Hắn mặc một bộ áo bào đen, dưới ánh mặt trời toát lên vẻ lộng lẫy như ngọc trai. Gió lùa tay áo, ngọc thụ lâm phong*. Trên mặt hắn lại mang đầy vẻ ngạo mạn, như thể chim cắt xám khổng lồ chỉ như con gà nhà hắn nuôi mà thôi.
(*) Ngọc thụ lâm phong (Cây ngọc đón gió): Chỉ chàng trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, đứng trước gió để lộ phong thái hiên ngang phóng khoáng của mình. Xuất phát từ bài thơ "Bài ca bát tiên uống rượu" của Đỗ Phủ.
Chim cắt xám vô thức cảm nhận thấy uy hiếp, nó vỗ cánh, có hai luồng gió mạnh màu xám xoay vòng liên tục quanh người: "Ngươi không biết luyện, nàng ta mới luyện được! Ngươi muốn lừa dẫn nàng ta đi đúng không!"
Giọng nó khô khốc và sắc bén, truyền đi khắp cả ngọn núi. Nghe được tiếng của chim cắt xám, đám yêu thú lũ lượt bay tới, nhìn Minh Triệt rồi lại nhìn Tiêu Liên Nhi.
"Hắn là nam tu sĩ loài người à? Thứ hắn nói nghe không giống giả đâu."
"Dù sao thì cũng chỉ có nữ tu sĩ mới biết luyện đan thôi."
Bọn chúng mồm năm miệng mười ầm ĩ cả đỉnh núi. Một đám yêu thú như là bảo vệ bảo vật mà ngăn trước mặt chim cắt xám.
Tiêu Liên Nhi nắm chặt lấy lông vũ của chim cắt xám, lo lắng nói: "Ta biết luyện Hóa Hình Đan, nhưng ta cần huynh ấy giúp."
Tất cả các loại đầu yêu thú lớn nhỏ đồng loạt nhìn nàng. Tiêu Liên Nhi lớn tiếng nói ra: "Thật đấy!"
Chim cắt xám cười "khặc khặc" rồi nói: "Chờ khi nào ngươi luyện đan, chúng ta sẽ mang hắn tới cho ngươi!" Túm lông trắng trên đỉnh đầu nó dựng thẳng lên, cao ngạo mà dặn dò: "Muốn có Hóa Hình Đan thì phải nghe theo lệnh của Bạch Mao ta. Ngươi, nam tu sĩ loài người, ngoan ngoãn ngồi vào trong nồi cho ta. Không ngoan ngoãn thì ta sẽ ăn ngươi đấy!"
Cả đám yêu thú nhanh chóng quây lại, cùng nhau gầm nhẹ lên với Minh Triệt, như là uy hiếp bắt hắn phải ngoan ngoãn ngồi đó.
Nhìn cả đám yêu thú to to nhỏ nhỏ, Minh Triệt cười lạnh. Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào có thêm một cọng lông vũ màu trắng, hắn bắn lên không trung, hình ảnh Cầm trưởng lão hiện ra, cúi người hành lễ với hắn: "Thiếu quân có gì căn dặn ạ?"
Minh Triệt chắp hai tay sau lưng, hất cằm về phía chim cắt xám: "Con cháu nhà ngươi à?"
Cầm trưởng lão bỗng nhiên ngoảnh qua, đôi mắt nhìn chăm chú vào chim cắt xám, thân hình đột nhiên biến đổi. Trên không xuất hiện một con chim cắt có đôi cánh dài mấy chục trượng, mỏ cứng như sắt, móng vuốt to lớn và lông vũ màu xám. Giữa trán nó có một nhúm lông trắng dài khoảng một thước, từng cọng lông dựng đứng lên, như đang đội một chiếc vương miện. Giọng nói như tiếng sấm rền xông thẳng lên trời cao: "Con cháu bất hiếu!"
Chim cắt xám Bạch Mao bỗng nhiên run lên, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả Tiêu Liên Nhi. Nó vội vàng hạ xuống đỉnh núi, rụt đầu thu cánh, giống như một con gà chọi bại trận, run rẩy nhìn chim cắt khổng lồ trên không: "Ông nội…"
Đám yêu thú trên đỉnh núi xôn xao, quay đầu lại quan sát bộ dạng chật vật của chim cắt xám.
Trong tay Minh Triệt, từng cọng lông từng cái lá tung bay, thoáng chốc, trên bầu trời lần lượt xuất hiện hình ảnh của bảy vị trưởng lão Ma Môn, ai cũng xắn tay áo bẻ khớp tay, mắng chửi điên cuồng đám yêu thú. Có người tính khí nóng nảy còn trực tiếp vung tay lên đánh.
