Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Của hồi môn ư?"
"Nếu ta đã tỉnh lại, đương nhiên sẽ không muốn làm cơ thiếp bên Cưu lang nữa. Ta muốn hắn dùng nghi thức trang trọng nhất của Tiên giới cưới ta về làm phu nhân. Con gái xuất giá đều có của hồi môn. Của hồi môn của ta chính là kiếm linh Minh Triệt này, không có chuyện không đồng ý." Ánh mắt Vũ Nguyệt tiên tử lộ ra vẻ vui mừng.
Vũ Nguyệt phấn khởi muốn được làm tân nương của Cưu Thần Quân. Coi như Tiêu Liên Nhi đã nhìn thấu tâm tư của vị đệ nhất mỹ nhân tiên giới này rồi.
"Thì ra thứ người yêu không phải Cưu Thần Quân mà là quyền thế vinh quang mà hắn mang lại cho người. Nếu như Diệu Nhật Thần Quân chấp chưởng Tiên giới chịu cưới người làm phu nhân, người cũng sẽ không gả cho sư huynh Đan Si của người đúng không?"
Thật ra Tiêu Liên Nhi chỉ suy đoán thế thôi, nàng không cam lòng vì Vũ Nguyệt dám đối xử như thế với Minh Triệt. Nghe nàng nói vậy, Vũ Nguyệt đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy, toàn thân toát ra khí lạnh như băng tuyết: "Ta là đệ nhất mỹ nhân được Tiên giới công nhận! Diệu Nhật không chịu cưới ta á? Phải là ta không chịu gả cho hắn mới đúng! Sư huynh tuấn mỹ không thua gì hắn, đương nhiên ta sẽ lựa chọn gả cho sư huynh."
Đệ nhất mỹ nhân gả cho thủ lĩnh Tiên giới Diệu Nhật Thần Quân, ngay cả tên hai người cũng là do trời đất tạo thành một đôi. Diệu Nhật dựa vào cái gì mà dám phớt lờ nàng ta? Phu nhân của hắn còn không bằng một đầu ngón tay của nàng ta. Diệu Nhật không chịu cưới nàng ta, ngay cả tên chết tiệt Đan Si cũng vứt bỏ nàng ta. Vũ Nguyệt đưa tay lên sờ mặt mình, ngón tay xòe ra như hoa lan khẽ run lên.
Cưu Thần Quân dám đối địch với Diệu Nhật, Diệu Nhật xây vườn hoa, hắn ta liền xây một Vườn hoa Thiên Thần còn tốt hơn. Diệu Nhật không thích nàng ta, tuy dung nhan của sư huynh so được với Diệu Nhật, nhưng lại mê luyện đan đến điên cuồng mà vứt bỏ nàng ta. Chỉ có Cưu Thần Quân, mấy vạn năm rồi, nhưng hắn chỉ vừa nghe được tin tức là tới tìm nàng ta ngay.
Thôi xong! Trong lòng Tiêu Liên Nhi thầm kêu than. Sao nàng có thể nói một câu đâm trúng chỗ đau của Vũ Nguyệt như thế chứ?
Hiển nhiên Cưu Thần Quân là loại hoang dâm vô độ coi đàn bà như cỏ rác. Vũ Nguyệt tiên tử có nhan sắc lại có cả đan thuật xuất thần nhập hóa, muốn làm vợ hắn ta mà vẫn cần dùng đến Minh Triệt để làm điều kiện trao đổi.
Nàng thầm hối hận vì mình đã nhanh mồm nhanh miệng, rồi lại không chịu được muốn mắng Minh Triệt. Rốt cuộc con mắt nào của hắn nhìn thấy được Vũ Nguyệt yêu Đan Si sâu sắc chứ? Đại khái chỉ có chuyện Đan Si kia tuân theo di mệnh của ân sư cưới nàng ta mới là thật.
Chọc giận Vũ Nguyệt, không cứu được Minh Triệt, chưa biết chừng chính mình cũng bị liên lụy. Tiêu Liên Nhi lập tức như không còn xương sống, nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Tiên tử bớt giận! Với dung mạo và đan thuật của tiên tử, lại có thêm Minh Triệt làm của hồi môn, chắc chắn tiên tử có thể trở thành Cưu phu nhân tôn quý nhất Tiên giới!"
Vũ Nguyệt tiên tử phì cười: "Ta rất thích cái miệng dẻo của ngươi."
Thân thể Tiêu Liên Nhi nhẹ bẫng, một luồng khí lớn bao bọc lấy nàng bay ra khỏi cung điện, trong nháy mắt đã đứng ở đài cao trên vách núi. Nhìn thấy áo bào của Minh Triệt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Liên Nhi là che kín mặt, lòng bàn tay tuôn ra khí băng đặt ở nửa bên mặt đang sưng đỏ.
