không hỏi, thần cũng muốn nói.”

Sau đó bà thấp giọng nói những chuyện cần chú ý và kiêng kị ngày thường chăm sóc đứa nhỏ, thấy nàng phi thường nghiêm túc nghe, bà cũng không ngại nhiều lời.

Ngày hôm sau Bùi Cẩm Triều đi trong cung nhờ Thường Phúc giúp đỡ báo với Thái Hậu nương nương, nói là Đường Mẫn muốn tự mình chăm con, xin Lâm nữ y ở Bùi phủ một tháng, Thái Hậu vừa nghe tuy cảm thấy không hợp quy củ, nhưng sau đó nghĩ đến bà vốn coi trọng chính là tính tình Đường Mẫn, đây nhất định là nàng kiên trì, hơn nữa nữ nhân ở nông thôn cũng đều là chính mình chăm con.

“Nếu Đoan Tuệ kiên trì, cho Lâm nữ y ở Bùi phủ hầu hạ công chúa hết ở cữ đi.”

Hai ngày này Bùi Cẩm Triều đều nghỉ ngơi một mình, buổi tối phi thường hư không, cho nên ban ngày, hắn nắm chặt thời gian xử lý công vụ xong sẽ lại đây với thê tử và Đoàn Tử.

Gần như mỗi cách một giờ, Đoàn Tử phải uống sữa một lần, lúc này Bùi Cẩm Triều thật sự hận không thể ném con trai văng ra, lăn lộn mẹ ruột một trận, còn yên tâm thoải mái uống sữa.

Đường Mẫn nhìn Bùi Cẩm Triều hờn giận, vừa cởi bỏ vạt áo vừa cười nói: “Cùng con trai chính mình tranh cái gì, biểu ca thật là, không phải chàng rất ngóng trông sao.”

Hắn nhìn móng vuốt nhỏ của tiểu gia hỏa dán lên bộ ngực trắng tròn của thê tử, sau đó mở miệng một ngụm ngậm lấy, sắc mặt người nào đó tức khắc đen.

Nắm tay, người nào đó tỏ vẻ hối hận.

Sớm biết vậy nên tìm nhũ mẫu cho tiểu tử này, hiện tại nhìn một cái, còn ra thể thống gì.

“Biểu ca, đừng luôn nhìn chằm chằm ta.” ngực lộ ra ngoài, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng vài ngày cũng thói quen, “Ngày mai chính là lễ tắm ba ngày của Đoàn Tử, có lẽ chiều nay Minh Ngọc tỷ sẽ đến đây giúp đỡ, rốt cuộc rất nhiều chuyện ta cũng không hiểu, cũng may có Lâm nữ y.”

Bà xuất thân trong cung, lễ tắm ba ngày nói vậy cũng sẽ làm có khí thế hoàng gia.

“Mẫn Mẫn, nàng tự mình chiếu cố tiểu gia hỏa, chẳng phải là mãi cho đến khi hắn cai sữa, chúng ta đều không thể cùng nhau nghỉ ngơi?”

Đường Mẫn hơi ngốc, nàng đang nói chuyện đứng đắn, gia hỏa này lại nghĩ chuyện khác, có lầm hay không.

“Mười tháng biểu ca đều nhịn được, hơn nữa mấy tháng sau hắn có thể hoạt động xoay người, nương cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc, ta chỉ là không muốn con trai uống sữa nữ nhân khác, biểu ca, Đoàn Tử là con của chúng ta.”

Trong lòng Bùi Cẩm Triều thắp cho chính mình một ngọn nến, vốn dĩ mười tháng kia đã rất thống khổ, hiện giờ còn muốn nhẫn mấy tháng.



Nhưng cúi đầu nhìn con trai ngủ như một con heo nhỏ, cũng không có cách nào khác.

“Buổi tối ngủ hắn có làm ầm ĩ?”

“Sẽ không.” Nàng cười lắc đầu, cúi đầu nhìn con trai “bánh bao nếp gấp”, thấy thế nào như thế nào đáng yêu, “Cũng chỉ có lúc đói bụng suỵt suỵt mới rầm rì hai tiếng.”

