Tiêu Liên Nhi trở về căn nhà đã thuê. Nàng mở cửa phòng ra, Hư Cốc đang nằm trên giường ngủ say như chết.
Nàng quay người nhìn lại, căn nhà vẫn như cũ, không có thảm trải sàn, không có bình phong, không có ghế dài, cũng không có kẻ đến từ Ma Môn Minh Triệt khôi ngô tuấn tú với cặp lông mày dài.
Hắn đi thật rồi, tựa như chưa bao giờ đến.
Nàng trượt theo cánh cửa, ôm đầu gối ngồi xuống: "Ngươi chỉ biết vỗ mông bỏ chạy không thấy bóng dáng! Dậy đi Hư Cốc, ta nên làm gì đây?"
"Tiểu sư tổ!"
Tiêu Liên Nhi chột dạ quay đầu lại.
Hư Cốc xuống giường, vặn eo bẻ cổ, ngoẹo đầu nhìn màu trời, thầm nói: "Con dạo phố xong trở về ngủ một lát, sao trời lại tối thế này? Tiểu sư tổ, người có mua được gì ở buổi đấu giá không?"
Đi dạo phố xong trở về ngủ một lát? Minh Triệt đã sử dụng ma thuật nào mà hắn lại nhớ được những thứ đó?
Tiêu Liên Nhi thăm dò nói: "Ai bảo ngươi không đi theo ta, cứ đòi đi dạo phố."
Hư Cốc cười tươi đáp: "Hiếm lắm mới được một lần. Người lại cho con nhiều linh thạch như vậy, không mua ít đồ sao được? Nói con nghe đi, người có mua được vật phẩm nào tốt không thế?"
Cậu ta nhớ rõ hôm nay mình đi dạo hàng quán. Cậu ta còn nhớ được chuyện gì nữa? Tiêu Liên Nhi cố ý nói: "Trở về ta sẽ nói cho sư phụ biết ngươi chỉ lo đi dạo phố, để một mình ta đến buổi đấu giá. Nhất định sư phụ sẽ mắng ngươi chết."
"Tiểu sư tổ, đừng mà. Người đừng nói cho sư tổ biết, sau này người muốn con làm gì cũng được! Nói đi, có chuyện gì thú vị ở buổi đấu giá không?"
Thế này thì sẽ không sợ nói lỡ miệng nữa, cuối cùng, Tiêu Liên Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Minh Triệt không có ý định quay lại rồi. Trong lòng nàng thầm mắng, lợi dụng ta mua đồ xong liền bỏ đi đúng không? Đáng đời ngươi bị Hàn Tu Văn đánh bị thương.
Rốt cuộc móng vuốt kia là của con quái vật nào nhỉ? Trận bùa bảo vệ của tu sĩ Nguyên Anh lại chẳng khác nào tờ giấy mỏng trước mặt nó, bị nó xé rách dễ dàng.
Những chuỗi nghi hoặc trong lòng nàng xoắn lại thành một mớ hỗn độn, nàng khoa trương nói với Hư Cốc: "Người trong Ma Môn xông vào buổi đấu giá! Bị chưởng giáo đạo quân phát hiện! Ôi, một màn đánh nhau thật sự rất đặc sắc…"
Rất đặc sắc.
Bây giờ nàng vẫn nhớ kĩ Minh Triệt đứng trong không gian đầy hoa, cười to một cách đường hoàng.
…
Sáng hôm sau, nàng và Hư Cốc quay về đỉnh Thiên Khung.
Vừa vào điện Dao Quang, ánh mắt Tiêu Liên Nhi lập tức sáng lên. Đây là nhị sư huynh Ứng Xuân Sơn xuất quan, tam sư huynh Cố Tiểu Phong quay về tông môn! Rõ ràng là hai túi tiền di động mà! Có quà gặp mặt sắp tới cho mình!
"Liên Nhi! Con mau đến đây bái kiến hai vị sư huynh!" Thanh Phong trưởng lão vui cười hớn hở gọi Tiêu Liên Nhi đến.
Trả lại chiếc nhẫn cho Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi quy củ hành lễ với ông: "Sư phụ, con mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà ở núi Thanh Mục không có. Hai vị sư huynh ở đây, đêm nay muội sẽ làm một ít thức ăn ngon để chiêu đãi hai người!"
