Trung thu năm đó, nàng trở về từ đường tông môn trên đỉnh Thiên Khung tìm Mộc Diệp lão nhân giúp đỡ, ông ta tặng cho nàng chín phiến lá bồ đề, nói: "Lão hủ bảo vệ Thanh Phong mười năm, vì ngươi mà phá vỡ quy tắc, ngươi cũng phải trả giá mười năm, thế nào?"
Ước hẹn mười năm sao? Tiêu Liên Nhi nhớ lại lời sư tôn Nhược Thủy nói, lá bồ đề này chứa khí huyết tinh thần của tổ tông Nguyên Anh. Cây rơi xuống chín lá, vừa đúng đánh thức chín con thần thú. Mộc Diệp lão nhân nói, cây rơi chín lá, Đại Diệp Bồ Đề Ấn có duyên với mình.
Mười năm mà nàng phải trả giá đó là gì đây?
"Quét dọn từ đường mười năm, coi như ngươi túc trực bên linh cữu sư tôn Nhược Thủy đi." Mộc Diệp lão nhân quay người bước ra khỏi phòng luyện đan, tiếng nói mờ ảo truyền đến, "Ngày mai, ta đợi ngươi ở từ đường."
Tiêu Liên Nhi đứng ở trong phòng luyện đan một lúc, sờ lên chiếc giường Nhược Thủy từng ngồi. Giường đá ngọc trắng chạm vào tay hơi ấm lên như thể Nhược Thủy mới dậy không lâu. Nàng thất thần nhìn xung quanh phòng luyện đan trống rỗng. Nàng chợt nhớ ra Mộc Diệp lão nhân đã mang di thể sư tôn đi, nhẫn chứa đồ cũng mang đi, không cho mình giữ lại một thứ gì để làm kỷ niệm.
Lúc này nàng cũng mới nghĩ tới, Thạch Thanh Phong đã đốt tất cả đồ của Hàn Tu Văn rồi. Thật lãng phí!
Tiêu Liên Nhi ra khỏi điện Thiên Khung, đi gặp Thanh Phong trưởng lão.
Đến điện Dao Quang, đệ tử đứng chỉnh tề trong ngoài đại điện đều hành lễ với nàng, ánh mắt vô cùng ấm áp. Tiêu Liên Nhi phì cười, nhẹ nhàng bước vào.
"Sư phụ!" Nàng cười tươi hành lễ với Thanh Phong trưởng lão, kéo tay áo ông nhẹ nhàng đung đưa.
Thanh Phong trưởng lão vỗ nàng một cái: "Đã làm trưởng lão rồi còn không biết lớn nhỏ."
Lúc này tất cả tiểu bối chữ Đạo, kể cả Hư Cốc cùng chúc mừng nàng: "Tham kiến trưởng lão."
Tiêu Liên Nhi kéo Thanh Phong trưởng lão ngồi xuống, cười nói: "Ta biết mà, các ngươi đều đợi để đòi ta quà gặp mặt chứ gì. Đến đây nào, mỗi người một ít điểm tâm! Có mặt là có phần!"
Dù sao đệ tử chân truyền điện Dao Quang không nhiều, nàng lấy đan dược cấp bảy ra, mỗi người một bình, một bình mười viên. Năm xưa, Nguyên Đạo Tông chỉ lấy được mười viên đan dược cấp bảy trở lên từ trong tay Đan Tông mà thôi. Tiêu Liên Nhi vừa lấy ra như vậy, lập tức các đệ tử kinh ngạc ngây người.
"Con đúng là phá gia chi tử…" Thanh Phong trưởng lão bị kích thích đến mức muốn chửi thề.
"Nhận đi nhận đi. Dù sao cũng làm sư thúc sư tổ của mọi người nhiều năm. Ta tự luyện chế ra mà, không tính là gì. Sư phụ, không phải là người ghen tị đỏ mắt rồi đấy chứ?" Tiêu Liên Nhi trêu ghẹo.
