Tiêu Liên Nhi chọn một nơi trong góc để dựng lều. Chỗ này gần sát ranh giới mà Minh Hương Môn vạch ra, lều xung quanh khá thưa thớt, không gian im ắng.
Tuy rằng bên ngoài ranh giới cũng có đệ tử Minh Hương Môn đi tuần tra, nhưng đang ở ngoài, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Các tu sĩ có điều kiện đều sẽ thiết lập một trận pháp nhỏ. Tiêu Liên Nhi bày ra trận pháp mà Hư Cốc cho, ẩn cả túp lều đi.
Trận pháp mà Hư Cốc cho có thể che giấu cả người và hơi thở. Nếu nhìn vào vị trí túp lều thì sẽ chỉ thấy sương mù. Túp lều bị ẩn đi rồi, mảnh đất chỗ này sẽ biến thành đất trống.
Ngặt nỗi lại có người không nhận ra. Đại cô nương Lý gia của thành Song Liên lúc nào đi ra ngoài cũng sẽ mang theo nhà cửa đã được luyện chế, thuê thêm hai túp lều lớn cho đám hộ vệ trong phủ. Vừa kéo người tới, lại chọn đúng ngay chỗ này, nàng ta đang định bày căn nhà gỗ đã được luyện chế của mình ra: "Chỗ này yên tĩnh đấy, ta sẽ dựng nhà ở đây."
Thấy căn nhà gỗ nọ sắp rơi xuống đầu mình, Minh Triệt đành phải lên tiếng: "Nơi đây đã có chủ rồi, xin cô nương hãy kiếm chỗ khác dựng nhà đi."
Lý đại cô nương không nhìn thấy ai nhưng lại nghe thấy tiếng của Diệu Thủ Vân, vui mừng đến nỗi giọng nói cũng run lên: "Vân lang, cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng rồi! Chàng ra đi! Thiếp không giận chàng đâu!"
Nghe thấy tiếng "Vân lang" này, cánh tay Minh Triệt tê rần, nổi một lớp da gà. Hắn vén lều lên, ánh mắt khẩn thiết, tội nghiệp nhìn Tiêu Liên Nhi, dùng khẩu hình miệng nói: "Làm vợ ta được không?"
Tiêu Liên Nhi đã cười ngã cả ra giường, che miệng chỉ vào Minh Triệt.
"Ta cho ngươi linh thạch nhé?" Giờ Minh Triệt chẳng coi Lý đại cô nương và đám tùy tùng của nàng ta ra gì nữa, chỉ lo trêu chọc Tiêu Liên Nhi.
Liên Nhi dùng sức nghiêm mặt gật đầu. Thấy dáng vẻ Minh Triệt như trút được gánh nặng, trong lòng cũng không muốn xảy ra thêm rắc rối nữa. Nàng thu lại trận pháp, lộ ra túp lều cùng với Minh Triệt đang ngồi khoanh chân bên ngoài.
Minh Triệt cố ý nghiêng mặt, để đại cô nương Lý gia nhìn rõ vết sẹo đỏ tía trên mặt mình: "Cô nương nhận lầm người hả?"
Lý đại cô nương nhìn khuôn mặt hắn đen gầy, bên trên còn có vết sẹo thì la lên thất thanh, chạy vội về phía hắn: "Vân lang! Mặt chàng làm sao ra nông nỗi này! Ai làm chàng bị thương? Làm thiếp đau lòng chết đi được…"
Thấy mặt rồi mà vẫn không chịu thôi à? Minh Triệt nhảy khỏi mặt đất, tránh khỏi "vuốt hùm" của Lý đại cô nương, ngoảnh đầu la lớn: "Nương tử, sao nàng còn chưa ra!"
Tiêu Liên Nhi cười ngặt nghẽo, đi từ trong lều ra, kéo cánh tay của Minh Triệt, nũng nịu nói: "Ta bảo này cô nương, cô nhận nhầm người rồi."
