Tiếng rít gào vừa vang lên, bốn phía xung quanh hồ đã có vô số người xông ra. Có người tung những viên đá phát sáng lên không trung, phát ra ánh sáng chiếu rọi xuống phía dưới đến nỗi không có một bóng tối nào có thể ẩn nấp được.
Thiếu niên tên Hồng Doãn đã cầm thanh bảo kiếm dẫn người tới. Bất chấp đao Lưu Yên với Sương Hoa chiến đấu như thế nào trên mặt hồ, hắn ta chỉ lo sắp xếp thỏa đáng ven hồ thôi.
Hoa Tri Hiểu khẽ nói với Tiêu Liên Nhi: "Đâu còn chút dáng vẻ công tử ăn chơi nào như vừa nãy nữa."
Lúc này Hồng Doãn đi tới, cung kính hành lễ với Hoa Tri Hiểu: "Hoa cô cô, có kẻ thù trà trộn vào phủ thành chủ, cô cô ở lại, hay là để ta sai người đưa cô cô trở về nghỉ ngơi?
"Thằng nhóc này, đã gọi ta một tiếng cô cô rồi còn gì. Tuy tu vi ta không cao nhưng dù gì thì thêm một người cũng tăng một phần sức mạnh. Sao có thể để một mình tỷ tỷ vất vả đối phó với kẻ địch, bảo ta quay về nghỉ ngơi được chứ? Ta đứng ở đây quan sát cũng được rồi." Giọng điệu cười nói của Hoa Tri Hiểu rất thản nhiên, nói rõ mình sẽ đứng nơi này không đi đâu cả, để cho người phủ thành chủ nghe được rõ ràng.
Nghe nàng ta nói như vậy, ánh mắt Hồng Doãn trở nên nhu hòa hơn. Hắn ta đứng bên cạnh Hoa Tri Hiểu, nhìn thấy rõ có một thanh đao xuyên thẳng qua hồ nước, nhịn không được mà nói: "Quái lạ, sao lại chỉ có một thanh đao Lưu Yên? Nhiều năm không thấy, chẳng lẽ cây đao này đổi chủ nhân rồi sao?"
Hoa Tri Hiểu cũng tò mò muốn biết.
Hồng Doãn không tiện nói chuyện nhục nhã của Sương Hoa ngày đó nên chỉ cười nói: "Không có gì, hồ Nguyệt Ba này đã bày ra thiên la địa võng. Đừng nói là một thanh đao, dù là một con muỗi cũng không chạy thoát được."
Tiêu Liên Nhi biết xung quanh đã có mai phục. Nàng đã sớm hóa giải phù trận trên đao. Nếu thực sự không được thì Lưu Yên cũng có thể bỏ lại đao để giữ mạng.
Nước trong hồ bắn lên đài ngọc, màn trướng trắng như tuyết bị gió thổi bay lên. Nhẫn chứa đồ của Diệu Nhật bay ra một tấm lụa trắng, dựng lên một cái lều nhỏ ở trong màn trướng, che hắn lại. Lúc này một chút thần quang lờ mờ mới lộ ra từ trong da thịt hắn, không đến một khắc đã thu hồi lại.
"Nàng ấy vẫn không nỡ để ta bị người khác ức hiếp." Nhìn thấy đao Lưu Yên bay ra, tâm trạng của Diệu Nhật rất tốt. Đầu ngón tay hắn ép ra từng giọt nước màu xanh, tiện thể nhỏ vào trong rượu mà Hồng Doãn mời hắn, thuận tay đổ đi. Một chén rượu nhỏ này vừa đúng lúc theo sóng nước cuộn lên, rơi trên người Sương Hoa.
Một lòng muốn bắt được đao Lưu Yên nên Sương Hoa không để ý đến giọt nước đó. Giọt nước có linh lực của Diệu Nhật nhanh chóng thấm vào da thịt cô ta. Sương Hoa dám uống rượu có Huyền Nữ Hương nên sớm đã miễn dịch với loại hương này, nhưng rượu mà Hồng Doãn mời Diệu Nhật thì lại bị bỏ thêm cả thuốc kích dục. Sương Hoa càng đánh càng khó chịu.
Chỉ dựa vào Lưu Yên thì không đối phó nổi với Sương Hoa, kéo thời gian cũng không giải được khốn đốn của Diệu Nhật. Lưu Yên không có danh Thần Quân để ngang ngược nên không ham chiến mà bay vèo đi.
"Hôm nay nếu lại để ngươi chạy trốn, Sương Hoa ta còn mặt mũi nào mà đứng trên Tiên giới nữa!" Sương Hoa đứng trên mặt hồ quát.
Xung quanh bờ hồ tung ra từng tầng lưới, ngọn lửa màu tím không có chân khí phun ra ngoài nhưng không gây thương tổn được một chút nào cho tấm lưới cả. Lưu Yên kêu ầm lên, ánh đao vạch ra từng vết màu bạc, chém loạn một hồi.
Thấy mình thực sự không chém nổi tấm lưới đó, Lưu Yên chìm vào trong nước, trong lòng thầm nghĩ chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi đao, sau này tìm lại sau vậy.
Đúng lúc này, có một luồng sức mạnh từ bên trên truyền tới, Lưu Yên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta cầm chặt rồi. Diệu Nhật lật tay cầm lấy Lưu Yên, nhấc một góc của lều vải lên.
Cổ áo của hắn còn chưa chỉnh lại cho chỉnh tề, lộ ra một đoạn xương quai xanh mê người. Nước da hắn không trắng như Hồ Tộc. Hắn đứng ở đó như muốn cưỡi gió bay đi.
Lưu Yên ở trong tay hắn, đao màu xanh, lửa màu tím, chiếu sáng nụ cười mỉm nơi khóe môi hắn.
Khuôn mặt Sương Hoa đỏ ửng, tim đập rất nhanh. Cô ta nghe được tim mình đập thình thịch như trống đánh, nghe được tiếng nói phát ra từ trong miệng không giống với giọng nói bình thường của mình: "Thì ra dáng vẻ của Diệu Nhật Thần Quân là thế này."
Nàng đã chịu dùng đao Lưu Yên vì hắn rồi mà hắn còn co đầu rút cổ che giấu thân phận thì không phải là Diệu Nhật, là chủ quân của Tiên giới nữa. Diệu Nhật thu Lưu Yên vào nhẫn chứa đồ của mình, chắp tay hành lễ: "Đã quấy rối nhã hứng của thành chủ, thật xin lỗi."
"A, không sao." Hồi lâu sau Sương Hoa mới lấy lại tinh thần mà cười haha rồi nói.
Diệu Nhật thấy sắc mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt mập mờ lại có chút băn khoăn: "Rượu kia, ngươi có thuốc giải chứ?"
Sương Hoa gật đầu.
Diệu Nhật thực sự không biết nói gì, vội vàng ném ra một câu: "Nếu thành chủ rảnh rỗi cũng có thể đến thành Diệu Nhật dạo chơi."
Hắn bay về phía bờ hồ, Sương Hoa nhìn theo bóng hắn bay đi, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta sẽ đi."
Tiêu Liên Nhi thấy Diệu Nhật đã lộ ra thân phận, biết hắn muốn tìm mình, mà trước đó nàng đã vội hẹn Hoa Tri Hiểu là sẽ gặp nhau ở ngoài thành nên lặng lẽ rời khỏi. Cho dù hắn đã thu lấy đao Lưu Yên, nàng vẫn muốn đi cung Kình Thiên, không có Lưu Yên bên cạnh cũng tốt, tránh cho hắn lại đi theo.
Nàng ra khỏi bờ hồ, dựa theo trí nhớ lúc tới đi ra cửa phủ. Thần lực của Diệu Nhật có thể bao phủ cả tòa thành Thanh Khâu. Bây giờ nàng đang độn thổ, vất vả chui dưới đất hồi lâu nhưng không chừng hắn đang chờ ở ngay phía trên rồi.
Tiêu Liên Nhi đi được một lúc, tránh khỏi mấy huyễn trận, cuối cùng cũng thấy được hai cánh cửa bằng ngọc đỏ thẫm. Lòng nàng mừng thầm, nấp ở bên cạnh một lùm cây hoa, không muốn kinh động người khác. Phía cửa ra vào vang lên tiếng ồn ào, một đội võ sĩ xếp hàng đứng ở cửa chính.
Tiêu Liên Nhi vội vàng chạy ra ngoài: "Thiếu gia sai ta đi làm việc."
Hai cây giáo chặn trước đường nàng đi. Một võ sĩ lạnh lùng nói: "Còn không nhanh chóng đi bẩm báo đi, Thần Quân đại nhân tới rồi."
Phủ thành chủ chính là một hang động nằm sâu trong lòng đất. Bình thường ở cổng vào và tường rào đều có cầm chế, không phải ai cũng có thể độn thổ đi vào. Thấy sắp ra được khỏi phủ thành chủ, Tiêu Liên Nhi không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nàng nói nhanh như bắn liên thanh: "Ngươi là ai? Vừa đến mà dám quyết định thay phủ thành chủ chúng ta sao? Ở đây nhiều người như vậy, ai đi bẩm báo cũng được, chậm trễ việc của thiếu gia ta, ngươi gánh nổi không? Để ta đi làm việc trước đã!"
Một chiếc xe do hai con Tuyết Giao Long kéo dừng trước cửa.
Một người đàn ông mặc áo bào màu đen bước xuống từ vị trí người đánh xe, mở cửa ra: "Thần Quân, đã đến phủ thành chủ thành Thanh Khâu rồi ạ."
Tiêu Liên Nhi nắm chặt vạt áo của mình. Minh Triệt, Minh Triệt của nàng lại đi đánh xe cho Cưu Thần Quân sao?
Cưu Thần Quân bước từ trên xe xuống, con ngươi màu hổ phách giống như mắt của con báo di chuyển trong màn đêm. Cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng có thể nhìn rõ tướng mạo của hắn ta. Mũi ưng, môi mỏng, mặt gầy gò. Trên đầu đội mũ hình chim Cưu bằng vàng, người mặc cẩm bào màu trắng bạc, áo choàng ngoài đen trong đỏ. Hắn ta bước xuống xe, võ sĩ ở cửa đồng loạt hành lễ.
Hắn ta vừa giơ tay, Minh Triệt lập tức đưa cánh tay mình ra cẩn thận dìu lấy hắn ta.
Trời! Sao lại biến thành dạng nịnh nọt thế này rồi? Nhìn cảnh này, tròng mắt Tiêu Liên Nhi như muốn rơi cả ra ngoài.
Cưu Thần Quân muốn vào phủ thành chủ, võ sĩ lập tức vượt lên trước dẫn đường, thô lỗ đẩy nàng ra. Nàng sững sờ nhìn Minh Triệt đi cùng Cưu Thần Quân, bước vào trong vòng vây của đám võ sĩ.
Như thế này có nghĩa là Minh Triệt đã bị Cưu Thần Quân cắn nuốt nguyên anh, biến thành kiếm nô rồi sao? Nàng nên làm thế nào đây? Tiêu Liên Nhi ngồi trước cửa, tuyệt vọng muốn khóc.
Nàng không biết đã ngồi ở đây bao lâu, mặt của Hồng Doãn dí sát vào mặt nàng: "Thật không ngờ ngươi còn có bản lĩnh biến đổi khuôn mặt cơ đấy. Nếu không phải thiếu gia nhận ra ánh mắt của ngươi..."
Tiêu Liên Nhi đẩy hắn ta ra, bay nhanh vào trong phủ. Nàng không tin Minh Triệt nhìn thấy khuôn mặt nàng mà thật sự không nhớ được gì.
Từ đằng xa, nàng đã nghe thấy giọng nói của Sương Hoa: "Cung nghênh Thần Quân..."