Cưu Thần Quân đứng trước cửa cung, đám hư ảnh đang nhào về phía Tiêu Liên Nhi kia trong nháy mắt liền biến mất không thấy hình bóng đâu nữa.
Hắn ta mặc một chiếc áo bào trắng bay bay, đội một chiếc mũ màu vàng kim hình chim Cưu, nhưng ánh mắt lại không hề tàn nhẫn và độc ác. Hắn ta chỉ như đang cười mỉm, giống như gió xuân thổi một đóa hoa đào nở rộ vậy.
Kiếm tâm chém nguyên thần Cưu Ma thành tám mươi mốt phần. Tạm thời hắn sẽ không phải lo mình bị phân tâm vì gặp nàng mà không vây khốn được Cưu Ma. Minh Triệt nhìn gương mặt xinh đẹp yêu kiều trước mắt mình, trên môi thoáng nở nụ cười.
Hắn nhớ tới năm đó trong chuyến đi đến Nam Hoang, hắn đóng giả thành Diệu Thủ Vân, nàng lấy mặt nạ huyễn thú che đi gương mặt thật. Bây giờ hắn chỉ có thể phân ra một tia tâm thần để khống chế thân thể Cưu Ma gặp nàng trò chuyện. Mà nàng, cũng lại biến hóa thành hồ nữ Thanh Khâu.
Hắn dường như tham làm từng giây phút để chăm chú ngắm nhìn nàng.
Dù cho nàng có biến hóa khuôn mặt thế nào thì đôi mắt nàng vẫn long lanh như sương khói và dạt dào tình cảm, không thể nào giả được.
Tiêu Liên Nhi chợt nhận ra tay mình đang cầm đao Lưu Yên, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Nàng lui lại từng bước một, nhìn Cưu Thần Quân đang đi từng bước về phía mình.
Nàng vừa lui vừa nói: "Thần Quân đại nhân… Ta không tìm được phòng bếp. Trong cung có phòng bếp không ạ?"