Tại quảng trường bên ngoài điện Bắc Thần, đệ tử chân truyền của các môn phái đang đứng nghiêm trang. Đài hành hình ở giữa đã được dựng lên.
Toàn bộ mười hai cánh cửa khắc hoa đã được mở rộng. Gần ba mươi vị tu sĩ Nguyên Anh là chưởng giáo chưởng môn của ba tông bốn môn, chưởng môn của tông môn hạng trung, khách khứa từ thế gia tu tiên cùng tụ họp tại đây.
Hàn Tu Văn ngồi ở ghế chính, đang ra vẻ hổ thẹn xin lỗi các tông môn, nhận lại được vô số lời an ủi và thở dài.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Liên Nhi vang vọng trong núi.
Nàng ta đã quay về cùng hồn phách của Nhược Thủy đạo quân ư? Hàn Tu Văn thoáng giật mình đứng bật dậy. Gã quét mắt một vòng, nhìn thấy trong điện tràn ngập những ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ.
Đúng là tiện nhân giảo hoạt! Chỉ nói mấy câu đã làm cả đám người kinh ngạc chấn động. Không, gã nhất định phải bình tĩnh. Kinh mạch của Nhược Thủy đã bị phong ấn, hồn phách không thể nào rời thân thể được, chết đến mức không thể chết lại được nữa! Lúc này, gã liều chết không nhận, ai sẽ tin nàng ta chứ?
Hàn Tu Văn quả quyết nói to: "Là Tiêu Liên Nhi, đệ tử đã nhập vào Ma Môn của gã Thanh Phong kia trở về đơm đặt dựng chuyện đó thôi. Ngọc Hòa! Nếu ả đã tự chui đầu vào rọ, con dẫn người đi bắt ả lại đi!"
Nói xong, mặt gã như không có chuyện gì xảy ra, bình thản ngồi xuống.
Thì ra là tiểu đồ đệ của Thanh Phong trưởng lão muốn quay lại cứu ông ta à? Ả còn nói ra tên của Nhược Thủy đạo quân và Dịch Khinh Trần như vậy, rõ ràng là muốn đâm vào tim Hàn Tu Văn.
Ai mà không biết Hàn Tu Văn là đồ đệ tử của Nhược Thủy Đạo Quân, lại vô cùng yêu thương Dịch Khinh Trần chứ? Tâm tư của Tiêu Liên Nhi này thật ác độc! Các tu sĩ Nguyên Anh và chưởng giáo tông môn đều thầm người lạnh. Trên đỉnh Thiên Khung có ba mươi mấy vị tu sĩ Nguyên Anh Đạo Môn đến, muốn cứu Thanh Phong trưởng lão ư? Thật không biết tự lượng sức mình!
Thấy Hàn Tu Văn bị chỉ vào mũi mà mắng, còn có thể không buồn không giận tỉnh táo xử lý như vậy, cả đám người đều xôn xao nói Hàn Tu Văn thật rộng lượng, khí độ phi phàm.
Mặt Ngọc Hòa chân nhân cũng sa sầm xuống. Tiêu Liên Nhi nhắc đến ai không nhắc, lại nhắc đến Dịch Khinh Trần, là sư mẫu có ơn với hắn. Ả còn dám to gan mắng sư tôn không bằng chó lợn khiến cho trên dưới điện Bắc Thần đều bị mất mặt. Không cần Ngọc Hòa nói, ngoại trừ Thạch Thanh Phong ở bên ngoài chưa trở về, bảy người đệ tử đều theo hắn bay ra ngoài.
Thì ra là Tiêu Liên Nhi à? Ba người Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Toàn cũng không thèm để ý.
Thiên Quyền hừ lạnh nói: "Mười năm trước nàng ta cùng thiếu quân Ma Môn bị quái điểu bắt đến rừng rậm Nam Hoang, thế mà lại không chết sao? Nghiệp Hỏa từ trên trời rơi xuống Ma Môn, chính là sự trừng phạt cho việc Ma Môn dám mưu hại Nhược Thủy đạo quân. Dù cho thiếu quân Ma Môn kia đã thoát được một kiếp nạn, thì ngày hôm nay nếu hắn dám cùng Tiêu Liên Nhi đến đỉnh Thiên Khung, đừng có mơ mà chạy thoát khỏi tay tu sĩ Nguyên Anh Đạo Môn chúng ta."
Viêm Chân đạo quân liếc ông ta, thầm nghĩ không phải ngươi vẫn sợ Minh Triệt sao, còn muốn kích chúng ta ở đây đấu với hắn à? Đáng tiếc, Minh Triệt sẽ không tới. Trên đường về núi Hắc Ma hắn đi qua chỗ ở mới của Đan Tông, còn đến tận cửa đòi mình mấy bình rượu nữa. Hắn đi mới mấy ngày, cấm chế đã hiện lên, Nghiệp Hỏa từ trên trời rơi xuống, cháy đến vài năm.
Nhớ tới Minh Triệt, trong mắt Viêm Chân dâng lên chút thương cảm. Ông đang thầm nghĩ xem có nên nể mặt Minh Triệt nói đỡ giúp Tiêu Liên Nhi vài câu hay không, ít nhiều gì cũng có thể giữ lại mạng cho nàng.
Tiêu Liên Nhi bước lên núi. Thấy sư phụ chật vật bò dậy từ dưới đất, Tiêu Minh Y chạy tới đỡ nàng ta, nhìn về phía Tiêu Liên Nhi, quát to: "Nàng ta là Tiêu Liên Nhi! Nàng ta được Ma Môn phái tới Nguyên Đạo Tông làm gian tế! Nàng ta đang nói dối!"
Nghe đồ đệ nói như vậy, Phù Tuyết chân nhân cũng kịp nhớ ra. Mười năm rồi, Phù Tuyết chân nhân căn bản không nghĩ tới chuyện Tiêu Liên Nhi còn có thể sống sót trở về từ rừng rậm Nam Hoang, không ngờ còn kết anh nữa. Hiện giờ nàng ta mới hiểu được nguyên nhân Tiêu Liên Nhi làm nhục mình. Nàng ta túm lấy lý do đó, tức giận kêu lên: "Tiêu Liên Nhi! Ngươi chính là phản đồ của Nguyên Đạo Tông! Còn dám tự xưng là trưởng bối bản tông, bôi nhọ cái tên của Khinh Trần tiên tử, thật không biết xấu hổ!"
Tiêu Liên Nhi phất tay.
"Bốp! Bốp!"
Hai tiếng giòn tan vang lên, nửa gương mặt của Phù Tuyết chân nhân và Tiêu Minh Y bỗng sưng đỏ, bị hai luồng chân khí quất bay ra ngoài.
"Đám tiểu bối dốt nát!" Tiêu Liên Nhi khinh miệt mắng, tiếp tục bước trên đường đá xanh tiến lên.
Vương Đại Long bỗng ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp. Tiểu nha đầu năm đó đã kết anh rồi sao? Hắn biết nàng có bí mật. Hắn không đoán được rằng thân phận của nàng thế mà lại có liên quan đến Ma Môn, còn nói nàng là Dịch Khinh Trần nữa. Đây là sự thực sao?
Giờ Dậu hôm nay, khi mặt trời lặn đằng Tây, Nguyên Đạo Tông sẽ xử lý Thanh Phong trưởng lão người đã cấu kết với Ma Môn hại chết Nhược Thủy đạo quân. Tiêu Liên Nhi là đồ đệ của Thanh Phong trưởng lão. Nghe thấy Tiêu Minh Y nhận ra là Tiêu Liên Nhi, nàng lại có tu vi Nguyên Anh, đệ tử Nguyên Đạo Tông trong sân nội sơn môn lập tức vô cùng lo lắng.
Không biết ai gõ chiêng cảnh báo. Đệ tử nội môn mặc áo trắng của Nguyên Đạo Tông đều thi nhau bay tới, không bao lâu sau liền bao vây xung quanh Tiêu Liên Nhi.
Nàng thong thả bước lên phía trước. Một luồng sức mạnh vô hình từ trên người nàng tản ra, chấn động khiến cho đệ tử Nguyên Đạo Tông bắn ra ngoài.
Cánh cổng bạch ngọc của nội sơn môn trong mắt bỗng trở nên cao lớn hơn một chút. Tiêu Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Sư tôn, chúng ta sắp đến rồi."
Một đám người bay ra từ nội sơn môn, dẫn đầu là Ngọc Hòa chân nhân của điện Bắc Thần.
"Tiêu Liên Nhi! Ngươi cấu kết với Ma Môn, làm nhiễu loạn đại lễ tông môn xử trí phản đồ Thanh Phong, hạ nhục chưởng giáo đạo quân của bản tông, ngươi đã biết tội của mình chưa?"
Bảy tên đệ tử đều là tu vi Kim Đan, xếp thành một hàng ngăn trước sơn môn.
Ngọc Hòa chân nhân lâu nay đã thay mặt chưởng giáo, quản lý công việc của toàn tông, còn có tu vi Kim Đan Hậu kỳ. Trong mắt các đệ tử nội môn, uy nghiêm của hắn không thua gì trưởng lão các điện khác. Thấy hắn cùng các đệ tử chân truyền của điện Bắc Thần ra mặt, các đệ tử đồng loạt lùi lại, nhường ra một khoảng đất trống.