“Hừ……”

Nàng vừa nói xong, tiểu gia hỏa lại rầm rì hai tiếng, còn muốn hoạt động vài cái tìm vị trí thoải mái, nhưng chính mình bị khóa trong tã lót, hắn làm sao động được, rơi vào đường cùng khốn đốn đột kích, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Hai người nhìn con trai vốn dĩ giống “bánh bao nếp gấp”, bởi vì như vậy, khuôn mặt nhỏ càng thêm nhăn như ông cụ non, đều nhịn không được cười ra tiếng.

“Đoàn Tử, con làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Ngón tay nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt nhỏ, xúc cảm mềm như bông làm hốc mắt nàng nóng lên.

“Phu nhân, Trung Nghĩa Hầu Thế Tử phu nhân đã tới.” Bên ngoài Hương Ảnh đẩy nửa cửa, sau đó nhìn thấy Phùng Minh Ngọc đi vào.

“Tỷ đã ở gian ngoài sưởi ấm, sẽ không làm tiểu thiếu gia của chúng ta bị lây khí lạnh.” Phùng Minh Ngọc tiến vào, hạ giọng nói, sau đó đi lên trước, cúi người nhìn tiểu gia hỏa trong tã lót.

Nếu Phùng Minh Ngọc tới, Bùi Cẩm Triều cũng đứng dậy đi ra ngoài, hôm nay còn có chút chuyện phải xử lý xong để ngày mai còn làm lễ tắm ba ngày cho con trai, theo lý thuyết ngày mai phải khai triều, hắn đặc biệt tiến cung xin phép Hoàng Đế, còn mấy triều thần khác quan hệ “không tệ” với hắn đều sẽ chờ hạ triều xong mới lại đây.

Phùng Minh Ngọc ngồi xuống mép giường, duỗi tay ôm Đoàn Tử ngủ đến thâm trầm, nho nhỏ một đoàn, làm nàng xem mặt mày hớn hở.

“Lúc Trung Nhi sinh ra cũng như vậy, còn nhăn dúm dó hơn Đoàn Tử, muội cũng đừng lo lắng, lúc trăng tròn bảo đảm trắng trẻo mập mạp.” Phùng Minh Ngọc an ủi.

“Muội còn tưởng rằng buổi chiều tỷ mới lại đây.” Đường Mẫn dựa vào đầu giường, vuốt vuốt tóc chính mình, ghét bỏ nói: “Cũng may hiện tại trời lạnh, hai ba ngày không tắm rửa cũng không có gì, nghĩ đến một tháng tới đều phải nằm như vậy, trong lòng muội nóng nảy quá.”

“Muội đừng cảm thấy không tốt, càng đừng nóng vội, nữ nhân ở cữ rất quan trọng, cái khác đều có thể không so đo, qua vài ngày có thể dùng khăn lông nóng lau mình, gội đầu thì đừng hòng.”

“Dạ, muội đã biết, Minh Ngọc tỷ đừng lo lắng, Thái Hậu nương nương ân chuẩn Lâm nữ y ở trong phủ đến khi muội ở cữ xong.”

“Vậy là tốt rồi, có nữ y ở bên cạnh cũng thuận tiện nhiều.” Phùng Minh Ngọc vừa nói vừa nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, “Đồ vật cho lễ tắm ba ngày đều chuẩn bị tốt?”

“Cha mẹ đã sớm chuẩn bị tốt, ngày mai phải phiền toái Hầu phu nhân và Minh Ngọc tỷ, tính tình mẹ chồng muội có chút thẹn thùng, ứng phó không được mấy phu nhân kinh thành. Nhưng muội cũng chỉ mời vài người ngày thường thoáng giao hảo, không mời những người sơ giao, chắc là Thái Hậu nương nương cũng không hy vọng muội tổ chức lễ tắm ba ngày cho Đoàn Tử trương dương bốn phía.”

Sao Phùng Minh Ngọc không biết tình cảnh Đường Mẫn, nhưng như vậy cũng khá tốt, miễn cho người nhiều ồn ào.

“Tiểu gia hỏa này thật biết chọn ngày sinh, mùng sáu tháng giêng, chính là dấu hiệu tốt, Đoàn Tử của chúng ta thật có phúc khí.”

Nói xong, liền nghe được Đoàn Tử thiếu gia rầm rì giống như tán đồng Phùng Minh Ngọc nói, hai nữ nhân nhịn không được cười không ngừng.

