Ở nơi xa, đỉnh Ngọc Phong như một vĩ nhân đứng giữa trời đất, hào quang thánh khiết bao phủ cả ngọn núi Thần Tú. Trái tim kiếm linh mà Minh Triệt dâng hiến cho Ngọc Phong giúp duy trì thần lực của Ngọc Phong, còn thân thể hắn thì lại ở chỗ này. Từ nay trở đi, hắn chính là một người không có trái tim.
Một người không tim à? Lông mày nàng nhíu chặt lại, nàng ôm eo hắn từ phía sau, vùi mặt vào lưng hắn: "Vẫn còn tốt chán, ít nhất chàng cũng không giao ta cho Diệu Nhật."
Minh Triệt phì cười, xoay nàng ra phía trước, nâng mặt nàng lên: "Nàng chắc chắn rằng vì nàng, Diệu Nhật Thần Quân sẽ chịu dâng một nửa thần lực của hắn cho Ngọc Phong, để từ tu vi Thần Quân hạ xuống Nguyên Quân sao?"
Điều này thì thật sự rất khó nói.
Nhớ đến lúc Diệu Nhật bám theo nàng tới tận Thanh Khâu, trong lòng Tiêu Liên Nhi lại thoáng giật thột một cái. Biết đâu từ nay về sau Diệu Nhật sẽ lấy đức trị vì, coi tu vi như gió thoảng mây bay thì sao?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng, Minh Triệt hừ lạnh một tiếng: "Kể cả hắn ta có chịu đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Đã muốn làm chủ quân Tiên giới, lại còn muốn tranh giành người thương với ta sao? Ta sẽ lập tức đập nát cái thành Diệu Nhật của hắn. Bây giờ ta không cho hắn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, tốt nhất là hắn nên ngoan ngoãn mà ở lại thành Diệu Nhật đi. Hắn mà dám tới núi Thần Tú để cướp người, thì đừng có trách ta!"
Tiêu Liên Nhi thoáng ngớ người, ánh mắt như tỏa ra ánh sáng cầu vồng. Thấy Minh Triệt chớp mắt nhìn mình, nàng không kìm được, bật cười ha ha: "Nói láo mà không biết ngượng! Chàng không có trái tim kiếm linh, ngay cả ta chàng cũng không đánh lại nổi, còn không biết xấu hổ mà kêu gào đòi dạy dỗ Diệu Nhật à?"
"Nàng làm ta thấy thật tổn thương." Minh Triệt đau lòng ôm lấy ngực.
Tiêu Liên Nhi ra vẻ khinh bỉ nói: "Tim chàng đang ở trong núi ngọc kia kìa, bây giờ chàng làm gì có tim."
Minh Triệt xoay người tức giận nói: "Dám chọc vào chỗ đau của ta, ta như vậy là vì ai cơ chứ?"
Bóng Tiêu Liên Nhi nhoáng một cái đã bay đến trước mặt Minh Triệt, ôm lấy hắn nói: "Ta sai rồi, chàng phạt ta thế nào cũng được."
"Ta không thể cứ ngồi trên cỏ luyện công được."
"Ta sẽ xây nhà cho chàng."
"Ta thích nàng xuống bếp nấu cơm."
"Mỗi ngày ta đều cho chàng ăn no cơm."
Thế là Minh Triệt nhàn nhã ngồi bên dòng suối câu cá còn sau lưng là Tiêu Liên Nhi bay qua bay lại, đốn củi xây nhà. Dưới linh lực của nàng, cây cối nhẹ nhàng biến thành các khối vật liệu.
Chưa đầy hai canh giờ, trên bãi đất trống bên dòng suối xuất hiện một căn nhà gỗ. Tiêu Liên Nhi chống nạnh gọi hắn: "Ta xây nhà cửa xong rồi, thế cá chàng câu được đâu?"
"Cá có linh tính, không dễ câu chút nào." Minh Triệt thở dài nói, "Không có trái tim kiếm linh, linh khí của ta cạn kiệt đến đau lòng. Ngoại trừ có thể ôm nàng một cái ra, những việc nặng khác ta đều không làm được. Nếu nàng cảm thấy hối hận thì sớm nói cho ta biết."
Hắn quăng cần câu ra, nằm lên đồng cỏ: "Tương lai sau này chắc chắn sẽ bị nàng bắt nạt đến chết mất!"
Tiêu Liên Nhi quỳ xuống bên cạnh hắn, cười tươi nói: "Chàng mệt mỏi thì nghỉ đi. Ta bắt cá cho chàng ăn."