Minh Triệt không nhận ra nàng, chỉ lẳng lặng nhìn Vũ Nguyệt.
"Trúng Phệ Xương Hương của ta, dù cách xa vạn dặm ta cũng có thể tìm được ngươi. Ngươi không cần nghĩ cách chạy trốn. Minh Triệt, ngươi vất vả hóa thành người rồi tu luyện đến Nguyên Anh, nhưng trong mắt thần quân trên tiên giới lại chẳng là gì. Có thể được Cưu Thần Quân sử dụng, tuy là một kiếm nô, nhưng chắc chắn cũng làm cho ngươi vang danh khắp Tiên giới. Nếu như ngươi tự nguyện, chủ động phân tâm thần ra để Cưu Thần Quân nuốt lấy, ắt sẽ không phải trải qua cảm giác bị chân hỏa từ từ đốt cháy nữa. Ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi. Ta cũng không nỡ bỏ đi khuôn mặt này của ngươi. Ngươi còn tuấn mỹ hơn cả Diệu Nhật, hủy đi thì thật đáng tiếc. Cô nhóc béo này rất khéo miệng, nàng ta thích ngươi, ta ban thưởng ân đức cho nàng ta, để nàng ta đến hầu hạ ngươi. Còn nữa, ta không muốn tổn thương những yêu thú kia, ta sẽ phong ấn nơi này, tránh cho chúng tự cho mình là đúng mà lại đi làm việc điên rồ." Vũ Nguyệt tiên tử nhìn Tiêu Liên Nhi, rồi quay người bay đi.
Khí băng dần làm tiêu tan vết sưng trên mặt, Tiêu Liên Nhi ôm mặt gọi Thượng Ngao, trong thần thức vang lên tiếng kêu của Thượng Ngao: "Sợ chết mất thôi! Ngươi đừng có chọc vào nàng ta được không? Đàn bà đúng là phiền phức nhất, mà càng đẹp càng phiền phức!"
"Ngươi nhận ra nàng ta sao?" Tiêu Liên Nhi dùng thần thức nói chuyện với con rùa nhỏ.
"Dù sao thì ngày nào còn ở lại đây, ngày đó ta vẫn là thịt của ngươi." Thượng Ngao nói xong không thèm lên tiếng nữa, mặc kệ cho Tiêu Liên Nhi có gọi như thế nào cũng không để ý đến nàng.
Nàng không muốn mình béo như thế này mà gặp Minh Triệt đâu! Tiêu Liên Nhi liếc mắt, tức giận nói: "Thần thức của nàng ta không thể nào dò xét đến tận đây được. Ngươi mau giải quyết đống thịt thừa này cho ta!"
"Không được! Mạng sống quan trọng hơn!" Có đánh chết Thượng Ngao cũng không chịu.
Áo bào đen của Minh Triệt bay đến trước mắt nàng, giọng nói lạnh như băng: "Ngẩng mặt lên."
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu tách năm ngón tay ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh Triệt rùng mình, nắm chặt cổ tay nàng: "Liên Nhi! Nàng ta đã làm gì nàng rồi?"
Tiêu Liên Nhi cười gượng: "Đều tại con rùa nhỏ kia, nó sợ Vũ Nguyệt nhận ra, nên mới biến thành…" Nàng giơ tay lên, ra vẻ bây giờ mình rất cường tráng.
Minh Triệt khẽ thở phào. Nhìn vóc dáng vạm vỡ, mặt như trăng tròn này của nàng, nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì. Tiêu Liên Nhi ngượng ngùng hạ tay xuống, cúi đầu như sắp chôn cả vào ngực. Hắn thầm thở dài, ôm nàng vào lòng: "Rất đáng yêu. Thật đấy."
"Lừa gạt!" Tiêu Liên Nhi rầu rĩ không vui.
"Ta rất vui." Minh Triệt nâng mặt nàng lên, có thể gặp lại nàng, sao hắn lại không vui cơ chứ? "Dáng vẻ này của nàng rất được, tránh cho Vũ Nguyệt lại ghen ghét với dung nhan của nàng."
Còn dung nhan gì nữa đâu? Tiêu Liên Nhi bị hắn chọc cười, nhưng vừa cười một cái đã cảm nhận được thịt mỡ hai bên chen chúc cả lại khiến nàng hơi xấu hổ.
Tiêu Liên Nhi đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn: "Ta là viên thịt đó. Nhưng có người còn là của hồi môn cơ, ha ha!"