“Ngày mai tỷ mang theo Viện Viện lại đây, hình như nàng thực không thích ra cửa.”

Phùng Minh Ngọc gật đầu, “Ngày mai mang nàng lại đây, biết muội sinh hài tử, nha đầu kia cũng muốn đến xem.”

Trong cung, Hoàng Hậu và Thái Hậu đang dùng bữa tối.

“Nha đầu Đoan Tuệ sinh cho Bùi đại nhân một con trai, đặt tên là Đoàn Tử, tên này nhưng thật ra đáng yêu.” Hoàng Hậu cười tủm tỉm nói với Thái Hậu.

Thái Hậu vừa nghe cũng nhịn không được cười ra tiếng, “Nha đầu kia cũng không ít ý đồ xấu, Đoàn Tử, cũng có rất ý nghĩa, đoàn đoàn viên viên.”

Dứt lời, bà nói với Thôi ma ma bên cạnh: “Chờ lát nữa đi tư khố của ai gia nhìn xem, chọn mấy thứ tiểu hài tử có thể thưởng thức, ngày mai làm Hứa Sùng đưa qua cho Đoan Tuệ.”

Thôi ma ma cười hành lễ lĩnh mệnh.

Hoàng Hậu cũng đã sớm dặn Lâm Hỉ, lễ tắm ba ngày cũng đã chuẩn bị tốt, trong cung thứ tốt nhiều, ba năm kiện các nàng cũng sẽ không xem ở trong mắt.

Trong lúc nhất thời, bởi vì Đường Mẫn sinh con, kinh thành không ít quan gia đều bắt đầu hoạt động.

Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn thay quần áo, vẫn nằm trên giường, Đoàn Tử nằm trên giường nhỏ của chính mình, bên cạnh có hai nha hoàn hầu hạ, Trung Nghĩa Hầu phu nhân mang Trâu thị theo bên mình, lãnh nàng ở noãn các nói chuyện với mấy phu nhân hôm nay tới, Bùi Cẩm Triều ở chính đường, vài người Lục Thịnh đều đã tới.

Hôm nay vai chính là Đoàn Tử thiếu gia, trên người hắn mặc quần áo được Trâu thị giặt không biết bao nhiêu lần, đều nhũn ra, mặc trên người vô cùng thoải mái, có lẽ phu thê Bùi thị rốt cuộc nhìn thấy cháu trai, hai người đều phi thường hưng phấn, đi đường đều lơ mơ, đặc biệt là Trâu thị, chuyện lớn lớn bé bé Trâu thị đều phá lệ tinh tế.

Mấy ngày nay Đoàn Tử thiếu gia miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, đói bụng thức ăn liền đưa đến bên miệng, mới vừa bài tiết xong, hắn hừ hừ hai tiếng, liền có người tiến lên hầu hạ hắn lau mình, nháy mắt khô mát thông thoáng, còn thường xuyên được mẫu thân ôm vào lòng nói lặng lẽ, nếu không có lão cha nhà mình xuất quỷ nhập thần, tất cả đều không thể tốt hơn.

Hôm nay Đoàn Tử thiếu gia cũng thật cao hứng, nhìn thấy người xa lạ cũng không sợ hãi, trên thực tế hiện tại hắn còn chưa thấy rõ người.

Minh An Ninh tiến lên nhìn thoáng qua, cười nói: “Tiểu tử này về sau không đơn giản nha, nhìn xem, hắn không khóc, còn vui tươi hớn hở, hai tiểu tử nhà muội lúc lễ tắm ba ngày, cùng nhau khóc, thiếu chút nữa thủng nóc nhà.”

“Đúng vậy, muội trêu chọc hắn, hắn cũng không khóc, đến lúc đó sẽ ghét bỏ hừ hừ hai tiếng.” Phùng Minh Ngọc vui tươi hớn hở nói.

Bên cạnh, Lục Thanh Viện và Minh Tịch, con gái Lưu Phương Hoa, vây quanh trước giường nhỏ, nhìn tiểu gia hỏa bên trong, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy hắn phun bong bóng, phá lệ đáng yêu.

Bên ngoài, đúng là náo nhiệt, công công bên cạnh ba đại nhân vật trong cung lại đồng thời xuất hiện ở Bùi phủ, thù vinh này chính là làm không ít người ở đây trong lòng nói thầm.