Nàng hôn nhanh lên mặt hắn một cái rồi đưa tay ra đánh một chiêu vào dòng suối. Cá đang bơi trong nước bị linh lực của nàng đánh bay lên, vẫy đầu lắc đuôi trên không trung, bọt nước văng khắp nơi. Nàng chỉ lên không trung, hỏi: "Chàng muốn ăn con nào?"
"Con béo nhất ở giữa kia kìa!"
Nàng tản linh lực ra, chỉ giữ lại một con cá béo mập dài khoảng hai thước ở chính giữa.
Một ngọn lửa phun ra từ ngón tay của Tiêu Liên Nhi, nước trắng bao vây con cá, bên ngoài là lửa tím đang nướng. Tiêu Liên Nhi lấy các loại gia vị từ trong vòng Thiên Cơ ra bôi lên. Một lát sau, mùi thơm lan ra ngoài. Nàng vẫy tay một cái, con cá nhẹ nhàng bay tới.
Minh Triệt chỉ liếc mắt nhìn nàng.
Tiêu Liên Nhi biến nước thành dao, cắt thịt cá xuống rồi đút vào miệng hắn, hết miếng này đến miếng khác, đến miệng cũng không cần lau.
Ngọc Phong đứng ở xa xa lặng lẽ nhìn về phía này. Trong cung điện ngọc, linh hồn núi ngọc biến thành tộc trưởng, lão ta nhìn trái tim kiếm linh bên trong thánh quang rồi cười nói: "Chỉ cần ngươi thật lòng để lại kiếm linh của ngươi cho ta bổ sung thần lực, ta sẽ để cho hai ngươi được tự do tự tại ở núi Thần Tú."
Trái tim kiếm linh lóe lên, tiếng Minh Triệt truyền ra từ bên trong: "Lão già, ta biết ngay là ngươi sẽ không an tâm mà. Có điều, lúc ta ở trên giường, ngươi đừng có nhìn trộm. Nếu không, ta sẽ không vui đâu."
"Chỉ cần trái tim kiếm linh ở đây, ta có gì mà không yên lòng chứ." Bóng tộc trưởng dần tan biến.
Một lực hút truyền đến từ đỉnh núi, trái tim kiếm linh nhỏ một giọt tinh hoa màu vàng, giống như một sợi tơ vàng tản ra, bay về bốn phía vách đá rồi hòa tan vào trong đó.
Minh Triệt nhìn về phía núi ngọc, lúc luồng ánh sáng vàng kia tan vào núi, hắn ôm lấy Tiêu Liên Nhi bay vào căn nhà gỗ.
"Giường còn chưa có gì…" Tiêu Liên Nhi mới nói được mấy chữ, Minh Triệt đã ôm nàng nằm lên người mình: "Nằm như thế này, nàng sẽ không bị đau lưng nữa. Nàng đặt vài kết giới đi, ta không muốn để cho người khác nhìn trộm."
Tiêu Liên Nhi đặt kết giới. Bàn tay tụ thành một luồng sáng rồi ấn lên người Minh Triệt.
"Trước đó nàng đi theo Diệu Nhật làm quân sư của hắn đúng không? Sao cái gì cũng biết thế nhỉ!" Minh Triệt để mặc nàng thi triển pháp thuật, nói thầm một câu.
Linh quang tuôn về phía Minh Triệt, trên trán hắn hiện ra một ấn phù. Tiêu Liên Nhi khẽ gắt gỏng: "Chẳng trách chàng cứ nói này nói nọ dỗ dành ta." Nàng vừa nói vừa lấy một giọt tinh huyết, vẽ một lá bùa dán xuống, "Chỉ cần lão ta thăm dò chàng, ta sẽ có thể phát hiện ra ngay."
"Lão hút một giọt tinh hoa kiếm linh của ta, ít nhất sẽ có nửa canh giờ không nhìn chằm chằm theo dõi chúng ta. Mỗi ngày chúng ta chỉ có nửa canh giờ để tự do trò chuyện. Xem cấm chế mà lão hạ đã được giải trừ đi chưa."
Nàng ngồi khoanh chân, thân thể dần dần trở nên trong suốt, linh vật ngũ hành bay bay lộ ra phần da thịt ở bên ngoài quần áo. Thần thức nàng tiến vào trong thức hải, ra ra vào vào dò xét mấy lần nhưng không có gì khác lạ.
