Dưới ánh mắt dòm ngó của đám người trong hắc điếm, một khắc trôi qua rất nhanh, Khương Thiền Y cầm kiếm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện sáu bảy người vây chặt lấy nàng.
Nhưng tiểu nương tử bị vây quanh lại không hề thay đổi sắc mặt.
"Cô nương định đi đâu vậy, hay là để bọn ta tiễn cô nương một đoạn nhé?" Tên tiểu nhị cũng thay đổi thái độ, giọng nói âm trầm.
Khương Thiền Y nhìn hắn ta một cái, lại nhìn ông chủ quán trà, hỏi: "Thanh lâu là nơi nào?"
Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, mọi người đều không khỏi ngẩn ra.
Khương Thiền Y lại nói: "Ta vừa nghe các ngươi nói muốn đánh thuốc mê ta, bán vào thanh lâu."
Sắc mặt ông chủ lập tức sa sầm.
Bọn họ vừa nãy đứng cách xa, lại cố tình hạ thấp giọng, vậy mà nàng vẫn nghe thấy, có thể thấy được, e là có võ công thật sự.
"Thanh lâu là một nơi tốt." Tên tiểu nhị nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: "Hay là, chúng ta dẫn tiểu nương tử đi xem thử nhé?"
Khương Thiền Y như thật sự đang suy nghĩ lời hắn ta nói, nhưng một lúc sau, nàng lắc đầu: "Hình như không được."
"Nếu thật sự là nơi tốt, cần gì phải đánh thuốc mê ta."
Nụ cười của tiểu nhị dần biến mất, thăm dò: "Xem ra cô nương đã biết hết rồi, tiểu nhân thật tò mò, cô nương đã uống thuốc giải khi nào vậy."
Hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, hắn ta rất chắc chắn trong khoảng thời gian này nàng không ăn bất cứ thứ gì.
"Thuốc giải?"
Khương Thiền Y: "Ban đầu ta không biết các ngươi bỏ thuốc mê vào trà của ta, tự nhiên cũng không uống thuốc giải, ta là sau khi ngươi mang trà mới lên, nghe chính các ngươi nói, còn thuốc giải..."
Khương Thiền Y mỉm cười với bọn họ: "Thể chất của ta đặc biệt, bách độc bất xâm."
Vì từ nhỏ đã luyện công châm cứu ngâm thuốc tắm, không những bách độc bất xâm, mà bây giờ ngay cả thuốc cũng không có tác dụng nhiều với nàng, người khác uống một thang là khỏi cảm mạo, nàng phải tăng liều lượng mới miễn cưỡng có tác dụng, những thứ như thuốc mê, Ma Phí tán càng không có tác dụng gì với nàng.
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra.
Vốn chỉ nghe nói đến loại lời đồn này, không ngờ trên đời thật sự có người bách độc bất xâm.
"Các ngươi có muốn động thủ không, không động thủ thì ta đi đây."
Khương Thiền Y nói xong nhìn mấy người đang rục rịch, liền giơ kiếm lên: "Lên cùng nhau đi, ta đang vội."
Sư phụ nói xuống núi không được gây chuyện, gây chuyện rồi không được xưng danh hiệu của Lạc Hạ Phong, cũng không được nói tên họ nhà mình, để tránh mất mặt.
Nhưng sư phụ còn nói, nếu gặp phải kẻ xấu, đặc biệt là kẻ xấu muốn bắt nạt nàng thì tuyệt đối không được nương tay, nhất định phải đánh trả, nếu đối phương muốn lấy mạng nàng, thì cứ đánh chết thôi, đánh chết rồi Lạc Hạ Phong và trong nhà sẽ giải quyết tốt hậu quả cho nàng.
Tuy nhiên, nàng còn chưa biết thanh lâu là nơi nào, nên chưa thể phán đoán được phải đánh đến mức độ nào.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trong hắc điếm bao gồm cả ông chủ đều ngã lăn ra đất rên rỉ đau đớn, hối hận cũng đã muộn.
Ban đầu cứ tưởng là một cô nhóc mới ra giang hồ không có bản lĩnh gì, ai ngờ lại đụng phải đối thủ khó nhằn!
Khương Thiền Y tra kiếm vào vỏ, dí vào cổ tiểu nhị: "Thanh lâu là nơi nào?"
Tiểu nhị cứ tưởng nàng chỉ muốn trừng phạt bọn họ, sợ hãi vội vàng nói: "Nữ hiệp, tiểu nhân sai rồi, không dám nữa, nữ hiệp tha mạng."
Khương Thiền Y nhíu mày.
Hắn ta hình như không hiểu tiếng người.
Tiểu nương tử im lặng một lúc, vung kiếm lên dùng như gậy đánh vào người tiểu nhị: "Thanh lâu là nơi nào."
Tiểu nương tử trông mảnh mai, nhưng sức lực lại rất lớn, từng cú từng cú rơi xuống người tiểu nhị, nhưng lại không thể chạy cũng không thể trốn, đau đến mức toàn thân như gãy xương, tiểu nhị thực sự không chịu nổi nữa đành phải nói: "Ta nói ta nói, cô nương mau dừng tay."
Khương Thiền Y liền dừng tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn ta.
Tiểu nhị toàn thân đau nhức, nhất thời cũng không biết nên che chỗ nào, vừa rơi nước mắt vừa nói: "Thanh lâu là nơi để mua vui, làm cái nghề buôn bán da thịt."
Khương Thiền Y đang cố gắng hiểu mấy chữ "mua vui", liền nghe thấy nửa câu sau, lập tức kinh ngạc trợn to mắt.
Buôn bán da thịt?! Ăn thịt người?
Nàng quả thực đã từng nghe sư phụ nói có nơi bán thịt người, lúc đó còn tưởng là sư phụ cố ý dọa nàng để nàng không xuống núi, không ngờ, lại thực sự có loại buôn bán này!
Khương Thiền Y nhất thời vừa kinh hãi vừa tức giận.
Bọn họ vậy mà muốn ăn thịt nàng!
Đây là muốn mạng của nàng, có thể đánh chết!
Khương Thiền Y cảm thấy kiếm hơi khó dùng, nhanh chóng tìm một cây côn gỗ ở xung quanh, xoay xoay trong tay rồi không nói không rằng vung lên người tiểu nhị.
Những người khác thấy tình hình này muốn nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng đều bị Khương Thiền Y phát hiện, túm trở lại.
Mỗi người vài gậy luân phiên đánh, không hề thiên vị.
Một trận tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tiếp, vang vọng khắp nơi.
Yến Hạc đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Tiểu nương tử lần lượt vung gậy lên, đuôi ngựa được búi cao theo động tác của nàng rơi xuống một bên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp căng chặt, ánh mắt kiên định như đang làm một việc rất quan trọng, nghiêm túc và tỉ mỉ.
Cực kỳ hung hãn.
Kinh ngạc, hoang mang, ngỡ ngàng lần lượt hiện lên trong đáy mắt của Thái tử, người mà ngay cả trời sập xuống cũng có thể bình tĩnh.
Sau khi xác nhận ba lần rằng mình không nhận nhầm người, mới nhanh chóng xuống ngựa bước nhanh tới: "Khương cô nương!"