Các tu sĩ hòa bình và thanh nhàn trên Tiên giới nhìn thấy một vệt sáng rực rỡ như màu gấm trên bầu trời dần lao về hướng Đông. Lời đồn đại cũng theo đó mà được lan truyền ra.
Câu chuyện trong lời đồn là thế này: Diệu Nhật Thần Quân đánh một trận ở thành Thanh Khâu với Cưu Thần Quân. Cuối cùng hóa ra vị đại tướng đeo mặt nạ lại chính là phu nhân Mộ Tử của Diệu Nhật trùng sinh trở về. Sau khi bị thương nặng, cấm chế của Mộ Tử mới được giải, Diệu Nhật mới nhận ra nàng. Thần Quân lập tức bỏ mặc chiến sự, mang vợ chạy đến cầu cứu Tinh Linh Tộc ở núi Thần Tú.
Mấy vạn năm trước Mộ Tử thay Diệu Nhật ngăn cản một chưởng của Cưu Thần Quân, hồn phi phách tán. Sau khi thành lập Tiên đình, Diệu Nhật liền cưới tàn hồn tàn phách của nàng, một lòng chờ đợi vài vạn năm. Một đôi uyên ương tình thâm nghĩa trọng… Cứ như vậy, chuyện cũ giữa hai người lại bị những tu sĩ sống lâu năm ở Tiên giới lật lại, thêm mắm dặm muối, lan truyền khắp chốn.
Mãi mới chờ được đến lúc Mộ Tử trùng sinh trở về Tiên giới, kết quả lại rơi vào trong tay Cưu Thần Quân. Hắn ta đặt cấm chế lên người Mộ Tử, để cho Diệu Nhật đánh trọng thương phu nhân mình, hành vi như vậy thật sự quá vô liêm sỉ. Ở bên ngoài, Cưu Thần Quân vốn cũng đã có danh tiếng hiểm ác, lần này thanh danh của hắn còn tệ hơn, khiến người khác giận dữ sôi máu.
Sau đó lại có tin tức truyền đến, nói rằng Cưu Thần Quân muốn nuốt kiếm linh Minh Triệt, kết quả lại bị Minh Triệt phản phệ lại nguyên thần. Người đặt cấm chế với Mộ Tử là Minh Triệt chứ không phải Cưu Thần Quân. Vì muốn kéo dài thời gian tiến công của Diệu Nhật để luyện hóa thành công nguyên thần của Cưu Thần Quân, cho nên hắn mới lợi dụng Mộ Tử lúc nàng chưa phục hồi ký ức một cách tàn ác, tuyệt tình như vậy.
Cắn nuốt nguyên thần của người khác là điều tối kỵ của Tiên gia. Mặc dù Minh Triệt là vì tự vệ, nhưng việc luyện hóa nguyên thần của một Thần Quân, tu vi nhảy lên cấp Thần Quân vẫn khiến các tu sĩ ghen ghét.
Nhưng hắn vì tự vệ, vì bị ép buộc, nên dù các tu sĩ có ghen ghét đến mấy thì cũng không thể dùng Tiên quy của Tiên đình thảo phạt hắn.
Có điều, hắn lại dám dùng Mộ Tử để đối phó với Diệu Nhật thì họ hoàn toàn có thể lấy cái danh là vì nghĩa lớn để chỉ trích hắn.
Do đó, hiện nay trong miệng các tu sĩ Tiên giới, Minh Triệt còn vô sỉ hơn cả Cưu Thần Quân, thanh danh còn xấu hơn cả Cưu Thần Quân.
Minh Triệt biến hóa gương mặt mình trông giống một tu sĩ bình thường, ẩn giấu thần quang. Áo choàng có mũ màu đen che khuất đi luồng linh khí trên khuôn mặt hắn. Hắn ngồi trong quán trà nổi tiếng nhất của thành Diệu Nhật, bình tĩnh nghe các tu sĩ khen lên khen xuống chuyện Diệu Nhật Mộ Tử chung tình từ kiếp trước đến kiếp này. Nghe thấy chuyện mình lại biến thành hung thủ khiến cho bọn họ không thể đoàn tụ, chín hạt châu vàng óng chưa được luyện hóa trong lồng ngực hắn nhảy tới nhảy lui, cùng truyền ra một ý nghĩ: Giết hết nhưng cái miệng thối này đi!