Tiêu Liên Nhi ra khỏi thức hải, nói với Minh Triệt: "Không có cấm chế."
"Nàng chắc không?" Minh Triệt có chút không tin.
Tiêu Liên Nhi gật đầu khẳng định: "Ta chắc chắn."
Minh Triệt không hiểu nổi: "Ta mới hút tinh hoa nguyên thần của Cưu Ma, lão ta muốn bắt lấy kiếm linh của ta để ta không thể làm gì được lão. Không có được chỗ dựa chắc chắn thì nhất định lão sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng đâu. Lão ta đã sống mười mấy vạn năm rồi, có thể nàng vẫn chưa tìm ra chỗ hạ cấm chế thôi."
"Nếu như lão đã giải cấm chế thật rồi thì sao?" Tiêu Liên Nhi thật sự không phát hiện ra trên người mình có điểm nào khác thường.
"Chí ít trước lúc hút sạch kiếm linh của ta, lão sẽ không làm vậy đâu." Minh Triệt lộ ra nụ cười chế nhạo, "Vạn vật trong thế giới cạnh tranh lẫn nhau, ai thích ứng được mới có thể tồn tại. Mọi vật trên thế gian vốn đều sinh ra từ tự nhiên, đến lúc hao hết thần lực, tự nhiên sẽ chết. Rõ ràng lão già chết tiệt kia chính là tinh linh biến ra từ đỉnh Ngọc Phong, lại dám lừa gạt Tinh Linh Tộc nói rằng núi Thần Tú có Sơn Thần. Lão ta sống mười mấy vạn năm, thần lực dần dần đã bị hao hết, chỉ chờ đỉnh Ngọc Phong trở nên mục nát rồi sụp đổ, sinh sôi vạn vật kế tiếp. Ấy vậy mà lão lại cứ khăng khăng không chịu, đặt cấm chế lên người của Tinh Linh Tộc, lấy danh nghĩa là bảo vệ Tinh Linh Tộc, bắt bọn họ đi tìm tinh linh mới sinh trí về để tiếp tế thần lực cho lão. Mấy vạn năm trước ta chạy khỏi núi Thần Tú, những tinh linh bị đưa đến để cho Sơn Thần dưỡng dục đều bị hút hết linh lực."
"Vậy phải làm sao đây?"
Minh Triệt nói: "Nếu như người của Tinh Linh Tộc biết được bộ mặt thật của Ngọc Phong thì nhất định sẽ không tôn lão làm Sơn Thần nữa. Tất cả người trong tộc đều bị lão đặt cấm chế. Chỉ đến khi lão chết, đồng thời trước khi chết không kịp khởi động cấm chế, mới có thể thoát khỏi sự khống chế của lão."
Nghe Minh Triệt nói thế, Tiêu Liên Nhi chợt nhớ ra: "Tìm Ngạo Phong đi! Lúc ta mới tới Tiên giới đã giúp hắn thu thập bé Phong Linh. Hắn nhất định sẽ quan tâm đến chuyện tung tích của bé Phong Linh."
Minh Triệt quay đầu nhìn nàng: "Ngạo Phong ư? Cái tên mày nghiêng mắt xếch đó hả?"
"Mày nghiêng mắt xếch á? Không phải đâu, Ngạo Phong là tinh linh gió, rất đẹp trai." Tiêu Liên Nhi tích cực sửa lại lời hắn, không chú ý tới sắc mặt đã thay đổi của Minh Triệt, "Còn Bồ Đề lão tổ Nguyên Thông Tử nữa. Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Thủy. Ông ta đang dùng tinh hoa của bồ đề để tái tạo thân thể cho Tiểu Thủy."
Lúc ra khỏi Ngọc Phong, Minh Triệt thấy Thủy Kỳ Lân chạy về phía Nguyên Thông Tử. Hắn nhớ đến đao Lưu Yên bị cất trong không gian, vô ý hỏi: "Có phải nàng có thể tâm ý tương thông với đồ vật của mình không?"
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
"Thế ta thì sao?"
Tiêu Liên Nhi kéo vạt áo ra, thấy Minh Triệt lập tức hóa đá cứng ngắc, nàng bất giác nở nụ cười yêu kiều quyến rũ. Ngón tay vạch một đường trước ngực, cỏ Diễm Xà biến thành trái tim giống như một đám lửa vậy. Một viên đá quý màu đỏ nhảy ra từ trong tay nàng: "Ta chia cho chàng một nửa trái tim ta."
Đầu ngón tay lạnh buốt chạm đến ngực Minh Triệt, trái tim đỏ lửa kia lập tức lặn vào bên trong. Một lần nữa, Minh Triệt lại được nghe thấy tiếng tim đập. Hắn nhắm mắt lại, ôm nàng vào trong lòng mình.
Vũ Nguyệt cứu hắn chỉ là tiện tay mới làm. Chỉ có nàng, là người duy nhất chịu đem cả mạng sống ra để cứu hắn. Khi ấy, chẳng qua hắn cũng chỉ bẻ hộ nàng một cái nhánh cây mà thôi.
Thân thể áp sát vào nhau, tiếng tim đập dần dần hòa làm một.
"Nhớ nhé, mỗi ngày chỉ có nửa canh giờ thôi." Minh Triệt buông tay ra, chỉnh trang lại vạt áo cho nàng.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi cảm nhận được chỗ ấn phù làm từ tinh huyết truyền đến cảm giác thật nóng, lập tức biết rằng Ngọc Phong lại đang nhìn bọn họ chằm chằm. Nàng kéo Minh Triệt hỏi: "Chàng có linh thạch không? Chúng ta thử lên trấn xem một chút, mua vài món đồ về đây đi."
Minh Triệt lấy một túi linh thạch lớn từ trong không gian chứa đồ ra: "Ta không biết tiêu vào chỗ nào. Lấy được từ chỗ Cưu Ma đấy."
Tiêu Liên Nhi mừng rỡ nhận lấy, không cẩn thận lại nói hớ: "Lúc ăn cơm ở Thanh Khâu, ta không có đủ linh thạch, Diệu Nhật đã thay ta trả một trăm linh thạch."
Tiêu Liên Nhi buồn cười, kéo Minh Triệt đi đến thị trấn nhỏ nơi các tinh linh ở.
Núi Thần Tú có thêm hai tinh linh mới khiến cho cả đám người đều tò mò. Cả đảo này chỉ có một nghìn tinh linh, vài trăm người sống ở thị trấn nhỏ dưới chân Ngọc Phong, còn có một số sống phân tán ở khắp núi Thần Tú. Vừa đi vừa về quanh cả thị trấn cùng lắm chỉ hết nửa canh giờ mà cũng chỉ có một cửa hàng duy nhất.
Chủ cửa hàng kia chính là Ngạo Phong. Thời gian ở bên ngoài của Tuần Sát Sứ khá dài, kiểu gì cũng sẽ cầm vài thứ về để trao đổi. Thấy Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt tay trong tay tiến đến, Ngạo Phong nhìn Minh Triệt từ trên xuống dưới, trong lòng có chút khó chịu hỏi: "Này, ma mới. Ngươi tên là gì?"
"Minh Triệt. Kiếm linh." Minh Triệt mỉm cười, nhìn thấy vài sợi gió quấn xung quanh người Ngạo Phong.
Tiêu Liên Nhi thì vô cùng vui vẻ chào hỏi Ngạo Phong: "Có vải vóc hay da thú loại tốt không? Ta lấy để trải ghế."
Ngạo Phong lấy tầm mười tấm da yêu thú từ trong túi chứa đồ ra. Bộ lông dày mượt mà còn rất tươi mới, sờ tay vào cực kỳ dễ chịu. Tiêu Liên Nhi cũng giống như các cô gái cuồng mua sắm khác, lật tới lật lui để xem. Minh Triệt không đủ kiên nhẫn bèn xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Tiêu Liên Nhi mới giả vờ vô tình hỏi thăm: "Ngạo Phong này, bé Phong Linh lần trước ta cùng ngươi cứu được mang về đâu rồi? Nơi này linh khí nồng đậm, chắc chắn tu vi của nó sẽ tăng thần tốc nhỉ? Có còn nghịch ngợm như vậy không?"
"Các tinh linh nhỏ đều đưa đến nhờ Sơn Thần dạy dỗ rồi. Muốn ngưng hóa thành người, cho dù linh khí ở núi Thần Tú có nồng đậm hơn ở bên ngoài thì cũng phải mất mấy nghìn năm mới biến hình được." Thấy Minh Triệt rời đi, lại nghe thấy Tiêu Liên Nhi hỏi về bé Phong Linh, giọng điệu của Ngạo Phong cũng trở nên mềm mại hơn.
"Hẳn là như vậy rồi. Lúc nào rảnh, chúng ta cùng nhau đi gặp nó được không?"