Nếu Thường Phúc tới, tự nhiên lấy hắn làm trước.

Lâm nữ y đi vào, cười với nói Đường Mẫn đang nhìn cửa sổ: “Điện hạ đừng gấp, Thái Hậu nương nương biết hiện tại ngài ở cữ, sẽ không để ý ngài thất lễ, bên ngoài lạnh lẽo, ngài không thể gặp gió.”

Nếu bà ấy đều nói như vậy, Đường Mẫn cũng an tâm, nói với Lâm nữ y: “Phiền toái bà đi ra ngoài thay ta nói một tiếng, chờ ra ở cữ, ta sẽ mang theo Đoàn Tử tiến cung thỉnh an Thái Hậu.”

Lâm nữ y gật đầu đi ra ngoài.

Hôm nay người tới tặng lễ không ít, Tiền gia cũng không ngoại lệ, đối với một quan lục phẩm triều đình, có chút chói mắt, nhưng Bùi Cẩm Triều lại không ngại toàn thu.

Đường Mẫn lý giải ý tưởng của hắn, toàn bộ thiên hạ đều sẽ thuộc về hắn, tự nhiên quan viên đưa tới hạ lễ cũng không ngoại lệ, ai biết có phải tham ô hay không.

Vài vị phu nhân cũng không ở trong phòng bao lâu, rốt cuộc Đường Mẫn ở cữ vẫn nên an tĩnh chút, lúc sắp ra cửa, Phùng Minh Ngọc bế hài tử lên, thả vào lòng Đường Mẫn, “Trước cho bú, tỷ lại ôm hắn ra ngoài.”

“Dạ!”

Tiểu gia hỏa ngửi được mùi sữa, bản năng hơi hơi giật giật miệng nhỏ, lúc sau liền bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Sau khi ăn xong, Phùng Minh Ngọc cẩn thận bao hắn lại, mãi đến khi chắc chắn không thể gặp gió, mới nói với Đường Mẫn: “Tỷ ôm hắn đến chỗ nương trước, muội nghỉ ngơi đi.”

“Đã biết.” Ở trong phủ chính mình, Đường Mẫn cũng không lo lắng, hơn nữa giao con cho Phùng Minh Ngọc, nàng cũng không có gì phải lo lắng.



Lâm nữ y thực mau trở về, cười nói với Đường Mẫn: “Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương đều đưa lễ tắm ba ngày cho công chúa, thần không nhìn thấy, nhưng cũng biết hẳn đều là thứ tốt áp đáy hòm, lễ của bệ hạ chính là một bộ văn phòng tứ bảo, cất trong hộp, thần cũng không nhìn thấy, nhưng nếu là bệ hạ đưa, tất nhiên là đồ quý giá, người bình thường dùng không được, về sau tiểu thiếu gia nhất định sẽ bác học đa tài giống Bùi đại nhân.”

Đường Mẫn che miệng cười nói: “Hiện tại biểu ca cũng không phải nhân vật lớn gì, Đoàn Tử nghe bà khen sẽ thẹn thùng.”

Lâm nữ y thực thích Đoan Tuệ công chúa bình dị gần gũi, đã nhiều ngày ở Bùi phủ, bà quả thực quá thư thái, trong phủ chỉ có hai nữ chủ tử là Bùi lão phu nhân và phu nhân, mẹ chồng nàng dâu cũng phá lệ hòa hợp, ở nhà này căn bản không tồn tại lục đục với nhau, phương diện ẩm thực cũng rất chú ý.

Làm bà duy nhất cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tiền Thái Y Viện viện chính Tôn đại nhân cũng ở trong phủ, nhìn dáng vẻ ông nhàn nhã, hình như tính ở đây dưỡng lão.

“Công chúa, thần nhìn thấy Tôn đại nhân cũng ở trong phủ ngài, quen nhau đã lâu sao?”

Đường Mẫn nheo lại mắt cười nói: “Bà nói chính là Tôn lão? Ông ấy làm sao là đại nhân gì chứ, lúc trước ở Kinh Châu phủ, sức khỏe biểu ca suy nhược, sau đó ta sai hạ nhân đi tìm đại phu tốt nhất Kinh Châu phủ, chính là Tôn lão, mấy năm nay nhờ có Tôn lão bận trước bận sau chiếu cố biểu ca, hắn mới có thể không phát bệnh, Lâm nữ y cũng biết Tôn lão?”