"Ở đâu ra con hồ ly tinh dám quyến rũ nam nhân của Lý Đào An ta? Ngươi còn không buông tay thì bà đây sẽ lột sạch móng vuốt của ngươi!" Lý Đào An nhìn chằm chằm vào bàn tay Tiêu Liên Nhi, tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng hết cả.
Minh Triệt rất hài lòng, ung dung nói: "Trong mắt tại hạ chỉ có nương tử yểu điệu bên cạnh, không quen biết loại đàn bà thô lỗ chẳng khác gì nam nhân như cô. Còn không mau đi đi."
"Vân lang!" Thấy hắn dùng tay vỗ về cô gái bên cạnh với vẻ mặt cưng chiều, trong lòng Lý Đào An chua chát, vươn tay ra: "Người ta vì chàng mà học thêu hoa, chàng nhìn xem, ngón tay thiếp toàn là vết kim đâm thôi. Chàng không thích tính tình thẳng thắn của thiếp, thiếp sửa lại là được mà."
Đột nhiên một tu sĩ Kim Đan đứng sau lưng Lý Đào An chỉ vào Tiêu Liên Nhi nói: "Đại cô nương, cô ta dùng mặt nạ huyễn thú! Nhất định là cô gái đã đến viện lĩnh thưởng hôm đó. Là cô ta đã cướp mất cô gia!"
"Nực cười, hóa ra ngoài những người mà ngươi quen biết, đại lục Thương Lan không còn ai biết dùng mặt nạ huyễn thú nữa sao? Các ngươi nhìn cho rõ mặt ta đi! Đừng có tự tiện nhận người quen!" Minh Triệt la lên.
"Vân lang, dù cho gương mặt chàng có biến đổi thế nào, thiếp cũng không chê chàng đâu. Thiếp không thể nào quên được đôi tay chàng. Đó là đôi tay đẹp nhất mà thiếp từng thấy." Lý đại cô nương dịu dàng nói với Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt đồng thời cúi đầu nhìn.
Đôi tay Minh Triệt trắng trẻo như ngọc, mười ngón tay thon dài, đồng đều và cân đối. Diệu Thủ Vân* có biệt hiệu này cũng là vì chú trọng vào sự khéo léo của đôi tay, nên rất chú ý chăm sóc cho đôi bàn tay của mình. Minh Triệt lại quen được người khác hầu hạ, tay hắn đúng là cũng giống đôi tay Diệu Thủ Vân mấy phần. Minh Triệt dở khóc dở cười, nghĩ thầm thì ra Lý đại cô nương thích tay của Diệu Thủ Vân, chứ không phải mặt của hắn. Nếu Diệu Thủ Vân mà biết được thì sẽ lập tức dùng Phi Long Tủy biến đôi tay ngọc ngà của mình thành chân gà.
(*) Diệu Thủ: Có nghĩa là bàn tay khéo léo.
Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú tay hắn, tự nhiên lại nhớ tới Minh Triệt. Thật sự rất giống tay hắn.
Mặt nàng nóng lên, tự cảnh cáo bản thân đừng nên suy nghĩ lung tung. Tay Minh Triệt có đẹp thì lúc cầm đao giết mình cũng sẽ rất khó coi. Nàng thầm hối hận, sớm biết vậy thì đã đưa găng tay huyễn thú cho Diệu Thủ Vân đeo, cũng sẽ chẳng mời gọi cái kẻ thầm thương trộm nhớ này đến.
Lúc suy nghĩ của nàng đang bay bổng, tay nàng chợt bị Minh Triệt nắm chặt, hắn xụ mặt trách cứ: "Làm gì có cô gái nào không biết xấu hổ như vậy. Cứ ương ngạnh muốn cướp chồng của người khác làm cô gia. Nếu các ngươi không đi thì đừng trách tại hạ không khách sáo!"
