Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 79 - Rơi xuống nước

Trước Sau

break
Tết Thượng Nguyên, hoa đăng lộng lẫy trải rộng cả tòa kinh thành.

Sắc trời mới vừa chạng vạng, Đường Mẫn đã lôi kéo Trâu thị ra cửa, cha con Bùi Hải Cường đi theo phía sau hai người, Bùi Cẩm Triều đã đặt phòng ở Vị Yến Cư.

“Ở nhà ăn xong lại đi cũng được, cần gì đi tửu lầu lãng phí tiền.” Trâu thị đau lòng nói.

“Nương đừng lo lắng, tửu lầu đó là bằng hữu của biểu ca mở, chúng ta là đi ăn không uống không.”

Trâu thị vừa nghe, càng cảm thấy ngượng ngùng, “Cho dù là bằng hữu mở, cũng không thể ăn không uống không.”

Bùi Cẩm Triều nhìn tiểu thê tử, buồn cười tiến lên nói với Trâu thị: “Nương, ở đó có cổ phần của Mẫn Mẫn, chúng ta không cần đi ăn không uống không, ngài nhìn, Mẫn Mẫn đều bị nương nói khó xử.”

“Tiểu tử thúi, đừng nói bừa, nương còn không biết Tiểu Mẫn sao.” Trâu thị trừng mắt nhìn con trai, sau đó vỗ vỗ tay Đường Mẫn, cười nói: “Được, chúng ta đi tửu lầu mà con nói, nương còn chưa từng đi tửu lầu bao giờ, vẫn là con dâu biết thương nương.”

Đường Mẫn quay đầu lại nghịch ngợm thè lưỡi với Bùi Cẩm Triều, giảo hoạt như một mèo ăn vụng thành công.

Bùi Cẩm Triều sủng nịch lắc đầu, tiểu cô nương không lương tâm này, vẫn là thiếu dạy dỗ.

Tuy lúc này là giờ cơm chiều, nhưng đầu đường cuối ngõ như cũ rất nhiều người, tin tưởng lại thêm một lát, đường phố rộng mở cũng trở nên chen chúc.

“Chủ nhân, ngài đã tới.” Mới vừa đi vào Vị Yến Cư, chưởng quầy đang ở phía trước bận việc nhìn thấy Đường Mẫn, vội vàng đứng lên, “Ghế lô đã chuẩn bị tốt, mời chủ nhân, món ăn sẽ được nhanh chóng dọn lên.”

“Được, đêm nay vất vả các ngươi.” Đường Mẫn gật đầu, kéo Trâu thị lên lầu.

Chủ nhân tới, tốc độ lên món rất nhanh, đều là món chiêu bài của Vị Yến Cư.

“Lúc quay về kinh, nàng không đưa cha mẹ đi ăn sao?” Bùi Cẩm Triều hỏi.

Đường Mẫn thở dài nói: “Lúc trở về, sợ trễ hành trình, một đường đều đi thực gấp, nhưng buổi tối ở khách điếm, đều là Thẩm Kiện đi Vị Yến Cư mua đồ ăn, cha mẹ sợ không kịp đến ăn tết với chàng, làm sao có tâm tình vui vẻ thoải mái đi tửu lầu ngồi xuống thưởng thức món ngon.”

“Phu nhân vất vả.” dưới bàn, Bùi Cẩm Triều nắm tay nàng, ôn nhuận tinh tế, nhu nhược như không xương.

Trải qua mấy tháng an nhàn, vết chai trong lòng bàn tay nàng đã tiêu rất nhiều.

Cơm chiều xong, người một nhà liền đi ra tửu lầu, thưởng thức hoa đăng rực rỡ bên ngoài.

Đêm nay rất nhiều cửa hàng treo đầy đủ loại hoa đăng, phần lớn đều có hoạt động đoán đố đèn.

Đường Mẫn thực thích đoán đố đèn, nhưng cổ đại đố đèn, nàng liền xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Nàng không biết, không sao, bên người còn có một vị Trạng Nguyên phong thái trác tuyệt, trí tuệ siêu quần.

“Nương, ngài muốn sao?” Đường Mẫn xách một đèn lồng hình heo con, ngọn đèn dầu chiếu rọi, có vẻ phá lệ ngây thơ.

Nhìn nàng, trong lòng Trâu thị mềm mại như hóa thành nước, giơ tay vuốt khuôn mặt nhỏ phấn nộn của nàng, cười nói: “Nương không cần, con cầm đi.”

“Dạ!”

Theo bóng đêm gia tăng, đám người hỉ khí dương dương xua tan khí lạnh tháng giêng, làm cho cả Thịnh Kinh trở nên náo nhiệt vui mừng.

Đoàn người đi rất chậm, gần như đi vài bước phải nhìn xem người trong nhà còn theo bên cạnh hay không, Bùi Cẩm Triều càng là lôi kéo tay Đường Mẫn, sợ nàng bị đám người chen chúc.