Thủy Kỳ Lân trên ngực dịu dàng chui vào trong tim hắn, hóa giải hết những cảm xúc tiêu cực này.
Minh Triệt đi ra khỏi quán trà, nhìn Tiên cung bên sườn núi rồi cười lạnh.
Sư tử Lưu Yên bị Diệu Nhật bắt mất một sợi linh phách, thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra trong cung Kình Thiên. Trái lại, Lưu Yên bị nhốt ở tẩm cung Cưu Ma cũng nhìn thấy tất cả cảnh Diệu Nhật bàn bạc với Bạch Trạch.
Trước khi Tiêu Liên Nhi giả dạng thành hắn để chiến đấu với Diệu Nhật ở Thanh Khâu đã nghĩ đến điểm này. Bởi vậy, Minh Triệt cũng thông qua Lưu Yên mà biết được nguyên nhân vì sao Diệu Nhật lại đột nhiên xuất binh.
Lúc hỏa lực của Diệu Nhật tập trung hết về Thanh Khâu, bản thân Minh Triệt lại đang cố gắng luyện hóa những mảnh nguyên thần bị chia cắt của Cưu Ma.
Hắn vốn tưởng rằng phải mất một năm để luyện hóa. Kết quả là, mỗi lần kiếm mang chia cắt một viên nguyên thần, kiếm tâm của hắn lại mạnh lên một phần, càng về sau tốc độ luyện hóa càng nhanh.
Sau mấy tháng, trong lòng hắn không vương chút tạp niệm nào, chỉ muốn nhanh chóng luyện hóa, nhanh chóng gặp lại nàng.
Minh Triệt ôm lồng ngực, bên trong kiếm tâm vẫn còn có chín mảnh nguyên thần của Cưu Ma được chín luồng kiếm mang màu vàng bao lại. Cuối cùng hắn vẫn không bình tĩnh nổi để luyện hóa hết chúng nó. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có ba chữ: núi Thần Tú.
Vì để Diệu Nhật ngừng chiến, Tiêu Liên Nhi đã lấy mạng sống của bản thân mình chặn hắn ta lại.
Nàng không muốn chết, nhưng lại càng không muốn ở bên cạnh Diệu Nhật.
Nàng chỉ rõ cho hắn biết con đường của mình, dốc cả tấm lòng cho hắn xem. Nàng sợ nàng sẽ quên mất, nàng đang chờ hắn tới nhắc nhở nàng.
Minh Triệt đi ra khỏi thành Diệu Nhật, nhìn thấy con đường đá dựng tượng mười tám vị thần tướng, một cơn phẫn nộ khó tả chợt dâng trào trong lòng hắn. Ánh sáng vàng trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, đập bức tượng Mộ Tử đang cưỡi Thủy Kỳ Lân, tay cầm đao Lưu Yên thành bột mịn.
Cấm chế bị kích phát, mười bảy tượng thần tướng còn lại như ảo ảnh của các thần tướng thật bỗng nhảy ra tấn công hắn. Bóng Minh Triệt nhoáng một cái, hóa thành một luồng sáng màu vàng.
Đợi đến khi mười bảy thần tướng thật ra khỏi thành đuổi theo hắn thì chỉ thấy gió đã thổi bột đá ban tán loạn. Bạch Trạch không nhìn được tương lai của Minh Triệt, trong lúc nhíu mày suy nghĩ đã lỡ tay giật mạnh một sợi râu, mặt đau đến nỗi co quắp lại: "Không sao, hắn càng hung hăng thì sẽ càng có lợi cho chủ quân."
Các thần tướng đều phụ họa: "Đúng vậy, Mộ Tử và chủ quân là một đôi trời đất tạo thành. Hắn dựa vào cái gì mà dám thò một chân vào?"
