Thời gian chớp mắt đã trôi qua hơn nửa tháng. Ngày ngày Tiêu Liên Nhi đều đi sớm về muộn, tự tích cóp cho mình một đống Hoàng Tinh, Phục Linh để làm lương khô. Ngày ngày nhìn hạt cát nhỏ trong đan điền hấp thu dược lực trong kinh mạch, cuộc sống cũng rất yên bình, êm ả.
Tối ấy, Tiêu Minh Y cho gọi nàng.
"Nghe nói có rất nhiều đệ tử tạp dịch hầu hạ các sư huynh sư tỷ đều ở lại luôn trong vườn thuốc để tiện quản lý linh thảo. Ngày mai ngươi cũng tìm một nơi ở lại vườn thuốc luôn đi. Ta đã ăn Dưỡng Khí Đan, linh khí trong Tông môn lại dồi dào, nên ta cảm thấy sắp đột phá được rồi. Ngươi đừng quay về quấy rầy ta nữa."
Dưới sự giúp đỡ của linh khí nồng đậm trong Tông môn, Tiêu Minh Y cảm thấy chân khí tràn trề trong đan điền của mình. Cảm giác sắp đột phá được cảnh giới khiến nàng ta rất phấn khích. Đột phá được tầng thứ tư của kỳ Luyện Khí là nàng ta có thể chuyển tới Tiền Sơn Môn, nhận được điều kiện tu luyện tốt hơn rồi.
Khác với lúc còn ở nhà, bầu không khí và hoàn cảnh tu luyện trong Tông môn khiến nàng ta cảm thấy tĩnh tâm chưa từng có. Trong lúc tu luyện, nàng ta có thể cảm nhận được cơ thể và tâm hồn mình sinh ra cảm giác thoải mái, cùng với khát vọng về sức mạnh và địa vị. Tông môn coi trọng nhất là thực lực, nên sẽ chẳng có ai cúi đầu với nàng ta vì nàng ta là đại tiểu thư của Tiêu gia trang cả. Muốn làm một cô gái cao quý, nhận được sự kính trọng và ngưỡng mộ của mọi người, thì chỉ có duy nhất thực lực mà thôi.
Hiện giờ Tiêu Minh Y đã nảy sinh một cái nhìn khác về việc đưa người theo đến hầu hạ. Với những người hầu là đệ tử tạp dịch, những huynh đệ mà nàng ta quen biết đều có chung một thái độ: Có thể giúp mình kiếm điểm cống hiến là được rồi. Tiêu Minh Y cũng cảm thấy hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ này.
Lúc ngồi thiền tu luyện, luyện tập thuật pháp mà có người ở trong viện thì cũng không thoải mái lắm. Thế nên, nàng ta cho rằng để Tiêu Liên Nhi đến ở vườn thuốc, yên tâm trồng linh thảo cũng chẳng có gì không tốt cả.
Tiêu Liên Nhi cũng muốn ở lại vườn thuốc. Không có ai giám sát, nàng cũng thuận lợi hơn. Thế nhưng, vấn đề là nàng biết ở đâu bây giờ?
Cạnh ruộng thảo dược có vài căn nhà lợp bằng cỏ tranh. Tiêu Minh Y chỉ nghe ngóng thấy người hầu mà những người khác đưa tới ở trong vườn thuốc, chứ nào biết rằng cũng phải tốn điểm cống hiến hoặc linh thạch để thuê người dựng nhà cho đâu.
Nàng ta cũng không thử nghĩ xem, năm nay mình mới mười tuổi, lại không có tu vi, không có điểm cống hiến. Nếu nàng muốn ở trong vườn thuốc thì chỉ có thể cầm dao bổ củi lên mà đi chặt cây rồi về dựng thành cái chòi ở tạm mà thôi.