Thanh Phong trưởng lão trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ những viên đan dược cấp bảy này, cho bọn họ ăn cũng là lãng phí, ông nói: "Nhận lấy đi, mười bình cấp sáu đổi lấy một bình, hai mươi bình cấp năm đổi lấy hai bình, muốn đổi tìm ta."
Các đệ tử đang lo lắng không biết cầm đan dược cấp bảy để làm gì, có thể đổi thành số lượng lớn đan dược mà bản thân có thể dùng là tốt nhất. Trong nháy mắt, toàn bộ đan dược đều ở trong tay Thanh Phong trưởng lão.
Hư Cốc và sư phụ Đạo Minh phải đi cùng Ứng Xuân Sơn tới điện Bắc Thần, giờ hai người tới là để từ biệt Thanh Phong trưởng lão. Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Liên Nhi, nhưng lại lo nhất thời giúp sư tổ liền bận bịu sẽ không có thời gian. Ngẩng đầu lên thấy Tiêu Liên Nhi nháy mắt ra hiệu với mình, hắn biết chút nữa nàng sẽ tới tìm mình nên yên lặng cáo lui.
Các đệ tử ra về rồi, Tiêu Liên Nhi liền kéo Thanh Phong trưởng lão vào phòng luyện đan: "Sư phụ, con giữ cho người thứ tốt. Chúng ta vào phòng luyện đan nói chuyện."
Vào trong phòng luyện đan, Thanh Phong trưởng lão mới làm mình làm mẩy: "Rõ ràng là đan dược dành cho ta, lại còn bắt ta phải đổi với các đệ tử. Nghịch ngợm!"
Tiêu Liên Nhi cười lớn: "Không phải là tại con không có đan dược cấp bảy trở xuống sao? Con biết lấy cái gì làm lễ gặp mặt bây giờ?"
Trong quá trình tu luyện, đan dược cấp thấp nàng đều dùng hết cả rồi. Trong vòng Thiên Cơ của nàng bây giờ chỉ có đan dược cấp bảy trở lên thôi.
Hai người ngồi bên trong phòng luyện đan. Thanh Phong trưởng lão lại oán trách: "Thạch Thanh Phong thiêu xác Hàn Tu Văn rồi sao? Đồ của gã đâu? Nhẫn chứa đồ của ta còn chưa lấy lại."
Tiêu Liên Nhi ngồi trong phòng luyện đan với Thanh Phong trưởng lão, kể lại tỉ mỉ chuyện lúc đó một lần nữa: "Sư phụ, lần này nhìn thấy Thạch Thanh Phong, con có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Trên người hắn có luồng khí tức con không thích. Người ngầm nhắc nhở mấy vị trưởng lão và Ẩn Lão tông môn chú ý nhiều một chút."
Thanh Phong trưởng lão gật đầu nói: "Hắn không nói, chúng ta không biết hắn có được truyền thừa Chúc Long Quyết, mười năm này đi bế quan, còn cho rằng hắn thật sự đi du ngoạn bên ngoài. Hôm nay ở điện Bắc Thần, chúng ta đều cảm thấy hắn quá ngông cuồng."
Hàn Tu văn đáng chết! Tiêu Liên Nhi lại lo lắng cho Nhược Thủy đạo quân nên không muốn xuống tay giết gã. Thạch Thanh Phong ra tay thì cũng không sao nhưng thái độ của hắn đối với mấy người Ngọc Hòa ở trên đại điện quả thật khiến người ta thấy khó chịu.
"Không biết truyền thừa Chúc Long Quyết có chỗ nào khác thường không." Tiêu Liên Nhi nói tiếp, "Cảm thấy giống như là thay đổi tính tình vậy. Mười năm mà có thể từ đệ tử Trúc Cơ trở thành Nguyên Anh, quá mức kỳ lạ! Vẫn nên lưu ý thì hơn."
"Đúng thế, chúng ta cũng có loại cảm giác này. Trải qua chuyện Hàn Tu Văn, hẳn là trưởng lão các điện đều sẽ chú ý hơn. Tuy nói các Ẩn Lão không quan tâm chuyện tông môn, nhưng họ cũng không hồ đồ. Từ trước khi Hàn Tu Văn hại Nhược Thủy đạo quân, các Ẩn Lão đã âm thầm hành động. Vi sư sống ở thạch lao viện Giới Luật mười năm, mấy người Hàn Tu Văn vừa đi, Ẩn Lão Thạch Ngọc trông coi viện Giới Luật đã đả thông kinh mạch cho ta, bảo ta yên tâm tu luyện rồi. Nếu như con không luyện thành Đại Diệp Bồ Đề Ấn, Ẩn Lão không còn cách nào khác, cũng sẽ ra tay." Thanh Phong trưởng lão mỉm cười nói.
Tiêu Liên Nhi thở phào một hơi. Không nói cho mình tình hình thực tế là sợ mình sẽ không cố hết sức chuyên tâm tu luyện.
Nàng lấy ra hai mươi bình đan dược cấp bảy đặt trong phòng luyện đan: "Sư phụ, người lặng lẽ cho ba vị trưởng lão Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Toàn mỗi người một bình. Còn có phần cho đại sư huynh nhị sư huynh nữa. Thạch Thanh Phong thì thôi."
Tổng cộng mình có gần ba mươi bình đan dược cấp bảy, Thanh Phong trưởng lão cười híp cả mắt, cũng không khách sáo, nhận hết về: "Mười năm nay ngoài tu luyện ra, con còn trở thành đan sư cấp bảy nữa à? Cuối cùng Nguyên Đạo Tông cũng không cần nhìn sắc mặt của Đan Tông nữa rồi."
Tiêu Liên Nhi không lấy bảo bối yêu thú tặng cho nàng ra vì lo tin tức truyền đi sẽ khiến tu sĩ nhân loại dâng lên lòng tham với rừng rậm Nam Hoang. Đám yêu thú đó quá đơn thuần, trong lòng nàng không tán thành các tu sĩ tới rừng rậm Nam Hoang tìm kiếm bảo vật. Lúc nàng rời đi đã dặn dò Bạch Mao, muốn rừng rậm bình yên thì đừng cho nhân loại mang đi một bảo vật nào.
Nàng nhẹ giọng nói: "Con mắc kẹt trong rừng rậm Nam Hoang, dùng linh thảo lần trước lấy được trong bí cảnh để tu luyện đan thuật, trở thành đan sư cấp chín rồi."
"Cấp chín á?" Thanh Phong Trưởng lão hít khí lạnh: "Quả nhiên là gặp được cơ duyên tốt."
Tiêu Liên Nhi lại cảm thấy rất có lỗi, nàng lấy quả đan, Dương Chi với Hạt Sen Cửu Sắc mà mình cất giữ rất lâu để lên trước mặt Thanh Phong trưởng lão: "Đệ tử không thể tự mình luyện chế Tăng Nguyên Đan cho người, còn thiếu một loại nguyên liệu là Phi Long Tủy nữa. Những nguyên liệu này người đưa đến Đan Tông, có đủ nguyên liệu rồi họ sẽ luyện chế được mấy viên Tăng Nguyên Đan cho Nguyên Đạo Tông."
Lúc trước muốn luyện chế Tăng Nguyên Đan cho Nhược Thủy đạo quân nhưng không thành. Sau này muốn luyện chế Tăng Nguyên Đan cho Thanh Phong trưởng lão cũng không thành. Tiêu Liên Nhi thấy rất hổ thẹn.
