Cảnh Đế nói thực mau truyền khai trong vòng thượng lưu ở kinh thành, sau khi Trường Nhạc Hầu phu nhân nghe được, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa giúp đỡ Lâm gia, kết quả tất nhiên cực kỳ không xong, hiện giờ nhớ lại, vẫn là Hầu gia có dự kiến trước, từ khi biết chuyện này, Hầu phu nhân càng là súc ở trong phủ ru rú trong nhà, hai ngày liên tiếp Lâm phu nhân mang theo con gái tới cửa, bà đều kêu người gác cổng cự tuyệt, hiện tại làm sao dám chiêu đãi mẹ con các nàng, chuyện này chính là Tang Môn tinh, ai dính lên người đó xui xẻo, bà cũng không có can đảm lại giúp đỡ các nàng.
Cho dù người Lâm gia có ngốc, lúc này cũng biết mình bị toàn bộ xã hội thượng lưu Thịnh Kinh cự ngoài cửa, sau lưng tất nhiên là bệ hạ bày mưu đặt kế, nếu không sao Trường Nhạc Hầu phu nhân lại đột nhiên tránh các nàng như rắn rết.
Trong đó bực bội nhất là Lâm Tuệ Kiều, biết được bệ hạ còn chưa nhìn thấy nàng, liền trực tiếp làm cho cả Thịnh Kinh bài xích Lâm gia bọn họ, Lâm nhị tiểu thư từ nhỏ đã được sủng ái làm sao có thể chịu đựng đối đãi như vậy, thiếu chút nữa không đập vỡ tất cả vật trang trí trong phòng.
“Hiện tại hai người vui chưa, thanh danh con ở Thịnh Kinh xem như hỏng rồi, cho dù hắn thật là tỷ phu, cũng không phải người trước kia, hai người còn vội vàng vào kinh thành chịu nhục, hiện tại ai còn để mắt chúng ta?”
Trong lòng Lâm lão gia làm sao có thể cân bằng, lúc trước Thế Tử gia chính là thực kính trọng ông ta, sao hiện tại hoàn toàn như thay đổi một người khác, thực sự làm người khó hiểu.
Nhưng mắt thấy hoàn cảnh hiện tại, tiến khẳng định tiến không được, hiện giờ cũng chỉ có thể xám xịt về Tịnh Châu, cũng may trong lòng ông ta vẫn có hai ba nhân tuyển tương đối vừa lòng chọn làm con rể, thừa dịp hiện tại chuyện còn chưa nháo lớn, sớm chút trở về định hôn, miễn cho chuyện muốn vào cung không thành truyền về quê, thanh danh con gái mới là thật sự bị huỷ hoại.
Nghĩ liền làm, Lâm gia vào kinh còn chưa đến nửa tháng, liền vội vàng thu thập đồ vật thừa dịp trước khi kết thúc năm về lại Tịnh Châu.
Quan lớn và phu nhân Thịnh Kinh nhìn Lâm gia rời đi, lúc này mới xem như thở dài nhẹ nhõm, Lâm gia cũng thật là quá mức không biết xấu hổ.
Trong đó có người bàng quan, có người lại không vừa mắt Lâm gia trắng trợn táo bạo leo lên quyền quý, sớm đã âm thầm làm người truyền tin tức này về Tịnh Châu, có thể đoán, hôn sự của Lâm gia nhị cô nương có bao nhiêu khó.
Hành vi này của Lâm lão gia và thái thái thật sự làm cô nương nhà mình hoàn toàn xấu hổ, giỏ tre múc nước.
“Đại Vinh chúng ta có mã cầu sao?” Này hẳn là hoạt động giải trí cổ đại quý tộc thích nhất.
“Có, nhưng rất ít có người chơi.” Cảnh Đế từ trang sách ngẩng đầu nhìn tức phụ, “Nàng muốn chơi?”
“Không muốn, ta còn không biết cưỡi ngựa.” Mã cầu có gì vui, nàng tương đối thích đánh tennis, đáng tiếc tình huống nơi này cho dù như thế nào cũng không thể.
Lúc đại học nàng tham gia câu lạc bộ tennis, nhưng chỉ vì giữ dáng thôi, tuy cũng có sinh viên thi đấu, nàng lại không phải chủ lực, kỳ thật phương diện vận động nàng vẫn thực nhược.
Nhưng có thể bơi lội mà, cái này không có hạn chế, còn có thể tham gia Marathon, cái này cũng không có hạn chế, chỗ nữ học vẫn yêu cầu nàng tốn nhiều tâm.
Về cưỡi ngựa, kiếp trước nàng đã từng cùng bằng hữu đi trại nuôi ngựa, nhưng chỉ ngắn ngủi không đến một giờ, mông nàng đã tỏ vẻ không chịu nổi.
“Nàng hỏi cái này làm gì?” Cảnh Đế nhìn nàng hỏi.
Đường Mẫn bày trước mặt Cảnh Đế mấy trang giấy chính mình viết viết vẽ vẽ, khoa tay múa chân nói: “Ta nghĩ, thể lực những cô nương đó đều kém, muốn ở nữ học cho các nàng tham gia một ít hạng mục, mỗi năm tổ chức thi hai lần, có thể rèn luyện thân thể, thân thể khỏe mạnh, về sau sinh sản có thể nhẹ nhàng rất nhiều, thiếu chịu khổ một chút, năng lực thừa nhận cũng sẽ mạnh hơn. Nhưng cũng mới nghĩ đến, kiến trúc nữ học yêu cầu cải biến đơn giản.”
Lúc sau hai người cùng nhau tham thảo hồi lâu, Cảnh Đế cảm thấy như vậy khá tốt, nàng thật sự muốn tổ chức tốt nữ học.
“Chính nàng nhìn làm đi, yêu cầu gì thì nói với ta.” Cảnh Đế cũng không có lý do phản đối, rốt cuộc cũng chỉ là bên trong nữ học.
Tuy hắn cảm thấy rất tốt, nhưng nếu áp dụng cho tiền triều lại không dễ, rốt cuộc võ tướng có thể nói là uy vũ sinh phong, nếu thật mở cuộc thi, văn thần còn không khóc chết?
Đôi khi, Đường Mẫn thật sự hy vọng chính mình có thể sinh ra bàn tay vàng, hoặc là bên cạnh có Baidu cũng được, nói vậy hiện tại chẳng phải muốn làm gì cũng được?
Nhưng hiện tại cũng thực thỏa mãn, bên cạnh chính là Hoàng Đế, muốn làm gì liền làm đó, quá sung sướng.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài bông tuyết liên miên, năm nay tuyết rơi đều đều, tuy phần lớn quan viên địa phương đều có chỗ trống, nhưng công tác trước thiên tai làm rất tốt, năm nay cho dù có bạo tuyết, rất nhiều địa phương đều sẽ không có vấn đề, chỉ sợ không thể bận tâm địa phương quá mức xa xôi, rốt cuộc nhà cửa hiện đại nếu gặp bạo tuyết còn có nguy hiểm, huống chi là cổ đại, đầu năm sau có lẽ lại bận rộn.
Đường Mẫn vẫn thực thích ngày tuyết.
Bên ngoài, tiếng cười của Đoàn Tử không ngừng truyền vào xuyên qua cửa sổ rộng mở, tuyết chồng chất ước chừng dày hai ngón tay, hắn ở bên ngoài cùng Phương Bình Ninh Hỉ chơi thống khoái.
Nàng đi đến cạnh nôi, nhìn con trai nhỏ lúc này đã mở mắt ra, mắt to ướt dầm dề xem lòng người đều hóa.
Khom lưng bế con trai lên, ở bên ngoài bao một tầng chăn, sau đó ôm hắn đi đến bên cửa sổ, tiểu gia hỏa nhìn thấy bên ngoài phiêu tuyết, phi thường có hứng thú, móng vuốt nhỏ ở trong chăn đong đưa, muốn vươn tay bắt, nhưng bị bọc vô cùng chặt, bất đắc dĩ chỉ có thể xem đỡ nghiện.
“Con bây giờ còn nhỏ, không thể đi ra ngoài chơi, chờ chính con biết đi đường, nương cho đi ra ngoài chơi được không? Trước nhẫn nhẫn, nam tử hán chính là phải học được nhẫn.”
Nhưng không đợi Cảnh Đế nói gì, liền nghe được câu nói tiếp theo của tức phụ, thiếu chút nữa không làm hắn lệ ròng chạy đi.
“Nhưng gặp được chuyện không thể nhẫn nại, vậy không cần nhẫn nại, phải làm được một kích chết ngay. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, lễ nhượng ba phần, người lại phạm ta……” Hoàng Hậu nương nương làm một thủ thế giơ tay chém xuống, nhìn con trai nhỏ nói: “Nhổ cỏ tận gốc.”
Cảnh Đế nghẹn ngào, “Nàng nha, hiện tại Đôn Đôn làm sao có thể nghe hiểu được.”
Hoàng Hậu nương nương gật đầu, “Ta biết, chính là tùy tiện nói thôi.”
“Biểu ca, ta còn chưa từng tham gia xuân săn và thu săn.”
“Muốn đi?” Năm nay mới đăng cơ, rất nhiều chuyện yêu cầu xử lý, tự nhiên không có cơ hội kia.
Đường Mẫn lắc đầu: “Không muốn đi, ta không thấy được huyết tinh, hơn nữa động vật vốn dĩ phải sinh hoạt ở núi rừng, nhân loại còn muốn săn giết, đây là hành vi cường đạo.”
“Nàng lại nghĩ như vậy?” Cảnh Đế bật cười.
“Chạy đến trong nhà người khác giết người, này không phải cường đạo là gì.”
“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử.”
“Sách, vậy vì sao còn có tội danh tư sấm dân trạch.” Cổ hủ, bá đạo, “Chàng một hai phải tranh cao thấp với ta sao?”
Cảnh Đế nhấc tay đầu hàng, “Ta sai, tức phụ nàng nói đúng, vậy cách mấy năm đi khu vực săn bắn một lần đi, bên trong khu vực săn bắn đều là con mồi quyển dưỡng, tương đối dịu ngoan.”
“Rầm rì!” Nhị điện hạ lẩm bẩm một tiếng, sau đó mắt trông mong nhìn ngực mẫu thân, đang tỏ vẻ tới thời gian hắn dùng bữa rồi.
Đường Mẫn bật cười, ôm hắn trở lại trước giường, cởi bỏ vạt áo.
Tiến vào tháng mười hai, thực mau chính là tiền triều phong bút, cha mẹ cũng sắp tiến cung.
Thịnh Kinh cũng bắt đầu náo nhiệt, cũng không biết năm nay có thể đi ra ngoài xem hoa đăng hay không, rốt cuộc thân phận bất đồng, đi ra ngoài sẽ phi thường phiền toái, nếu vậy, còn không bằng ở trong cung náo nhiệt.
“Đêm nay chúng ta nướng thịt ăn đi.” Đường Mẫn ngẩng đầu gọi tới Ninh Hỉ, làm Ngự Thiện Phòng chuẩn bị rau dưa và thịt đêm nay phải dùng, mặt khác cũng làm người tìm lưới sắt, cùng với bột ớt và nước chấm.
Mấy thứ này đều không làm khó được Ngự Thiện Phòng, nơi đó gần trăm người, cũng không phải là hạng người vô năng.
Ninh Hỉ biết nương nương lại muốn chuẩn bị món ngon, đến lúc đó khẳng định sẽ có phần bọn họ, chân cẳng chính là phịch bay nhanh.
Tuy hắn cũng từng ăn thịt nướng, nhưng đi theo nương nương hơn nửa năm, hắn biết nương nương sẽ có chút sáng tạo mới lạ, đặc biệt là ở phương diện ăn uống.
Đường Mẫn nói thầm nói: “Chính là không có thì là, nhưng thì là từ đâu tiến cử tới?”
Cảnh Đế lật qua một trang sách, không quản lời tức phụ nói, dù sao hắn cũng nghe không hiểu.
Hiện tại Đôn Đôn ăn no liền ngủ, mắt thấy tới gần hoàng hôn, Đường Mẫn thấy Ninh Hỉ trở về, hơn nữa mặt sau nội giám Ngự Thiện Phòng còn bưng không ít đồ vật, khiến cho người đưa đến phòng bếp nhỏ.
Thịt đều yêu cầu trước tiên chuẩn bị sau đó ướp gia vị ngon miệng, đêm nay chuẩn bị có chút trễ, cho nên chỉ làm khẩn cấp, thời gian ướp ngắn thôi.
Còn về than, trong cung không thiếu nhất chính là than củi đứng đầu, còn không có bụi mù, thích hợp nhất.
Trước cửa Sơ Nguyên điện Khôn Ninh Cung, Đường Mẫn làm người dọn xong cái giá, sau đó bậc lửa than củi, lúc sau quét một lớp dầu lên lưới giá sắt.
Nơi này tương đối thiếu thốn rau dưa, nhưng chủ tử trong hoàng cung, một năm bốn mùa đều có thể ăn rau dưa mới mẻ, giá cả tự nhiên không tiện nghi, nghe nói là một lão nhân ở ngoại ô rất có kinh nghiệm chuyên môn gieo trồng rau dưa, đã vài chục năm, tổ tiên bọn họ vẫn luôn đưa rau dưa vào hoàng cung, một năm bốn mùa.
Cải trắng, khoai tây và bí đỏ, còn có mới mẻ ớt cay và nấm, chỉ vài loại này cũng đã phi thường không tệ, còn về thịt thì có thịt gà thịt heo và dê bò, biết bọn họ có thể đi theo ăn uống, Ninh Hỉ làm Ngự Thiện Phòng chuẩn bị phân lượng không ít.
Đường Mẫn cũng chỉ nướng vài lần, đều là đi trong rừng cạnh biệt thự động động tay mà thôi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi, ít nhất nàng tự nhận tay nghề nướng chế thực không tệ, nếu không ‘hắn’ tuyệt đối sẽ không ăn, nam nhân kia phi thường kén ăn.
Ninh Hỉ và đám người Thúy Hồng nhìn Hoàng Hậu nương nương thường thường trở thịt trên giá sắt, lại bôi một ít dầu, nước chấm gì đó, không bao lâu, hương vị thơm ngào ngạt liền truyền tới.
“Nương nương, thơm quá a.” ánh mắt Thúy Hồng nhìn động tác của Hoàng hậu, học xong chính là nàng làm cho bệ hạ và nương nương ăn.
Bên ngoài có lẽ Đoàn Tử cũng ngửi thấy hương vị, nhảy nhót chạy vào, đứng ở bên người Đường Mẫn, nhìn thịt nướng trước mắt.
“Nương, thịt nướng.”
Đường Mẫn từ bên cạnh lấy tới một mâm nhỏ, đặt mấy khối nấm nướng xong đưa cho Đoàn Tử, cười nói: “Con ăn trước đi.”
Đoàn Tử tiếp nhận chiếc đũa từ trong tay Trường Sinh, kẹp một khối đặt vào miệng, tươi mới nhiều nước, hơn nữa hàm đạm thích hợp, còn có nhàn nhạt vị cay.
“Ăn ngon!”
“Vậy sao, đêm nay ăn nhiều một chút, lại cho con một miếng thịt bò.” Đường Mẫn nhìn thấy bộ dáng con trai tham ăn đáng yêu, nói với Ninh Hỉ: “Đi mời bệ hạ lại đây đi.”
“Dạ.” Ninh Hỉ cười tủm tỉm đi rồi.
Đường Mẫn lấy ra thịt cuốn nấm tinh xảo do Thúy Hồng làm, đặt trên vĩ nướng, phân phó Thúy Hồng: “Đêm nay dùng ở chỗ này, đưa cháo bí đỏ ngươi làm lại đây đi.”
Lúc Cảnh Đế tiến vào đã ngửi được mùi hương thịt nướng, còn mang theo nhè nhẹ vị cay, rất câu đầu lưỡi.
Mà con trai chính mình lúc này đang bưng mâm ăn, khóe miệng đều là nước sốt.
“Cha, ăn ngon.” Nhìn thấy phụ thân tiến vào, Đoàn Tử giơ mâm nhỏ nói với hắn.
Cảnh Đế xoa xoa tóc con trai, nói: “Qua đó ngồi đi.”
“Dạ!”
Bên này, Đường Mẫn để rau dưa nướng xong lên bàn, nói với Cảnh Đế: “Tới ăn đi, cái này phải nhân lúc nóng ăn, nguội liền không ngon.”
“Không cần ta giúp nàng?”
“Thực mau, không cần chàng.” giá sắt rất lớn, một lần có thể nướng rất nhiều, tuy thịt chín có chút lâu.
Hai khắc sau, Đường Mẫn ngồi xuống trước bàn cơm, nhìn thịt nướng và rau dưa, quay đầu nói với đám người Thúy Hồng: “Các ngươi triệt hạ đi, còn dư lại rất nhiều, đi phòng bếp nhỏ chính mình nướng ăn.”
Đám người Thúy Hồng vội vàng cao hứng tạ ơn, sau đó ba chân bốn cẳng đi, thực mau trong điện yên tĩnh lại.
Cảnh Đế từng ăn không ít món ngon, thịt nướng tự nhiên cũng không ít, nhưng thịt nướng bỏ thêm nước chấm và bột ớt, hương vị thật sự đặc biệt, phi thường mỹ vị, đặc biệt hắn lần đầu tiên biết, rau dưa cũng có thể nướng ăn.
Đoàn Tử ăn uống không lớn, dù sao cũng là tiểu hài tử, nhưng đêm nay lại bụng no rồi mắt không no, nhìn mắt to hắn lóe quang mang, Đường Mẫn cười nói: “Về sau muốn ăn, kêu Thúy Hồng làm cho con, buổi tối không thể ăn quá nhiều, miễn cho bụng không thoải mái.”
“Dạ, đã biết.” Uống xong một ngụm cháo bí đỏ ngọt ngào, Đoàn Tử liền đứng lên nói: “Cha mẹ, con đi bên ngoài một chút.”
Mặc kệ là thịt hay là rau dưa đều là đồ ăn bình thường, người thường đều có thể thường xuyên dùng, nhưng trải qua nàng dốc lòng nấu nướng, luôn làm người khen không dứt miệng.
Có tức phụ như vậy, mỗi năm trong cung tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Tân niên đầu tiên năm Càn nguyên bắt đầu từ không khí sáng sủa.
Cuối năm Đường Mẫn vẫn rất bận, những cửa hàng đó như cũ đặt dưới danh nghĩa của nàng, hơn nữa vì chính mình trở thành hoàng hậu, năm nay cửa hàng được lợi thực rõ ràng nhiều hơn năm rồi.
Năm nay Phương Hoa Các, Vị Yến Cư và cửa hàng vịt nướng, tổng cộng vượt qua mười vạn lượng bạc, trong đó Phương Hoa các lãi ròng khoảng hai vạn lượng, Vị Yến Cư ước chừng bốn vạn lượng, còn lại đều là cửa hàng vịt nướng ở các nơi phủ thành cả nước, có thể thấy được năng lực kinh doanh của Dung Ngọc thật là không giống bình thường.
Bút bạc này so với quốc khố Đại Vinh triều đều là chê cười, ngay cả số lẻ cũng không tới, nhưng bạc trong quốc khố cũng không phải bọn họ tùy tiện có thể chi tiêu, như thế xem ra, Đường Mẫn cũng coi như hoàng hậu giàu có.
“Hôm nay là đêm ba mươi, bên này cho phòng bếp nhỏ làm cơm tất niên là được, còn về người trong cung, kêu Ngự Thiện Phòng làm một bàn đồ ăn cho các ngươi, đều tụ ở lại náo nhiệt đi.”
“Vậy nương nương, mỗi bàn chuẩn bị cho bọn hắn mấy món ăn?” Khương cô cô ở bên cạnh hỏi.
“Mười hai món đi, dặn Ngự Thiện Phòng làm lượng nhiều một chút, mỗi năm chỉ có một đêm trừ tịch, đừng câu bọn họ.”
Khương cô cô cười hành lễ lĩnh mệnh, sau đó vẫy vẫy tay làm Ninh Hỉ đi xuống truyền lời.
Bởi vì Đường Dĩnh xuất giá, ăn tết tự nhiên không thể ở nhà mẹ đẻ, cho dù bọn họ từ Tề gia phân ra, cuối năm vẫn phải về Tề gia, bởi vậy hiện tại Đường gia cũng vắng vẻ.
Đầu tháng mười hai Đường Hạo cũng đã trở về, thân là nam đinh duy nhất nhị phòng Đường gia, chỉ cần không phải thật sự không có cách nào, ăn tết chung quy phải về, chẳng sợ Đường Mẫn muốn lưu hắn ở trong cung ăn tết.
Chỉ là làm nàng ngoài ý muốn chính là, năm nay biểu ca lại triệu Dung Ngọc tiến cung cùng bọn họ ăn tết.
“Thảo dân Dung Ngọc tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Dung Ngọc đi theo Phương Bình tiến vào, mặt sau còn đi theo hai tỳ nữ của Dung Ngọc, trong tay đều xách theo hộp quà.
“Đứng lên đi, lần này nghe nói đệ không trở về Yến Châu, vừa lúc trong cung cũng chỉ có huynh và hoàng hậu, chúng ta cùng nhau ăn tết đi, thuận tiện đệ và trẫm nói chuyện chợ trao đổi Bắc Cảnh.”
“Dạ!”
Cơm tất niên tự nhiên thực phong phú, gà vịt thịt cá, các màu rau dưa cái gì cần có đều có, tổng cộng ba người lớn một đứa bé, cũng làm mười sáu món, còn về ăn không hết, Khôn Ninh Cung còn có Khương cô cô bọn họ.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện chợ trao đổi Bắc Cảnh.
“Lần này chợ trao đổi diện tích không nhỏ, tương đương với một trấn nhỏ, ngoại trừ hoàn cảnh ác liệt, tất cả đều thông thuận. Năm nay phần lớn mua bán đều là thịt và da dê bò, tự nhiên cũng có dược liệu đặc sắc Bắc Nhung, Mộ Dung gia cũng phái một vị quản sự đức cao vọng trọng tọa trấn, Bắc Nhung và chúng ta giao dịch chủ yếu chính là vải vóc và lương thực rau dưa, giá cả đều là quy định thống nhất, cũng không cần sợ có người âm thầm nâng giá, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, năm nay Bắc Nhung và chúng ta cũng chỉ có một lần chiến tranh quy mô tương đối nhỏ, không có thương vong, Bắc Nhung Đại vương còn xem như có tâm huyết, nếu được hằng ngày cần, cũng không tất yếu đổ máu hy sinh, cũng coi như hai bên chúng ta đều có ích lợi.”
Cảnh Đế gật đầu, “Như thế cũng coi như giải quyết một cọc tâm sự.”
“Chợ trao đổi phải giám thị nghiêm khắc, lúc hoà bình còn đỡ, chỉ sợ bị người có tâm lợi dụng, đó là nơi kiếm ích lợi, đồng dạng cũng là nơi thích hợp trao đổi tình báo.” Đường Mẫn chậm rì rì nhấm nuốt bánh bí đỏ, “Lấy vật đổi vật tuy có thể giải quyết lửa sém lông mày, nhưng chung quy không phải kế lâu dài, hiện giờ Bắc Nhung tương đương với khu vực Đông Bắc bên kia, có thể trợ giúp bọn họ gieo trồng lúa mì vụ xuân và đậu nành, này đó đều là ẩm thực hằng ngày bá tánh cần, lúa mì gieo trồng vào mùa xuân, tương đối chịu rét, một năm có thể thu, Bắc Nhung hoang vắng, phần lớn sinh hoạt du mục, nhưng cũng có địa phương hàng năm nước mưa dư thừa, cũng coi như phong thuỷ bảo địa, mặt khác cũng có thể trợ giúp bọn họ gieo trồng cây cối chịu rét như tùng bách, tuy yêu cầu thời gian tương đối lâu, nhưng chờ mấy năm sau, bên kia tất nhiên sẽ trở thành lâm trường thiên nhiên, chỉ dựa vào vật liệu gỗ đủ để Bắc Nhung sống cơm no áo ấm, chỉ cần ăn no, ai còn nguyện ý đánh giặc.”
Đường Mẫn nói làm Cảnh Đế và Dung Ngọc nghe nhập thần, hiện tại Đại Vinh một năm sản xuất hai mùa tiểu mạch, lúa mì vụ đông xuân tự nhiên có, nếu vậy, Đại Vinh và Bắc Nhung tất nhiên sẽ trở thành nước bạn, cứ thế mãi có lẽ bọn họ sẽ chậm rãi học tiếng Hán, đây chính là chuyện vui lợi quốc lợi dân.
Theo sau Cảnh Đế và Dung Ngọc bàn sâu hơn phương diện gieo trồng ở Bắc Nhung, tinh tế thỉnh giáo Đường Mẫn.
Nhưng đối với phương diện này Đường Mẫn biết cũng hữu hạn, chỉ có thể nói đại khái, còn lại tự nhiên bọn họ phải suy nghĩ biện pháp xử lý, Đại Vinh triều nhân tài đông đúc, thành công cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dùng bữa tối xong Dung Ngọc liền rời đi, Đường Mẫn nhìn Cảnh Đế còn khêu đèn bận rộn, nhấp môi cười đi tắm, nghỉ ngơi trước.
Ngày mai chính là cung yến, nói vậy biểu ca sẽ thừa dịp này thương nghị với các triều thần, khó có thể thanh nhàn.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Đường Mẫn đã bị con trai đánh thức, mở mắt ra nhìn bên cạnh, Cảnh Đế đã không còn nữa.
“Sớm như vậy đi nơi nào?” Nàng nói thầm ngồi dậy, xuống giường bế con trai lên, trở lại giường cởi bỏ vạt áo cho bú.
Cho ăn no, Nhị điện hạ lại lần nữa ngủ, lúc này Cảnh Đế cũng từ trong điện tắm gội ra tới, một đầu tóc dài rối tung ở sau lưng, còn đang nhỏ nước.
“Thời gian còn sớm, nàng có thể ngủ thêm trong chốc lát, cung yến sẽ không sớm như vậy.”
“Ta muốn ngủ thêm, ai kêu con trai chàng đói bụng.” Đi tới trước tấm bình phong lấy quần áo thay, bên ngoài Hương Thảo và Hương Ảnh nghe được tiếng, bưng dụng cụ rửa mặt đi đến.
Theo sau Khương cô cô chải cho Đường Mẫn một búi tóc thực trang trọng, đeo vật trang sức trên tóc, hôm nay chính là ngày chính quy long trọng, Đường Mẫn buộc phải mặc vào phượng bào phết đất hồi lâu chưa mặc tiếp kiến mệnh phụ.
“Thái Tử đã thức chưa?”
Hương Thảo vừa sửa sang lại váy áo cho nàng vừa trả lời: “Điện hạ đã thức dậy, lúc này có lẽ đang theo Quỷ thúc tập thể dục buổi sáng.”
Đoàn Tử năm tuổi rất có tự chủ, mỗi ngày buổi sáng cố định thời gian thức dậy giống phụ thân hắn, Cảnh Đế đi thượng triều, hắn đi theo Quỷ thúc rèn luyện thân thể.
Hiện trạng này đã giằng co nửa năm.
Đoàn Tử lớn lên thực mau, Đường Mẫn cao khoảng một mét sáu lăm, Cảnh Đế cũng khoảng một mét tám, rốt cuộc Quốc Công gia cũng không thấp.
Tin tưởng Đoàn Tử cũng sẽ không lớn lên lùn.
Thu thập xong, sắc trời cũng dần dần sáng, Đoàn Tử từ bên ngoài tiến vào.
“Cha mẹ, chào buổi sáng.” Hắn đi đến trước mặt đệ đệ, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ôm nắm tay ngủ ngon lành, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Đoàn Tử nhấp môi cười rất đắc ý, đây là đệ đệ hắn, hiện tại thật sự thực đáng yêu.
“Con mặc ít như vậy, cẩn thận cảm lạnh, bên ngoài không lạnh sao?”
Đoàn Tử nhìn mẫu thân, “Vẫn có chút lạnh, nương mặc nhiều một ít, con và Hàn gia gia luyện công ra một thân mồ hôi, không có gì trở ngại.”
Hắn chính là nam tử hán, sao có thể sợ hãi rét lạnh.
Sức khỏe cha không tốt, mỗi năm mùa đông đều phải mặc rất nhiều, cho nên hắn chính là nam tử hán duy nhất trong nhà, về sau có lẽ còn có đệ đệ.
Cùng dùng cơm sáng xong, Khương cô cô mời bọn họ ngồi xuống thượng vị, sau đó giơ tay tiếp đón hơn ba mươi nội giám và tỳ nữ Khôn Ninh Cung tiến vào, một hàng chúc tết.
Tiền mừng sớm đã chuẩn bị tốt, Khương cô cô ở bên cạnh phát vui sướng, hạ nhân cũng tiếp vui mừng, tối hôm qua cơm tất niên ăn miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, rượu trái cây và rượu ngon khác không biết uống nhiều ít.
Phương công công nói với bọn họ, đó đều là trong cung ngự dụng, đơn giản là vì hậu cung chỉ có Hoàng Hậu nương nương, ngày thường tiêu hao rất ít, không có những nữ tử leo lên quyền quý tiêu hao xa xỉ ở hậu cung, lúc này mới có bọn họ cơm tất niên rượu đủ cơm no.
Có lẽ chính vì Phương công công nói, làm nội giám và tỳ nữ trong cung đều âm thầm hạ quyết tâm, vì mỗi năm đều có một đêm phóng túng, nhất định phải ngăn chặn nữ nhân khác chui vào hậu cung.
Vốn dĩ cảm tình Đế hậu tốt kỳ cục, hơn nữa tính tình Hoàng Hậu nương nương tốt, trước nay đều không phát giận với bọn họ, trong cung các nơi đều gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình, tuyệt đối không cần sợ có một ngày không cẩn thận mất đi tính mạng, cuộc sống thoải mái nhất từ trước đến nay, nếu nữ tử khác vào cung đoạt bệ hạ chú mục, chẳng phải Hoàng Hậu nương nương sẽ thực đáng thương, tuyệt đối không được.
Tối hôm qua bọn họ đều nhất trí quyết định, chỉ cần ở trong cung một ngày, phải đứng về phía Hoàng Hậu nương nương, nếu bệ hạ thật sự……
Bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể càng tận tâm tận lực hầu hạ và che chở Hoàng Hậu nương nương.