Tiêu Liên Nhi không muốn tranh cãi với nàng ta, có thể tránh xa được tầm mắt của Tiêu Minh Y, thì những chuyện này nàng đều nghĩ cách xử lý được. Nhưng còn cơm nước của nàng thì sao?! Vương Đại Long giúp nàng giải quyết vấn đề bột rễ Khổ Thạch, nàng đã phải dùng chỉ dẫn cậu ta luyện đan để đền đáp ơn tình rồi. Nàng vẫn muốn hợp tác bình đẳng với Vương Đại Long để kiếm linh thạch. Giờ bảo nàng mở miệng nhờ cậu ta lo cho cả cơm nước của mình, thì nàng biết để mặt mũi đi đâu?
Hơn nữa, dù nàng có thể kiếm được cơm ăn, không xin Tiêu Minh Y đi chăng nữa, chắc chắn vẫn sẽ khiến nàng ta nghi ngờ.
Tiêu Liên Nhi đành phải tỏ vẻ khó xử cầu xin nàng ta: "Vậy chuyện cơm nước của nô tỳ thì biết làm sao ạ?"
"Hôm nay ngươi về muộn quá, cơm canh còn thừa đặt trong hộp cơm đều bị đệ tử tạp dịch của nhà ăn lấy đi rồi." Tiêu Minh Y chỉ về phía căn phòng của nàng, nói tiếp, "Có điều, ta đã chuẩn bị đủ phần cơm năm ngày cho người rồi đó. Cứ năm ngày ngươi lại quay về một lần mà lấy. Đến vườn thuốc, chú tâm mà chăm sóc linh thảo cho tốt vào, đừng có chạy lung tung. Nghe rõ chưa?"
Tiêu Liên Nhi thở phào một hơi, hành lễ với nàng ta rồi lui ra ngoài.
Nàng quay về phòng ngủ ngó thử, trên bàn có đặt một đĩa bánh bao chay rất to.
Không phải gạo tiên, chỉ là bánh bao lúa mì hết sức bình thường mà thôi. Loại bánh bao này dùng hạt lúa trước khi lúa mì nở hoa, nghiền ra làm thành, có thể để cả nửa năm cũng không thiu. Nếu nó bị cứng, chỉ cần hấp lại là chẳng khác gì vừa mới ra lò.
Đệ tử tạp dịch rất đông, không nỡ dùng điểm cống hiến để mua gạo tiên về ăn, nên trong nhà ăn của Tông môn cũng có cung cấp thức ăn bình thường. Một điểm cống hiến là có thể mua được mười cái bánh bao chay, đủ cho đàn ông trưởng thành ăn trong hai ngày. Có rất nhiều đệ tử tạp dịch đều ăn thức ăn bình thường như vậy.
Mình là nô tỳ không thể tu luyện được, Tiêu Minh Y cảm thấy thậm chí nàng còn không xứng để ăn gạo tiên mà nàng ta bỏ thừa. Mười cái bánh bao chay ăn trong năm ngày, mỗi ngày hai cái. Tính chính xác gớm nhỉ! Sao nàng ta không thử nghĩ xem, một đứa trẻ mười tuổi phải đi trồng mười mẫu linh thảo cho nàng ta, mỗi tháng kiếm được bốn trăm điểm cống hiến nhưng lại không có cơm mà ăn, chỉ có thể gặm bánh bao chay, thì làm sao cơ thể phát triển được chứ?
Tiêu Liên Nhi vừa ăn vừa cười lạnh.
"Mọi sự sỉ nhục, mai sau ta sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một."
…
Đỉnh Thiên Khung.
Linh khí của đất trời như bị một bàn tay khuấy động, ngưng tụ thành một luồng linh khí tinh khiết nhất, sau đó bị Hàn Tu Văn hấp thụ vào cơ thể. Sau khi vận chuyển một chu thiên, gã ngửa đầu thải ra một luồng khí vẩn đục dài.
Những năm gần đây, gã mang danh là chưởng môn, nhưng việc trong Tông môn đều giao hết cho đại đồ đệ là Ngọc Hòa chân nhân. Ngày ngày gã đều khắc khổ tu luyện nhưng tu vi cũng không tăng trưởng rõ ràng. Đã mười năm trôi qua, nhưng gã vẫn chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất Nguyên Anh Trung kỳ.
Đan dược mà gã luyện được chỉ có lục phẩm, dùng nhiều quá không chỉ không có ích lợi gì với tu vi, mà ngược lại còn phải tốn thời gian để thanh lọc đan độc sinh ra trong cơ thể.
Trong lòng Hàn Tu Văn biết rõ, đan dược có thể hỗ trợ tu sĩ Nguyên Anh tu luyện cần phải từ thất phẩm trở lên. Mỗi năm, trong Tông môn thu thập một lượng lớn nguyên liệu quý báu chuyển tới Đan Tông. Đan Tông lại chỉ chịu luyện cho mười viên đan dược cao cấp, mà đây cũng là vì nể mặt Nguyên Đạo Tông có thế lực đứng thứ ba trong ba tông bốn môn, nên mới có được con số ấy
Nguyên Đạo Tông có sáu tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người một viên đan dược. Quyền sở hữu của bốn viên còn lại sẽ thông qua cuộc thi đấu của đệ tử chân truyền trong Tông môn để quyết định.
Nhược Thủy đạo quân chỉ nhận duy nhất hai đồ đệ là gã và Dịch Khinh Trần. Sau khi gã bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì cũng coi như ngang hàng vai vế, không còn được xem là đồ đệ nữa. Nhược Thủy đạo quân bế quan không ra ngoài lấy đan dược, nên mấy năm nay, mỗi trưởng lão Nguyên Anh đều được chia đều mỗi người hai viên đan dược. Thế nhưng, để khích lệ đệ tử, giữa các trưởng lão Nguyên Anh cũng có ý so tài với nhau, bèn dành ra năm viên đan dược để các đệ tử chân truyền của mình tranh đoạt.
Năm nay, Hàn Tu Văn muốn giành được nhiều đan dược cao cấp hơn, nên gã nhớ tới Thạch Thanh Phong vừa được mình nhận làm đệ tử.
Thi đấu giữa các đệ tử chân truyền cũng được phân theo tu vi. Kỳ Kim Đan đấu với kỳ Kim Đan, kỳ Trúc Cơ đấu với kỳ Trúc Cơ. Thạch Thanh Phong đã ở tầng thứ chín của kỳ Luyện Khí, có thể giúp mình giành về thêm một viên đan dược.
Nghĩ tới đây, gã dặn dò đệ tử Ngọc Kê: "Ngày mai gọi tiểu sư đệ của các con tới gặp ta."
Ngọc Kê ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Nếu Dịch Khinh Trần ở đây, với tu vi đã kết thành Nguyên Anh của nàng, ắt hẳn sẽ có thể giúp mình tìm được một vài thiên tài dị bảo để thăng cấp tu vi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Tu Văn đã hừ nhẹ một tiếng: "Hoang đường!"
Lẽ nào mình thực sự phải dựa vào sự cung phụng của nàng ta thì mới có được thành tựu như ngày hôm nay?
Dù gã kết đan muộn hơn Dịch Khinh Trần, nhưng gã chẳng qua chỉ bước vào kỳ Trúc Cơ muộn hơn mười năm mà thôi. Sau đó gã chỉ mất mười năm đã có thể trở thành Kim Đan chân nhân, thiên phú của gã có thua kém gì nàng chứ?
Vậy mà chỉ cần nàng ta ở bên mình một ngày, ánh mắt Nhược Thủy đạo quân nhìn mình đều sẽ ẩn chứa sự lạnh lùng. Người của đại lục Thương Lan đều cho rằng Dịch Khinh Trần hai mươi tuổi đã kết đan thành công mới thực sự là thiên tài!
Ánh mắt của Hàn Tu Văn rơi xuống ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần.
Ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần được gã đánh tráo rồi, ngọc bài thực sự còn sót lại một chút thần thức tuy rất yếu ớt, nhưng đến tận bây giờ vẫn không hề tan biến. Giống như một miếng xương cá rất nhỏ mắc trong cổ họng của Hàn Tu Văn, tuy không đau, nhưng lại khiến gã vô cùng khó chịu.
Đi lên đài ngọc gần vách núi sâu phía ngoài điện, Hàn Tu Văn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, thì thầm: "Dịch Khinh Trần, sao ngươi vẫn chưa chết? Rốt cuộc ngươi đang ở đâu?"
…
"Sư huynh!" Tiêu Liên Nhi ôm bọc hành lý của mình cười tít mắt chào Vương Đại Long.
"Làm xong việc rồi muội còn ở lại đây làm gì? Sư huynh mời muội uống trà nhé!"
Gần đây Vương Đại Long liên tiếp mở lò luyện đan, cậu ta dựa vào cảm giác luyện chế trong trí nhớ, luyện ra được bốn lọ Dưỡng Khí Đan thượng phẩm, không thất bại lần nào. Từng sự khác biệt dù là rất nhỏ trong lúc luyện đan cũng dần khắc sâu trong đầu cậu ta. Sự lĩnh hội của cậu ta với đan thuật cũng tiến bộ hơn một tầng nữa.
Có thể vững tay luyện chế đan dược cấp một thượng phẩm, cũng có nghĩa là cậu ta có thể thử luyện chế đan dược cấp hai, thăng cấp lên đan sư nhị phẩm.
Lúc này nhìn thấy Tiêu Liên Nhi, Vương Đại Long vô cùng nhiệt tình. Cậu ta kéo nàng vào trong phòng, pha một ấm linh trà đưa cho nàng.
Nước suối trên núi chảy từ trong linh mạch ra, mang theo chút linh khí nhàn nhạt. Linh trà màu xanh đậm, chỉ có vài lá lơ lửng trong nước. Miệng tách trà tỏa lên một lớp hương trà mờ ảo, ngưng tụ không tan.
Tiêu Liên Nhi nhấp một hớp trà, sự mệt mỏi sau một buổi sáng chạy vạy khắp nơi cũng tan biến trong chớp mắt. Chỉ cần trong cơ thể nàng có linh khí, hạt cát nhỏ kia sẽ chuyển động không ngừng hấp thu dược lực trong kinh mạch. Giá mà ngày nào cũng có gạo tiên trà tiên để ăn thì tốt biết bao! Nàng thỏa mãn đến mức hai mắt sắp híp thành sợi chỉ, giống như một cô mèo con lười biếng đang nằm phơi nắng.
"Sư huynh ơi!" Tiếng gọi này bị nàng kéo dài giọng ra, đầy vẻ nũng nịu.
Tim Vương Đại Long giật thót một cái, không hiểu sao cậu ta cứ có cảm giác như đã nhìn thấy vẻ mặt của nha đầu này ở đâu rồi vậy. Cậu ta uống một hớp linh trà rồi suy nghĩ, rốt cuộc đã từng nhìn thấy ở đâu nhỉ?
Tiêu Liên Nhi quyết định trao đổi. Đối với Vương Đại Long mà nói, chuyện giải quyết vấn đề ăn uống và một gian phòng trống cho nàng ở cũng không phải chuyện gì to tát. Thứ đồ nàng dùng trao đổi, cũng coi như không bắt cậu ta chịu thiệt. Hợp tác mà, dù sao cũng phải công bằng mới được.
Nàng cười hì hì, vẻ mặt trở nên gian xảo, nhỏ giọng nói: "Sư huynh muốn có đơn thuốc của Dưỡng Khí Đan cấp hai không?"
Phụt! Vương Đại Long phun cả ngụm trà ra. Cậu ta chỉ vào Tiêu Liên Nhi, ho khù khụ một lúc lâu. Cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra rồi, vẻ mặt này của Tiêu Liên Nhi, có khác gì lúc mình đi gạ gẫm bán bột rễ Khổ Thạch đâu chứ?