Minh Triệt đen mặt: "Nàng nói cái gì?"
Tiêu Liên Nhi nói hết mọi chuyện. Hai mắt Minh Triệt hiện lên sắc vàng: "Thì ra là như vậy. Quá tốt rồi."
Tiêu Liên Nhi ngạc nhiên hỏi: "Chàng không tức giận sao?"
Minh Triệt cười to: "Nàng ta đã cứu ta, ta cũng đã đổi xử tận tâm tận lực với nàng ta rồi. Nàng ta đối xử với ta như thế này, ta không còn thấy áy náy gì nữa. Vì sao ta lại phải tức giận?"
Cũng đúng nhỉ? Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt cắt đứt hoàn toàn với Vũ Nguyệt mới tốt.
Lúc này, cung điện đột nhiên chấn động. Nghiệp Hỏa màu trắng xanh chiếu rọi xuống, cảnh vật trên bầu trời bắt đầu biến đổi. Minh Triệt thốt lên: "Kết giới được giải rồi!"
Hắn nắm thật chặt tay Tiêu Liên Nhi, nhìn về phía chân trời.
…
Lúc Tiên giới bị tách làm hai, một mảnh đất linh khí lớn nổi lên, đại lục vỡ vụn. Vườn hoa Tiểu Thiên Thần bị chia năm xẻ bảy, bay vào hư không. Đúng lúc Cưu Thần Quân đi ra ngoài, coi như cũng tạo được phúc cho người của Hạ Tiên giới, bớt đi một ma đầu muốn ở lại xưng bá.
Năm đó, phần vườn hoa mà Vũ Nguyệt ở bị vỡ ra rơi xuống núi Hắc Ma. Mảnh vỡ vườn hoa đập thẳng vào trong đất, thật khéo làm sao, khí tức vẩn đục của Hạ Tiên giới kết hợp với linh khí lại biến thành kết giới. Vũ Nguyệt ra khỏi vườn hoa, sẽ quay về hư không hay ở lại núi Hắc Ma của Hạ Tiên giới thì chính nàng ta cũng đã lựa chọn. Nàng ta gia cố mảnh vỡ của vườn hoa dính chặt lấy núi Hắc Ma, từ đó về sau núi Hắc Ma có thêm Ma Môn, khác hẳn với các Đạo Môn ở Hạ Tiên giới.
Vài vạn năm cứ như vậy mà trôi qua, liên kết giữa vườn hoa và núi Hắc Ma ngày càng chặt chẽ.
Ai mà nghĩ được rằng, sẽ có một ngày Ngân Giao ở Thượng Tiên giới bị thức tỉnh do không cam lòng thấy hậu duệ huyết mạch của mình bị giết. Nó dùng tấm thân bất tử xuyên qua gió bão hư không mà tất cả các tiên nhân đều sợ hãi.
Khứu giác của yêu thú vô cùng nhạy bén. Nó ngửi ra được một mảnh của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần bị thất lạc dưới Hạ Tiên giới, lần theo dấu vết mà tới.
Chiến tranh trên Thượng Tiên giới đã kéo dài một vạn năm, Cưu Thần Quân ngày càng phát triển thuận lợi, tạo thành lực lượng hai phe cân bằng với Diệu Nhật Thần Quân.
Minh Triệt cầm được cánh của Thủy Thiên Giao, vốn định cậy vào đó để Ngân Giao cho Ma Môn một đặc ân, tha thứ cho bọn họ. Ngân Giao nhìn thấy máu chưa tiêu tan bên trong cánh liền thấy được hy vọng.
Nó cầu xin Diệu Nhật Thần Quân. Với công trạng nó đã trông coi Vườn hoa Thiên Thần vạn năm, Ngân Giao cảm thấy Diệu Nhật Thần Quân có thể sẽ ban ân điển này cho mình. Thế nhưng, Diệu Nhật Thần Quân từ chối nó. Muốn hồi sinh hậu duệ của nó cần một giọt máu của Diệu Nhật làm thuốc dẫn. Tổn hại chỉ một giọt máu trong người thôi nhưng Diệu Nhật phải bế quan trăm năm mới có thể bù đắp được.
Hai bên có thể khai chiến bất cứ lúc nào, Diệu Nhật không thể bế quan được.
Ngân Giao không quan tâm được tới đại sự của các thần quân. Nó chỉ là một con yêu thú, nó chỉ lo lắng cho sống chết của hậu duệ của mình thôi. Do đó, nó gia nhập vào phe của Cưu Thần Quân, bởi vì Cưu Thần Quân đã hứa với nó, chỉ cần Vườn hoa Tiểu Thiên Thần trở lại Tiên giới, Vũ Nguyệt có thể trở về bên cạnh hắn, hắn sẽ dùng một giọt máu trong người mình để làm thuốc dẫn, thi triển pháp thuật hồi sinh cho Thủy Thiên Giao.
