Nhìn theo hướng Minh Triệt biến mất, Tiêu Liên Nhi tức giận đến mức trắng bệch mặt mũi, "Minh Triệt, tên khốn nhà chàng! Kích thích chàng như thế rồi mà chàng vẫn không chịu nói thật!"
Nàng tức giận đến nỗi ngồi phịch xuống tấm da hổ trên đài cao, tay siết chặt lấy tấm da hổ.
Chắc chắn Ma Môn trong kết giới đang rất nguy hiểm.
Ở Nam Hoang, Minh Triệt đã thi triển Ngàn Hoa Nhập Mộng với nàng. Những lời đó nghe giống như là di ngôn vậy. Hắn mong chờ nàng có thể giải được huyễn thuật để nghe được lời hắn nói. Nhưng tới khi nàng thật sự tìm tới, Ma Môn vẫn chưa biến mất thì hắn lại sợ nàng biết chuyện.
Làm ra một nơi như thật mà lại là giả, còn bày kết giới ra. Không thể dùng chân khí ư, để dưỡng thương cho tốt ư, hắn chỉ muốn giam nàng ở chỗ này thì có.
"Khốn nạn! Có bản lĩnh chàng thả ta ra khỏi cấm chế xem. Ta đảm bảo sẽ đứng khoanh tay nhìn chàng biến thành lợn quay." Tiêu Liên Nhi tức giận hồi lâu, đột nhiên con rùa đất nhỏ bay ra từ vùng đan điền làm nàng hoảng sợ, đưa tay bắt lấy nó, "Ngươi không thể chạy được!"
Nói đùa gì thế? Vất vả lắm mới góp được bốn loại trong ngũ hành, con rùa đất này mà chạy thì nàng thiệt to.
Tay nàng vồ vào không trung, trong thần thức nàng truyền đến tiếng con rùa nhỏ, "Đó là ảo ảnh của ta thôi."
Tiêu Liên Nhi định thần nhìn lại, quả nhiên chỉ là ảo ảnh mà thôi. Thần thức chìm vào trong đan điền, thấy con rùa nhỏ đang thò đầu ra.
"Dù ngươi có muốn chạy thì hiện tại ta cũng không ngăn được ngươi. Dù sao ban đầu cũng là chính ngươi tự tiến vào trong lòng bàn tay ta." Lúc Tiêu Liên Nhi nói lời này có phần hơi giận dỗi, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Giọng con rùa nhỏ rất bình tĩnh, "Ta vào trong đan điền của ngươi rồi thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi ra nữa. Tại sao ta phải đi chứ? Ngươi ấp ra ta, ngươi là mẹ ta. Ngươi phải đưa ta về nhà."
Tiêu Liên Nhi run rẩy, cảm thấy mình nghe không rõ, "Ngươi gọi ta là gì?"
Con rùa này gọi mình là… mẹ ư? Nó là một con rùa, cha nó cũng sẽ là con rùa... Á a a! Ban đầu Tiêu Liên Nhi cảm thấy kinh hãi, sau đó là phẫn nộ, mặt đen đến nỗi không thể đen hơn được nữa, giọng nói cũng run lên, "Ta không phải mẹ ngươi!"
"Mẹ nuôi cũng là mẹ! Chẳng phải loài người đều gọi như vậy sao? Ngươi ấp ra ta, cho nên phải chịu trách nhiệm nuôi ta, đưa ta về nhà ở Thượng Tiên giới."
Ta không muốn là mẹ của một con rùa! Mẹ nuôi cũng không được! Tiêu Liên Nhi bình tĩnh lại, "Ta cố gắng đưa ngươi về Thượng Tiên giới, ngươi cố gắng giúp ta, chỉ vậy thôi. Được rồi, nói đi, đột nhiên ngươi mở miệng là muốn nói gì?"
Tiêu Liên Nhi vội vàng vạch rõ mối quan hệ hợp tác rồi dời chủ đề sang chuyện khác.
"Ta muốn nhắc nhở ngươi. Ngươi nên ăn người đàn ông ban nãy đi. Hắn có được linh khí hệ Kim tốt nhất. Ăn hắn, ngũ hành của ngươi sẽ đầy đủ. Ngươi sẽ có thể thoát thai hoán cốt, rồi đi Thượng Tiên giới." Con rùa nhỏ chậm rãi nói.
"Im miệng!" Tiêu Liên Nhi nổi giận. Song, nàng lại cảm thấy cần phải giải thích với một con yêu thú như con rùa đất này sự khác biệt giữa người và thú. "Người không thể ăn người, hiểu chưa?"