Lý đại cô nương nhìn thấy bàn tay hai người đan vào nhau thì biến sắc: "Mời cô gia về! Bà đây muốn lột mặt nạ của nàng ta, để xem nàng ta là kẻ không có mắt nào mà dám cướp nam nhân của ta!" Nói rồi cổ tay rung lên, vòng tay tơ vàng bay về phía Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi chưa kết đan nhưng lại có tu vi Kim Đan. Lý đại cô nương cũng là chân nhân Kim Đan. Lý đại cô nương đấu với nàng, còn năm tên tu sĩ Kim Đan cùng mười tên tu sĩ Trúc Cơ thì xông tới chỗ Minh Triệt.
Khí thế hùng hổ, như diều hâu bắt gà con.
"Cường đoạt nam nhân! Xin tu sĩ Minh Hương Môn hãy chủ trì công đạo!" Minh Triệt đến di tích Chúc Long sợ bị Tiêu Liên Nhi phát hiện nên đã ép tu vi xuống kỳ Kim Đan từ lâu. Không dám dùng pháp thuật, pháp bảo trước mặt nàng. Dùng pháp thuật moi được từ miệng Diệu Thủ Vân thì lại sợ đại cô nương Lý gia xác nhận. Lăn lộn trốn tránh kiểu gì cũng không đối phó nổi số người đông gấp mấy lần mình, chỉ có thể trốn sau lưng Tiêu Liên Nhi la lớn.
"Bà đây chính là đệ tử của chưởng môn đạo quân Minh Hương Môn!" Lý Đào An hét to, búng ngón tay, đỉnh đầu hiện lên một đóa hoa sen. Đây chính là ký hiệu của Minh Hương Môn, có nghĩa là triệu tập đồng môn.
Chẳng trách sao Lý gia ở thành Song Liên có thể ngang ngược như vậy, thì ra Lý Đào An lại là đệ tử của chưởng môn đạo quân Minh Hương Môn. Minh Triệt và Tiêu Liên Nhi vừa thấy tín hiệu thì trong lòng đã biết là không ổn. Trấn nhỏ này ở ngay dưới đỉnh Song Liên. Nhìn thấy tín hiệu, chẳng biết sẽ có bao nhiêu đệ tử của Minh Hương Môn chạy đến nữa, muốn thoát thân cũng khó.
Minh Triệt xem xét một lượt những pháp bảo ở trong không gian chứa đồ, cảm thấy lấy ra loại pháp bảo nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của chưởng môn Minh Hương Môn. Bản thân hắn lại tự áp chế tu vi, chắc chắn là đánh không lại họ, thế là nhỏ giọng kêu: "Chạy!"
Hắn kéo Tiêu Liên Nhi chạy đi.
Thấy trên không, pháp bảo của Lý đại cô nương hóa thành từng vòng vàng kim nặng nề và to lớn chuẩn bị tấn công, Tiêu Liên Nhi lật bàn tay, một lá bồ đề màu xanh bay ra: "Đi!"
Lá bồ đề đón gió to ra, đánh về phía pháp bảo với khí thế ác liệt.
Hai người từ trên không nhìn xuống, nhìn thấy chiếc lá xanh giống như bàn tay khổng lồ đập qua. Khoảng mười tên tu sĩ cùng phóng ra chân khí, lá xanh "rầm" một tiếng, hóa thành bụi mù. Trong khoảnh khắc ấy, hai người đã chạy vụt đi thật xa.
Họ bay rất nhanh, người đuổi theo sau lưng ngày càng đông.
"Trốn vào đây." Minh Triệt kéo Tiêu Liên Nhi rơi vào một khe núi trong dãy Song Liên. Tiêu Liên Nhi nhanh tay bày trận pháp.
Không bao lâu sau có vài chục luồng chân khí bay qua.
Giọng Lý Đào An dõng dạc trong không khí, truyền đến núi xa rồi vọng lại từng hồi: "Vân lang, chàng ra đây dâng trà nhận lỗi thì ta sẽ không giận chàng nữa!"