Mỗi một lần xuyên qua gió bão hư không, Ngân Giao đều sẽ bị sét Thiên Lôi đánh cho bị thương. Nhưng nó không quan tâm. Vết thương của nó cứ chồng chất như vậy trở về chỗ của Cưu Thần Quân ở núi Ma Nham. Giọng nói của nó tràn ngập vẻ vui mừng: "Mười năm, núi đá đều đã tan, chỉ cần thần quân dùng pháp lực là có thể khiến cho vườn hoa thoát ly khỏi Hạ Tiên giới."
Bóng râm dần lan ra bên trong đỉnh núi Thần Cung, phủ lên trên bầu trời trong xanh phẳng lặng. Giọng nói uy nghiêm của Cưu Thần Quân từ trong thần điện truyền tới: "Lên đường."
Ngân Giao ngẩng đầu, nhìn thấy phi thuyền to lớn phóng qua đỉnh đầu. Áp lực khiếp người như bóp nghẹt tim nó. Nó nằm rạp trên mặt đất không dám nhìn nữa.
…
Trong đêm tối ngắn ngủi nhất trước khi trời tờ mờ sáng, một mảnh đất như vườn hoa tiên cảnh từ từ tách ra khỏi núi Hắc Ma. Ma Môn từng bị Đạo Môn Hạ Tiên giới hận thấu xương chậm rãi bay từ dưới lòng đất lên.
Nghiệp Hỏa như chiếc vòm màu trắng xanh bao bọc phần đất đó.
Ở phía xa chân trời, một cơn mưa sao băng đổ xuống.
Minh Triệt cúi đầu, đỡ Tiêu Liên Nhi lên rồi hôn mạnh lên mặt nàng: "Liên Nhi, hãy hứa với ta. Nhân lúc rối loạn, nàng hãy chạy đi."
Cưu Thần Quân đã đến rồi sao? Mắt Tiêu Liên Nhi ầng ậng nước, nàng lắc đầu.
Minh Triệt lấy ra một tập huyết phù nhét vào tay nàng: "Cưu Thần Quân sẽ không ngu ngốc như Vũ Nguyệt. Ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén. Hắn sẽ nhận ra con rùa Thượng Ngao kia!"
Bên trong thức hải vang lên giọng của Thượng Ngao: "Đi thôi mau lên!"
Tiêu Liên Nhi nắm lấy vạt áo của Minh Triệt, dần trở nên sợ hãi.
"Ta không muốn nàng nhìn thấy." Minh Triệt nghiêm mặt, một tay đẩy nàng ra, "Nếu như nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của ta, thì ở lại cũng được."
Đúng vậy, có thể bắt lại Minh Triệt một lần nữa nhưng hắn lại có vẻ ngoài giống như Đan Si, Cưu Thần Quân sẽ đối xử với hắn như thế nào? Tiêu Liên Nhi hạ quyết tâm: "Chàng chờ ta nhé!"
Cửa lớn của cung điện bỗng nhiên mở ra, Vũ Nguyệt dẫn các trưởng lão Ma Môn đến.
Tiêu Liên Nhi khom người lui lại, liếc mắt nhìn Hoa Tri Hiểu một cái.
Hoa Tri Hiểu bỗng bịt miệng lại, đây là Tiêu Liên Nhi ư?
Vũ Nguyệt đi một mình về phía Minh Triệt, ngẩng đầu lên. Chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra đường cong duyên dáng, nhìn mưa sao băng lao vùn vụt tới, cười nói: "Chàng tới rồi."
Người trong Ma Môn đang ở trong nhà cũng bay ra, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy cảnh đẹp trên bầu trời, họ xôn xao thán phục không ngừng.
Tiêu Liên Nhi bước lùi lại. Hoa Tri Hiểu tiến lên một bước che chắn cho nàng, lớn tiếng nói: "Tiên tử, ta đi sắp xếp các đệ tử để nghênh đón Cưu Thần Quân đại nhân."
"Được." Ánh mắt của Vũ Nguyệt đều tập trung vào ánh sáng chói từ những ngôi sao rơi xuống đường chân trời, không thèm để ý đến Tiêu Liên Nhi.
"Ngươi đi theo ta!" Hoa Tri Hiểu nói với Tiêu Liên Nhi một câu rồi dẫn nàng bay ra khỏi Ngọc Cung.