Chỉ có Thượng Ngao đang ở trong đai của cha già nhà mình là nhỏ giọng nói: "Cha, tính kế người khác như thế này, không được phúc hậu lắm đâu."
Thượng Thành đập bốp một cái: "Thằng nhóc này, con biết cái gì mà phúc hậu với không phúc hậu chứ? Cứ như cha con đây, bị mẹ con cướp về tay mới là có lý sao?"
Nghĩ tới Tiêu Liên Nhi, trong lòng Thượng Ngao không khỏi dâng lên sự đồng tình với nàng: "Cha à, Tiêu Liên Nhi thực sự rất thích rất thích tên kiếm linh đó ấy!"
Nó lại bị đánh tiếp một cái nữa vào đầu: "Nàng ấy là Mộ Tử! Tiêu Liên Nhi cái gì chứ, tên tuổi nghe tầm thường như tên một nha đầu vậy!"
Thượng Ngao dẩu miệng lên tủi thân lẽo đẽo theo Thượng Thành về nhà, cả đường đi cứ lầm bầm mãi: "Tự nàng ấy thích thế mà."
Ngoài biển có núi tiên, mây trắng bay lững lờ.
Truyền thuyết kể rằng Tinh Linh Tộc chỉ cư ngụ ở trong núi tiên bên ngoài chín châu mười đảo. Ngọn núi đó có tên là Thần Tú, cao vút tầm mắt, có thể tưởng tượng được ra vẻ đẹp thiên nhiên thần bí của ngọn núi này.
Vĩnh Ca vỗ cánh bay vào trong nơi sâu thẳm nhất của biển mây.
Diệu Nhật cúi đầu nhìn Tiêu Liên Nhi bên trong áo choàng, cả quãng đường hắn dùng thần lực để duy trì thân thể của nàng không bị tiêu tan. Những linh vật ngũ hành trôi nổi tán loạn bên trong thần quang, chỉ cần một hơi thở là sẽ tản mát hết.
"Núi Thần Tú ở đâu?"
Diệu Nhật tìm mãi không thấy. Hắn biết nhất định Ngạo Phong đã nói với nàng.
Hắn lại truyền một luồng thần lực vào, mắt Tiêu Liên Nhi nửa mở nửa khép, dùng thần thức truyền âm cho hắn.
Vĩnh Ca bay về phía núi Thần Tú.
Diệu Nhật mỉa mai nói: "Nàng biết ta sẽ không để nàng chết."
Trong thần thức truyền đến tiếng cười của Tiêu Liên Nhi: "Ta trải qua trăm ngàn đau khổ phi thăng đến Tiên giới cũng không phải là để chết."
"Ta biết nàng sẽ nói, nàng đến đây chỉ để gặp tên kiếm linh kia. Ta đợi nàng mấy vạn năm, lại đợi được đến lúc nàng khiến cho ta hận nàng!"
Tiêu Liên Nhi không nói gì nữa. Nàng rất yếu ớt.
Diệu Nhật hận đến mức chỉ muốn thả quách nàng ra, để nàng tan biến thành ngàn vạn mảnh vỡ thôi.
Ở chỗ sâu trong biển mây, một đỉnh núi màu trắng gần như trong suốt mọc từ dưới đất lên. Nếu như không có ánh nắng chiếu vào đỉnh núi tạo ra cầu vồng thì người đi qua bình thường sẽ không phát hiện được sự tồn tại của ngọn núi này.
Vĩnh Ca hót một tiếng giòn tan rồi bay qua.
Diệu Nhật cao giọng nói: "Diệu Nhật mang theo người con gái có linh thể ngũ hành mạo muội đến đây, mong rằng Tinh Linh Tộc rộng lòng tha thứ!"
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay đến trước núi Thần Tú. Đây là một ngọn núi từ chất ngọc, cao vút tận tầng mây, tinh khiết như ngọc Dương Chi. Thác suối phun ra từ trong núi tinh khiết đến mức không mảy may chứa chút tạp chất nào. Rừng rậm dưới chân núi xanh tươi mơn mởn, thảo nguyên nối tiếp trập trùng, ẩn hiện giữa làn mây trắng, không nhiễm một chút bụi trần.
Một làn gió màu xanh, một đám mây trắng bồng bềnh bay tới như mây gió tự nhiên sinh ra từ núi, chớp mắt đã đến trước mặt. Làn gió xanh kia hóa thành Ngạo Phong, đám mây trắng kia lại hóa thành một cô gái mỹ lệ.
"Ra là Diệu Nhật Thần Quân." Ngạo Phong cười ha ha, nhìn thấy thân thể mơ hồ của Tiêu Liên Nhi bọc trong áo choàng, liền hiểu rõ mục đích Diệu Nhật đến đây, "Ngươi muốn xin Tinh Linh Tộc cứu nàng ấy ư? Vậy thì nàng ấy phải là người của Tinh Linh Tộc mới được. Chuyện này phải chờ Sơn Thần quyết định."
Vân Tiểu Đóa tò mò nhìn Diệu Nhật, lại nhìn Tiêu Liên Nhi, nhưng không nói lời nào.
Diệu Nhật trầm giọng nói: "Vậy cứ nghe theo quy củ của các người. Nếu như nàng ấy không phải người của Tinh Linh Tộc thì đó cũng là số mệnh của nàng ấy!"
Thấy hắn nói vậy, Ngạo Phong liền đưa tay ra đỡ Tiêu Liên Nhi.
Diệu Nhật lắc đầu: "Không có thần lực của ta hộ thể, linh vật ngũ hành tạo thành cơ thể của nàng ấy sẽ lập tức vỡ nát."
Vân Tiểu Đóa mở miệng: "Tinh Linh Tộc không cho người ngoài tiến vào, hàng vạn năm này đã như vậy rồi. Thần Quân giao nàng ấy cho ta đi." Nàng ta đưa tay đón lấy, kéo một đám mây lớn từ trong biển mây ra, phất tay trải thành một tấm thảm màu trắng.
Diệu Nhật nhìn nàng ta, không chịu giao người: "Các người muốn như thế nào mới có thể để ta tiến vào trong núi Thần Tú?"
Ngạo Phong cười mỉa mai: "Ngươi có thể quỳ xuống cầu xin Sơn Thần ở sơn môn xem. Nếu Sơn Thần khai ân mở sơn môn thì ngươi có thể đi vào."
Diệu Nhật nổi giận: "Nếu nàng ấy đúng là người của tộc ngươi, ta đến đây chính là cứu tính mạng của nàng ấy."
"Cũng chính bởi vậy nên ta mới bảo ngươi giao nàng ấy cho ta. Nếu Sơn Thần xác nhận nàng ấy là người của Tinh Linh Tộc thì tính mạng này của nàng ấy hoàn toàn do Tinh Linh Tộc tự cứu." Vân Tiểu Đóa phất tay, mây trắng kết thành tấm thảm bay đến trước mặt Diệu Nhật.
Diệu Nhật truyền một luồng thần lực vào trong cơ thể Tiêu Liên Nhi, một tay vẽ cấm chế trên không. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên tấm thảm mây, mây trắng bỗng nhiên biến thành một hình cầu thật mỏng. Linh vật ngũ hành từ trên thân Tiêu Liên Nhi dần dần tản ra nhưng cũng không thể bay ra khỏi khối cầu mây. Lúc này trái tim Diệu Nhật mới nhẹ nhõm: "Đa tạ Vân cô nương."
"Sao ngươi biết ta họ Vân?" Vân Tiểu Đóa tò mò nâng Tiêu Liên Nhi lên.
Ngạo Phong kéo nàng ta một cái, bỏ lại một câu nói: "Thần Quân tạm chờ ở đây đi." Sau đó hắn biến thành một làn gió xanh, mang theo Vân Tiểu Đóa bay về sơn môn.
Diệu Nhật nhìn theo đến tận khi không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa mới khẽ nói với Vĩnh Ca: "Vĩnh Ca, ngươi nói xem thứ gì trên Tiên giới này mới có thể tác động được đến Tinh Linh Tộc này, khiến họ quy thuận Tiên đình?"
"Hoặc là chinh phục bọn họ, hoặc là ban ơn cho bọn họ."
"Nói nhảm!"
Nếu có thể đánh thì hắn đã sớm cầm binh san bằng cái núi Thần Tú này rồi. Diệu Nhật nhìn núi Thần Tú với trái tim thấp thỏm không yên.
Sau nửa canh giờ, trên đỉnh núi Ngọc Phong đột nhiên có thần quang hiện lên. Hào quang rực rỡ nhưng lại không chói mắt, tinh khiết trắng nõn. Khoảng một khắc đồng hồ sau, luồng sáng này liền biến mất.
Từ trong núi truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Xin mời Thần Quân hãy rời đi, nàng ta chính là người của Tinh Linh Tộc, sống chết của nàng ta sẽ do Sơn Thần của tộc ta che chở. Từ nay về sau, nàng ta sẽ không còn quan hệ gì với Tiên đình nữa."
"Mấy lão già không biết điều này!" Diệu Nhật nhỏ giọng mắng một câu rồi khe khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn cao giọng trả lời: "Tộc trưởng đại nhân, nàng ấy là Mộ Tử, phu nhân của ta. Sau ba tháng, ta sẽ đích thân đến núi Thần Tú đón nàng ấy về Tiên đình."
Nói xong hắn cũng mặc kệ phản ứng của Tinh Linh Tộc, cưỡi Vinh Ca nghênh ngang rời đi.
Thần quang bao phủ toàn bộ cơ thể Tiêu Liên Nhi. Linh vật ngũ hành trong cơ thể nàng tỏa ra năm loại linh quang. Nàng như đang ngâm trong suối nước nóng, Sơn Thần phát ra ánh sáng ấm áp nhu hòa. Thân thể của nàng dần ngưng tụ lại, nhưng bên trong cơ thể vẫn có thể thấy mảnh vỡ linh vật ngũ hành trôi nổi.
"Sơn Thần đã xác nhận ngươi là người của Tinh Linh Tộc. Có điều, cả Tinh Linh Tộc hao phí tinh nguyên để chữa khỏi cho ngươi thì từ nay về sau trong thức hải của ngươi sẽ in dấu cấm chế vĩnh viễn không thể phản bội Tinh Linh Tộc. Ngươi có đồng ý không?" Một âm thanh ôn hòa vang lên.
Thần thức của Tiêu Liên Nhi vẫn còn do dự. Thần quang vừa biến mất, thân thể của nàng lại từ từ dần tan biến.
"Có biện pháp nào khác có thể đổi lấy việc Tinh Linh Tộc cứu mạng ta không?"
Muốn Tinh Linh Tộc hao phí tinh nguyên cứu giúp, lại không muốn trả giá vì người trong tộc à? Ngạo Phong không nhịn được nói xen vào: "Ta nói này nha đầu nhà ngươi, ngươi trở thành người của Tinh Linh Tộc thì có gì không tốt sao?"
Chẳng có gì không tốt cả. Nhưng Tinh Linh Tộc trời sinh ra đã rất thích được tự do, vì sao còn muốn dùng cấm chế để trói buộc người trong tộc mình? Nếu như không nghe theo mệnh lệnh trong tộc thì chính là phản bội. Cấm chế này có lẽ sẽ khiến thân thể nàng tan biến một lần nữa.
Tiêu Liên Nhi gật nhẹ đầu: "Được, ta đồng ý."
Phải sống sót trước đã rồi tính tiếp.
Từng chiếc lá bồ dề bay từ trên không xuống, ý thức của Tiêu Liên Nhi dần mất đi. Nàng như quay trở lại Hạ Tiên giới, đi trong con hẻm nhỏ kéo dài. Cuối hẻm là hai cánh cửa gỗ giản dị đang rộng mở. Trong đình viện có một gốc cây bồ đề cành lá xum xuê, xanh biếc mượt mà.
Không gian lại xoay chuyển, cây bồ đề bỗng hóa thành một người đàn ông trung niên, linh khí lộ ra trên khuôn mặt.