Trâu thị nhìn thấy tình cảm con trai và con dâu tốt như vậy, tự nhiên cũng vui mừng, nói với hai người: “Dù sao bên cạnh cũng có người đi theo, các con đi dạo đi, mệt mỏi nương và cha con sẽ về trước.”

Bùi Cẩm Triều nhìn Thẩm Khang bên cạnh bọn họ, gật đầu với hắn, sau đó cười nói: “Chúng con đi dạo bờ sông, nếu cha mẹ cũng muốn thả hoa đăng, có thể đi một chút, đêm nay hẳn rất xinh đẹp.”

“Được, con mau đi đi.”

Nam nhân này cũng không khách khí, lôi kéo Đường Mẫn xuyên qua đám người, đi về phía bờ sông.

Con sông này chảy ngang qua Thịnh Kinh, từ tây sang đông, mặt sông rộng chừng gần trăm thước, hai bên bờ sông đều xây bằng đá mài giũa chỉnh tề, còn trồng thêm dương liễu, lúc này còn chưa nhìn thấy màu xanh lá, nhưng nhánh cây sớm đã bị treo đầy đèn lồng, đứng nơi xa nhìn lại, hai bên dương liễu như hai con rắn dài uốn lượn, rất chấn động.

Phố xá sầm uất trên đường dòng người kích động, bờ sông cũng là kề vai sát cánh, đặc biệt là những bậc thang đá xanh kéo dài đến mặt sông, có ba năm cô nương ngồi xổm bên kia thả hoa đăng.

“Phía trước có bán hoa đăng, nàng muốn thả một cái không?” Bùi Cẩm Triều giơ tay chỉ chỉ phía trước, không phải chỉ có một nhà bán hoa đăng.

Đường Mẫn nhìn hoa đăng lung linh trên mặt sông, cười nói: “Một cái làm sao đủ, ta thay chàng thả một cái.”

“Được!” Hắn lãnh Đường Mẫn chậm rãi đi phía trước, ở nhà gần nhất mua hai hoa đăng, sau đó tìm một đoạn đê ít người, ngồi xổm xuống chậm rãi thả đèn.

“Biểu ca……”

Nàng còn chưa dứt lời, bỗng có mấy nữ tử vui sướng xuất hiện, nhìn thấy chỗ Đường Mẫn ít người, hô bằng dẫn bạn xách theo hoa đăng chạy tới.

Bùi Cẩm Triều lo lắng Đường Mẫn bị các nàng va chạm, chuẩn bị mở miệng kêu nàng đứng lên, lại là đã chậm.

Bởi vì cô nương phía sau chạy hơi mau, dừng chân không kịp, trực tiếp đâm về cô nương phía trước.

Mà cô nương bị đâm không đứng vững, toàn bộ thân mình chúi về phía trước, dưới tình thế cấp bách, nàng không tự giác bắt lấy gì đó trong tầm tay, kết quả có thể nghĩ, Đường Mẫn đứng ở bờ sông trực tiếp thành bia ngắm, cô nương kia đứng vững vàng, ngược lại là Đường Mẫn bị trực tiếp đẩy đi.

“Phu nhân……”

Mấy nha hoàn không đi theo, lúc này duỗi tay không kịp, trơ mắt nhìn phu nhân rơi vào trong nước.

Còn về mấy cô nương kia nhìn thấy có người rơi xuống nước, tức khắc hoảng sợ, nhìn Đường Mẫn giãy giụa trong sông, sốt ruột không biết làm sao, muốn chạy lại nhìn thấy bên bờ đã vây đầy người, chạy cũng có thể bị người bắt lấy.

Nhưng nếu cứu người, buổi tối trời giá rét, các nàng ai cũng không dám nhảy xuống sông, hơn nữa cũng không biết bơi.

“Các ngươi đừng xuống dưới, nước sông thực lạnh.” Đường Mẫn ở trong nước cởi áo choàng trên người, sau đó động tác thuần thục bơi vào bờ, duỗi tay nắm lấy tay Hương Lan.

“Phu nhân, ngài nhanh lên phủ thêm.” Hương Lan cũng không rảnh lo gì khác, cởi áo khoác trên người trực tiếp choàng cho Đường Mẫn.

Đường Mẫn bị nước sông tẩm ướt, lúc này gió lạnh thổi qua, hàm răng trên dưới đều lạnh run, nhưng nhìn mấy cô nương kia sắc mặt trắng bệch, cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao, đêm nay người nhiều, khó tránh khỏi sẽ xảy ra ngoài ý muốn, về sau chú ý chút là được.”

“A…… Cái kia…… Vị phu nhân này, xin, xin lỗi.” cô nương túm Đường Mẫn chân tay luống cuống, thật sự sợ nàng truy cứu, dù sao các nàng đều là nhà bình dân, nếu là nhà phú quý ra cửa làm sao có thể không có nha hoàn bên cạnh.

Mà phu nhân trước mắt, cho dù chật vật, tươi cười cũng như cũ làm người cảm thấy an tâm, mấy nha hoàn bên cạnh nàng đều ăn mặc sạch sẽ, vừa thấy chính là gia đình giàu có.

Lúc này trong lòng mấy cô nương đều âm thầm ảo não, không nên vì hôm nay là ngày hội mà mất đúng mực.

“Mẫn Mẫn, trước tiên tìm một nơi sưởi ấm đã. Thẩm Kiện, đi kêu xe ngựa tới, chúng ta chọn đường ít người hồi phủ.” Bùi Cẩm Triều tiến lên cởi áo choàng trên người khoác cho nàng, trực tiếp bế Đường Mẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn mấy cô nương, ném xuống một câu, nhấc chân liền đi, “Về sau chú ý chút.”

Mấy cô nương bị ánh mắt của Bùi Cẩm Triều làm cho đáy lòng phát lạnh, còn lạnh hơn cả nước sông đêm nay.

“Mới vừa rồi vị công tử kia không phải Trạng Nguyên Bùi đại nhân sao?”

“Nói vậy, nữ tử rơi xuống nước chính là thê tử của Bùi đại nhân, Đoan Tuệ công chúa?”

“Xem ra là như thế, mọi người đều nói Bùi đại nhân tuấn tú vô song, chỉ là công chúa rơi xuống nước, chúng ta không thể thấy chân dung.”

Vốn dĩ trong lòng mấy cô nương đã sợ muốn chết, lúc này ngay cả hoa đăng cũng không thả, trực tiếp sợ tới mức chạy về nhà, sau đó vẫn luôn không thấy ai đến bắt các nàng, thời gian dài các nàng mới xem như yên lòng.

Bùi Cẩm Triều ôm Đường Mẫn trực tiếp đi một khách điếm ven sông, thuê một gian thượng phòng, sau đó làm người chuẩn bị nước ấm, thả cả người nàng vào.

“Mẫn Mẫn, không có việc gì, tắm một cái trước, hồi phủ lại nhờ Tôn lão xem.”

“Ta không sao, chỉ cảm thấy có chút lạnh, trở về uống canh gừng liền không việc gì, đâu có kiều khí như vậy.” Trong TV động bất động gặp mưa rơi xuống nước liền cảm mạo, đây là cỡ nào không có sức đề kháng, nàng thực hiểu biết thân thể của mình, ngày thường cũng sẽ vận động, dù sao so với thuốc tây ở hiện đại, trung dược đắng muốn chết, nàng thật sự không muốn uống.



“Tóm lại nàng không có việc gì thì tốt, ngâm một chút đuổi hàn khí, có việc kêu ta.” Bùi Cẩm Triều nói xong liền đi ra ngoài.

Đường Mẫn tự nhiên không cảm thấy chuyện lần này có bao nhiêu nghiêm trọng, chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, không cần thiết truy cứu, nghe câu Bùi Cẩm Triều nói trước khi đi, biết hắn đã tức giận.

Thẩm Kiện thực mau kêu xe ngựa đến, Hương Ảnh cũng mang đến một bộ quần áo mới.

Chờ trở lại trong phủ, vợ chồng Bùi Hải Cường còn chưa trở về, đại khái vì lần đầu tiên tới kinh thành, muốn nhìn xem nhiều chút.

Tôn lão đã nhận được tin tức, lúc này xách hòm thuốc lại đây, nàng chân trước mới vừa chui vào ổ chăn, sau lưng Thúy Hồng đã bưng vào một chén canh gừng.

“Phu nhân, uống nhanh ấm áp thân mình, tháng giêng trời giá rét, nếu cảm lạnh sẽ chịu tội.”

Nàng tiếp nhận chén, một mùi cay độc xông thẳng vào mũi, huân đến nàng trực tiếp nhíu mày, lại không cáu kỉnh, trực tiếp ngửa đầu uống cạn, sau đó trong miệng đã bị Bùi Cẩm Triều nhét vào một quả mơ ướp.

“Tôn lão, ngài nhìn xem cho Mẫn Mẫn.” Hắn tránh ra một vị trí nhường Tôn lão.

Tôn lão gật đầu, ngồi ghế mềm bên cạnh, nhìn gương mặt Đường Mẫn có chút trắng, cười nói: “Đang vui vẻ đi ra ngoài xem hoa đăng, lại rơi xuống nước trở về, ngày tốt như vậy cũng áp không được vận đen?”

“Làm Tôn lão chê cười, chẳng qua là ngoài ý muốn, hơn nữa hiện tại thân mình ta ấm lại, cảm thấy chính mình không có vấn đề gì.”

“Có vấn đề hay không, cho Tôn lão xem qua mới được.” Bùi Cẩm Triều cũng sẽ không vì nàng tùy tiện một câu, liền bỏ qua như vậy.

Tôn lão vuốt chòm râu xem mạch cho Đường Mẫn, sau đó nhìn Bùi Cẩm Triều nói: “Phu nhân thân thể thực khỏe mạnh, lần này chỉ là thoáng bị một chút hàn khí, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không có vấn đề, ta cho hai thang thuốc điều trị, uống hai ngày bảo đảm không sao.”

Được Tôn lão bảo đảm, Bùi Cẩm Triều xem như yên tâm.

Hắn dặn dò Đường Mẫn: “Hai ngày tới trong phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, phu nhân không thoải mái, đừng làm người quấy rầy.”

“……!”mọi người trong phòng bao gồm Đường Mẫn đều có chút há hốc mồm.

Vừa rồi không phải Tôn lão đã nói, phu nhân không có vấn đề, thân mình phi thường khỏe, sao đột nhiên lại đóng cửa từ chối tiếp khách?

Đường Mẫn tự nhiên biết hắn làm như vậy là vì chính mình, trong lòng yên lặng tiếp nhận hắn quan tâm.

“Vẫn là biểu ca nghĩ chu đáo, vừa lúc xử lý việc cuối năm trong phủ ta cũng có chút mệt, hơn nữa qua tết Thượng Nguyên, xem như kết thúc việc mừng năm mới, có lẽ cũng không có ai tới bái phỏng, các ngươi cũng nghỉ ngơi hai ngày, trong tay ai có bạc để dành, liền thay phiên ra phủ đi chơi đi.”

Đám người Thúy Hồng vừa nghe, tức khắc cao hứng.

“Phu nhân ngài tốt nhất, mỗi ngày nô tỳ đều có thể ra phủ, mấy tiểu nha đầu kia chắc vui lắm.”

“Được rồi, đều tan đi, để Mẫn Mẫn nghỉ ngơi cho khỏe.” Bùi Cẩm Triều chịu không nổi bên tai ríu rít, giọng trầm xuống, người trong phòng cũng tự động thu hồi vẻ mặt nhàn tản, nhanh chóng lui ra ngoài.

Trâu thị nhận được tin, cái gì cũng không rảnh lo, trực tiếp chạy như bay trở về.

“Triều nhi, Tiểu Mẫn như thế nào? Nương nghe nói……”

“Nương, chúng ta đi bên ngoài nói, Mẫn Mẫn mới vừa ngủ.”

Nhìn thấy Đường Mẫn ngủ an ổn, Trâu thị cũng phát giác chính mình có chút nóng nảy, lôi kéo Bùi Cẩm Triều đi ra ngoài hạ giọng nói: “Sao lại như vậy? Đang đi dạo, sao rơi xuống nước? Tiểu Mẫn không có việc gì chứ?”

“Nương yên tâm đi, Tôn lão đã xem qua, Tiểu Mẫn rất khỏe mạnh, tu dưỡng hai ngày sẽ không có vấn đề.”

Nghe được con trai bảo đảm, lúc này Trâu thị mới vỗ ngực, thở phào một hơi, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nghe tin làm nương sợ muốn chết, rốt cuộc là sao?”

Bùi Cẩm Triều đơn giản giải thích với nàng hai câu, Trâu thị cũng biết con dâu không có vấn đề, yên tâm trở về nghỉ ngơi.

Vốn cho rằng, sắp tới nàng có thể nghỉ ngơi một chút, ai ngờ có người không muốn nàng sống yên ổn.

Một người là Trung Nghĩa Hầu phủ Thế Tử phu nhân, một vị khác không hề ngoài ý muốn chính là đương kim trưởng công chúa điện hạ.

“Tiểu Mẫn, tỷ nghe nói hôm qua muội rơi xuống nước, sao lại như vậy? Đại cô nương nũng nịu nhìn thấy mà thương, ai mà tàn nhẫn quá chừng?” Phùng Minh Ngọc người chưa tới, lớn giọng cũng đã truyền vào.

Đường Mẫn đang nằm trên giường dưỡng heo, không nhịn được lộ ra một tia cười khổ.

“Muội đều nói muốn tĩnh dưỡng, tỷ còn muốn quấy rầy muội nghỉ ngơi nha?”

Phùng Minh Ngọc nhìn khí sắc nàng hồng nhuận, cười mắng: “Khí sắc muội tốt như vậy còn phải tu dưỡng, để bà thím già như tỷ ra cửa?”

“Minh Ngọc tỷ, trong phủ không có khách sao?”

“Có cũng là tìm nương nói chuyện, còn muội, cha mẹ chồng muội đâu?”

“Biểu ca đưa cha mẹ chồng đi thôn trang, bọn họ ở kinh thành không quen, thấy muội không sao hôm nay liền đi, nói không thể bỏ lỡ vụ gieo trồng mùa xuân.” Vốn dĩ bọn họ lo cho chính mình muốn ở trong phủ mấy ngày, kỳ thật nàng căn bản không sao, cũng không cần đại kinh tiểu quái.

Từ nhỏ Phùng Minh Ngọc đã xuất thân phú quý, kỳ thật không có bao nhiêu khái niệm đối với ăn dùng, chẳng qua là nghe thôi.

“Tuyển tú sắp bắt đầu rồi, hình như biểu tiểu thư hầu phủ cũng muốn tiến cung, sau khi cha mẹ biết, thiếu chút nữa không tức giận ngất xỉu.”

“Biểu tiểu thư, nhà ai?” tuy trưởng nữ Lục gia có con gái, nhưng năm nay còn chưa đầy mười tuổi, nhị tiểu thư có hai con trai không có con gái, Lục Trăn Trăn đến nay còn chưa xuất giá, chẳng lẽ trong phủ còn có tiểu thư khác sao?

“Là con vợ lẽ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh di nương, có một con gái năm nay đã mười bốn tuổi, chuyện này hình như là lão di nương trong phủ ở sau lưng thúc đẩy, đã lớn tuổi như vậy rồi, hiện tại cha cũng mặc kệ không hỏi, bà ta còn không yên phận, đến bây giờ còn lăn lộn mù quáng.”

Chuyện nhà người ta, Đường Mẫn không thể bình phẩm, cũng chỉ có thể nghe một chút.

Bên ngoài, Hương Lan đi đến, “Phu nhân, trưởng công chúa điện hạ tới.”

“Trưởng công chúa điện hạ tới làm gì?” Phùng Minh Ngọc nhíu mày, nàng không có ấn tượng tốt với người hoàng gia, cho dù năm đó trưởng công chúa không ở kinh thành, cũng như cũ không thích nổi.

Đường Mẫn cười nói với nàng: “Không có việc gì, hẳn là đến thăm muội mà thôi.”

“Nếu không phải xe ngựa của tỷ ngừng ở bên ngoài, tỷ đã tránh đi.” Phùng Minh Ngọc nói thầm, đứng lên, cùng Đường Mẫn đi cửa phủ nghênh đón trưởng công chúa điện hạ.

Mới vừa đi đến ảnh bích, trưởng công chúa cũng đã vào, nhìn thấy Đường Mẫn, hơi hơi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười.

“Muội nha, có phải muốn lười biếng mới nói sinh bệnh đóng cửa từ chối tiếp khách hay không?”

“Rơi xuống nước là thật sự, không thoải mái cũng là thật sự, chỉ là thân thể của muội khỏe mạnh, nghỉ ngơi một đêm liền không có việc gì, chẳng lẽ muội không sinh bệnh, trưởng tỷ thực thất vọng sao?” Đường Mẫn và Phùng Minh Ngọc tiến lên hành lễ.

“Có phải oán trách tỷ không sớm tới thăm muội hay không? Cái miệng nhỏ mở ra liền chèn ép tỷ, vốn dĩ tỷ quyết định hôm nay tìm muội đi dạo kinh thành, nếu thật sự rơi xuống nước, vậy ở trong phủ nghỉ ngơi, tỷ ngồi ngồi một lát rồi hồi phủ.” Trưởng công chúa nói: “Tỷ cũng từ trong cung dọn về công chúa phủ, có rảnh muội qua thăm tỷ, cuối tháng tỷ phải về đất phong rồi.”

“Cuối tháng liền phải trở về? Thái Hậu không giữ trưởng tỷ ở lại sao?”

Trưởng công chúa cười nói: “Ở lâu rồi cũng sớm muộn gì đều phải về, hơn nữa trong nhà còn có hài tử, tỷ rời đi lâu cũng không yên tâm.”

Ba người vào phòng ngồi xuống, Phùng Minh Ngọc nói với trưởng công chúa: “Công chúa, thiếp thân nghe nói năm nay trong cung muốn tuyển tú có phải không?”

“Đúng vậy, hiện giờ cung phi hậu cung của bệ hạ không nhiều lắm, hơn nữa bệ hạ chuyên sủng Trân Phi, tiếp tục như vậy không tốt.” đây cũng đã không phải bí mật, nếu Phùng Minh Ngọc chủ động hỏi, tất nhiên còn có chuyện khác, “Lục phu nhân muốn tiến cử ai sao?”

“Thiếp thân không muốn tiến cử ai, nhưng hy vọng điện hạ có thể trợ giúp, cầu Thái Hậu đến lúc đó loại Trương Thải Điệp ra khỏi danh sách tuyển tú.”

Từ lúc tin tức tuyển tú truyền ra, kinh thành có không ít mệnh phụ tìm Trưởng công chúa, có rất nhiều người không muốn con gái tiến cung, cũng có người muốn đưa con gái mình tiến cung.

“Nữ tử này quan hệ thế nào với Lục phu nhân?” Trưởng công chúa có chút tò mò, không phải người Lục gia, Thế Tử phu nhân cũng muốn nhúng tay?

Phùng Minh Ngọc cũng không giấu giếm, trực tiếp nói cho trưởng công chúa thân phận nữ tử kia, trưởng công chúa thoáng cân nhắc, liền gật đầu nói: “Chuyện này không cần nói cho mẫu hậu, ta đi nói một tiếng với quản sự là được, sau khi tiến cung loại nàng đầu tiên, cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Như thế liền đa tạ điện hạ.”

“Lục phu nhân khách khí, ta cũng không thích con vợ lẽ, thật sự là lòng hại người rất nặng, ở nhà người thường đều là nước đục, huống chi là hoàng cung, hậu cung vì bảo đảm con cháu đời sau phồn thịnh, yêu cầu phải tràn đầy hậu cung, đào tạo ra con cháu ưu tú nhất phụ tá đế vương tương lai, nhưng trong đó khó tránh khỏi sẽ có người tâm tư bất chính, khôn sống mống chết thôi, con vợ cả chính là con vợ cả, cho dù Trân Phi lại được sủng ái, con trai của nàng cũng trước sau là con vợ lẽ.”



Nói đến Trân Phi, biểu tình trưởng công chúa cũng trở nên âm trầm, xem ra Trân Phi thật đúng là vì độc sủng, mà trở thành mỗi người chán ghét.

Nếu bị độc sủng chính là Hoàng Hậu, hẳn là một phen cảnh tượng khác.

“Hai người tới thăm muội, đề tài này liền đình chỉ đi.” mắt thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề, Đường Mẫn mở miệng đánh gãy.

Trưởng công chúa nhìn vẻ mặt Đường Mẫn nhàn nhạt, biết nàng không có hứng thú với hậu cung nữ tử, đối với mình và mẫu hậu cũng là một chuyện tốt, dù sao thân phận Đường Mẫn tương đối mẫn cảm.

“Tiểu Mẫn còn nhớ rõ mấy Vương phi nhìn thấy ở Thọ Khang Cung?”

Đường Mẫn khó hiểu vì sao nàng sẽ nói chuyện này, gật đầu nói: “Tự nhiên nhớ rõ.”

“Có phải ấn tượng rất khắc sâu với Dự Vương phi không? Dù sao năm đó nàng chính là danh môn vọng tộc Giang Bắc, đích trưởng nữ Dung gia, cũng là đệ nhất mỹ nhân Giang Bắc.”

“Ừ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng muội liền cảm thấy thực đẹp.”

Trưởng công chúa cười lắc đầu, “Đó là bởi vì muội chưa gặp nhị tiểu thư Anh quốc công phủ, sắc đẹp của nàng có thể nói là đệ nhất Đại Vinh.”

Những lời này vừa ra, Phùng Minh Ngọc nhíu mày rất sâu, “Điện hạ, ý ngài là Thịnh nhị tiểu thư cũng muốn tiến cung? Thiếp thân nhớ rõ nàng năm nay nàng đã mười tám tuổi.”

“Đúng vậy, lúc nhìn thấy danh sách, ta cũng rất ngoài ý muốn, lần này tuyển tú đều là mười ba tuổi đến mười tám tuổi, Thịnh nhị tiểu thư đã là gái lỡ thì.”

“Hừ.” Phùng Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Có cha mẹ như vậy, ai dám cưới về? Cưới nàng, tương đương nhiều thêm một mẹ vợ hà khắc đến cực điểm, nhà ai nguyện ý có thông gia như vậy.”

“Có lẽ nàng cũng chỉ còn con đường duy nhất là tiến cung.” Trưởng công chúa cười có chút cao thâm khó đoán, “Nếu nàng là người có thủ đoạn, có lẽ địa vị của Trân Phi khó giữ được.”

“Bệ hạ sủng ái ai, không phải người làm thần tử như chúng ta có thể can thiệp, chỉ cần chúng ta có thể sống an ổn, mặt khác đều không sao cả.”

“Vẫn là Lục phu nhân nhìn thông thấu, nếu mọi người đều nghĩ giống Lục phu nhân, có lẽ không có nhiều phân tranh như vậy.”

Ba người lại nói trong chốc lát, trưởng công chúa xem thời gian hơi lâu, nói với Đường Mẫn: “Tỷ cũng không ở nơi này trì hoãn, trước khi đi tỷ mở tiệc ở trong phủ, muội đừng quên qua giúp tỷ chiêu đãi khách.”

Đường Mẫn đứng lên đưa nàng ra ngoài, hờn dỗi nói, “Trưởng tỷ còn cần gì muội, trong cung không phải còn ba công chúa sao?”

“Năm nay các nàng đều lần lượt thành thân, mẫu hậu dựa theo ý các nàng giúp chọn phò mã, Tiểu Bát Tiểu Cửu là mẫu phi các nàng thương lượng với mẫu hậu, Huệ Nhi là mẫu hậu giúp nàng chọn, gả tới Quế Châu, nơi đó giàu có và đông đúc, tuy cách kinh thành khá xa, nhưng là phong thuỷ bảo địa Giang Nam.”

“Cho nên ba vị công chúa đều phải bắt đầu ở trong cung chuẩn bị gả?” Thập Công chúa nhỏ nhất năm nay đều mười lăm tuổi, cũng nên xuất giá.

Mà Bát công chúa và Cửu công chúa, năm nay cũng đã mười sáu tuổi, đúng là thời điểm tốt gả chồng.

Đưa trưởng công chúa lên xe ngựa rời đi, hai người mới trở về tiếp tục nói chuyện.

“Tiểu Mẫn, quan hệ giữa muội và Thái Hậu có tốt không?” Phùng Minh Ngọc có chút lo lắng hỏi.

Đường Mẫn biết ý nàng, rót cho nàng một ly trà, đưa qua, “Minh Ngọc tỷ yên tâm đi, muội sẽ rất cẩn thận bảo vệ chính mình.”

“Có thể như vậy thì tốt, nơi như hậu cung, không phải muội an phận thủ thường liền có thể bình an, nếu có người cho rằng muội là chướng ngại vật, cho dù muội chẳng làm gì cả, chỉ là còn sống cũng đã là chướng ngại, cho nên nếu có thể tránh tốt nhất vẫn nên tránh, nói không chừng khi nào đả kích ngấm ngầm hay công khai liền chỉ phía muội.”

Kỳ thật Đường Mẫn cũng lo lắng vấn đề này, nàng sợ hãi chính mình trở thành chướng ngại trên đường biểu ca đi, cho nên nàng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.

“Minh Ngọc tỷ đến đây sao không đưa Viện Viện tới?”

Nói đến con gái, Phùng Minh Ngọc bất đắc dĩ cười nói: “Nha đầu kia đi nhà bà ngoại nàng, một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về, nương tỷ cũng nhớ nàng.”

Phụ thân Phùng Minh Ngọc xuất thân danh môn Vọng Xuyên, mẫu thân cũng là nhà huân quý ở Vọng Xuyên, hơn nữa Phùng gia có tổ huấn, thê tử chưa đến ba mươi tuổi không có con không được nạp thiếp, cho nên nam tử Phùng gia khi chọn vợ đều phi thường thận trọng, tìm được thê tử thường là tâm ý tương thông, rất ít nạp thiếp.

Mà Lục Thịnh trước khi thành thân với Phùng Minh Ngọc, trong phủ đã có hai thông phòng, một thiếp thất, chỉ là sau khi cưới Phùng Minh Ngọc, rất ít đi thiếp thất nơi đó ngồi ngồi, cho nên trong ba thiếp thất chỉ có một người sinh một con gái, Phùng Minh Ngọc có ba đứa con, cũng không thích thứ nữ, nên nàng có thể lớn lên bên cạnh mẹ đẻ.

Kỳ thật ở cổ đại nhà cao cửa rộng, thiếp thất cũng không quá nguyện ý chính mình dưỡng hài tử, không phải không yêu thương, mà là dưỡng bên người danh không chính ngôn không thuận, thậm chí về sau gả cưới người ta đều sẽ bởi vì dưỡng bên người mẹ đẻ thiếp thất, mà không thích.

Phùng Minh Ngọc rất được cha mẹ chồng tín nhiệm và yêu thương, những thiếp thất đó cũng không được Thế Tử sủng ái, cho nên toàn bộ đều thành thành thật thật súc vào một góc, an ổn qua ngày.

“Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Bên ngoài, Bùi Cẩm Triều đi vào, nhìn thấy Phùng Minh Ngọc, hơi hơi nhíu mày.

“Không phải kêu nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đóng cửa từ chối tiếp khách sao?” giọng điệu này, có vẻ là nói với tiểu tức phụ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phùng Minh Ngọc.

Trong lòng Phùng Minh Ngọc đổ một hơi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Ta tới tìm Tiểu Mẫn nói chuyện, Tiểu Mẫn đều không ghét bỏ ta, Bùi đại nhân cũng có chút quá mức.”

Bùi Cẩm Triều mới sẽ không bởi vì đối phương là nữ tử mà có nửa phần khách khí, “Tối hôm qua nàng vừa rơi xuống nước, tuy đại phu nói không có gì trở ngại, cũng cần tĩnh dưỡng.”

Phùng Minh Ngọc có ý tốt đến thăm Đường Mẫn, ai ngờ lại bị nam chủ nhân ghét bỏ, đổi lại là ai cũng cảm thấy ủy khuất.

Chỉ là nàng từ trong miệng Lục Thịnh biết được, Bùi Cẩm Triều chính là tính tình như vậy, ái thê như mạng.

Đường Mẫn có thể gả cho nam nhân như vậy, không nói vấn đề sức khỏe của hắn, đã là hạnh phúc.

“Được rồi, hôm nay tỷ đi về trước, chờ muội khỏe rồi chúng ta lại tụ, tháng sau con của Trác Nhi ra đời, lễ tắm ba ngày, muội đừng quên qua phủ nha.”

“Dạ, hôm nay thật ngại quá.” Đường Mẫn trừng mắt nhìn Bùi Cẩm Triều, mềm mại vô lực, lại làm tâm tình đối phương tốt hơn rất nhiều.

