Đó là một tia lửa màu tím bắn về phía Minh Triệt. Tiêu Liên Nhi không kịp làm gì, ôm Minh Triệt xoay người sang. Tia lửa đó xèo một tiếng đâm trúng lưng của nàng.
Thạch Thanh Phong ngơ ngác nhìn lỗ hổng lớn cháy đen sau lưng nàng, đột nhiên la lớn: "Liên Nhi! Không phải là ta muốn giết muội đâu!"
Giọng nói đó văng vẳng trên bầu trời của vực sâu, Tiêu Liên Nhi như không hề nghe thấy. Nàng chỉ nghe được tiếng gió rít gào bên tai, nhìn khuôn mặt đang gục thật thấp của Minh Triệt, nói: "Ta cũng có thể bảo vệ huynh."
Gương mặt Thạch Thanh Phong cứng đờ, hắn đột nhiên bay người về phía vực, cánh tay bất chợt bị Ngọc Kê giữ lại: "Sư đệ, vực Tiên Kiếm không rõ nông sâu, đệ đừng đi!"
"Sư huynh!" Khóe mắt Thạch Thanh Phong đỏ hoe. Ngọc Kê thở dài một tiếng rồi nhìn hai người rơi xuống vực sâu.
Tiêu Minh Y lầm bầm: "Ả không phải chưa bay qua vực sao… Sư phụ, có muốn xuống tìm hay không?"
Phù Tuyết chân nhân ngẩn ra, nhìn về phía Ngọc Kê: "Ngọc Kê sư huynh, chỉ cần tìm thử thôi, không qua vực Tiên Kiếm, chắc cũng không sao đúng không? Chúng ta nhiều người mà."
"Sư huynh! Sống hay chết thì cũng phải để ta thấy rõ ràng!" Thạch Thanh Phong thốt lên.
Ngọc Kê chân nhân hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: "Được, chúng ta cũng nhau xuống dưới."
Lời nói vừa dứt thì nghe thấy một tiếng kêu cao vút truyền tới từ trong đám mây mù lững lờ. Một con chim khổng lồ màu xám phá mây bay ra, móng vuốt nó quắp lấy Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt. Con chim khổng lồ dang rộng hai cánh khoảng năm sáu trượng, hai người nằm trong móng của nó nhỏ như hai con gà con. Chim xám vỗ cánh, từng trận gió mạnh quật vào mấy người của Nguyên Đạo Tông trên không.
"Phòng ngự!"
Theo tiếng la của Ngọc Kê chân nhân, mấy tầng phòng ngự được dựng lên. Gió mạnh thổi tới, không vượt qua được vòng bảo hộ nhưng lại đẩy mọi người về phía vách núi.
Chim to kêu lên "kéc kéc", đập hai cánh, mang theo hai người bay về khu rừng đối diện.
Đám người Nguyên Đạo Tông không còn dám dừng lại ở bờ vực nữa, rối rít bay lên vách núi.
Tiêu Minh Y bị dọa tới nỗi mặt mũi tái mét, vỗ vỗ ngực nói: "Nguy hiểm quá!"
Phù Tuyết chân nhân trợn mắt nhìn nàng ta: "May mà không đi xuống tìm."
Tiêu Minh Y cúi đầu, thầm nghĩ dù sao thì Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt cũng đã rơi vào trong tay con chim kỳ lạ kia rồi, nhất định sẽ bị nó coi như miếng mồi ngon. Trong lòng nàng ta thoải mái, thè lưỡi, ôm lấy cánh tay Phù Tuyết chân nhân mà nũng nịu: "Đệ tử hiểu biết nông cạn, sư phụ đừng tức giận nhé!"
Phù Tuyết chân nhân nhớ tới một chuyện ở lầu Túy Tiên tại thành Thanh Dương nhiều năm trước, cũng thở dài một hơi rồi mắng yêu một tiếng: "Các con cùng vào tông môn, khi đó con bé kia còn không tu luyện được, hiện tại nó cũng đã kết đan rồi, vậy mà con vẫn còn ở Trúc Cơ Trung kỳ. Thu xong dị hỏa thì mau về chăm chỉ tu luyện đi."
"Đệ tử biết rồi, con đi tìm Thạch sư huynh đây." Tiêu Minh Y dịu dàng trả lời rồi xoay người đi tìm Thạch Thanh Phong.
Đám người đi lên vách núi, phát hiện ra cách di tích cũng không xa nên rối rít bay về phía doanh trại ở di tích.
Thạch Thanh Phong đứng một mình trên vách núi, hai bàn tay nắm thật chặt, cảm giác móng tay gần như đâm vào trong lòng bàn tay. Do hắn không đủ mạnh mẽ, nếu không hắn nhất định có thể giết chết Minh Triệt và đuổi kịp nàng. Hắn mím chặt môi, khuôn mặt hoàn mỹ như bạch ngọc đờ ra như gỗ. Trước mắt hắn, con chim kỳ lạ màu xám kia vẫn đang bay lượn, hắn đột nhiên gỡ cây sáo bằng ngọc bích bên hông xuống rồi bẻ làm đôi, sau đó ném về phía vực sâu: "Quái vật! Ta nhất định sẽ tới giết ngươi!"
"Sư huynh!" Tiêu Minh Y kêu lên một tiếng, bay qua, thi triển Triền Thủy Quyết, một dòng nước quấn cây sáo ngọc bích trở về. Nàng ta tiếc nuối vuốt ve cây sáo ngọc rồi khẽ nói: "Sư huynh, chúng ta đều biết huynh muốn giết chết thiếu quân Ma Môn mà."
Thạch Thanh Phong đứng đấy không nói gì, gió thổi cuốn áo bào màu trắng của hắn lên như muốn thổi bay cả người hắn đi. Tiêu Minh Y nhìn mà có chút sợ hãi, nhẹ nhàng đi tới kéo tay áo hắn: "Sư huynh, chúng ta quay về đi."
Thạch Thanh Phong ngoảnh lại, nhìn nàng ta một cái: "Nàng ấy chết rồi, muội vui lắm đúng không?"
Ánh mắt hắn lộ ra hận ý sâu đậm, dọa cho Tiêu Minh Y phải lùi về sau hai bước, run rẩy nói: "Sư huynh, Ngọc Kê sư thúc và mấy người sư phụ chắc cũng chỉ muốn đưa nàng ta về tông môn mà thôi, chứ không muốn giết nàng ta. Là do chính nàng ta bị con chim kỳ lạ kia bắt đi…"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ không giết nàng ấy. Vì sao nàng ấy lại không chịu nghe? Vì sao nàng ấy không theo chúng ta trở về?" Thạch Thanh Phong thì thầm, hận ý trong mắt biến mất.
Ả đã chết rồi. Tiêu Liên Nhi chắc chắn đã chết. Tiêu Minh Y tự nói với mình trong lòng vô số lần, nhưng lời ra miệng lại rất dịu dàng: "Chờ khi nào tu vi của sư huynh cao hơn rồi giết con chim kia báo thù cho nàng ta là được, chúng ta về đi."
Thạch Thanh Phong như thể là không có lý trí, bị nàng ta kéo khỏi vách núi.
…
Một dòng nước chảy vào giữa môi, Tiêu Liên Nhi vô thức hé miệng ra. Trong dòng nước mát còn mang theo mùi tanh được rót vào miệng nàng, nàng uống từng ngụm từng ngụm, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn những tia nắng mặt trời buông xuống. Nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. Nàng thấy được trước mặt mình có một cái đầu chim to sụ, trong mỏ đang ngậm một vật hình tròn màu đen. Nàng giật nảy mình, muốn di chuyển, nhưng lại không động đậy được. Cơ thể nàng bị chân khí của mấy người đánh vào, lục phủ ngũ tạng đều như lệch đi. Thử điều động chân khí thì cảm thấy kinh mạch nóng bỏng và đau nhức. Nàng nhớ tới viên Hỏa Dương Đan kia, không khỏi được cười khổ một tiếng. Nguyên tố hệ Hỏa tràn ngập trong kinh mạch của nàng, không đốt cháy nàng thành than thì đã là tốt lắm rồi. Giống như trước đây khi kinh mạch nàng bị dược lực của lan Hàn Tinh đóng băng vậy, giờ nàng đã thành một kẻ vô dụng rồi.
"Tỉnh là tốt!" Con chim kỳ lạ há mỏ nuốt lấy vật hình tròn rồi nói. Giọng của nó giống như tiếng đao cọ lên tấm sắt vậy, khô khốc mà sắc bén.
Lúc bấy giờ Tiêu Liên Nhi mới nhìn rõ, mình đang bị một cái móng vuốt đè xuống đất. Nàng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta!"
Từ mỏ con chim phát ra tiếng cười "khặc khặc". Móng vuốt di chuyển, nhẹ nhàng khều một cái, lật úp Tiêu Liên Nhi xuống đất.
