Ở một thị trấn miền núi nhỏ, ánh tà dương phủ kín những mái nhà.
Phiên chợ sắp tan, những người bán hàng rong đang cố gắng bán nốt những món hàng cuối cùng. Lúc này, giá cả là rẻ nhất trong ngày cho nên có không ít người cố tình đến vào giờ này để mua được những món đồ với giá hời.
Những bóng người bận rộn cùng tiếng rao hàng đan xen, thị trấn nhỏ vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn trong ngày này.
Mà ở cuối phiên chợ, lúc này cũng có cảnh náo nhiệt để xem.
Cuối chợ có một quán trọ tên là Phúc Tuyền, cũng là quán trọ duy nhất trong thị trấn này. Lúc này, bên trong dường như đang xảy ra tranh chấp, hai ba nhóm người đứng lại bên ngoài quán trọ, tò mò nhìn vào trong.
Xem náo nhiệt dường như là bản tính của con người.
"Chưởng quầy, ông hãy cho ta khất thêm hai ngày nữa, ta nhất định sẽ trả đủ tiền phòng cho ông."
Trước quầy là một vị tiểu thư mặc váy bó eo màu cam, dáng người cao ráo xinh đẹp đang đứng đó. Nàng một tay cầm kiếm, một tay ôm bọc hành lý bị tiểu nhị ném ra, đang cầu xin chưởng quầy.
Chưởng quầy lại không mắc mưu nữa, giọng nói lạnh lùng: "Khương cô nương, mỗi ngày ta chỉ tính cô nương sáu đồng, củi lửa trong bếp cả tháng nay cũng cho cô nương dùng miễn phí, không thể khất nợ thêm nữa. Ba ngày tiền phòng cô nương nợ ta cũng không cần nữa, như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, cô nương đi đi."
Những người bên ngoài nghe đến đây, nhỏ giọng bàn tán: "Vị tiểu nương tử này vừa nhìn đã biết xuất thân giàu có, sao lại thiếu chút tiền này."
Có người biết chuyện nhướng mày: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, ngươi cứ từ từ nghe."
Hơn một tháng trước, tại phiên chợ, có một cô nương đến thị trấn nhỏ, xinh đẹp như tiên nữ, tay cầm một thanh kiếm, trên vỏ kiếm đính một viên đá quý. Mọi người đều đoán có lẽ là đệ tử của môn phái nào đó xuống núi rèn luyện.
Lần đầu gặp mặt, ánh mắt mọi người trên phố nhìn tiểu nương như nhìn thấy thần tài, nhiệt tình vô cùng, cho đến khi tiểu nương thành thạo mặc cả ở quán trọ, chợ búa, mới khiến mọi người vỡ mộng, há hốc mồm.
Tiểu nương tử biết ăn nói lắm, gạo lứt năm đồng một cân bị nàng ép xuống còn ba đồng.
Còn keo kiệt chỉ mua hai cân, lúc đó mặt chưởng quầy đen xì như đít nồi!
Hôm đó tiểu nương tử đến đúng lúc vắng khách, mọi người đều vươn cổ xem náo nhiệt, nhưng "náo nhiệt" này không bỏ qua bất kỳ ai trong số họ.
Từ quầy thịt đầu phố đến quầy rau cuối phố, tiểu nương tử đều ghé qua, không hề phân biệt đối xử!
Tiểu nương tử có dung mạo xinh đẹp, giọng nói hay, lời lẽ êm tai, tất cả những người bán hàng rong già trẻ lớn bé trên phố đều chịu thua.
Ngày hôm đó, khi tiểu nương tử rời đi, giỏ rau của nàng đầy ắp đồ.
Sau khi quen biết, có những bà cô nhiệt tình hỏi thăm lai lịch của tiểu nương tử, tiểu nương tử đều trả lời, tự xưng là đại sư tỷ của một nơi gọi là Lạc Hà Phong, sư môn nghèo khó, sư phụ còn phải nuôi sư đệ sư muội, nàng xuống núi rèn luyện sư phụ chỉ cho nàng một lượng bạc.
Đại sư tỷ lần đầu xuống núi, không hiểu sự đời, ngày đầu tiên đã bị lừa mất năm trăm đồng, lang thang đến đây, trên người đã chẳng còn bao nhiêu.
"Ra là vậy, sư môn gì mà nghèo đến thế..."
Lời còn chưa dứt, người đó đã bị người bên cạnh kéo lại, thì ra vị đại sư tỷ kia đã bị tiểu nhị đuổi ra ngoài, những người xem náo nhiệt vội vàng nhường đường.
Bọc hành lý bị ném xuống đất, cửa quán trọ đóng sầm trước mặt.
Đại sư tỷ không cam lòng đứng ở cửa một lúc, xác định cánh cửa này sẽ không mở ra cho nàng nữa, mới quay người đi nhặt bọc hành lý.
Nàng bình tĩnh phủi bụi trên bọc hành lý, nhìn về phía khu chợ.
Thực ra cũng không nhìn, nàng chỉ đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, ánh mắt vô tình rơi vào đó.
Trên người chỉ còn ba đồng, bữa tối và chỗ ở tối nay đều không có.
Thật là buồn.
"Ê, chợ vẫn chưa tan mà, sao hôm nay ngươi đóng cửa sớm vậy."
Trên đường thỉnh thoảng có người đi qua, gặp người quen đều chào hỏi.
Người được hỏi cười đáp: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của trưởng tôn Lưu gia ở thành nam, các ngươi có đi không?"
Người hỏi mặt mày rám nắng, thuận miệng đáp: "Lưu gia ở thành nam à, chúng ta không có quen biết."
Lưu gia ở thành nam là nhà giàu nhất thị trấn này, những người trong làng đến chợ hầu hết đều không có giao tình, chỉ có những ông chủ cửa hàng ven đường này mới có chút quan hệ với Lưu gia thôi.
Vị chủ quán kia cũng thấy tiểu nương tử bị đuổi ra, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng quyết định quay người bỏ đi.
Ánh mắt đại sư tỷ dần dần tập trung, nhìn về phía chủ quán đó.
Hôm nay có tiệc rượu để ăn à?
Nhưng chủ quán kia đi rất nhanh, dường như sợ bị nàng bám lấy. Đúng lúc này, chủ quầy thịt đi ngang qua, nàng vội vàng chạy tới, nói: "Đại thúc, thúc cũng đến thành nam ăn cỗ sao?"
Ông chủ quầy thịt gật đầu: "Đúng vậy."
Ông ta cũng có một khuê nữ ở nhà, tuổi tác tương đương với tiểu nương tử trước mặt, cho nên ông ta cũng rất không nỡ nhìn tiểu cô nương chịu khổ. Tháng này cũng giúp đỡ nàng không ít, lúc này thấy nàng đeo bọc hành lý, liền quan tâm hỏi: "Cô nương muốn rời khỏi đây rồi sao?"
Đại sư tỷ lắc đầu: "Bị đuổi ra rồi."
Ông chủ quầy thịt: "..."
Ông ta nhìn quán trọ cửa đóng then cài, lại nghĩ đến tình cảnh của tiểu nương tử này, bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự không được thì cô nương vẫn nên quay về sư môn đi."