Một lúc lâu sau, còn rùa nhỏ kia rụt đầu lại, "Ồ, thế thì phải chờ thật lâu mới có thể về nhà."
Lòng hiếu kỳ của Tiêu Liên Nhi bị câu nói của con rùa khơi lên, "Có phải là khi Tiên giới chia đôi thì ngươi bị bỏ rơi ở Nam Hoang không?"
Con rùa nhỏ thu cả đôi cánh lại, đúng là bộ dạng rùa đen rút đầu. Tiêu Liên Nhi vốn cho rằng nó sẽ không trả lời thì lại nghe được tiếng nó khóc tu tu.
Nước mắt của con rùa thần bí này liệu có phải là thứ gì đại bổ hay không? Thần thức của Tiêu Liên Nhi trong đan điền chuyển động quanh con rùa nhỏ.
Con rùa nhỏ thò đầu ra ngoài, không có nước mắt, đôi mắt giống như hai hạt vừng nhỏ, "Cái gì mà bỏ rơi chứ? Đây là mệnh trời! Bắt ta phải trải qua kiếp nạn này."
"Được rồi, là ta nói sai." Tiêu Liên Nhi bị con rùa nhỏ quấy rầy một lúc cũng đã sớm hết giận. Nàng nhẹ nhàng dỗ nó, "Vậy chắc chắn là ngươi không biết chuyện về Thượng Tiên giới rồi. Haiz, ngươi còn chưa ra đời mà. Ngươi nhìn đi, chúng ta đang bị vây trong cấm chế Nghiệp Hỏa. Ngọn lửa không tắt, không trừ được cấm chế thì không ra được. Ta cũng không có cách nào đưa ngươi về nhà. Dù sao thì ngươi cũng ở trong trứng cả vạn năm rồi, cũng không vội đúng không?"
Con rùa nhỏ duỗi cổ ra, "Ta có tên. Ta tên là Thượng Ngao. Thu một bình lửa từ hồ Băng Hỏa trên Thượng Tiên giới đổ xuống là có thể thành loại Nghiệp Hỏa này, có thể tan sông núi. Cấm chế rất lợi hại, hiện tại ta không phá được."
Tiêu Liên Nhi chợt vui mừng, "Làm sao để dập loại lửa này?"
"À, phải thu một bình nước từ hồ Băng Hỏa đổ xuống. Chờ đi, chờ thần quân Thượng Tiên giới lấy được thứ muốn lấy, sau đó sẽ dập Nghiệp Hỏa này và phá bỏ cấm chế thôi."
Con rùa nhỏ tên Thượng Ngao ngậm miệng không nói gì nữa.
Minh Triệt nói, đây là lửa do Ngân Giao phun ra, cấm chế cũng do Ngân Giao thiết lập, nhưng Ngân Giao lại không còn cơ hội tới nữa. Một ngày nào đó lửa này sẽ tắt, cấm chế cũng sẽ biến mất.
"Ngân Giao muốn lấy đi thứ gì? Chẳng phải nó muốn mạng của ta sao? Không đúng, nó không biết là ta có ở Ma Môn hay không mà. Nếu uy hiếp Ma Môn thì không nên vây bọn họ ở núi Hắc Ma mới đúng chứ?" Tiêu Liên Nhi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.
Không có chân khí, kết giới Minh Triệt bày ra nàng không phá tan được. Tiêu Liên Nhi khoanh chân ngồi thiền, nuốt một viên đan dược, nghiêm túc chữa thương.
…
Trên đài cao bạch ngọc nơi đỉnh núi, Minh Triệt đứng ở nơi Tiêu Liên Nhi tĩnh tọa, chắp tay không nói gì.
Trên trời có mặt trăng, từng đốm lửa màu lam trắng lóe ra nơi chân trời đen nhánh.
Hoa Tri Hiểu chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu cùng nhìn lên bầu trời đêm, "Thiếu quân, ngài tội gì phải giấu giếm nàng ấy chứ? Nàng ấy đã tiến vào trong cấm chế, dù sao cũng không ra được nữa."
"Ít nhất nàng ấy còn có thể sống." Minh Triệt từ tốn nói.
"Còn sống ư… Trước khi hóa hình, ta đã sống một vạn một ngàn năm, cuối cùng cũng hóa hình thành người. Ta có thể mặc được trang phục như tiên tử, có được dung nhan xinh đẹp, có được thất tình lục dục, có được trái tim của con người. Ta cũng kết đan thành anh giống nhân loại. Một ngày nào đó, nguyên anh được ngưng tụ từ khí huyết này sẽ thoát xác mà đi, tới Thượng Tiên giới, sống thêm mấy vạn năm nữa. Thế nhưng, sống ngàn năm, vạn năm một mình, thực ra không hề có ý nghĩa gì." Hoa Tri Hiểu phe phẩy chiếc quạt tròn, nhớ tới Nhược Thủy đã qua đời, khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn.
Minh Triệt quay đầu lại, vẻ mặt rất chân thành, "Nàng ấy quen biết ta còn chưa quá hai mươi năm. Nếu nàng ấy có thể sống ngàn vạn năm thì quãng thời gian hai mươi năm này thật sự rất ngắn ngủi, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nàng ấy còn sống thì tương lai còn có cơ hội gặp được người đàn ông tốt hơn ta, sẽ sống cùng nàng ấy ngàn vạn năm. Để nàng ấy biết được, thì chẳng khác gì bắt nàng ấy phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết. Nếu như nàng ấy chọn sống, mặc dù ta cũng sẽ bình thản, mừng cho nàng ấy, nhưng trong lòng sẽ khó tránh khỏi tiếc nuối. Còn nếu như nàng ấy chọn chết, lòng ta sẽ bất an. Không biết gì, có khi lại là một loại hạnh phúc. Nàng ấy có thể đi vào trong cấm chế, để cho ta có thể gặp lại nàng ấy. Đó đã là phúc khí của ta rồi."
Hoa Tri Hiểu sững sờ, hồi lâu sau mới nói thành lời, "Ừ, tính tình của ta quá mạnh mẽ. Nếu như ta không hóa hình khiến cho Nhược Thủy nhìn thấy thì chưa chắc ông ấy đã rời bỏ ta. Haiz, ta rất hối hận, nếu như chờ khi ông ấy mạnh mẽ hơn mới cho ông ấy biết ta là yêu thú hóa hình, thì nói không chừng ta đã có một đứa con bầu bạn cùng mình rồi." Nàng ta ung dung mỉm cười, "Thôi thì không có cũng tốt. Đỡ cho ta phải cố kỵ ông ấy."
"Coi như phát hiện được một con đường, dưới lòng đất không có Nghiệp Hỏa thiêu đốt. Nếu như ngày đó có đến, thì bảy người hãy rời đi theo đường đó đi. Mọi người không phải là người Thượng Tiên giới, không cần ở lại làm gì."
"Thiếu quân không cần nói nữa. Chúng ta sẽ không đi đâu cả."
Minh Triệt không nói gì nữa.
Đúng lúc này, cung điện đột nhiên chấn động.
"Càng ngày càng thường xuyên hơn." Minh Triệt thì thào nói.
Mấy ngàn người bay tới từ bốn phương tám hướng.
Giọng nói Minh Triệt vang lên từ trên trụ đá, "Những người ở Hạ Tiên giới gia nhập Ma Môn, đều có thể rời đi."
Hắn khẽ phân phó Hoa Tri Hiểu, "Người nào nguyện ý đi, dì đi sắp xếp. Tiểu Bạch là cô nhi dì thu ở Hạ Tiên giới, dì cũng đưa nàng ta ra ngoài đi. Bày thêm mấy tầng trận pháp và kết giới. Linh thảo và các loại quả kỳ lạ có thể hái được ở nơi này đều hái hết đi. Bọn họ ở lại Hạ Tiên giới, tương lai cũng cần rất nhiều đan dược khi hóa thần thành tiên."
"Vâng." Hoa Tri Hiểu bay ra ngoài.
"Thiếu quân!" Cầm trưởng lão bước lên đài cao, giọng điệu vui mừng, "Phía điện Lăng Tiêu có động tĩnh, hình như là tiên tử… tỉnh lại!"
Minh Triệt quay ngoắt đầu lại, bay về phía cung điện.
Cầm trưởng lão bay theo phía sau hắn, vừa bay bên cạnh vừa nói, "Có lẽ là do gần đây kết giới chấn động liên tục nên đã đánh thức người."
Minh Triệt không trả lời, xuyên thẳng qua cung điện, cuối cùng đứng tại một cánh cổng vườn hoa. Bước qua cánh cửa tròn, trong vườn cây cỏ sum suê tươi tốt, chính giữa có một tòa cung điện to lớn.