Nàng kêu lên thất thanh, cả mông và chân đồng thời bị móng con chim giẫm lên, không thể nào động đậy được. Phía sau lưng truyền đến một tiếng bộp, giống như là có thứ gì đó ném lên lưng nàng vậy. Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn đồng thời kích thích đầu óc nàng. Lúc này nàng mới nhớ ra lưng mình bị trúng một tia lửa của Thạch Thanh Phong. Con chim kỳ lạ này đang chữa thương cho nàng sao?
"Nằm yên đừng nhúc nhích." Con chim kỳ lạ nói xong thì dời móng vuốt ra.
Một cơn gió thổi đến khiến cây cỏ xung quanh bay tán loạn. Tiêu Liên Nhi thả thần thức ra, phát hiện thấy con chim kỳ lạ này đã bay đi rồi.
Nơi này có vẻ là một căn phòng lớn bằng cỏ được dựng bằng các cành cây. Ánh nắng từ những khe hở trên đỉnh đầu chiếu xuống, tạo thành hàng chục chùm sáng, mặt đất phủ đầy cỏ khô.
"Minh Triệt?" Tiêu Liên Nhi nằm rạp trên mặt đất, quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, thả thần thức ra. Nàng cảm nhận được trong góc phòng có hơi thở yếu ớt. Nàng nhìn sang, thấy trong góc phòng có một góc quần áo lộ ra khỏi bụi cỏ.
"Minh Triệt!" Tiêu Liên Nhi gọi một tiếng, không quan tâm tới lưng mình mới được đắp thuốc mà bò qua. Nàng bới đống cỏ ra, thấy Minh Triệt bị giam trong một cái lồng, trên ngực có một lỗ hổng lớn cháy sém, lộ ra máu thịt bầy hầy và xương trắng hếu. Hắn đang nhắm nghiền hai mắt, chẳng hề nhúc nhích.
Tiêu Liên Nhi nhìn mà nước mắt tuôn rơi. Thần thức nàng tiến vào vòng Thiên Cơ trên cổ tay, tìm kiếm linh thảo có hiệu quả với thể chất hệ Kim.
Nàng thấy bình ngọc đựng Phi Long Tủy. Chỉ vừa nghĩ đến, bình ngọc đã xuất hiện trong tay nàng. Tiêu Liên Nhi muốn bày ra một vòng phòng ngự để ẩn giấu Phi Long Tủy tràn đầy sức sống nhưng lại không điều động được chân khí. Chẳng buồn quan tâm tới điều đó nữa, nhất định phải cho Minh Triệt dùng xong trước khi con chim kỳ lạ kia bay về tổ.
Tiêu Liên Nhi kéo Minh Triệt qua, vừa dùng sức thì chạm tới vết thương ở lưng, đau đến hoa cả mắt. Nàng đưa tay bóp miệng Minh Triệt ra, mở nắp bình, rót nửa bình Phi Long Tủy vào miệng hắn.
Nguồn lực dồi dào sinh mệnh phả vào mặt, nàng hít một hơi, tinh thần cũng theo đó run lên. Nàng cầm bình ngọc, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh hắn. Thấy trong hơi thở của hắn có vô số điểm sáng màu vàng kim nhỏ li ti, sắc mặt nhợt nhạt dần hồng hào hơn, nhất thời trong lòng nàng vui vẻ hơn nhiều.
Da thịt của hắn bỗng chốc bừng sáng, sinh ra từng sợi lông tơ màu vàng kim mảnh như lông trâu, dần dần bao quanh người hắn. Thoạt nhìn hắn giống như một quả trứng màu vàng kim vậy.
Tiêu Liên Nhi thỏa mãn nằm sấp xuống, gối đầu lên cánh tay, quay sang nhìn hắn rồi nói thì thầm: "Huynh sẽ khỏe lại nhanh thôi."
Một trận gió đột nhiên thổi tới, Tiêu Liên Nhi bất ngờ bị cuốn bay lên. Tới khi nàng nặng nề ngã trên đống cỏ thì con chim kỳ lạ đã bay vào, móng vuốt của nó ấn xuống, chính giữa đầu chim có một đám lông vũ màu trắng dựng thẳng, có vẻ vô vùng phẫn nộ: "Ngươi làm gì thế?"