Bản thân mình đã trở thành đan sư cấp chín, lại còn phải nhờ Đan Tông luyện giúp Tăng Nguyên Đan. Thanh Phong trưởng lão suy nghĩ một chút liền hiểu, buông tiếng thở dài: "Con muốn đi núi Hắc Ma ư? Liên Nhi à, tuy bây giờ con đã có tu vi Nguyên Anh, trở thành trưởng lão Nguyên Đạo Tông, có thể không cần hành lễ sư đồ với ta. Thế nhưng… lão đạo vẫn muốn khuyên con một câu."
Tiêu Liên Nhi bình tĩnh nói: "Lúc đầu Mộc Diệp lão nhân đáp ứng bảo vệ sư phụ mười năm, muốn con trả giá mười năm. Ông ấy muốn con ngày mai tới từ đường, quét dọn mười năm, coi như là túc trực bên linh cữu sư tôn. Nhưng, con phải làm trái lời hứa rồi."
"Mộc Diệp lão nhân cũng là muốn tốt cho con thôi. Có thể tu luyện dưới cây bồ đề được hóa thành từ tinh huyết của tổ sư kiến tông là vô cùng có ích với con." Thanh Phong trưởng lão cũng không lấy làm lạ, các Ẩn Lão từng nói với ông rồi, cũng trông mong ông khổ tâm khuyên bảo Tiêu Liên Nhi. Có thể được tổ sư chọn trúng, truyền thụ Đại Diệp Bồ Đề Ấn, ngày nào đó Tiêu Liên Nhi thành công, nói không chừng sẽ thành người thứ hai của Nguyên Đạo Tông hóa thần phi thăng lên Thượng Tiên giới.
"Cấm chế tự nhiên mà thành, Nghiệp Hỏa từ trời mà xuống thiêu đốt suốt mười năm, có thể vào nhưng không thể ra. Không ai biết tình hình Ma Môn trong núi Hắc Ma thế nào. Liên Nhi à, con còn nhỏ, tuổi thọ còn rất dài, cần gì phải tự hủy tiền đồ của mình chứ? Mộc Diệp lão nhân nói kiếp này con bị tình kiếp níu chân, nên mới muốn để con tĩnh tâm mười năm dưới cây bồ đề."
Tiêu Liên Nhi lắc đầu: "Con chưa từng có ham muốn hóa thần thành tiên. Núi Hắc Ma, con nhất định phải đi."
Thanh Phong trưởng lão trầm mặc một lúc, đưa cho nàng một trận đá: "Đây là trận pháp Ẩn Nặc mà vi sư luyện chế ra, cũng có thể phòng ngự, tu vi Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể nhìn thấu. Hy vọng nó có ích với con. Tam sư huynh của con cũng có một cái. Mười năm rồi, không biết nó đang ở đâu."
"Đa tạ sư phụ!" Tiêu Liên Nhi cung kính nhận lấy.
Thanh Phong trưởng lão bị vu oan câu kết với Ma Môn. Lúc này thanh thế của Đạo Môn như mặt trời ban trưa, trong lòng ông cũng cân nhắc hơn vài phần: "Con cứ nói là, vì Đạo Môn đại lục Thương Lan, nên một mình con tài cao gan lớn xông vào núi Hắc Ma xem tình hình đi."
Câu nói của ông khiến Tiêu Liên Nhi bật cười thành tiếng: "Con hiểu rồi, chỉ là trái ý Ẩn Lão, phụ ước hẹn mười năm thôi mà, nếu như con có thể trở về…"
Cấm chế tự nhiên mà thành, vô cùng giống Nam Hoang, các yêu thú không thể ra ngoài. Nếu bản thân có thể bước vào cầm chế núi Hắc Ma, có lẽ cũng sẽ giống hệt yêu thú Nam Hoang, vĩnh viễn kẹt trong đó.
Sư đồ hai người ngồi đối diện lẳng lặng thật lâu. Thanh Phong trưởng lão phất phất tay: "Đi đi. Biết không thể ngăn cản con mà. Mộc Diệp lão nhân dặn con ngày mai đi từ đường, cũng không phải muốn ép con đâu."