Tiêu Liên Nhi đứng vững trên bậc thang cuối cùng, nhìn bảy người trước mặt một chút, không thấy Thạch Thanh Phong khiến nàng cảm thấy hơi tiếc nuối. Nàng dịu dàng nói: "Ngọc Hòa, con đã học xong chín thức của Dạ Hoàng, kết đan rồi à?"
Sắc mặt Ngọc Hòa chân nhân trắng nhợt, thân thể run run, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Dịch Khinh Trần đưa cho mình một bản chín thức của Dạ Hoàng. Kể cả sư tôn có biết cũng không thể biết chính xác từng lời như vậy. Hắn ngây người nhìn thiếu nữ áo trắng trước mặt, mơ hồ nhớ lại hơn một trăm năm trước.
"Ngọc Kê, phân dơi phải nghiền nhỏ một chút nữa."
Ngọc Kê chân nhân run lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Khi ấy hắn còn là đệ tử Luyện Khí, bị đại đệ tử Giác Kính của Thiên Quyền trưởng lão bắt nạt. Dịch Khinh Trần gói một nồi sủi cảo, Giác Kính không hề hay biết ăn hết, ngày hôm sau toàn thân liền bốc lên mùi thối, thối ròng rã suốt ba ngày. Đến bây giờ hắn ta vẫn không biết là chuyện gì đã xảy ra.
"Ngọc Lan…"
Giọng nói của nàng là Tiêu Liên Nhi. Nhưng ngữ khí của nàng, thì chẳng khác nào ngữ khí từng nói chuyện với mỗi người năm đó.
Bảy đệ tử của điện Bắc Thần đều được thu nhận sau khi Hàn Tu Văn cưới Dịch Khinh Trần. Dịch Khinh Trần đối xử với bọn họ cực kỳ tốt. Mỗi lần ra ngoài trở về, nàng đều sẽ nhớ mang quà cho mỗi người. Khi đó, người có tu vi cao nhất là Ngọc Hòa, hắn vừa mới lên Trúc Cơ, còn lớn hơn Dịch Khinh Trần năm tuổi. Trong bảy đệ tử có ai không nhận được sự quan tâm của Dịch Khinh Trần chứ?
Tiêu Liên Nhi điểm danh hết bảy người tên Ngọc, bước chân lại bước về phía trước một bước.
Ngọc Hòa vô thức lùi lại, chỉ lùi một bước, rồi lại chặn trước mặt nàng. Hắn nhìn chằm chằm chiếc mũ mạng mà Tiêu Liên Nhi đang đội, giọng chua chát hỏi: "Ngươi là ai?"
Bảy ngươi đều nhìn nàng như vậy.
Tiêu Liên Nhi đưa tay phải ra, một ngọn lửa màu tím tuôn ra từ trong lòng bàn tay nàng, ngưng tụ thành một thanh đại đao màu tím.
Áo trắng đao tím. Tiên tử Khinh Trần.
Thời gian như quay trở lại, trở lại lúc hắn vẫn còn là đệ tử Luyện Khí.
Tiểu sư nương tay cầm đại đao Tử Diễm uy hiếp mình: "Mau gọi ta là sư nương, nếu không ta sẽ cho ngươi ăn đòn!"
Ngọc Hòa chân nhân hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, nhìn Tiêu Liên Nhi đội mũ mạng che mặt đang từng bước đi về phía mình.
Nàng càng đi càng gần, cách mình ngày càng gần. Phải làm sao bây giờ?
Trán Ngọc Hòa chân nhân thấm đẫm mồ hôi. Làm sao có thể như thế được! Sao Dịch Khinh Trần lại chưa chết! Rõ ràng sư tôn đã nói nàng là Tiêu Liên Nhi…
Bên cạnh không biết ai nói thầm một câu: "Chuyện gì xảy ra vậy! Không phải là trúng pháp thuật của Ma Môn đấy chứ?"
Đúng, nhất định là như vậy! Tiêu Liên Nhi đã đầu quân cho Ma Môn. Nghe nói Ma Môn có huyễn thuật lợi hại mê hoặc tâm trí người ta, tên là Ngàn Hoa Nhập Mộng. Ngọc Hòa chân nhân hét lớn một tiếng: "Không cho phép ngươi đi vào!"
Bảy đệ tử coi Ngọc Hòa là thủ lĩnh, đồng loạt quay đầu nhìn hắn, chần chừ giơ vũ khí lên.
"Dám ra tay với ta à?" Tiêu Liên Nhi nghiêm giọng quát, "Hàn Tu Văn chỉ chăm chăm tự mình tu luyện, có rảnh rỗi chỉ dạy cho các ngươi sao? Lúc các ngươi luyện Liệt Hỏa Quyết gặp phải chỗ khó, không phải là ta chỉ dạy sao? Một đám vong ân bội nghĩa!"
Ngọc Hòa chân nhân không nghe nổi nữa, hắn hô lớn: "Kết trận Liệt Hỏa Đao!"
Bảy chuôi đao đồng thời bay lên, các loại hỏa diễm hồn thú bay từ trong vũ khí ra, vây lấy Tiêu Liên Nhi ở giữa.
"Trận Liệt Hỏa Đao… Ha ha." Tiêu Liên Nhi khẽ bật cười. Nàng bước lệch sang, vung đại đao Liệt Diễm trong tay vạch ra một vệt màu tím từ dưới lên trên.
Ánh lửa tím như trăng, đột nhiên hóa thành một trăm hai mươi tám đao Liệt Diễm nhỏ, giống một đóa hóa cúc tím trong nháy mắt nở rộ vậy.
Những nơi mà chân khí di chuyển qua, bảy chuôi đao lập tức bị đánh bay.
Bóng trắng nhoáng lên một cái, chỉ nghe thấy tiếng lộp bộp giòn tan vang lên. Bảy người cùng ôm nửa bên mặt có vết bàn tay tát ngã xuống đất, chuôi đao rơi lạch cạch xuống trước mặt bọn họ. Sau lưng, một góc váy trắng lướt qua, Tiêu Liên Nhi bước vào trong nội sơn môn.
Lúc này mới có đệ tử lên tiếng: "Liệt Hỏa Quyết cấp thiên của bản tông…"
Ngọc Hòa chân nhân từ dưới đất nhảy dựng lên, bay tới, ngăn ngay tại cửa chính lối vào điện Bắc Thần.
Hắn nhìn Tiêu Liên Nhi, nước mắt chực rơi xuống: "… Ta, ta không tin."
Tin nàng là Dịch Khinh Trần thì chẳng khác nào tiếng vọng ban nãy ở đỉnh núi là thật? Tin nàng là Dịch Khinh Trần, thì chẳng khác nào tin rằng chưởng giáo sư tôn hại vợ giết thầy vu hãm đồng môn?
"Lăn vào thông báo cho tên súc sinh kia đi!" Tiêu Liên Nhi lạnh lùng nói. Nàng nhấc chân, đạp nhanh một cước vào ngực Ngọc Hòa.
Đệ tử nội môn các điện của Nguyên Đạo Tông cùng các đệ tử chân truyền của tông môn thế gia đang đứng trang nghiêm trong sân điện Bắc Thần đều há to miệng. Họ nhìn thấy Ngọc Hòa chân nhân bay qua trên bầu trời như một chiếc bao tải, đập thẳng vào đại điện Bắc Thần.
Ba mươi mấy vị Nguyên Anh trưởng lão làm sao đành lòng nhìn Ngọc Hòa rơi xuống đất, chân khí tuôn ra, đỡ lấy Ngọc Hòa đặt trên mặt đất.
Ngọc Hòa chân nhân ôm ngực, chỉ ước gì có ai đó đỡ hụt hắn, để hắn hôn mê quách đi cho xong.
Vạt áo thêu đầy chữ vạn không ngừng xuất hiện trước mặt hắn, những phù văn được thêu tinh xảo lóe lên chói sáng khiến Ngọc Hòa phải nhắm chặt mắt lại.
"Ngọc Hòa không sao, khí huyết tạm thời có chút không thông mà thôi. Xem ra Tiêu Liên Nhi thật sự đã học được không ít pháp thuật quỷ dị từ Ma Môn." Hàn Tu Văn vẫn không vội, vững vàng đi ra cửa điện.
Đệ tử đứng đầy trong quảng trường máy móc quay đầu lại.
Đứng ở cửa chính quảng trường là một cô gái mặc áo trắng. Đại đao Liệt Diễm trong tay nàng được chân khí ngưng tụ thành. Nàng khẽ ngẩng đầu như đang ngắm tượng điêu khắc thần thú tinh xảo trên mái cong của đại điện. Ánh nắng xuyên qua tấm mạng mỏng che mặt, không nhìn rõ mặt nàng, nhưng lại sinh ra một nét đẹp mơ hồ.
Nàng cúi đầu, nhìn một đám chưởng môn Nguyên Anh đang đứng ở cửa chính điện, nhẹ nhàng nói: "Hàn Tu Văn, ngươi xem đi, hồn phách của sư tôn Nhược Thủy đạo quân đang nhìn ngươi đấy."
Giọng nói rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người. Mép váy nàng bị gió thổi lên, giống một gốc cây tùng Tuyết Thanh bị lay động, băng tuyết rào rào rơi xuống. Giữa trưa là thời điểm nắng nhất, vậy mà đệ tử trên quảng trường lại cảm nhận được từng luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.