Giọng nói không xa hai người lắm, một lúc sau lại nghe thấy tiếng người bay qua: "… Sư tỷ, chắc chắn họ sẽ tới di tích Chúc Long ở Nam Hoang."
"Ừ, vậy ta sẽ đến di tích Chúc Long chờ."
Tiếng nói xa dần: "Sư tỷ, tại sao tỷ lại thích hắn?"
"… Lúc chàng đưa mặt nạ cho ta, mặt nạ huyễn thú trong suốt cũng chẳng sánh bằng đôi tay ngọc ngà của chàng… Ngay lúc đó, ta đã muốn nắm lấy đôi tay ngọc, làm bạn với bờ vai ngọc, trèo lên lầu ngọc, thành ngọc phi tiên…"
Sau đó rất lâu, cuối cùng trong núi cũng trở nên im ắng.
"Phụt!" Tiếng cười của Tiêu Liên Nhi phá vỡ sự im lặng, nàng cười sằng sặc: "Diệu Thủ Vân, ngươi thảm rồi ngươi thảm rồi… Ha ha! Đôi tay ngọc ngà cơ đấy! Ngươi còn dám đến di tích Chúc Long nữa không?"
Lý Đào An thích Diệu Thủ Vân thì cũng thôi. Nhưng trêu ghẹo tay hắn thì vẫn là trêu ghẹo chính Minh Triệt hắn đây! Minh Triệt siết chặt hai tay, ánh mắt dần dần tối lại.
Trên mặt nàng có mặt nạ huyễn thú, đôi mắt cười tít cả lại, khuôn mặt tầm thường như vậy mà trong mắt hắn lại vô cùng động lòng người. Minh Triệt muốn nâng mặt nàng lên, hôn lên bờ môi mềm, nhưng cuối cùng lại nói: "Thịt dê ngươi làm ngon thật đấy, còn nữa không?"
Hai người đứng trong rừng cây, ánh trăng rất nhạt. Tiêu Liên Nhi nhìn thấy mắt Diệu Thủ Vân sáng rực, thấp thoáng mang theo cảm giác quen thuộc. Nàng lắc mạnh đầu: "Hết rồi, ngươi đi xem thử có thịt thú rừng gì không."
Minh Triệt đang mê man trong ánh mắt của nàng thoáng chốc đã quay đầu nhìn sang hướng khác: "Chờ đấy."
Tiêu Liên Nhi nhóm một đống lửa, chờ khoảng một canh giờ, đến khi nàng gần mất kiên nhẫn thì thấy Minh Triệt xách một con dê rừng trở về. Người này đúng là có đam mê đặc biệt với thịt dê, bỏ thời gian lâu như vậy để bắt dê đầu đàn về. Nàng hơi lấy làm lạ: "Sao ngươi không cất trong túi chứa đồ?"
Yêu thú cấp thấp như thế này mà cho vào túi thì bẩn thế nào cơ chứ? Minh Triệt ưỡn thẳng lưng: "Thợ săn ở thế tục đều làm như thế… Cũng oai lắm mà!"
"Ngươi đã biến mặt mình trông như phường trộm cướp rồi, thế mà trong lòng vẫn cứ như khi còn gương mặt cũ. Chả trách Lý đại cô nương lại nhận ra ngươi." Tiêu Liên Nhi cười phá lên, lấy từ trong vòng Thiên Cơ các loại nồi bát, gia vị, dặn dò hắn: "Lột rửa sạch sẽ đi."
Minh Triệt nhìn lông dê xù xì, nhớ lại pháp thuật của Diệu Thủ Vân, ngưng tụ chân khí màu vàng kim thành một con dao nhỏ.
Đôi tay như ngọc trắng nhanh thoăn thoắt, như thể từng vòng dây màu vàng kim uốn lượn bay quanh dê rừng, trông rất đẹp mắt.
"Ta có một người bạn cũng là thể chất hệ Kim." Tiêu Liên Nhi chờ ở bên cạnh, vô thức nói.
Tay Minh Triệt thoáng khựng lại, sau đó phất tay, cắt bốn cái đùi dê cùng những tảng thịt non mềm nhất trên thân dê xuống. Con dê thừa lại bị hắn vứt ra xa. Sau khi dùng Dẫn Thủy Quyết rửa sạch, hắn mới bỏ vào cái khay mà Tiêu Liên Nhi lấy ra, tiện tay lại dùng pháp quyết tự tắm sạch cho mình. Sau đó, hắn mới ngồi xuống bên cạnh đống lửa: "Người bạn đó của ngươi có đao pháp tuyệt diệu như ta không?"
Đao pháp của Minh Triệt ư? Lần trước Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại từ trong sơn động đi ra, nàng không thấy Loan Nguyệt Luân của Minh Triệt. Nàng lắc đầu: "Huynh ấy không khéo tay như ngươi. Đao pháp xẻ thịt cẩn thận như vậy chắc huynh ấy cũng không biết làm."
"Sao lại có thể không biết làm được?" Nàng thế mà lại dám nói hắn không khéo tay bằng Diệu Thủ Vân? Minh Triệt giận nhưng vẫn phải ngại ngần bổ sung thêm một câu: "Đã là thể chất hệ Kim, không dùng được đao thì cũng sẽ dùng được kiếm."
Minh Triệt dùng kiếm sẽ như thế nào nhỉ? Tiêu Liên Nhi vừa ướp gia vị lên thịt, vừa tưởng tượng bộ dạng ngang ngược của Minh Triệt khi hắn mặc áo bào đen tung bay, cầm trường đao trong tay. Đột nhiên nàng nghĩ đến cảnh hắn cầm đao đến giết mình, thế là sắc mặt bỗng chốc nhợt nhạt: "Dù sao thì cũng không được tuyệt diệu như đao pháp của ngươi."
Hừ!
Tiêu Liên Nhi ngưng tụ nước thành lưỡi dao rồi cắt đùi dê thành từng miếng. Minh Triệt vội vàng ngăn nàng: "Nướng hết cả cái lên ăn thì mới đã chứ!"
Không ngờ nàng lại quên mất. Tiêu Liên Nhi vạch dao nước thành hình chữ thập lên dùi dê, để cho gia vị ngấm vào: "Người bạn kia của ta khác ngươi, huynh ấy lắm chuyện chết đi được. Ăn đùi dê phải cầm lên gặm mới đã, còn huynh ấy thì, chẳng những phải cắt thành miếng, mà còn phải bày lên khay, dùng đũa ngọc mà ăn. Ăn cơm mà cứ như một cô nương, nhìn muốn phát điên lên được."
Minh Triệt mím chặt môi.
Tiêu Liên Nhi còn bồi thêm một câu: "Ngươi thấy ta nói có đúng hay không?"
Minh Triệt cười khan: "Ừ…"
Lòng hắn rục rịch, khẽ khàng hỏi: "Thủy Nguyệt tiên tử thích người bạn kia à?"
Bàn tay đang nướng đùi dê của Tiêu Liên Nhi bỗng dừng lại, nàng lạnh nhạt nói: "Chỉ là bạn bè thôi, ngươi đừng có nói linh tinh."
"Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi thì có vẻ như rất thích hắn."
"Ngươi nhìn nhầm rồi."
Tiêu Liên Nhi im bặt, thầm hối hận, đáng lẽ không nên nói về Minh Triệt với Diệu Thủ Vân!
Minh Triệt nhìn nàng như thấy một bàn thịt nhưng chỉ được ngửi mùi thơm chứ chẳng được ăn, ngoài nuốt nước miếng ra thì chỉ còn biết đau khổ mà thôi. Đợi đến khi Tiêu Liên Nhi nướng chín đùi dê rồi ném qua, hắn giơ hai tay bắt lấy rồi hung hăng cắn.