Xem thần thái biểu tình Đường Mẫn đích xác không giống như biết thân phận Tôn lão, bà cười nói: “Là thần nhiều chuyện, chỉ là mấy năm trước Tôn lão từng là viện chính Thái Y Viện trong cung, sau đó vì tuổi tác đã cao, nhàn rỗi về nhà, ai ngờ lại lần nữa đi tới Thịnh Kinh. Nhưng công chúa yên tâm, chỉ cần có Tôn đại nhân ở Bùi phủ, Bùi đại nhân hẳn sẽ không lại phát bệnh.”

“Là như thế sao.” Đường Mẫn lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Kỳ thật lúc Bùi Cẩm Triều và nàng nói rõ thân phận, hắn cũng kể chuyện Tôn lão, nhưng Đường Mẫn tuyệt đối không thể làm chính mình lộ ra bất luận sơ sẩy gì, “Lâm nữ y, Tôn lão thực hiền hoà, hơn nữa cũng không lấy tiền khám bệnh, mấy năm nay ở Bùi phủ, chính là ăn ngon rượu ngon.”

Lâm nữ y che miệng cười nói: “Nếu đúng như công chúa nói, Tôn đại nhân cũng không muốn ai biết, công chúa yên tâm, nếu Tôn lão không chủ động thuyết minh thân phận, thần cũng không muốn làm người lắm mồm, xin công chúa chớ trách.”

“Này có gì đâu mà trách, ít nhất bà nói cho ta, về sau có thể vì Tôn lão chuẩn bị món ngon nhiều chút, rốt cuộc lớn tuổi, ngày thường cũng im im lặng lặng, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ông ấy chưa bao giờ kể chuyện trước kia.”

“Không nói có lẽ cũng có lý do riêng.” Lâm nữ y cười nói một câu, sau đó liền dời đề tài.

Nói đến chuyện trong cung, Đường Mẫn cười nói: “Vừa lúc, ta cũng chuẩn bị ra ở cữ mang theo Đoàn Tử tiến cung thỉnh an Thái Hậu, lúc ấy bà và ta cùng đi đi, hơn nửa năm không tiến cung, cũng không biết sức khỏe Thái Hậu ra sao.”

“Công chúa yên tâm, Thái Hậu rất ổn, chỉ là vào đông sẽ có chút sợ lạnh, cũng không phải vấn đề gì lớn.”

“Như thế thì tốt, ta cũng an tâm.” Dứt lời, nàng ngáp một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Hôm nay rất sớm đã thức dậy, nói chuyện với mấy phu nhân đến chúc mừng hai ba canh giờ, mệt cũng là tất nhiên.

Lâm nữ y nhìn Đường Mẫn thực mau liền ngủ, tiến lên cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, sau đó đắp chăn cho nàng, xoay người đi ra ngoài.

Phía đông noãn các, Bùi Cẩm Triều tiếp nhận Đoàn Tử từ trong tay Trâu thị, một tay nâng mông nhỏ, một tay nâng đầu nhỏ, đặt con trai lên trường kỷ.

Trong phòng này đều là đại nam nhân, nói chuyện tự nhiên lớn tiếng, nhưng vì một đứa bé đều sôi nổi đè thấp giọng.

Mấy người Lục Thịnh đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Đoàn Tử, nói: “Tên này nhưng thật ra thú vị, Đoàn Tử, thật giống cục bột trắng trắng nộn nộn.”

“Đôi mắt tròn xoe, cực kỳ giống Bùi phu nhân.” Chu Vô Cực gật đầu tán thưởng nói: “Thanh triệt đến cực điểm.”

“Haizz, đứa nhỏ nào mới sinh ra mà không thanh triệt đến cực điểm? Chẳng lẽ huynh lại nhìn ra gì?” Tô Bình Vân cười ha ha duỗi tay chọc chọc nắm tay tiểu gia hỏa nắm chặt, mềm như bông.

Chu Vô Cực trừng mắt nhìn Tô Bình Vân, “Sau khi lớn lên nhất định là người tâm tính kiên định.”

“Sách, đứa nhỏ chỉ mới ba ngày, huynh có thể xem lâu dài.”

Tiền Cẩn Chi là người Tiền gia duy nhất tới cửa, có lẽ vì tị hiềm, hoặc là chuyện khác, tóm lại Tiền Cẩn Chi đến, cũng coi như kết cục hai bên đều vừa lòng.

“Đợi hắn vỡ lòng, có thể đưa đến Thanh Đằng thư viện.”

“Được, về sau phải làm phiền Cẩn Chi chiếu cố nhiều hơn.” Bùi Cẩm Triều cười cười, sau đó quay đầu nhìn con trai mắt to chớp chớp.

“Phốc ——”

Tiểu gia hỏa có vẻ phi thường thích cảm giác vạn chúng chú mục, phát hiện rất nhiều người nhìn hắn, trực tiếp phun ra bong bóng.

“Như vậy thực dơ.” Bùi Cẩm Triều có thói ở sạch, cúi người tiếp nhận khăn từ trong tay Hương Lan bên cạnh, lau chùi khóe miệng cho hắn.

“Phốc ——” tiểu gia hỏa giống như kháng nghị, hiện tại đây chính là cách duy nhất hắn có thể tự tiêu khiển.

Chẳng lẽ lão cha ngay cả cái này cũng muốn cướp đoạt?

“Bùi đại nhân, làm cha, gánh thì nặng mà đường thì xa.” Tô Bình Vân vỗ vỗ bả vai Bùi Cẩm Triều, nghẹn cười nói một câu.

Hương Lan ở bên cạnh xem có chút không đành lòng, tiểu thiếu gia bị chơi hỏng rồi.

Cũng may tiểu gia hỏa cũng phát hiện, hừ hừ hai tiếng, Hương Lan khom lưng bế hắn lên, nói với Bùi Cẩm Triều: “Thiếu gia đại khái là đói bụng, nô tỳ đưa đi cho phu nhân.”

“Đi thôi.”

Một lần nữa trở lại trong ngực mẫu thân, Đoàn Tử rầm rì không ngừng.

Đường Mẫn không ngủ bao lâu đã bị đánh thức, nhìn thấy con trai nhăn khuôn mặt nhỏ, cười bế lên.

Mấy ngày nay nàng ăn đều là mấy món giục sữa, Lâm nữ y thật sự rất lợi hại, chỉ là thân mình nàng thực khỏe mạnh, sữa sung túc, cứ như vậy liền có chút trướng, nửa đêm phải thức dậy nặn một ít, nếu không thật sự không thể ngủ.

Cũng may mấy ngày nay Bùi Cẩm Triều nghỉ ở thư phòng, nếu bị hắn nhìn thấy chẳng phải là thật ngượng ngùng.

Hơn nữa ở cữ nước canh đều nhạt nhẽo, không có bỏ muối, hương vị kia…, kỳ thật Đường Mẫn đều là cứng rắn buộc chính mình uống xong, nếu không hơi chút do dự, nói không chừng ngửi được hương vị sẽ phun ra.

Lúc này mới ba ngày, thật không biết như thế nào nhịn được một tháng.

Tên của tiểu gia hỏa còn chưa quyết định, đừng nhìn ngày thường Bùi Cẩm Triều oán trách Đoàn Tử bá chiếm chính mình, trên thực tế hắn yêu thương con trai lợi hại, tên càng là sàng chọn một lần lại một lần, trước sau đều không hài lòng, xem ra buổi tối phải thương lượng với hắn một chút.

Cho con trai bú no rồi, nàng quay đầu nhìn Hương Lan, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi đi xuống dùng cơm đi, cơm trưa hơi trễ chút đưa lại đây.”

“Dạ!”

Trong phòng an tĩnh, Đường Mẫn nhìn con trai ngủ ngon lành, ngón tay cong lại nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn.

“Đoàn Tử, con chính là hy vọng của ba gia tộc, nhất định đừng làm cha mẹ và tổ tiên đã mất thất vọng biết không?”

“Hừ!” Tiểu gia hỏa rầm rì một tiếng, lại không tỉnh lại.

Nhìn con trai nhuyễn nhuyễn manh manh, Đường Mẫn ngáp dài, chợt nhắm lại mắt.
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc