Mắt thấy ván đã đóng thuyền, Thái Hậu đều vội vàng thận trọng như vậy, không ít người ở đây, cho dù trong lòng không muốn, cũng không dám mở miệng phản bác nửa chữ.
Hầu phu nhân mỉm cười gật đầu với Đường Mẫn, nói: “Nha đầu, còn không mau quỳ hành lễ?”
Đường Mẫn gật gật đầu, tiến lên vén váy quỳ xuống, vị nữ quan dẫn các nàng đi Thọ Khang Cung đã bưng một ly trà lẳng lặng đứng bên cạnh nàng.
Nàng dập đầu lạy Thái Hậu ba cái trước, sau đó bưng chén trà, giơ lên đưa cho Tiền Thái hậu, “Mời mẫu thân dùng trà.”
Hầu phu nhân ở bên cạnh cười nói: “Con nha, không thể kêu Thái Hậu là mẫu thân, phải kêu mẫu hậu.”
Trong lòng Đường Mẫn biệt nữu, nhưng vẫn không lộ bất luận cảm xúc gì, thẹn thùng cắn môi, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu kiều nộn, Thái Hậu nhìn thấy, trong lòng buồn bã mất mát.
“Tiểu nữ Đường Mẫn cung thỉnh mẫu hậu dùng trà.”
Thái Hậu duỗi tay tiếp nhận, tượng trưng uống một ngụm, sau đó đưa cho nữ quan bên cạnh, tiến lên đỡ Đường Mẫn dậy.
“Bé ngoan, mau đứng lên.”
“…… Tạ thái, mẫu hậu.” Xin lỗi, hiện tại thật đúng là phi thường không quen, vốn dĩ có một mẹ ruột gần như mềm yếu vô năng nhất trên đời này, không hộ được con gái, hiện tại lại có một mẹ nuôi quyền thế nhất khắp thiên hạ, trước sau chênh lệch thật đúng là làm người thổn thức.
Thái Hậu nghe ra nàng không thích ứng, hơn nữa ánh mắt cô nương này quá mức thanh triệt, trong mắt không có một tia tính kế, làm cho trong lòng Thái Hậu dâng lên một tia mềm mại.
Cho dù biết chính mình là Thái Hậu, cũng không có bất luận tham lam hoặc cảm xúc kích động gì, xem ra nàng thật sự không rõ quyền thế, nếu nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, bà sẽ luôn đối đãi nàng như con gái, nếu có một ngày nàng thay đổi, chính mình cũng sẽ không nương tay.
Đã bao nhiêu năm bà không thích mang ngọc bội, nhưng vòng tay xanh sẫm trên cổ tay đã đeo thật lâu, mặt ngoài vòng tay là hoa văn hai con phượng hoàng, ở cổ đại, phượng hoàng chuyên dùng cho Hoàng Hậu, người khác không thể sử dụng.
“Ai gia và Hoàng Đế sẽ cùng nhau định phong hào cho con, vòng tay này đi theo mẫu hậu rất nhiều năm, hôm nay tặng cho con.” Dứt lời, tháo xuống muốn tròng lên tay Đường Mẫn.
Đường Mẫn lại giơ tay ngăn lại động tác của Thái Hậu, “Mẫu hậu không thể, vòng tay này tất nhiên là vật mẫu hậu âu yếm, hơn nữa nếu mẫu hậu đưa, Tiểu Mẫn tự nhiên phải tùy thân mang theo, đây chính là vật dễ vỡ, ở trong phủ Tiểu Mẫn còn phải xử lý rất nhiều chuyện, sợ không cẩn thận làm hỏng, hay là túi thơm này đi, hương vị trên người mẫu hậu rất thơm.”
Vòng tay so sánh với túi thơm, cái nào nặng cái nào nhẹ vừa thấy tự biết, nếu là người khác khẳng định chọn vòng tay, vòng tay này cũng không phải vật dùng giá có thể cân nhắc, nha đầu này lại ném dưa hấu nhặt hạt mè.
“Đây là Thanh Lam thêu, nếu con thích hương vị này, về sau muốn kiểu khác, ta sai Thanh Lam làm cho con.” Dứt lời, cởi xuống túi thơm bên hông đưa cho Đường Mẫn.
Vị nữ quan bưng trà tiến lên doanh doanh hành lễ với Đường Mẫn nói: “Cô nương có thể thích túi thơm nô tỳ làm là phúc khí của nô tỳ, nếu sau này thích kiểu khác, cô nương cứ việc phân phó.”
“Đa tạ.”
Thưởng Hoa yến kết thúc trong khi mọi người nói không rõ cảm xúc, trước khi đi Thái Hậu lôi kéo tay Đường Mẫn, dặn nàng rảnh rỗi thường xuyên tiến cung thăm bà, Đường Mẫn cũng đáp ứng.
Ngồi trong xe ngựa, nàng nghiêng người dựa vào vai Bùi Cẩm Triều, có chút cộm, nhưng cũng không nói nhiều.
“Trong lòng không thoải mái sao?” Bùi Cẩm Triều nhìn nàng có chút mệt mỏi, nhẹ giọng hỏi.
Nàng trầm mặc không lên tiếng gật đầu, mày nhăn lại, thật lâu không thể giãn ra.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Tiền Thái hậu sẽ không làm gì, nàng có thân phận này, đối với nàng cũng là một loại bảo đảm, chỉ cần đừng quá thân mật với bà ta, có hiểu không?”
“Ta biết, biểu ca không cần lo lắng, ta chỉ là thực không thích trường hợp này thôi, có chút mệt.” Nàng không muốn làm Bùi Cẩm Triều nghĩ quá nhiều.
Hắn nhìn tiểu tức phụ, vươn cánh tay ôm nàng lên trên đùi chính mình, đè đầu nàng vào trong ngực mình, “Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn, về đến nhà ta kêu nàng.”
Đường Mẫn xác thật mệt mỏi, cũng không nói nữa, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ.
Chờ lại lần nữa mở mắt ra đã là hoàng hôn, nàng thiếu chút nữa bỏ lỡ giờ cơm chiều.
Bên ngoài, ngẫu nhiên truyền đến tiếng quân cờ đặt xuống bàn cờ rất nhỏ, hoàng hôn hiện yên tĩnh.
Xoay người ngồi dậy, phủ thêm một cái áo đi ra ngoài, trong viện hoa quế sớm đã rụng xuống, rơi trên mặt đất một tầng màu vàng, tin tưởng thực mau sẽ không còn nửa điểm tung tích.
Bùi Cẩm Triều và Tôn lão ngồi trong viện chơi cờ, hình như chém giết có chút hung, ít nhất thoạt nhìn biểu tình Tôn lão rất ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm bàn cờ không xê dịch.
“Dậy rồi sao?” Bùi Cẩm Triều mỉm cười, “Đi rửa mặt trước đi, sắp dùng cơm chiều rồi.”
“Dạ.” Nàng gật đầu, dù sao nàng xem không hiểu ván cờ, cũng không ở nơi này xem náo nhiệt.
Đêm đó, một cơn mưa to rửa sạch toàn bộ kinh thành, mãi cho đến sáng sớm, mưa lại càng hung mãnh, tuy không có gió, cầm ô cũng cảm giác nặng trĩu.
Nàng theo hành lang gấp khúc đi vào thư phòng, Bùi Cẩm Triều đang đọc sách, không quấy rầy hắn, nàng ngồi xuống trước án thư, bắt đầu lật xem sổ sách trong tay.
Lục Thịnh đưa lại đây hơn hai mươi cửa hàng, trong đó có gần mười nhà là tửu lầu, theo lý thuyết vị trí mấy tửu lầu đều thực không tệ, mỗi năm ít nhất cũng có sáu bảy ngàn lượng lợi nhuận, nhưng hiện tại xem ra chỉ có hai ngàn lượng, nói như thế nào cũng không thích hợp.
Bởi vì chưa khảo sát thực địa, nàng cũng không biết trong đó xảy ra chuyện gì, có lẽ là kinh doanh có vấn đề, có lẽ là đầu bếp có vấn đề, hoặc là phương diện khác.
Còn có năm trang viên rất lớn, trong đó có hai trại nuôi ngựa, lợi nhuận cũng không phải quá cao, nàng không hiểu biết ngựa, nhưng lại biết tuyệt đối không phải ăn thịt, trước không nói thịt ăn ngon không, ở cổ đại ngựa chính là phương tiện giao thông rất quan trọng, phàm là trong nhà có chút tiền bạc, luôn muốn dưỡng một con làm phương tiện, hẳn là thực kiếm tiền, người bình thường chính là không thể mở nổi trại ngựa, lại vì sao lời ít như vậy?
Đường Mẫn nghiêm trọng hoài nghi Lục Thịnh căn bản không thích hợp kinh thương, có thể duy trì đến bây giờ, đã là hắn may mắn.
---
Lâm triều qua đi, Hoàng Đế mang theo người đi Thọ Khang Cung thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu thấy Hoàng Đế tới, trên mặt cũng lộ tươi cười, “Hoàng Đế, ai gia thực thích Tiểu Mẫn, ai gia muốn cho nàng một phong hào, con xem thế nào?”
Hoàng Đế tức khắc có chút không muốn, cho dù nữ nhân kia giống Dao Nhi, nàng cũng trước sau là hàng giả, hơn nữa người được phái đi điều tra còn chưa trở về, hắn không muốn tiện nghi Bùi Cẩm Triều.
“Mẫu hậu nói đúng lắm, chỉ là chuyện này tạm thời còn không vội, mấy ngày nay con sẽ chậm rãi châm chước, nghĩ kỹ rồi lại nói cho mẫu hậu.”
Thái Hậu không biết chuyện Hoàng Đế phái ám vệ đi điều tra Đường Mẫn, nếu Hoàng Đế đồng ý sách phong, chắc sẽ không đổi ý, dù sao cũng là vấn đề sớm muộn, gật đầu đáp ứng.
Lúc sau hai mẹ con nói chuyện có chút không thú vị, Hoàng Đế không muốn ở chỗ này lâu, tùy tiện ứng phó vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Đi ra Thọ Khang Cung, vốn muốn đi Ngự Thư Phòng, lại lâm thời thay đổi chủ ý, bãi giá Vĩnh Thọ cung.
Trong Dực Khôn Cung, một cung nữ bước chân dồn dập đi vào thiên điện.
Nơi này là chỗ ở của Hoàng Hậu, trung tâm hậu cung, cũng là chính cung nương nương.
Tiền Hoàng hậu đang ngồi trên án thư xem sổ sách, đây đều là công việc vặt trong cung, Hoàng Đế đã thật lâu không tới Dực Khôn Cung, nàng cũng chỉ có thể dựa vào những việc này tê mỏi chính mình.
“Nương nương……”
Tiền Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là ai, gác xuống bút, tiếp nhận khăn lau từ trong tay cung nữ bên cạnh.
“Chính là Vĩnh Thọ cung có động tĩnh gì sao?”
Thúy Châu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi đầu nói: “Hồi bẩm nương nương, mới vừa rồi Thái Y Viện Lý thái y đi Vĩnh Thọ cung, hình như Trân Phi nương nương hoài long chủng.”
Tiền Hoàng hậu tức khắc trở nên ngưng trọng, tầm mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thúy Châu, áp lực lửa giận, giọng nói banh thật sự khẩn, “Ngươi đi về trước đi, chớ để lộ hành tung.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Thúy Châu đi rồi, Tiền Hoàng hậu lập tức xụi lơ thân mình, thiếu chút nữa té ngã, được cung nữ bên cạnh nâng đến ngồi xuống ghế trên.
“Nương nương, ngài cần gì tức giận ảnh hưởng sức khỏe, Thái Tử còn nhỏ, ngài cần phải chiếu cố bản thân.”
“Ngươi kêu bổn cung làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này, nàng có một Lưu Nguyên Hưng còn chưa đủ, bây giờ lại có mang, bổn cung chính là Hoàng Hậu, là chính cung, hắn làm bổn cung mất mặt như vậy, bổn cung còn như thế nào chưởng quản hậu cung?”
Thanh Đàn vẫy vẫy tay, làm cung nữ bên cạnh đi rót một ly trà, “Nương nương, mặc kệ nàng sinh mấy đứa con, trước sau đều là con vợ lẽ, Thất hoàng tử không phải đích cũng không phải trưởng, cho dù Hoàng Thượng có tâm, Thái Hậu nương nương và quần thần tiền triều cũng tuyệt đối không đáp ứng.”
“Bổn cung biết.” Tiền Hoàng hậu cưỡng chế đáy lòng lửa giận, suy sụp nói: “Thanh Đàn, Hoàng Thượng đã bao lâu không tới Dực Khôn Cung?”
Thanh Đàn vì những lời này mà trầm mặc.
Dựa theo quy chế tổ tông, mỗi tháng mùng một mười lăm, Hoàng Đế không thể đi chỗ phi tần khác, cần tới cung Hoàng Hậu, đây là cho Hoàng Hậu thể diện và tôn vinh.
Nhưng từ khi Trân Phi nương nương tiến cung, tuy mỗi tháng hai ngày này Hoàng Thượng sẽ không đi Vĩnh Thọ cung, lại cũng không tới Dực Khôn Cung, hoặc là nghỉ ở Cần Chính Điện hoặc là nghỉ ở Càn Thanh cung, tính lên, mấy năm gần đây, số lần Hoàng Đế tới Dực Khôn Cung có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong lòng Thanh Đàn, Hoàng Hậu nương nương là cực tốt, trước khi sách phong, nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tính cách ôn hòa đại khí, có lý có độ.
Trở thành Hoàng Hậu càng là xử lý đông tây lục cung, thưởng phạt phân minh, khoan dung rộng lượng, chỉ cần xem ngoại trừ Thái Tử, còn có sáu vị hoàng tử cũng đủ để nhìn ra được Hoàng Hậu hiền lương, nhưng Hoàng Thượng giống như đều không nhìn thấy, như cũ nơi chốn cảm thấy Hoàng Hậu không tốt.
Tiền Hoàng hậu thấy Thanh Đàn không nói lời nào, cười khổ: “Tính tính chắc đã gần một năm, hắn cũng chỉ có lúc có việc cần bổn cung làm, mới có thể mềm mại vài phần.”
“Nương nương, ngài cần phải nghĩ thoáng một chút, hiện tại ngay cả Thái Hậu đều mặc kệ không hỏi, ngài cần phải suy nghĩ vì Thái Tử.”
“Đúng vậy, bổn cung đã không có bệ hạ sủng ái, ít nhất còn có Thái Tử, chỉ hy vọng Thái Tử không làm bổn cung thất vọng.”
Thanh Đàn biết nàng xem như tiêu hơn phân nửa tức giận, cũng an tâm, “Nương nương ngài yên tâm đi, Thái Tử thông minh như vậy, nghe nói Dung đại nhân cũng khen rất nhiều lần, hơn nữa Thái Tử sớm tuệ, sẽ thông cảm nỗi khổ của nương nương.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hết giận, nàng liền cảm thấy mỏi mệt, làm Thanh Đàn đỡ nàng đi tẩm cung nghỉ ngơi.
“Nô tài khấu kiến nương nương, khởi bẩm nương nương, Hiền phi nương nương mang theo vài vị tiểu chủ bên ngoài cầu kiến.”
Tiền Hoàng hậu tức khắc bị chọc giận mà cười, con ngươi mang theo lạnh lẽo nhìn lướt qua cửa đại điện, “Nói cho các nàng, hiện tại bổn cung không rảnh, làm các nàng sáng mai lại đến.”
“Dạ!”
“Xem ra tin tức nàng lại lần nữa hoài long chủng được Hoàng Thượng tuyên dương thiên hạ đều biết, lúc này mới bao lâu, mấy phụ nhân kia đã lo lắng chạy tới, chẳng lẽ muốn bổn cung và Trân Phi đánh nhau hay sao?” Tiền Hoàng hậu khẩu khí có chút khinh thường, “Một đám đều là bùn nhão không trét được tường, Trân Phi lớn tuổi hơn các nàng, mấy người hợp lực đều đấu không lại một Trân Phi, còn muốn bổn cung ra mặt.”
“Hiền phi nương nương đại khái cũng là nóng nảy.”
“Có thể không vội sao.” Tiền Hoàng hậu hừ lạnh, “Nếu nàng không tính toán một chút, Trân Phi sẽ hoàn toàn áp nàng, hai đứa con trai của nàng đã có thể không thoải mái.”
Trong Vĩnh Thọ cung, Hoàng Đế đang tự mình đút Trân Phi uống thuốc dưỡng thai.
Lúc biết Trân Phi lại lần nữa có thai, oán khí từ Thọ Khang Cung ra tới bỗng chốc tan thành mây khói, lúc này cả người Hoàng đế được cảm giác làm cha lần nữa vui sướng vây quanh.
“Ái phi có buồn ngủ không? Ngủ một lát đi, trẫm ở bên cạnh nàng.”
Trân Phi tóc hơi rối, nhưng sắc mặt hồng nhuận, cả người nhìn qua phá lệ vũ mị, nhìn thấy mà thương.
“Trân Nhi ngủ không được, muốn trò chuyện với bệ hạ.”
“Được, vẫn là Trân Nhi biết đau lòng trẫm.” Bệ hạ cảm động thực, lôi kéo tay Trân Phi tinh tế sờ soạng, giống như cầm một kiện trân bảo.
Trước kia Lưu Trân cũng là trân bảo của hắn, đáng tiếc chính là sớm hương tiêu ngọc vẫn.
“Thần thiếp thấy lúc bệ hạ tiến vào, sắc mặt không vui, chính là tiền triều xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, trẫm mới từ chỗ mẫu hậu lại đây, bà ấy nhận Bùi phu nhân làm nghĩa nữ, muốn cho nàng một phong hào.”
Trân Phi lại che miệng kiều tiếu cười, “Công chúa đã rời đi một năm, bên người Thái Hậu cũng không có tri kỷ, nếu có thể nhận nghĩa nữ, chắc là thực thích vị cô nương kia, sao bệ hạ không đáp ứng Thái Hậu.”
“Trẫm đã đáp ứng rồi, chỉ là nói hoãn lại, Bùi phu nhân rất giống Dao Nhi, chuyện này quá mức trùng hợp, chờ sau khi ám vệ trở về lại làm định đoạt.” Dứt lời, hắn thật cẩn thận đỡ Trân Phi nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Hiện tại nàng có thai, đừng nghĩ quá nhiều chuyện, trẫm sẽ che chở nàng, hiện tại nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, lần này chúng ta muốn một công chúa, giống nàng như vậy, trẫm sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay.”
Trân Phi nghe vậy, vẻ mặt trở nên càng thêm mềm mại, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay, tình thương của mẹ tràn lan làm Hoàng Đế xem có chút ngẩn ngơ.
“Thần thiếp cũng thích con gái.” Nàng lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ, sau đó dần dần khép mắt ngủ.
Ngồi bên giường nhìn nàng hồi lâu, Hoàng Đế mới lưu luyến không rời đứng dậy đi ra ngoài, ở ngoài tẩm điện, lại nhìn thấy một đứa bé gẩy đẩy chân ngắn nhỏ chạy tới.
Nhìn thấy hắn, Hoàng Đế tức khắc cười ra tiếng, khom lưng túm lên Lưu Nguyên Hưng chạy đến.
Hoàng Đế lại ôm hắn đi thiên điện ngồi xuống, “Tiểu Thất đừng nháo, mẫu phi con có thai, không chịu nổi con làm ầm ĩ.”
“Nhi thần biết, Thải Anh nói cho nhi thần, mẫu phi sẽ sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội cho nhi thần, phụ hoàng, nhi thần không cần đệ đệ, muốn muội muội.” Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhỏ, mắt to ướt dầm dề tràn đầy khát vọng.
Đôi mắt nhìn làm tim Hoàng Đế tức khắc mềm thành nước, hắn có bảy đứa con trai, lớn nhất năm nay mười tuổi, chính là Thái Tử, mà nhỏ nhất chính là tiểu gia hỏa trước mắt, năm nay ba tuổi.
Trong bảy đứa con trai, hắn không ôm đứa con nào khác, duy độc tiểu gia hỏa này, số lần ôm hắn ngủ đều đếm không hết.
Yêu thương tâm tình tự nhiên bất đồng.
“Phụ hoàng cũng hy vọng Tiểu Thất có thể có muội muội.”
“Dạ, vậy chúng ta đợi muội muội.” Lưu Nguyên Hưng vừa nghe, cao hứng đôi mắt đều nheo lại, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Mấy ngày sau, ám vệ Hoàng Đế phái đi đã trở lại, mang về một phần sổ con số lượng từ cũng không nhiều.
Bên trong nói tỉ mỉ chuyện của Đường Mẫn và Bùi Cẩm Triều, điều tra rất rõ ràng cũng thực kỹ càng tỉ mỉ, sau khi xem xong hắn mới xem như hoàn toàn yên tâm.
Theo sau hắn viết xuống hai chữ, làm Thường Phúc đưa đi Thọ Khang Cung.
Mà ngoài cung, Tiền Cẩn Chi cũng mời tới một vị danh y, tự mình mang theo danh y qua phủ khám bệnh cho Bùi Cẩm Triều.
Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn nhìn thấy Tiền Cẩn Chi, lại kinh ngạc phát hiện, người nam nhân này xuất sắc như thế, vẻ ngoài không thua kém Bùi Cẩm Triều chút nào.
Chỉ là khí chất hai người không giống nhau.
Người nam nhân này nhìn qua chính là công tử nhẹ nhàng, mặt mày ôn nhuận, tươi cười mềm mại, biểu tình cũng phá lệ ôn hòa, khí chất thực đạm, ánh mắt đầu tiên cho người ta cảm giác không ngoài hai loại định nghĩa.
—— sạch sẽ, quân tử!
Biểu ca nhà nàng, nhìn như suy nhược vô lực, kỳ thật là người tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo.
Nếu nói hai người ai càng tốt hơn, nàng cho rằng vẫn là biểu ca nhà mình.
Người nam nhân này làm người không thể đầu nhập, cảm thấy hắn quá lạnh lùng xa cách, sẽ không dễ dàng động cảm tình, cho dù là thật sự yêu người nào đó, tin tưởng cũng là nước chảy ôn hòa, tuyệt đối sẽ không trở thành dung nham nóng bỏng.
Nàng đã nếm thử một lần cảm tình giống như nước ấm, có lẽ có người sẽ thích, nhưng nàng thật sự sẽ không chạm vào lần thứ hai.
Bùi Cẩm Triều nhận thấy được cảm xúc trong mắt tiểu thê tử, bên trong chỉ có thưởng thức, mà không phải mê luyến, làm cho khóe môi hắn dần dần gia tăng tươi cười.
Ba người cho nhau chào hỏi, Bùi Cẩm Triều vươn tay, làm vị đại phu kia chẩn trị.
Đại phu này cũng đích xác lợi hại, khám xong mạch, liền nói ra chứng bệnh của Bùi Cẩm Triều, Tiền Cẩn Chi nghe được biểu tình cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn không nghĩ tới, Bùi Trạng Nguyên lại thật mang bệnh trầm kha, hơn nữa vẫn là từ trong bụng mẹ ra tới.
“Diệp tiên sinh, Bùi công tử có trở ngại gì không?”
“Điểm này nhưng thật ra không cần quá mức lo lắng, ngày thường vị công tử này dùng thuốc cũng đều đúng bệnh, hơn nữa dược hiệu hòa hoãn, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được, ngày sau nếu không có gì ngoài ý muốn, vẫn có thể sống đến tuổi sáu mươi.”
Tiền Cẩn Chi ôm quyền khom mình hành lễ: “Như thế liền đa tạ Diệp tiên sinh.”
“Không đáng ngại, lão phu lại viết cho vị công tử này vài phương thuốc, đây đều là dược thiện lão phu nghiên cứu vài chục năm, có thể phụ tá thuốc ngày thường dùng, hiệu quả cố bổn bồi nguyên.”
Không bao lâu, Diệp tiên sinh viết vài phương thuốc dược thiện rồi mới rời đi.
Ngại với có người ngoài, Đường Mẫn cũng không ở lâu, chỉ phân phó hai nha hoàn cẩn thận hầu hạ, nàng liền đi thư phòng.
“Phu nhân, trong cung người tới.” Quách quản gia từ bên ngoài tiến vào, “Nói là ý chỉ sách phong, chủ tử gia đã ra ngoài trước.”
Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn Quách quản gia, ý chỉ sách phong? Hẳn là ban phong hào cho nàng.
Tuy là nghĩa nữ, nhưng Thái Hậu cho nàng phong hào, phần vinh sủng này, nghĩ như thế nào cũng có chút phỏng tay.
Cho dù như thế, nàng vẫn làm Hương Thảo hầu hạ chính mình thay quần áo, sau đó đi tiền viện.
Tới tuyên chỉ chính là Hứa Sùng Thọ Khang Cung, cũng coi như người quen, nhìn thấy Đường Mẫn, đầu tiên hắn nhếch môi cười, sau đó cầm thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc.
Ý chỉ nói rất rõ ràng, sách phong Đường Mẫn là Đoan Tuệ công chúa, có bổng lộc, nhưng chỉ bằng một nửa công chúa khác, cũng đừng trông cậy vào thực ấp, đó là không có khả năng, ở toàn bộ Đại Vinh, chỉ có đích công chúa mới có thực ấp.
“Công chúa, lão nô chúc mừng ngài, phong hào này là bệ hạ tự mình chọn, Thái Hậu xem xong cũng thực vừa lòng, sau đó sai nô tài ngựa không ngừng vó tới tuyên chỉ, Thái Hậu còn nói, ngài có rảnh thì vào cung thăm Thái hậu, còn dặn dò người khẩn cấp chế tạo lệnh bài.” Hứa Sùng đưa cho Đường Mẫn một lệnh bài mặt trên điêu khắc chữ “Đoan Tuệ”, cầm lệnh bài trong tay có thể tự do ra vào hoàng cung.
Đường Mẫn gật gật đầu với Quách quản gia, Quách quản gia tiến lên đưa cho Hứa Sùng một phong hồng, “Đa tạ Hứa công công, làm phiền Hứa công công trở về nói cho mẫu hậu, ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh an.”
“Vậy nô tài về cung phục mệnh trước, công chúa dừng bước.”
Đợi Hứa Sùng vừa đi, bên trong phủ nha hoàn gã sai vặt đều cao hứng không khép miệng được, gia nhà bọn họ trúng Trạng Nguyên không nói, ngay cả phu nhân đều được phong làm công chúa, hơn nữa vẫn là một công chúa có phong hào, đây chính là thiên đại thù vinh.
Như vậy bọn họ ra cửa, eo có thể đĩnh thẳng tắp.
Cầm thánh chỉ, Đường Mẫn có chút dở khóc dở cười, này làm sao coi như thiên đại hỉ sự, hiện tại nhìn như đáng giá cao hứng, kỳ thật cũng chỉ có nàng và Bùi Cẩm Triều hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Nhận được thánh chỉ, tự nhiên phải tiến cung tạ ơn, hiện tại đã là buổi chiều, dựa theo quy củ, buổi chiều không thích hợp tiến cung.
Ngày kế buổi sáng, Đường Mẫn mang theo Hương Lan và Hương Tuyết tiến cung, thủ vệ trước cửa cung nhìn thấy eo bài Thẩm Kiện đệ lên, không chút do dự liền cho đi, bọn họ thông suốt vào cung.
Muốn đi Thọ Khang Cung, phải thông qua một chỗ Cẩm Nhạc viên thực tinh xảo, ở trong vườn, nàng thấy được một nữ tử quần áo hoa lệ, mang theo sáu bảy cung nữ ngắm hoa.
“Ngươi chính là Đoan Tuệ công chúa hôm qua bệ hạ sắc phong?” Nàng kia mặt mày mỉm cười nhìn Đường Mẫn.
Đường Mẫn không biết đối phương là ai, nhưng là một phi tử không thể nghi ngờ.
“Dạ!” Nàng nhún người hành lễ với đối phương, “Không biết nương nương là……”
“Vị này chính là Trân Phi nương nương.” một cung nữ bên cạnh nói.
Đường Mẫn cũng không biết nhiều về Trân Phi, chỉ nghe Phùng Minh Ngọc nói, nàng rất được bệ hạ sủng ái, cũng không được nữ tử khác trong cung thích.
“Đường Mẫn thỉnh an Trân Phi nương nương.”
Trân Phi xua xua tay cười nói: “Miễn lễ, hôm nay ngươi tiến cung là tới tạ ơn có phải không? Mau đi đi, miễn cho Thái Hậu sốt ruột chờ.”
Đường Mẫn theo tiếng rời đi.
Nàng cảm thấy Trân Phi có lẽ là một nhân vật rất lợi hại, nếu không mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không thể không có khúc mắc nói chuyện với nàng như vậy, có lẽ trong cung chỉ có một mình Hoàng Hậu không để bụng chính mình tồn tại.
Đi vào Thọ Khang Cung, Thanh Lam đứng bên ngoài liếc mắt một cái liền thấy được nàng, cười khanh khách bước nhanh tiến lên, “Nô tỳ gặp qua công chúa.”
Đường Mẫn tiến lên nâng nàng dậy, có chút ngượng ngùng cười nói: “Thanh Lam tỷ tỷ không cần như thế, ta chịu không nổi.”
Nàng là nghĩa nữ, này vẫn là nói dễ nghe, tục ngữ nói Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi, nếu có khúc mắc với hạ nhân Thọ Khang Cung, không chừng chính mình sẽ chết ở chỗ này.
Thanh Lam nương tay Đường Mẫn đứng dậy, sau đó đỡ cánh tay nàng đi vào trong, “Chịu nổi, ngài chính là công chúa Thái Hậu nhắc mãi, Thái Hậu nói ngài chịu nổi, ngài chính là cành vàng lá ngọc.”
“Thanh Lam tỷ tỷ đi theo bên người Thái Hậu rất nhiều năm có phải không? Không phải cũng là mệnh phú quý sao? So với ta có thể kém đi nơi nào, nếu không phải Thái Hậu coi trọng, nói không chừng ngay cả cơ hội nói chuyện với Thanh Lam tỷ tỷ cũng không có.”
Thanh Lam rất cẩn thận quan sát Đường Mẫn, nàng biểu tình nhu hòa mà chân thành tha thiết, ánh mắt thanh triệt tươi đẹp, lời nhìn như nịnh hót từ trong miệng nàng nói ra, thật làm người tin tưởng nàng mười phần mười thiệt tình thực lòng.
“Công chúa không cần quá khiêm tốn, hai ngày này Thái Hậu nhắc ngài vài lần, từ sau khi Vĩnh An công chúa rời khỏi, Thái Hậu rất ít thoải mái như vậy, là nô tỳ nên cảm tạ công chúa mới đúng.”
Hai người vừa nói vừa đi vào Thọ Khang Cung, vừa mới vào, liền nghe được Hứa Sùng mang theo ý cười nói, “Thái Hậu, mới vừa rồi không phải ngài còn nhắc Đoan Tuệ công chúa sao? Người thật đã tiến cung thăm ngài rồi nè.”
Dứt lời, trong chính điện Thái Hậu đỡ tay một lão ma ma đi ra, nhìn thấy Đường Mẫn, tức khắc cười ra vẻ mặt nếp nhăn, “Nha đầu tới, mau tiến vào, sao tới trễ như vậy?”
“Tiểu Mẫn bái kiến mẫu hậu.” Đường Mẫn tiến lên hành lễ, sau đó khi Thái Hậu nâng nàng lên, sửa thành đỡ tay Tiền Thái hậu, đi vào trong điện, “Tới sớm cửa cung hẳn là còn chưa mở? Hơn nữa trước khi tiến cung tóm lại phải trang điểm một chút, đỡ phải đầu bù tóc rối, chọc ngài không thích.”
Tiền Thái hậu nở nụ cười, “Nhìn nha đầu này nói kìa, cho dù là mặc quả quả tịnh tịnh tới, ai gia cũng thích gặp con. Đã dùng cơm sáng chưa?”
“Làm mẫu hậu nhớ mong, đã dùng qua.”
Hai người ngồi xuống, Thái Hậu lôi kéo tay nàng, nhìn tiểu cô nương trước mắt, càng xem càng chọn không ra tật xấu, nha đầu này không có lúc nào không mang theo tươi cười nhàn nhạt ấm áp.
“Giữa trưa ở lại dùng bữa với ai gia đi, buổi chiều lại ra cung, ai gia làm con trông thấy Hoàng Hậu, trước kia nàng yêu thương Vĩnh An nhất, tin tưởng cũng sẽ thích con.”
“Dạ, chỉ cần ngài không chê là được.”
Thọ Khang Cung thiên điện bài trí rất đẹp đẽ quý giá, thảm tuyết trắng dưới chân không nhiễm một tia bụi bặm, gia cụ trong phòng cũng là mọi thứ tinh mỹ, ngoài cửa sổ lưu ly ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, thực thoải mái.
Thái Hậu hỏi Đường Mẫn chút chuyện, không biết chơi cờ, thơ từ ca phú cũng không tinh thông, làm cho Thái Hậu tức khắc dở khóc dở cười.
Bà giơ tay điểm điểm giữa mày Đường Mẫn, oán trách nói: “Nha đầu con biết cái gì, nói cho ai gia nghe một chút.”
“Vậy Tiểu Mẫn kể chuyện xưa cho ngài nghe nha.”
“Ai da, còn biết kể chuyện xưa, được, nói cho ai gia nghe một chút, làm ai gia nghe mê mẩn, ai gia cho con vài thứ tốt.”
Bên cạnh lão ma ma cũng cười theo, nói với Đường Mẫn: “Vậy công chúa cần phải nỗ lực hơn, Thái Hậu chính là có không ít thứ tốt.”
“Vậy hôm nay ra cung, có lẽ Tiểu Mẫn có thể mang đi vài món.” Đường Mẫn cười hì hì nói.
“Nhìn một cái nha đầu này, còn rất tự tin.”
Nàng kể chính là bạch xà truyện, giọng Đường Mẫn thanh tuyến vũ mị mềm mại, biểu tình sinh động thần linh, làm Thái Hậu và ma ma cung nữ bên cạnh đều không nhịn được nghe nhập thần, phập phập phồng phồng theo vận mệnh nam nữ nhân vật chính trong truyện.
Lúc chuyện xưa kể đến một nửa, một tiểu thái giám tiến vào nói thầm vài câu bên tai Hứa Sùng, Hứa Sùng vẫy lui tiểu thái giám, tiến lên cười nói: “Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương tới.”
“Hả? A, Hoàng Hậu tới, làm nàng vào đi.” Thái Hậu đang nghe xuất sắc, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, đợi nghe được là Hoàng Hậu tới, cười nói: “Tới không đúng lúc, chỉ có thể bắt đầu nghe từ giữa đến hết truyện.”
“Hoàng Hậu nương nương chưởng quản hậu cung, tục vụ phiền thân, tự nhiên vất vả một ít.”
“Cũng là nha đầu con hiểu chuyện, những cung phi đó có thể biết thì tốt rồi.”
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Một nữ tử váy áo tố nhã đi vào, nhìn thấy Đường Mẫn, cười nói: “Đây là Đoan Tuệ công chúa phải không? Quả nhiên giống Dao Nhi như đúc, khó trách có thể làm mẫu hậu ngài nhớ mong.”
Thái Hậu lôi kéo Hoàng Hậu ngồi xuống bên người, cười nói: “Con tới không đúng lúc, ai gia đang nghe Tiểu Mẫn kể chuyện xưa, rất xuất sắc.”
“Vậy sao, vậy nhi thần cũng nghe một chút là chuyện xưa gì, làm mẫu hậu nhập thần như vậy.”
Tuy Hoàng Hậu tới chậm, chuyện xưa đã kể một nửa, nhưng một nửa kế tiếp cũng làm Hoàng Hậu nghe mê mẩn, dù sao chuyện tình yêu giữa người và yêu không ít, lại không ai kể chuyện sinh động giống nàng, dường như bằng tưởng tượng, hình ảnh kia liền xuất hiện ở trước mắt.
Trong lúc này, Lương ma ma còn rót trà cho Đường Mẫn vài lần, miễn cho nàng nói khô miệng.
Mãi cho đến gần giữa trưa, bạch xà truyện mới kể xong, mà mọi người có mặt hình như còn chưa đã thèm.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Thái Hậu phân phó Thanh Lam truyền thiện.
“Chuyện này thật hay, tuy trung gian có chút khúc chiết, cũng may cuối cùng hai người là ở bên nhau.” Thái Hậu cảm khái nói.
“Đúng vậy, từ xưa người và yêu bị ngăn trở, mà bọn họ có thể người có tình trở thành thân thuộc, xác thật khó được.” Hoàng Hậu lại có chút buồn bã.
Người ta một tiểu lang trung đều có thể cùng yêu tinh bên nhau cả đời, tại sao nàng và bệ hạ gian nan như vậy.
“Tuy bạch xà là yêu, nhưng không đả thương người, cho nên Bồ Tát thiện tâm, hơn nữa cơ duyên này cũng là thần tiên điểm hóa.” Đường Mẫn cười nói.
“Nói có đạo lý.”
Ở trong cung dùng ngọ thiện với hai nữ nhân tôn quý nhất, đợi Thái Hậu nghỉ ngơi, nàng mới trò chuyện với Hoàng Hậu.