Tiêu Liên Nhi quy củ hành đại lễ với Thanh Phong trưởng lão: "Lần này con đi không biết sống chết thế nào. Mong sư phụ bảo trọng!"
Thanh Phong trưởng lão khép mắt lại, thần thức cảm nhận được Tiêu Liên Nhi rời đi, ông mới mở mắt thầm nói: "Tên tiểu tử Minh Triệt đó có gì tốt mà khiến con còn không muốn hóa thần thành tiên chứ? Mười năm trôi qua, không bị nướng chết thì cũng bị nướng chín rồi… Vào được không ra được… Nếu thực sự không ra được, thì ở bên trong hóa thần phi thăng đi."
Ra khỏi chính điện Dao Quang, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy Hư Cốc đứng dựa cột trụ hành lang bên ngoài để chờ, liền mỉm cười đi tới: "Hư Cốc."
"Tiểu sư tổ." Hư Cốc mỉm cười. Bế quan mười năm, tính tình hoạt bát lúc trước cũng thay đổi nhiều.
Tiêu Liên Nhi đưa cho hắn một hộp ngọc: "Giữ riêng cho ngươi đó."
Hư Cốc mở ra, bên trong đặt một miếng đá. Hắn nắm trong tay, linh thể hệ Thổ hùng hậu tràn vào cơ thể. Hắn kinh hãi nói: "Loại bảo vật này tiểu sư tổ vẫn nên giữ lại cho mình đi."
"Không có bảo vật thì làm sao tu vi có thể nhanh chóng tăng lên được? Hư Cốc. Ta phải đi núi Hắc Ma, sau này sợ là không thể chăm sóc ngươi rồi." Tiêu Liên Nhi cũng không giấu hắn.
Mắt Hư Cốc đỏ lên: "Núi Hắc Ma chỉ vào được chứ không ra được…"
Tiêu Liên Nhi trầm mặc nói: "Ngươi cẩn thận Thạch Thanh Phong, gặp chuyện nhớ chú ý. Hắn rất kỳ quặc. Trước kia ta chỉ thấy hắn phiền thấy ghét hắn thôi, còn bây giờ, vừa thấy hắn ta đã nổi hết cả da gà."
"Con hiểu rồi. Người bảo trọng."
Tiêu Liên Nhi không có nói gì nữa, nàng mỉm cười với hắn, cơ thể chợt biến thành một bóng sáng bay đi.
Mộc Diệp lão nhân đào một cái hố ở trong một góc viện của từ đường tông môn, đặt di thể Nhược Thủy vào đó, chôn lại. Ông ta nhìn về hướng điện Dao Quang lắc đầu: "Không phải ta không bảo vệ đồ nhi của ngươi mà là nàng ta không chịu thực hiện lời hứa, ngày sau ắt sẽ nếm mùi đau khổ."
Vào phòng luyện đan điện Khai Dương, Thạch Thanh Phong khoanh chân ngồi xuống, bên môi nhếch lên một nụ cười, lấy ra một chiếc hộp ngọc.
Hắn mở hộp ngọc, có một nguyên anh bán trong suốt bay ra, bay qua bay lại trước mặt Thạch Thanh Phong. Nó chạm phải khống chế vô hình, làm thế nào cũng không thể chạy ra được, khuôn mặt của nguyên anh giống Hàn Tu Văn như đúc, chỉ là không còn ôn tồn lễ độ nữa: "Thạch Thanh Phong! Ngươi dám đối xử với sư tôn của ngươi như thế sao?"
Hai con mắt của Thạch Thanh Phong dần dần xảy ra thay đổi, một con như thủy tinh, một con như đá Hắc Diệu, ở giữa có một con Chúc Long nhỏ màu da cam đang chuyển động.