Tiêu Liên Nhi cười hì hì.
Vương Đại Long lau vệt nước trên khóe môi đi, tức tối nhìn nàng hỏi: "Muội muốn bán cho sư huynh với giá bao nhiêu?"
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn mấy gian nhà tranh rải rác bên cạnh vườn thuốc, hơi ngại ngần nói: "Trong Tông môn phải tốn năm trăm điểm cống hiến thì mới được sao chép đơn thuốc của Dưỡng Khí Đan cấp hai. Sư huynh giúp ta dựng một gian nhà tranh, rồi giúp ta mua cơm nước một tháng là được."
Lúc này Vương Đại Long mới nhìn thấy bọc hành lý nho nhỏ đang được nàng ôm trong lòng, phút chốc hiểu rõ ngay. Cậu ta tức đến mức nhảy dựng lên: "Tiểu thư nhà muội không cho muội một điểm cống hiến nào mà dám đuổi muội ra vườn thuốc ở ư? Nàng ta còn không thèm quan tâm đến chuyện ăn uống của muội, bắt muội phải uống gió chắc?"
"Sư huynh, huynh nói nhỏ chút nào!" Tiêu Liên Nhi vội giơ tay kéo cậu ta, trong lòng thầm nghĩ, không phải ta muốn gợi lên sự thương hại của huynh đâu. Nhưng mà, đang tuổi phát triển, sao ta có thể chỉ sống dựa vào mấy cái bánh bao chay và ít Hoàng Tinh, Phục Linh được chứ? Nàng mở bọc hành lý ra, cho cậu ta nhìn mấy chiếc bánh bao hôm qua nàng ăn còn thừa lại, "Tiểu thư mua cho ta đồ ăn của năm ngày, bảo ta năm ngày về lấy một lần. Ta ăn không no. Sư huynh chỉ cần lo giúp ta mỗi ngày một bữa là được rồi"
Mấy cái bánh bao chay này mà là thức ăn của năm ngày ư?! Vương Đại Long tức đến đỏ cả mắt. Cậu ta từng thấy người khác sai phái người hầu nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai keo kiệt đến mức như vậy! Thế mà nha đầu này còn giúp tiểu thư nhà nàng trồng mười mẫu cúc Sí, mỗi tháng kiếm về cho nàng ta bốn trăm điểm cống hiến nữa chứ!
Cậu ta tức tối ngồi xuống: "Tu vi của tiểu thư nhà muội tới tầng mấy rồi? Tên là gì? Sư huynh đi dạy cho nàng ta một bài học!"
"Đừng mà sư huynh, thật ra ta rất thích sống ở vườn thuốc." Tiêu Liên Nhi cuống lên, nếu Vương Đại Long mà đi đòi lại công bằng cho nàng thì hoặc là Tiêu Minh Y sẽ đuổi nàng đi, hoặc là tóm nàng về trước mặt để giám sát mất, như thế thì phiền phức to! "Sư huynh à, sư huynh đừng ra mặt hộ Liên Nhi được không? Chỉ cần cho ta ăn no, có chỗ ở là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi."
Sau phút kích động, Vương Đại Long cũng hiểu, nếu một đệ tử tạp dịch phàm tục như Tiêu Liên Nhi mà bị chủ nhân đuổi đi rồi, thì mình cũng chẳng có chỉ tiêu đệ tử tạp dịch cho nàng nữa. Cậu ta thở dài chìa tay ra: "Mang phương thuốc ra đây nào!"
Cứ như vậy, Tiêu Liên Nhi thuận lợi ở lại trong một gian phòng bỏ không của khu quản lý vườn thuốc, hằng ngày cùng ăn cơm với Vương Đại Long.
Cứ năm ngày nàng lại quay về một lần, nghe Tiêu Minh Y chất vấn tình hình sinh trưởng của linh thảo, trách mắng vài câu, cầm bánh bao chay rồi quay lại vườn thuốc. Chờ đến cuối tháng cúc Sí trưởng thành hoàn toàn.