Phùng Minh Ngọc lại không so đo, cho dù Bùi Cẩm Triều không quay lại, lúc này nàng cũng muốn về, còn phải báo với mẫu thân về chuyện Trương gia nữa.

Chờ tiễn Phùng Minh Ngọc trở về, Đường Mẫn nhìn thấy Bùi Cẩm Triều giống như không có việc gì ngồi đọc sách.

Nàng tiến lên rút sách ra từ tay Bùi Cẩm Triều, oán trách nói: “Minh Ngọc tỷ lo lắng ta nên tới thăm một chút, sao biểu ca lại không khách khí hạ lệnh trục khách, đâu phải chàng không biết ta không sao.”

“Mấy ngày nay nàng rất mệt, ta chỉ muốn nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, rõ ràng ta đã hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, vậy mà còn có người tới cửa bái phỏng, hạ nhân trong nhà này thật đúng là càng ngày càng không có quy củ.” Duỗi tay câu lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, nhìn gương mặt tiểu kiều thê phấn nộn oánh nhuận, “Mẫn Mẫn, hạ nhân trong nhà không thể rời rạc như vậy, hiện tại bình thản, tất cả còn có thể thương lượng, nếu sau này thế cục trở nên khẩn trương, trùng hợp ta không ở nhà, nàng kêu ta làm sao yên tâm?”

Đường Mẫn biết Bùi Cẩm Triều không phải nói chuyện giật gân, cũng biết hắn có chí hướng lớn, chỉ là nàng có chút khoan dung trong việc quản lý hạ nhân, chủ yếu bởi vì thời đại này hạ nhân rất bi ai, nàng là một người hiện đại, không muốn dùng tư tưởng cổ đại trói buộc bọn họ.

Hắn nói đúng, hiện tại thời kỳ hòa bình, tất cả đều có thể nhàn nhã, nếu tới thời khắc mấu chốt, bọn họ vẫn nhàn nhã như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ hỏng việc.

Nàng chưa bao giờ xem thường giá trị một viên đinh ốc, nói không chừng bởi vì một viên đinh ốc nho nhỏ, máy móc tinh vi sang quý có khả năng bị hủy trong một nháy mắt.

“Biểu ca nói đúng, xem ra ta còn là quá lười nhác, nhưng bọn họ vốn dĩ đã rất khổ, ta cũng không muốn quá câu bọn họ, sau này nếu bọn họ dành dụm đủ tiền, có thể chuộc thân ra phủ gả chồng cưới vợ.”

Bùi Cẩm Triều nhìn môi đỏ diễm lệ khép khép mở mở, ngón cái quyến luyến đảo qua, xúc cảm phi thường mềm mại ôn nhuận.

“Chuyện sau này sau này hãy nói. Nếu nàng muốn cho bọn họ một tương lai tốt, hiện tại không thể để bọn họ vì lười nhác mà bị người lợi dụng, tuy còn có chút sớm, nhưng phàm là chuyện gì cung phải trước tiên tính toán tốt, lâm thời mới ôm chân Phật, chuyện này sẽ thất bại trong gang tấc.” Nâng cằm nàng, môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên, lưu luyến vuốt ve, hôn say đắm, “Hiện tại nàng là nhược điểm của ta, cho nên ta phải chuẩn bị mọi thứ vì nàng, trước tiên mấy năm, mười mấy năm, cho đến chết.”

Lời yêu nùng liệt làm mặt già Đường Mẫn tức khắc chịu không được, trực tiếp hồng giống như thạch lựu chín đỏ, kiều diễm vũ mị.

“Ta, ta đã biết, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ thoáng nghiêm khắc chút, biểu ca buông ta ra trước đi.”

Nữ tử diễm lệ đoạt mắt ở trong lòng chính mình, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể buông ra.

Đường Mẫn phát hiện hắn đứng lên, ôm nàng trực tiếp đi nội thất.

Hương Lan và Hương Uyển đứng ở cửa nhìn thấy, không cần đoán cũng biết kế tiếp sẽ như thế nào, trực tiếp săn sóc đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.

Tình cảm mãnh liệt mới nghỉ, Đường Mẫn vốn đang thực tinh thần, bây giờ lại thật sự có chút buồn ngủ, mà hiện tại còn chưa đến giữa trưa.

“Mẫn Mẫn, sang năm chúng ta sinh con đi.”

Đường Mẫn nhập nhèm mở mắt, nói giọng khàn khàn: “Chuyện này chúng ta không cần cố tình, nếu có duyên, con tự nhiên sẽ tìm đến chúng ta, có khi nào thì chúng ta sinh khi đó.”

Bên người có Tôn lão, nàng cần gì phải lo lắng, hai đời nàng đều chưa từng sinh con, kỳ thật nhìn thấy trong công ty hoặc là bạn học khoe ảnh con, trong lòng nàng thực hâm mộ.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc