Bị cột sáng trắng xóa đông cứng lại, động tác của Tiêu Liên Nhi chậm rãi dị thường. Sau đó kiếm khí vừa phóng ra lập tức có cảm giác như cắt trên gấm lụa khiến nàng không khỏi mừng rỡ.
Hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác chém xuống, nàng có cảm giác mình như đang đào núi vậy. Nàng đứng trong cột sáng, sử dụng kiếm khí đào ra một không gian có thể hoạt động, từng chút từng chút một phá tan tường sáng.
Trong cung điện trên núi, bóng tộc trưởng không hiển hiện ra. Vách tường đang động đậy để hấp thụ tinh hoa tinh linh của Ngạo Phong. Mặt đất trở nên trong suốt. Nhất cử nhất động của Tiêu Liên Nhi và Ngạo Phong đều hiển hiện rõ ràng.
Trái tim kiếm linh nổi trong cột sáng không hề có một chút động tĩnh nào.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi dùng sức quá mạnh, bị lăn từ trong cột sáng ra ngoài. Nàng lớn tiếng hô to: "Ngạo Phong, ta tới cứu ngươi đây!"
Bóng Ngạo Phong hiện ra trong phong linh. Trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới lần đầu gặp gỡ nàng, âm thanh mềm mại đến khó tin: "Là ta không đúng, không nghe lời ngươi khuyên. Đừng lo cho ta, ngươi mau chóng đi đi."
Tiêu Liên Nhi khẽ lắc đầu, hội tụ lại toàn bộ linh lực. Giống như lúc đối đầu Diệu Nhật ở thành Thanh Khâu, toàn thân nàng hóa thành một luồng ánh sáng vàng, chém thẳng về phía cột sáng đang nhốt Ngạo Phong.
Trong cung điện, trái tim kiếm linh không ngừng nhảy nhót lấp lóe.
Vách tường đang động đậy bỗng ngừng lại. Tiếng quát mắng của tộc trưởng cũng vang lên theo: "Nha đầu không biết sống chết!"
Trong thức hải của Tiêu Liên Nhi đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Bên trong đầu của nàng đau đớn giống như kim đâm vậy. Ánh vàng đột nhiên biến mất, nàng bị va mạnh vào cột sáng.
"Liên Nhi!" Ngạo Phong hoảng sợ gọi nàng một tiếng, thấy nàng không có động tĩnh gì, hắn cũng không nhịn được rống to lên: "Ngọc Phong, lão già chết tiệt nhà ngươi! Dù ta có phá hủy phong linh cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại cho ngươi một giọt tinh hoa nào!"
"Ta không sao." Tiêu Liên Nhi bò từ dưới đất dậy, không dám tiếp tục ngưng tụ linh lực nữa. Nàng ngồi khoanh chân, thần thức xâm nhập vào thức hải.
Trong thức hải có một tấm bia đá bằng ngọc thạch bay lên, phù văn trên bia đó tỏa ra từng vòng hào quang, khuấy động đầu óc của nàng khiến nàng không thể nào tiếp tục ngưng tụ linh lực được nữa.
Tiêu Liên Nhi âm thầm tự nói với lòng mình: "Minh Triệt, chàng nhìn thấy không? Lão ta căn bản chưa hề giải trừ cấm chế đâu." Nàng cũng nhớ hắn đã từng nói: Ngọc Phong dám lừa hắn, hắn sẽ chém lão thành mảnh vỡ mới thôi.
Tộc trưởng không thèm để ý đến nàng và Ngạo Phong mà đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Bên dòng suối, thân thể Minh Triệt đột nhiên tiêu tan rồi. Tộc trưởng kêu lên một tiếng. Trong cung điện vang lên tiếng cười của Minh Triệt: "Lão già, tinh linh có thể ngưng hóa thành người không cần phải giống như nhân loại, rời khỏi thân thì cũng không xong nữa. Kiếm tâm ở, thì ta ở."
Minh Triệt theo âm thanh xuất hiện tại trong cột sáng: "Ngươi không tiêu trừ cấm chế đúng hẹn. Ta đã nói rồi, thù lao mà ngươi yêu cầu ta sẽ thay nàng ấy phụ trách. Nhưng nếu ngươi đổi ý, ta sẽ bổ tòa Ngọc Phong này, làm cho ngươi tan xương nát thịt."
Tộc trưởng ngưng tụ thành người xuất hiện ở trước mặt hắn, nét mặt già nua lạnh lùng, lão ta nói: "Ta không giải trừ cấm chế của nàng ta thì đã sao? Chờ ta hút xong phong linh của Ngạo Phong rồi, ta sẽ đủ thần lực để luyện hóa ngươi một trăm lần ấy chứ. Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, bằng không, hiện giờ ta sẽ lập tức giết nàng ta."
"Ta đã nhịn ngươi mấy ngày nay chẳng qua là muốn dụ dỗ cho ngươi lộ ra cấm chế mà ngươi ẩn giấu đi thôi. Ngươi không có cơ hội nữa đâu." Minh Triệt tiện tay vỗ một cái, ánh vàng lóe lên, cột sáng chia năm xẻ bảy.
Tộc trưởng vận thần niệm, bốn vách tường cung điện lóe lên ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
Minh Triệt cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng hai giọt tinh hoa kiếm linh đó dễ hấp thụ như vậy sao? Ngươi không nên để kiếm tâm của ta lưu lại trong tim ngươi. Kiếm tâm của ta có thể cắt đứt tâm niệm của ngươi, như vậy, ngươi có thể bước ra được khỏi trái tim của ngươi sao?"
Tộc trưởng đưa tay vỗ vào mặt đất. Mặt đất trở nên trong suốt, lão nhìn thấy rõ Tiêu Liên Nhi đang nâng kiếm bổ về phía cột sáng nhốt Ngạo Phong trong động phủ tinh linh dưới lòng đất. Tâm niệm của lão ta bị ánh kiếm ở bốn phía giam cầm, không cách nào ảnh hưởng đến hai người trong động phủ tinh linh, trơ mắt nhìn Tiêu Liên Nhi chém mở cột sáng, lôi Ngạo Phong ra.
Hai người thoát khỏi vòng vây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, mà lão ta thì lại bị Minh Triệt vây ở bên trong cung điện. Khổ tâm toan tính mười vạn năm, lại thấy lời nói dối của mình sắp bị người ta chọc thủng, tộc trưởng oán độc đến cùng cực: "Ta tu hành mười mấy vạn năm, cho dù thần lực tiêu hao hết thì ta cũng có thể vây ngươi triệt để trong ngọn núi này. Chờ ngươi thoát vây, Diệu Nhật đã sớm nghênh đón Mộ Tử về thành Diệu Nhật rồi. Ngươi có thể đối phó được một mình ta, nhưng có đối phó được mười vạn tu sĩ Tiên đình không? Dù ta chết, ngươi cũng sẽ thống khổ cả đời!"
Tiêu Liên Nhi cùng Ngạo Phong bay từ động phủ dưới đất ra.
Hai người đứng ở không trung nhìn xuống, thấy chính giữa đỉnh núi ngọc có khảm một khối ánh sáng màu vàng. Đỉnh núi lõm xuống một chút, ra sức đè ép. Khối ánh sáng vàng bị ép càng ngày càng nhỏ dần, không động đậy nữa.
Ánh sáng thánh khiết tự tản ra, dần dần nồng nặc. Cả ngọn núi ngọc như một kén tằm trắng, ánh vàng mơ hồ không thấy rõ lắm.
"Minh Triệt!" Tiêu Liên Nhi kêu một tiếng, hóa thành một luồng sáng hung hăng bổ mạnh về phía đỉnh núi. Vừa mới chạm đến lớp ánh sáng kia, lực đàn hồi liền đẩy mạnh nàng ra.
Tình trạng bất thường của núi Ngọc Phong khiến cho tất cả mọi người của Tinh Linh Tộc trên núi Thần Tú đều bay lên không trung.
"Ngươi dám bất kính với Sơn Thần ư?" Có người gằn giọng hung dữ quát mắng Tiêu Liên Nhi, mấy luồng linh lực tập kích về phía nàng.
"Dừng tay!" Ngạo Phong xuất hiện bên cạnh Tiêu Liên Nhi, lớn tiếng ngăn cản người trong tộc.
Không chờ mọi người mở miệng, hắn đã chỉ về phía Ngọc Phong nói: "Chúng ta bị lừa rồi! Tộc trưởng vẫn luôn giả mạo làm Sơn Thần! Tinh Linh Tộc của chúng ta không Sơn Thần thủ hộ gì cả! Lão ta hạ cấm chế xuống chính là để có một ngày có thể hút linh khí của chúng ta bù đắp thần lực sắp tiêu tan hết của lão ta! Bé tinh linh chúng ta tìm thấy đã đều bị lão ta hấp thụ sạch cả rồi!"
Tất cả mọi người trong Tinh Linh Tộc xôn xao, mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.
"Thừa dịp lão ta đang đối chiến với Minh Triệt, mọi người mau mau loại bỏ cấm chế trong thức hải của mình đi!"
Ngạo Phong kéo Tiêu Liên Nhi nói: "Ngọc Phong tu luyện mười mấy vạn năm, đã sớm có tu vi Thần Quân. Ngươi không phá được thần quang của lão ta đâu. Phải giải trừ cấm chế trước đã, tránh cho lão ta thoát được vòng vây ra ngoài rồi bắt ngươi làm con tin đấy."
Tiêu Liên Nhi nghe vậy liền ngồi khoanh chân trên không trung, lại một lần nữa điều khiển tâm thần chìm vào trong thức hải. Thừa dịp Ngọc Phong phân tâm, cấm chế trở nên yếu nhất, nàng cứ tỉ mẩn từng tí từng tí một để tấn công vào tấm ngọc bài trong thức hải kia.
Núi Thần Tú vô cùng yên tĩnh.
Ngọc Phong dùng hết toàn lực giam giữ Minh Triệt. Không trung dày đặc hơn một nghìn tộc nhân của Tinh Linh Tộc ngồi khoanh chân, chăm chú loại bỏ cấm chế.
...
Ở chân trời, một tầng mây cuồn cuộn như sóng, hướng về núi Thần Tú trong biển mây bay tới. Khi tới gần thì phi thuyền, pháp bảo, vật cưỡi sinh ra đủ loại ánh sáng linh khí óng ánh, khiến biển mây sôi trào không ngừng.
Hàng ngàn phi thuyền, hơn vạn tu sĩ vây núi Thần Tú chặt đến mức không lọt một giọt nước.
Tinh Linh Tộc chỉ có hơn ngàn người, mỗi người đều đang căng thẳng phá giải cấm chế trong thức hải. Thần thức cùng sức mạnh trên bia đá giao chiến, nếu phân tâm sẽ dẫn đến việc thần thức bị hao tổn. Tu vi thụt lùi còn có thể luyện lại chứ thần thức mà bị hao tổn thì tốc độ khôi phục chậm hơn tu vi cả trăm lần.
Tiên đình của Diệu Nhật đi chinh phục các bộ lạc bộ tộc khác cũng không có ý đuổi cùng giết tận. Chẳng qua hắn cũng chỉ muốn cho Tinh Linh Tộc thần phục Tiên đình, lúc có việc thì nghe Tiên đình gọi đến thôi. Các tinh linh cũng không coi là chuyện to tát.
Không có Sơn Thần thủ hộ, các tinh linh không còn chỗ nào để ở lại nữa. Diệu Nhật muốn chinh phục núi Thần Tú thì cho hắn là được. So đi tính lại thì cấm chế trong thức hải mình còn đáng sợ hơn. Vì lẽ đó nên dù cảm thấy đại quân đã đến gần sát ranh giới nhưng cũng chẳng ai có phản ứng gì…
Ngoại trừ Tiêu Liên Nhi.
Phù văn trên bia đá bị thần thức của nàng kích hoạt hoàn toàn. Nàng từ từ rút từng sợi từng sợi thần thức về, tuy trong lòng rất lo lắng luống cuống nhưng lại không dám lập tức rút sạch hết ngay.
Không gian bị chém rách thành một đường nhỏ, Diệu Nhật sải bước ra ngoài. Diệu Nhật không ngờ hắn ta gióng trống khua chiêng tới núi Thần Tú thế này mà Tinh Linh Tộc lại chẳng hề có chút động tĩnh gì. Hắn ta quyết định dùng thần niệm, ẩn vào xem thử một chút.
Từ xa nhìn lại, ngọn núi như một chiếc kén bao phủ thần quang ở bên trong. Hiện giờ người của Tinh Linh Tộc giống như những bức tượng gỗ tĩnh tọa trên không trung.
Tinh Linh Tộc đang tu luyện bí pháp gì sao? Diệu Nhật bay lướt qua người các tinh linh, nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đang ngồi với Ngạo Phong: "Mộ Tử!"
Hắn sải chân bước tới, tay đặt lên vai Tiêu Liên Nhi, thần lực tràn vào kinh mạch của nàng: "Mộ Tử, nàng làm sao vậy?"
Giống như một quả bóng căng phồng, Tiêu Liên Nhi đang thả khí từng chút một để nó xẹp xuống. Trong khoảnh khắc thần lực của Diệu Nhật tràn vào kinh mạch đã khiến quả bóng kia đùng một cái vỡ nát. Bia đá ngọc thạch trong thức hải vỡ rắc rắc một tiếng nát bấy, trước mắt Tiêu Liên Nhi tối sầm xuống rồi nàng bất tỉnh nhân sự.
Diệu Nhật ôm nàng vào lòng, thần lực lưu chuyển một chu thiên mà không thể tra ra được gì bất thường. Đã không có gì bất thường, vậy mà Tiêu Liên Nhi lại choáng váng hoa mắt không có chút ý thức nào. Diệu Nhật thầm nghĩ không ổn, chẳng muốn để ý đến đám tinh linh đang phải ngồi khoanh chân ở không trung nữa, vội vội vàng vàng ôm lấy nàng rời khỏi núi Thần Tú.
Về lại phi thuyền của hắn ta, các thần tướng nhìn thấy Diệu Nhật ôm Mộ Tử trở về bèn hào hứng vây lấy hỏi: "Chủ quân lợi hại quá, loáng cái đã đưa được người về rồi!"
"Bạch Trạch! Ngươi nhìn thử xem nàng ấy đã xảy ra chuyện gì đây?" Diệu Nhật không kịp giải thích nữa, chỉ vội cao giọng gọi Bạch Trạch.
Bạch Trạch đáp lời rồi biến thành nguyên hình, để Tiêu Liên Nhi đặt tay lên chiếc sừng trí tuệ của y. Trong tích tắc, Bạch Trạch lại biến thân thành người, vuốt ve hàm râu bạc trắng nói: "Thần thức của nàng ấy rất hỗn loạn, chỉ có thể tĩnh dưỡng. Lúc chủ quân nhìn thấy nàng ấy, tình hình là thế nào?"
Vừa nghe Bạch Trạch nói như thế, Diệu Nhật liền hiểu ngay. Chắc chắn là do Tinh Linh Tộc đang tu luyện thần thức, bị mình đánh thêm ngoại lực vào nên hỏng chuyện. Hắn áy náy nhìn Tiêu Liên Nhi, ăn ngay nói thật.
Chinh phạt núi Thần Tú là vì để cho Tinh Linh Tộc gia nhập Tiên đình chứ không phải để giết chóc. Bạch Trạch nghe vậy liền nở nụ cười: "Nếu như chúng ta nhúng tay vào lúc này thì chắc chắn Tinh Linh Tộc sẽ không có sức chống cự. Chủ quân ban phát ơn huệ, Tinh Linh Tộc cảm kích thì hẳn cũng sẽ không còn quá kháng cự với việc gia nhập Tiên đình nữa. Chuyện ở nơi này cứ giao cho ta là được. Chủ quân nên nhanh chóng đưa Mộ Tử rời đi đi."
Sau khi bàn bạc, cuối cùng hắn để lại một đội nhân mã cho Bạch Trạch, những người còn lại theo Diệu Nhật trở về thành Diệu Nhật.
Thượng Thành cứ tiếc nuối mãi: "Gần đây sao cứ toàn thế này nhỉ? Ta còn tưởng rằng có thể đánh một trận to nữa chứ. Là do chủ quân quá may mắn, hay là lão Thượng ta quá xui xẻo nhỉ?"
…
Nhiều ngày sau, liên tục có tinh linh giải được cấm chế. Ngạo Phong loại trừ cấm chế xong liền nhìn thấy Ngọc Phong vẫn đang bị thần quang bao bọc. Hắn gọi người trong tộc tới, sau khi thương nghị thì bay ra ngoài.
Bạch Trạch dẫn người tới chầu chực mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy người của Tinh Linh Tộc nên y lập tức nâng cao tinh thần bước tới thuyết phục.
Ngạo Phong không khách khí nói: "Các ngươi không thừa dịp cháy nhà hôi của là Tinh Linh Tộc chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi. Từ lúc Tinh Linh Tộc có linh trí cho đến khi ngưng hóa được thành người, ít thì vài nghìn năm, nhiều thì cả vạn năm. Nếu muốn Tinh Linh Tộc kính Diệu Nhật là chủ quân của Tiên giới thì chúng ta có một điều kiện. Tiên đình phải hạ lệnh từ nay về sau không được làm thương tổn tinh linh đã sinh ra linh trí nữa."
Vạn vật tự nhiên sinh linh, khi chưa sinh ra linh trí, các người có thể giam giữ luyện thành khí linh, nhưng sau khi đã sinh ra linh trí rồi thì họ chính là người trong Tinh Linh Tộc, không được phép thương tổn.
Bạch Trạch tự thấy điều kiện này không quá hà khắc thì đáp ứng ngay lập tức: "Nếu như bé tinh linh chủ động ký kế khế ước với tu sĩ thì lại là chuyện khác rồi."
Giống như yêu linh thú linh vậy, chỉ cần những linh vật sinh ra linh trí ấy cam tâm tình nguyện cho tu sĩ luyện hóa thì không còn vấn đề gì nữa. Như sư tử Lưu Yên cũng từng ký khế ước với Mộ Tử đó thôi.
"Tự nguyện là một chuyện khác."
Hai bên thỏa thuận xong xuôi bèn vỗ tay lập lời thề, chuyện này thì quá đơn giản rồi. Bạch Trạch phóng tầm mắt nhìn thần quang bao phủ Ngọc Phong thành kén, trong lòng lại cảm thấy có một sự uy hiếp cực kỳ lớn, không khỏi lắm miệng hỏi câu: "Sơn Thần của Tinh Linh Tộc xảy ra điều gì bất ngờ sao?"
Ngạo Phong lạnh nhạt nói: "Tinh Linh Tộc kính Diệu Nhật là chủ quân của Tiên giới, nhưng sự vụ trong tộc là chuyện nhà, không cần Tiên đình hỏi đến."
Bạch Trạch không hỏi lại nữa, triệu tập nhân mã rời khỏi núi Thần Tú.
Ngạo Phong quay lại nhìn núi ngọc, thở dài nói: "Minh Triệt, ta không tranh với ngươi, chính ngươi phải cố lên nhé."