Hóa ra các trưởng lão của Ma Môn đều là yêu thú hóa hình… Tiêu Liên Nhi "há mỏ". Thắt lưng nàng bỗng bị siết chặt, một nguồn lực nhẹ nhàng kéo nàng bay lên.
Khuôn mặt Minh Triệt phóng đại trước mắt nàng, hắn vươn tay ra ôm chặt lấy nàng. Thấy Tiêu Liên Nhi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn lên đám yêu thú trên đỉnh núi, hắn bất mãn mà kéo mặt nàng qua, ấn thấp trán nàng xuống, đôi con ngươi đen sâu hút khóa chặt nàng lại: "Nhìn ta!"
Tiêu Liên Nhi chớp mắt, nhiệt độ trên mặt dần tăng cao.
Bờ mi dài nhẹ nhàng run rẩy, bàn tay như đang nâng niu một quá đào, trong đầu Minh Triệt chợt nhớ tới Hàn Tu Văn, hắn dời môi xuống, cọ vào môi nàng, thì thầm: "Đời này hãy để ta thương nàng."
Lòng Tiêu Liên Nhi run lên, đột nhiên cảm thấy Minh Triệt biết hết tất cả mọi thứ. Nàng chợt ngoảnh đi, cảm thấy cả người khó chịu: "Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng thương… Ta không dùng được chân khí, thấy không quen."
Hắn ôm chặt tấm lưng nàng, thấy tay nàng ấn lên bờ ngực mình ngoảnh đầu đi, bộ dạng như cố gắng muốn rời đi, lòng hắn liền cảm thấy đau đớn.
Hắn đã biết mà, khi hai người gặp nhau thì sẽ như thế. Hắn ôm nàng bay lên đỉnh núi, vung tay ném ra một túp lều vải, bực bội nói: "Sẽ không có ai quấy rầy nàng hết."
Tiêu Liên Nhi chần chừ một lúc rồi nói: "Cảm ơn huynh."
Thấy nàng lách mình vào lều, ngay cả đầu cũng chẳng hề ngoảnh lại, Minh Triệt ngỡ ngàng hồi lâu, đi lòng vòng mấy bước bên ngoài: "Chỉ vậy thôi sao?"
Sau tấm vải lều mỏng manh ngăn cách tầm mắt, trên giường và mặt đất đều được phủ một lớp da hổ, mềm mại đến nỗi không nghe được tiếng bước chân.
Tiêu Liên Nhi uể oải ngồi trên giường, ngón tay sờ vào lớp lông mềm mại, khẽ thì thầm: "Ta cũng không muốn vậy."
"Vậy thì đừng thế nữa!"
Giọng nói của Minh Triệt bỗng nhiên vang trên đỉnh đầu Tiêu Liên Nhi, dọa cho nàng giật mình. Nàng thật sự là hoảng hốt vì ngay cả hắn đi vào thế nào mình cũng không biết.
Nàng ngoảnh đi một cách mất tự nhiên: "Huynh ra ngoài đi, ta muốn tu luyện…"
"Ta sắp phải đi rồi." Minh Triệt ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vuốt tóc nàng: "Sau này không còn gặp lại ta nữa, nàng còn không chịu ngẩng đầu nhìn ta sao?"
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên hỏi: "Huynh định đi đâu?"
Minh Triệt kéo tay nàng qua, thả một miếng ngọc giản vào: "Cách luyện Hóa Hình Đan thế nào, trong này đã ghi rõ. Bọn chúng sẽ nghe lời nàng, nàng ở lại đây rất an toàn."
Nụ cười trên mặt hắn mang theo vẻ tổn thương mờ nhạt, Tiêu Liên Nhi hoang mang: "Vì huynh đã dùng mấy cọng lông hoa lá kia nên người trong Ma Môn muốn tìm huynh về? Huynh không được dùng chúng phải không?"
Minh Triệt thở dài: "Nếu như muốn dùng lúc nào thì dùng, triệu lúc nào thì triệu, vậy thì chẳng phải ta oai phong lắm à… Quay về, sẽ bị phạt đấy."
Vạt áo bị nàng níu lại nhăn nhúm, đôi mắt trong vắt như con thú nhỏ bị dọa sợ, Minh Triệt không kìm được ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng: "Môn quy của Ma Môn, là phải lột da…"
Trong đầu nghĩ đến dáng vẻ bị lột da của mấy trưởng lão Ma Môn hóa ra nguyên hình kia, Tiêu Liên Nhi run rẩy.
Minh Triệt dụi cằm, bờ môi nhẹ nhàng chuyển tới bên tai nàng: "Rút gân, lấy Nguyên Anh ra, dùng lửa thiêu…"
Tiêu Liên Nhi giật mình, bờ môi Minh Triệt ngăn môi nàng lại. Bàn tay che đi cặp mắt đang trợn to của nàng.
Nàng muốn đánh hắn nhưng lại không thể cử động. Trong hơi thở tràn ngập mùi hương của thảo dược, nàng dần dần hoảng hốt. Ngọc giản trong tay lẳng lặng trượt xuống, chẳng biết từ lúc nào tay nàng đã vòng qua cổ hắn.
"Thiếu quân!"
Ngoài lều vang lên giọng nói của một trưởng lão Ma Môn, đánh thức hai người họ. Tiêu Liên Nhi lui về phía sau, dùng mu bàn tay che môi mình lại, chợt thấy Minh Triệt thấp giọng cười. Hắn xòe bàn tay ra, vài cọng lông cùng hoa lá rơi vào trong lòng bàn tay, thoáng chốc lại biến mất.
Hắn quay sang nhéo mặt Tiêu Liên Nhi: "Khờ quá!"
Thấy mắt nàng bắt đầu long lanh, hắn mỉm cười nói: "Đưa tay ra đây, để ta xem kinh mạch của nàng làm sao."
Tiêu Liên Nhi chìa tay ra.
Minh Triệt nắm lấy ngón tay nàng.
"Bốp!" Lòng bàn tay chợt bị hắn đánh một cái.
"Huynh làm gì thế?"
Minh Triệt hừ một tiếng: "Không nghe lời này."
Tiêu Liên Nhi dùng sức muốn kéo tay về, hắn lại nắm chặt không buông. Nàng nóng nảy đến nỗi la lên: "Huynh bắt nạt ta lúc ta không dùng được chân khí đấy à?"
"Đúng!" Minh Triệt giơ tay lên, thấy quai hàm nàng phồng lên, lại hạ tay xuống, đặt lên cổ tay nàng, dùng chân khí dò xét, trong lòng khó hiểu: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Hắn vừa buông ra thì Tiêu Liên Nhi đã rụt tay lại, lòng bàn tay nóng bừng, nàng lau lên quần áo, hơi ấm ức: "Ta không có đan dược nên đã uống một viên Hỏa Dương Đan. May mà ta có chân khí hệ Thủy hộ thể, nên nguyên tố hệ Hỏa đã bị ngăn lại hoàn toàn trong kinh mạch."
Minh Triệt lắc đầu: "Không đúng, chân khí hệ Thủy này của nàng không bình thường. Sao nàng lại có chân khí hệ Mộc?"
Tiêu Liên Nhi thuận miệng nói ra: "Là Lôi Kiếp Tâm đã cứu sống ta, sau đó ta có chân khí hệ Mộc."
Minh Triệt nghe thế thì đánh giá nàng một cách nghiêm túc, đột nhiên nói: "Nàng vẫn chưa kết đan, sao lại có tu vi Kim Đan?"
Nghe hắn hỏi thế, lúc này Tiêu Liên Nhi mới ấp úng nói ra việc lan Hàn Tinh và nhánh cây nhỏ trong đan điền, vô cùng khó xử: "… Hai đống bùn một xanh một trắng, nhưng mà mãi chẳng chịu dung hợp thành đan."
Minh Triệt đứng lên, chậm rãi bước vài bước trong lều. Tiêu Liên Nhi thấy thế thì sinh lòng bất an: "Ta như vậy được coi là kết đan hay chưa?"
"Rồi, mà cũng chưa." Minh Triệt quay đầu lại, nở nụ cười: "Nếu như nàng chỉ có lan Hàn Tinh thì chắc chắn nàng có thể kết đan. Giờ có thêm Lôi Kiếp Tâm, Thủy và Mộc không hợp, tất nhiên là không kết được đan rồi. Ngũ hành tương sinh tương khắc, thu đủ vật chất ngũ hành, thì ngày kết đan cũng chính là ngày thành Anh. Ăn ngọn cỏ Diễm Xà kia vào, nó là vật chí dương chí liệt, thu phục được nó thì nguyên tố hệ Hỏa trong kinh mạch nhất định sẽ bị nó hút hết. Còn hai loại thổ và kim, ta và nàng đi tìm là được."
Hóa ra là như thế. Nàng hơi tò mò: "Sao lại nói ngày kết đan là ngày thành Anh?"
Minh Triệt cười nói: "Loài người mới có Nguyên Anh, còn yêu thú thì không có. Yêu thú có được tu vi Nguyên Anh, thậm chí còn mạnh hơn nhân loại có tu vi Nguyên Anh, lại chỉ cần luyện một viên nội đan. Sau khi yêu thú dùng Hóa Hình Đan, có thể biến hóa thành hình người, tu vi cao hơn tu sĩ Nguyên Anh nhân loại. Nhưng nếu yêu thú muốn Hóa Thần thì cần tu luyện ra Nguyên Anh như tu sĩ nhân loại. Khi Nguyên Anh Hóa Thần, còn phải trải qua lôi kiếp. Tình huống này của nàng, ta đã nghĩ rất lâu, thấy hơi giống với con đường tu luyện nội đan, có thực lực tương đương với tu sĩ Nguyên Anh… Có lẽ là không sai đâu. Đến khi đầy đủ ngũ hành là có thể kết đan thành công, có thực lực tương đương với tu sĩ Nguyên Anh. Còn chuyện thành Anh, thì cần chờ nàng có đủ ngũ hành, kết đan rồi mới biết là có chuyện gì xảy ra. Nếu như giống vị trưởng lão Ma Môn thì khi kết anh Hóa Thần sẽ phải trải qua lôi kiếp, nàng cũng không cần quá lo lắng. Nàng mang theo cây Lôi Kiếp, Thiên Lôi sẽ chỉ giúp nàng tăng tu vi lên mà thôi. Cho nên, có lẽ nàng sẽ là tu sĩ nhân loại có thể Hóa Thần thuận lợi nhất trên đại lục Thương Lan đấy."
Tiêu Liên Nhi hoàn toàn ngỡ ngàng.
Đời này, nàng nhận được quá nhiều điều may mắn.
Đến tận bây giờ nàng cũng không hề nghĩ tới chuyện luyện đến Nguyên Anh, Hóa Thần, càng đừng nói tới chuyện thuận lợi phi thăng lên Thượng Tiên giới. Nàng mông lung hồi lâu rồi mới hỏi Minh Triệt: "Huynh thì sao?"
Minh Triệt cười to nói: "Ta ư? Ta không muốn đi Thượng Tiên giới thôi… Sau này ta sẽ nói cho nàng biết. Tu vi hiện tại của nàng chỉ tương đương với Kim Đan Sơ kỳ thôi. Chờ khi nàng có đủ ngũ hành rồi kết đan, tu vi của nàng sẽ tương đương với mấy trưởng lão Ma Môn. Lúc đó nàng muốn làm gì thì số người có thể ngăn cản nàng trên đại lục Thương Lan này là không nhiều đâu."
Một câu này khiến cho nhiệt huyết của Tiêu Liên Nhi sôi sục. Mười năm, nàng nhất định có thể kết đan, đạt tới tu vi Nguyên Anh rồi trở lại Nguyên Đạo Tông.
Thấy nàng không kìm lòng được mà siết chặt nắm tay, ánh mắt Minh Triệt hiện lên thương tiếc: "Chỉ là một quả Lang Ngọc, sẽ có cách khác, chẳng qua sẽ khó khăn hơn một ít mà thôi."
Không phải khó khăn hơn một ít thôi đâu! Tiêu Liên Nhi nghĩ đến lời Minh Triệt nói, hắn nói chỉ là hắn không muốn đi Thượng Tiên giới mà thôi, vậy chẳng lẽ, hắn có thể đi Vườn hoa Thiên Thần để hái một quả Lang Ngọc về ư?
Bóng người chợt lóe, Minh Triệt đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng rực, giữa hai đầu mày ánh lên kiêu ngạo: "Ta cứ tưởng mình đã nghĩ kĩ, nhưng khi hóa thành Diệu Thủ Vân, ta mới biết thực ra mình đã nghĩ sai rồi. Giả vờ làm ta khó chịu muốn chết, tại sao ta phải giả vờ kia chứ? Đâu phải nàng không nhận ra ta."
Nàng nhận ra hắn. Chỉ là lòng nàng có khúc mắc, nên mới khiến nàng cảm thấy khó có thể chấp nhận.
"Trước tiên cứ thu cỏ Diễm Xà, rồi từ từ suy nghĩ. Ta không ép nàng." Minh Triệt cười với nàng: "Ta đi xem đám yêu thú kia đây, nếu đã chuẩn bị được nguyên liệu luyện Hóa Hình Đan rồi thì chờ nàng thu phục được cỏ Diễm Xà, sau đó luyện Hóa Hình Đan giúp chúng cũng được."