Năm vị trưởng lão Ma Môn đang đứng ở bên cạnh cửa tròn, trên mặt đầy vẻ vui mừng, tiến lên thi lễ, "Thiếu quân."
Minh Triệt hít vào một hơi thật sâu, một mình đi vào vườn hoa. Bước chân của hắn hơi nặng nề, bước từng bước một tới gần cung điện, đạp lên bậc thềm bạch ngọc.
Cửa điện lẳng lặng mở ra. Minh Triệt dừng lại một chút rồi bước vào bên trong.
Chính giữa điện là một chiếc ghế màu vàng kim rất lớn. Trên tay vịn khắc hai cái con chim kỳ lạ, chỗ lưng ghế là hai cái cánh lông vũ, chân đạp mây lành. Minh Triệt nhìn chiếc ghế này một cái rồi quay đầu đi.
Bên trái điện có buông một tấm rèm châu đan dày đặc. Nhưng hạt châu này trong suốt như nước mắt, gió thổi nhẹ qua là đung đưa như sóng nước, dùng để ngăn ánh nhìn vào bên trong điện.
Minh Triệt vén tấm rèm lên. Hắn nhìn thấy một tấm bình phong to lớn được dệt từ tơ cá mập.
Trên bình phong thêu rất nhiều hoa thơm cỏ lạ đang đâm chồi nảy lộc một cách rất sinh động. Bố cục đan dệt vào nhau rất tinh tế, khéo léo lộ ra cảnh vật sau tấm bình phong. Bàn trang điểm, bàn tròn, thư án, ghế nằm, giường ngủ. Nhìn từ xa lại, mọi thứ như hòa làm một thể với cảnh vật trên bình phong.
Một người phụ nữ áo vàng đang ngồi đối diện với tấm gương trang điểm. Bàn tay ngọc cầm chiếc lược chải lại mái tóc thật dài. Chỉ nhìn thấy một hình bóng mơ hồ sau tấm bình phong nhưng đã có thể cảm nhận được mỗi một cử động của nàng đều đẹp như tranh vẽ.
Có lẽ sau một khắc, nàng sẽ đứng dậy đi tới thư án. Trên bình phong sẽ có thêm bức họa nàng múa bút. Nếu như nàng lười biếng nằm lên giường, trên bình phong sẽ có thêm một bức vẽ mỹ nhân nằm nghiêng.
Minh Triệt đứng sau tấm bình phong nhìn nàng ta, tinh thần hơi hoảng hốt.
Thời gian đã qua quá lâu, hình bóng nàng ta ở trong đầu hắn đã dần mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rõ hình ảnh lúc tay của nàng ta duỗi về phía mình, giống như một nhánh cây liễu mềm mại chạm vào trong mặt nước mùa xuân.
Vũ Nguyệt Tiên Tử hơi ngừng động tác lại, rồi lại tiếp tục chải xuống, "Ngươi là Minh Triệt sao? Ngưng thực làm người đã được ba trăm bốn mươi năm rồi à?"
Giọng nói rất dịu dàng dễ nghe, Minh Triệt hành lễ, đáp: "Vâng."
Nàng ta đứng lên, nhìn chính mình trong gương rồi thở dài, "Một vạn ba ngàn năm, ta cũng còn không nhận ra mình. Không biết Cưu lang có còn nhớ đến ta không?"
Minh Triệt nhắm mắt lại, che giấu đi ánh mắt phẫn nộ và bất lực.
Vũ Nguyệt Tiên Tử xoay người, đưa tay về phía hắn, "Minh Triệt, ngươi tới đây, nhìn thử xem ta có già đi chút nào không?"
Minh Triệt vòng qua bình phong, khuôn mặt của Vũ Nguyệt Tiên Tử dần rõ ràng hơn. Hắn nghiêm túc nhìn nàng ta, lắc đầu, "Tiên tử không thay đổi gì cả."
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Vũ Nguyệt, nàng ta cầm tay Minh Triệt đi ra ngoài, "Ngoài vườn chấn động thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bị nàng ta nắm tay, Minh Triệt im lặng không nói gì, đi ra khỏi cung điện.
Vũ Nguyệt Tiên Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt chợt hiện vẻ vui mừng, "Đây là lửa hồ Băng Nguyệt! Là Cưu lang đến tìm ta. Chúng ta có thể trở về rồi!"
Minh Triệt nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng ta. Chuyện cũ trước kia như dời núi lấp biển mà tràn vào trong lòng hắn.