Bình ngọc trong tay lăn xuống đống cỏ, Phi Long Tủy đã trống rỗng, nhưng bên trong vẫn tỏa ra lực sinh mệnh nồng đậm. Con chim kỳ lạ giận dữ: "Không ngờ ngươi lại cho hắn dùng thứ đồ tốt thế này!"
Móng con chim hơi ấn xuống, Tiêu Liên Nhi hít thở không thông, giãy giụa nói: "Ngươi chữa khỏi cho huynh ấy thì muốn gì ta cũng có thể cho ngươi! Tại sao ngươi cứu ta mà không cứu huynh ấy chứ?"
Con chim khổng lồ cười "khặc khặc", lấy làm lạ hỏi: "Ngươi biết luyện đan còn hắn thì không, sao ta phải cứu một kẻ vô dụng kia chứ?"
Con chim quay đầu sang chỗ khác, con mắt màu vàng nhìn chăm chú vào Minh Triệt như một quả trứng vàng, một dòng nước dãi nhỏ xuống theo mỏ chim: "Cũng tốt, lát nữa ta ăn hắn là xong!"
Tiêu Liên Nhi sửng sốt. Nó nói nàng biết luyện đan ư? Nàng không kịp nghĩ cho rõ ràng, vội kêu lên: "Ngươi muốn đan gì ta cũng sẽ luyện cho ngươi, nhưng ngươi không được ăn huynh ấy!"
Những lời này có vẻ rất có ma lực. Con chim từ từ thu móng vuốt về, ngoẹo đầu nói: "Ta muốn Hóa Hình Đan!"
"Được. Chỉ cần huynh ấy khỏe lại, ta sẽ luyện Hóa Hình Đan cho ngươi." Tiêu Liên Nhi chẳng hề do dự, đồng ý ngay.
Con chim kỳ lạ dùng móng vuốt cào trước ngực một cái, lấy viên nang màu đen từ không gian trong cơ thể rồi để xuống đất: "Mật rắn Hắc Dực Tố đấy, ngươi ăn đi."
Tiêu Liên Nhi cầm lấy mật rắn kia, rút cây trâm màu xanh trên tóc ra chọc một lỗ thủng trên viên nang, nuốt từng hớp từng hớp một xuống.
Cảm giác mát lạnh kèm theo mùi tanh của dịch mật trôi vào bụng, dược lực bên trong bắt đầu lưu chuyển trong nội tạng, những vết thương của nàng thoáng chốc đã chuyển biến tốt hơn. Thần thức của nàng cảm nhận được nhánh cây và lan Hàn Tinh trong đan điền cũng trở nên vui mừng.
Thần thức của nàng dò xét bên trong, thấy trong kinh mạch đầy nguyên tố hệ Hỏa. May là lan Hàn Tinh phun ra sương mù luyện cho kinh mạch dẻo dai, nếu không mình đã bị viên Hỏa Dương Đan của Đan Thần Quân thiêu rụi cả người rồi.
Kinh mạch tắc nghẽn, không làm tan nguyên tố hệ Hỏa được thì nàng không thể điều động chân khí được. Nàng khoanh chân ngồi xuống: "Đừng quấy rầy ra, ta muốn chữa thương."
Con chim kỳ lạ hậm hực nhìn nàng một cái rồi bay ra ngoài, ngồi trên đỉnh tổ chim.
Tiêu Liên Nhi điều động chân khí hệ Thủy xâm nhập vào kinh mạch, Thủy Hỏa va chạm, chỉ dung hòa một chút. Nàng thấy dị hỏa to cỡ đầu ngón tay trong đan điền, bèn điều động dị hỏa hút nguyên tố hệ Hỏa vào, tốc độ rõ ràng là nhanh hơn việc dùng chân khí hệ Thủy hòa tan nó. Nhưng chỉ mới hút được một ít, dị hỏa đã không nhúc nhích nữa.
Với tốc độ như vậy, thì phải bao lâu nàng mới có thể làm tan rã hết nguyên tố hệ Hỏa trong cơ thể mà khơi thông kinh mạch đây?
Tiêu Liên Nhi vô cùng bực bội. Trong mắt con chim kỳ lạ, mình chỉ là một người có thể luyện đan, nhỡ như nó phát hiện ra mình không luyện đan được thì an toàn của mình và Minh Triệt sẽ gay go rồi đây.
Cùng lúc ấy, bên ngoài vang lên một giọng nói vang dội: "Bạch Mao*, ngươi tìm được thứ gì tốt thế? Dồi dào lực sinh mệnh như vậy, từ xa cũng có thể ngửi thấy rồi!"