Thanh Phong mừng rỡ cười không ngớt: "Ngoan! Nhanh đi bái kiến các sư huynh của con đi!"
Tiêu Liên Nhi lần lượt hành lễ, mặt mũi tràn đầy vẻ mong chờ.
Ứng Xuân Sơn mặt mày sáng sủa, trông giống như một văn nhân đọc sách. Hắn trả lễ một cách thành thục, sau đó móc ra một trận đá hình tròn: "Sư huynh chuyên tu trận pháp. Đây là Bát Hoàng Âm Dương Trận mà ta mới làm xong. Khi sư muội ra ngoài lịch luyện, lúc nghỉ ngơi hãy bày ra, có thể ẩn giấu hơi thở, đảm bảo an toàn."
"Đa tạ sư huynh! Tốt quá!" Tiêu Liên Nhi biết thứ này. Lúc ra ngoài lịch luyện, có trận này trong tay thì nghỉ ngơi sẽ thuận tiện hơn, có thể ẩn giấu tung tích.
Nàng mỉm cười, lấy trận đá bỏ vào túi chứa đồ, nhìn vào túi tiền còn lại: "Chào tam sư huynh!"
Cố Tiểu Phong chừng hơn mười tám, mười chín tuổi. Hắn mặc áo khoác gấm dài màu tử kim, tóc dài rối tung, trên trán thắt một dải ruy băng thêu hình Chu Tước ở giữa. Bên hông treo ba món đồ là một miếng ngọc bội, túi tiền, chuông, không thiếu thứ gì. Đôi mắt hơi xếch, mỉm cười tự nhiên, nhìn mặt mũi rất thanh thoát, nhẹ nhàng.
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt, rút một cái khăn tay ra, cố ý nghiêm mặt: "Dùng để lau nước mũi!"
Chiếc khăn lụa màu xanh, rất nhẹ, không biết làm từ chất liệu gì. Không cần phải nói, đây chắc chắn là một món pháp bảo. Tiêu Liên Nhi nhìn tới nhìn lui, ghét bỏ nói: "Khăn tay của người khác thì thêu hoa thêu cỏ, còn chiếc khăn tay này thì thêu một gian phòng! Muội sẽ phá đi rồi thêu hoa lá chim chóc được không?"
Cố Tiểu Phong hừ một tiếng, lấy lại khăn tay, quăng lên không trung.
Trên không trung xuất hiện một bãi cỏ xanh, một gian nhà gỗ tinh xảo.
"Một cô nương yểu điệu, đi ra bên ngoài, sao có thể ngủ một mình trên đất hoang được? Cầm cái này theo, sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Cố Tiểu Phong thu khăn lụa lại nhét vào trong tay Tiêu Liên Nhi: "Lần sau sư huynh sẽ tặng cho muội một ít son phấn. Tiểu cô nương mà, phải chú ý chăm sóc một chút. Suốt ngày cứ đánh đánh giết giết, lớn lên không ai muốn lấy đâu!"
Tiêu Liên Nhi gượng cười nhận lấy. Sao nàng lại quên chứ? Cố Tiểu Phong rất nổi tiếng ở Thương Lan, là người thương hoa tiếc ngọc nhất ở Cố gia, năm nay mười chín tuổi.
"Được rồi, ngày kia đệ tử chân truyền sẽ luận võ, quay về nghỉ ngơi đi. Buổi tối hãy tới đài Yêu Nguyệt ăn cơm. Liên Nhi, con ở lại đây." Thanh Phong phất tay áo đuổi đám đệ tử ra ngoài.
Chắc ông muốn hỏi về chuyện xảy ra tại buổi đấu giá. Tiêu Liên Nhi giấu chuyện mình dẫn Minh Triệt vào, chỉ kể chuyện Minh Triệt và Hàn Tu Văn đánh nhau ở đại sảnh.
"Con nhận ra người đó là Minh Triệt?" Thanh Phong trưởng lão thấp giọng hỏi.
"Vâng. Nhưng mà con sẽ không nói cho ai biết đâu. Cũng không nói với chưởng giáo đạo quân."
Thanh Phong trưởng lão vuốt tóc Tiêu Liên Nhi, thở dài: "Hắn dùng hai viên Thượng Thanh Đan cấp tám đổi một đôi cánh Thủy Thiên Giao của chưởng giáo, chưởng giáo vẫn còn kiếm được chút lời. Chỉ là Ma và Đạo không chung đường, chưởng giáo phát hiện ra hắn, sao có thể buông tha cho hắn được? Khoảng hơn một trăm năm trước, sư phụ kết bạn với hắn trên đỉnh núi tuyết. Sư phụ tự nhận mình là người quang minh lỗi lạc, nếu như bị người khác phát hiện sẽ khó tránh khỏi việc bị ba tông bốn môn hỏi tội. Liên Nhi à, giúp sư phụ giữ bí mật này được chứ?"
"Sư phụ, người yên tâm đi. Con lấy tâm ma ra thề, tuyệt đối không để lộ giao tình của sư phụ và Minh Triệt." Tiêu Liên Nhi cười hì hì nói. Nàng thầm nghĩ, người là trưởng lão Nguyên Anh, nếu bị hỏi tội thật thì vẫn có thể đánh nhau một trận, nhưng mạng nhỏ của đệ tử thì khó mà bảo toàn được.
"Kỳ thật, phương pháp tu luyện của Ma Môn và Đạo Môn hoàn toàn khác nhau nhưng lại cùng chung mục đích. Tốc độ tu luyện của Ma Môn rất nhanh, nhưng đến giai đoạn Nguyên Anh, bởi vì căn cơ không vững chắc bằng Đạo Môn, rồi khi tiến vào Hóa Thần lại gặp lôi kiếp từ trên trời giáng xuống, khó càng thêm khó. Nhưng trong năm ngàn năm qua, cũng không có tu sĩ Nguyên Anh nào ở Hạ Tiên giới có thể thăng tiên. Đây gọi là Đạo cao một thước, Ma cao một trượng. Tu vi của người trong Ma Môn vượt qua Đạo Môn. Đạo Môn không phục, chỉ trích Ma Môn không đi chính đạo. Mâu thuẫn của hai môn ngày càng gay gắt, bốn mươi năm trước đã vạch ra một ranh giới, từ đó về sau nước sông không phạm nước giếng. Minh Triệt đã nhiều lần đại náo thành Thanh Dương. Xem ra, cuộc đấu tranh giữa hai môn lại sắp bắt đầu rồi."
Tiêu Liên Nhi không nhịn được hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc Minh Triệt là người thế nào ở Ma Môn? Lúc hắn đánh nhau với chưởng giáo, con nghe chưởng giáo nói hắn sử dụng pháp thuật Nghìn Hoa Nhập Mộng."
"Cửu Đại Bí Điển của Ma Môn chỉ truyền cho trưởng lão và những người có công lao lớn trong môn, rất khó có thể để đoán được thân phận của hắn."
"Vậy hắn không chỉ biết Nghìn Hoa Nhập Mộng ạ?"
Thanh Phong vẫn lắc đầu: "Đạo Môn biết rất ít về Ma Môn. Chỉ biết bọn họ hoạt động ở phía Tây núi Hắc Ma. Không giống chúng ta có ba tông bốn môn, còn có mấy vạn gia tộc, môn phái. Ma Môn chưa từng phân chia môn phái. Trăm năm qua, sư phụ và Minh Triệt chỉ gặp nhau hai lần, cùng lắm chỉ gặp ở những chỗ yên tĩnh, trao đổi những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm mà thôi."
Hóa ra Thanh Phong trưởng lão cũng không biết.
"Sư phụ, còn cái móng vuốt kia nữa! Chưởng giáo nói là ma vật! Để con vẽ lại cho người xem!"
Tiêu Liên Nhi tìm bút, vẽ lại cẩn thận.
Trong phòng bán đấu giá rộng rãi cao lớn, sắc mặt mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh đều hoảng sợ. Hàn Tu Văn đứng quay lưng về phía người kia, dùng sáo trúc để đánh. Hoa bay tán loạn trong không trung. Minh Triệt nâng một luồng ánh sáng màu vàng trong tay với vẻ mặt kiêu ngạo. Đột nhiên, trận bùa bảo vệ sau lưng bị xé rách. Một móng vuốt khổng lồ xuất hiện, túm lấy Minh Triệt kéo ra ngoài.
Thanh Phong khẽ giật mình, đệ tử này của ông không chỉ thông minh hiểu chuyện mà còn có tài vẽ tranh. Ông đưa tay cầm lấy bức họa nhét vào trong ngực: "Liên Nhi, sư phụ biết con rất tò mò. Rốt cuộc Minh Triệt là người thế nào của Ma Môn, hắn có kế hoạch gì để đối phó với Đạo Môn, sư phụ sẽ lo chuyện này. Con cứ yên tâm tu luyện đi."
"Con biết rồi. Đệ tử sẽ quay về hồ Trừng Tâm." Không thể thăm dò thân phận của Minh Triệt từ chỗ Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi đành thôi.
Thanh Phong chần chừ một lát. Nha đầu này thông minh, nấu ăn lại ngon, không biết liệu nàng có thể học hỏi một vài thứ không. Ông nói xa xôi: "Liên Nhi, đêm nay nấu mấy bát mì, con hãy thử dùng Triền Thủy Quyết để nhào bột mì, nhìn xem có gì khác biệt không."
Ông đã nói đúng cái hố trong lòng nàng, nàng gật đầu đồng ý, quay về hồ Trừng Tâm.
Một lớp bột mì trắng tinh như tuyết đầu mùa được trải lên thớt, hiện ra một tầng ánh sáng mỏng manh, tỏa ra hương lúa mì ngào ngạt.
Một gáo nước linh tuyền bị ném lên không trung hóa thành hàng ngàn giọt nước lơ lửng trong không khí. Tiêu Liên Nhi giơ tay ra hất bột mì lên, những giọt nước nhanh chóng thấm vào bột mì tựa như sương trắng.
"Thốn thốn nhu tràng, doanh doanh phấn lệ. Điều điều bất loạn."
Nàng thi triển Triền Thủy Quyết. Những hạt bột tụ tập thành một đường trong không trung.
Dần dần, một sợi mì thật dài được tạo thành, nó nhanh chóng bị vo tròn lại. Tụ mà phân, phân mà hợp, không ngừng xoay tròn trên không trung.
"Triền Thủy Quyết. Thủ thỉ miên trường chi ý. Trừu đao nan đoạn." Tiêu Liên Nhi thì thầm đọc thuộc lòng khẩu quyết của Triền Thủy Quyết. Muốn có hiệu quả cao nhất thì không được phân tâm.
"Không chấp la đái, hồi thủ hận y y."
Nàng lắc mạnh cổ tay, sợi mì dài trong tay biến thành từng sợi nhỏ, rơi liên tục lên cây gậy trúc. Chúng xõa tung như lưới, óng ánh trắng tinh.
Nước trong nồi sôi lên, nàng thả mì vào nồi nước.
Nàng cho vào nồi một ít nước dùng được chế tạo theo công thức bí mật. Đại công cáo thành.
Không nhiều, không ít, vừa đủ bốn bát. Tiêu Liên Nhi vui vẻ rạo rực làm thêm vài món ăn kèm, sau đó cho vào túi chứa đồ.
Ra khỏi phòng bếp, nàng nhìn thấy Trường Mi ngồi ở đầu cầu phía xa. Tiêu Liên Nhi bay lại, nhảy lên lưng Trường Mi: "Trường Mi, ngươi đến đón ta sao! Đưa ta đến đài Yêu Nguyệt đi."
Trường Mi hầm hừ, thân thể bay lên, hóa thành một bóng trắng.
"Thạch Thanh Phong không đến!"
"Ừ, ta biết rồi."
"Ta thấy hắn và Tiêu Minh Y đang ở vườn thuốc. Hừ hừ."
Được rồi, Trường Mi đang bất bình thay nàng. Tiêu Liên Nhi ôm cổ nó, nhẹ nhàng nói: "Như vậy mới là tốt nhất."
"Ngươi treo chuông gió mà hắn tặng cho ngươi. Ngươi không lừa ta được đâu."
Tiêu Liên Nhi suy nghĩ hồi lâu, nói với Trường Mi: "Ta nhận chuông gió không phải vì ta thích nó, mà là nó đang nhắc nhở ta thế nào là thật lòng."
"Tiểu cô nương làm sao biết thế nào là thật lòng?"
Trường Mi nói như vậy, cũng không còn nhắc đến Thạch Thanh Phong nữa.
Đến đài Yêu Nguyệt, Thanh Phong và hai sư huynh đều đang ở bên trong đình. Tiêu Liên Nhi nhảy khỏi lưng Trường Mi, lấy mấy bát đồ ăn từ túi chứa đồ ra, "Phần này cho ngươi, nếu không đủ ta trở về nấu thêm."
Trường Mi dẩu môi: "Ta không thích ăn mì!"
"Ngươi ăn thử một ít đi. Trở về ta làm bánh quả Tố Tửu Tâm cho ngươi. Ta đi tìm sư phụ đây!" Nàng gãi cánh tay Trường Mi, cười hì hì chạy đi.
Ba bát mì đặt trên mặt bàn đá. Bát làm từ bạch ngọc, canh trong như nước, mì giống như tơ, kết hợp với bốn món ăn kèm.
Cố Tiểu Phong liếc nhìn sư phụ. Thanh Phong động đũa. Ứng Xuân Sơn cũng động đũa theo. Hắn thở dài, tài nấu nướng của sư muội có thật sự tốt như vậy không? Hay cứ ăn đi, coi như nể mặt tiểu sư muội. Lát nữa nói với nàng, mình đã đi khắp Thương Lan, đã từng nếm qua rất nhiều loại mì ngon rồi! Cố Tiểu Phong ăn một miếng, lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Mùi hương quấn quýt trong miệng cứ như có hàng trăm ngàn vị. Hận... hận không thể cầm bát lên liếm sạch.
"Ngon lắm!" Thanh Phong cười to: "Xuân Sơn có nhận ra vấn đề gì không?"
Hắn nhảy ra ngoài đình, cái thắt lưng màu vàng trong tay uốn lượn, đâm, gọt.
"Triền Thủy Quyết ư?" Tiêu Liên Nhi sửng sốt.
Thắt lưng vàng cuồn cuộn như rồng, tu sĩ Kim Đan thi triển uy lực không tầm thường, miệng Ứng Xuân Sơn phát ra một tiếng thét dài, tinh quang trong mắt lấp lóe. Hắn chắp tay về phía Tiêu Liên Nhi: "Thổ chính là mẹ của mặt đất, vô tận, thổ không dứt như nước chạy không ngừng. Cảm ơn bát mì Triền Thủy của muội, giúp sư huynh được hưởng lợi không nhỏ."
Thanh Phong gật đầu: "Tiểu Phong thì sao?"
Cố Tiểu Phong tu kiếm. Hắn gãi đầu nói: "Ngày mai con sẽ giúp sư muội làm thức ăn."
"Coi như tiểu tử ngươi thông minh!"
Thanh Phong nói sâu xa: "Pháp thuật đều do người tạo ra. Từ khi Nguyên Đạo Tông được hình thành cho đến nay, thể chất khác nhau sẽ tu luyện các loại pháp thuật khác nhau. Sư phụ có thuộc tính Thổ, nhưng một ngày nọ, ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý hệ Kim bên trong một miếng thịt cá. Xuân Sơn có thể sử dụng thuộc tính Thủy để chuyên tu Triền Thủy Quyết. Tiểu Phong cũng có thể học hỏi kiếm quyết mới. Các con không nên cố chấp với hệ thống pháp thuật cố định. Chân lý của lĩnh ngộ tự nhiên chính là có thể lĩnh ngộ ra pháp thuật mới."
Tiêu Liên Nhi rũ mắt xuống, tâm tình nàng xao động, thủy cũng có thể giống như hỏa thiêu đốt được không?
Ba vị đệ tử như có điều cảm ngộ, hành lễ trước mặt Thanh Phong trưởng lão: "Đa tạ sư phụ chỉ bảo."