“Lâm Mộc Triều – Tứ linh căn Kim Thủy Mộc Hỏa: Kim 30, Thủy 37, Mộc 42, Hỏa 45.”
“Lâm Mộc Thanh – dị linh căn Băng: Tinh thuần độ 88!”
Ngay khi lời xướng vang lên, vẻ mặt của vị chấp sự vốn nghiêm túc lập tức biến sắc, lộ rõ sự phấn khích. Chưa kịp dứt câu, trong đám người đã rộ lên một trận xôn xao.
Ngay cả các trưởng lão trên đài cao và gia chủ Lâm Chấn Nam cũng lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, sắc mặt không giấu nổi vẻ vui mừng và phấn khởi.
“Ồ!…”
“Gia chủ, nha đầu này chẳng phải là thứ nữ của ngươi sao?” Tam trưởng lão nhìn về phía Lâm Mộc Thanh bên dưới, cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ kỹ một lúc mới nhận ra nha đầu kia chính là một trong những thứ nữ của gia chủ.
Nghe vậy, mấy trưởng lão khác cũng lần lượt lên tiếng chúc mừng Lâm Chấn Nam.
“Ha ha ha! Tốt lắm! Không hổ là nữ nhi của ta!” – Lâm Chấn Nam cười vang, mắt dán chặt vào cô gái đang đứng trước đài kiểm tra linh căn – Lâm Mộc Thanh. Nét mặt hắn rạng rỡ đầy tự hào. Biến dị Băng linh căn, hơn nữa còn đạt thuần tịnh độ 88%, thậm chí còn cao hơn Huyên Nhi với mộc linh căn thuần tịnh độ chỉ có 85%. Xung quanh, lời chúc mừng từ các trưởng lão không ngớt vang lên, khiến tâm trạng vốn đã tốt của Lâm Chấn Nam lại càng thêm hớn hở.
Trong số các trưởng lão, tuy có người âm thầm ghen tị, nhưng vì kiêng dè uy nghiêm của gia chủ, không ai dám để lộ vẻ không vui ra mặt.
Mộc Dao nhìn Lâm Mộc Thanh – người đang khiến mọi người xôn xao bàn tán – trong lòng chợt dâng lên nhiều suy nghĩ. Nàng nhận ra Lâm Mộc Thanh – trong nguyên tác chính là một mỹ nhân băng sơn điển hình. Dung mạo không hề thua kém nữ chính Lâm Mộc Phỉ, chỉ tiếc tính tình quá lạnh lùng, giống hệt linh căn Băng của nàng – xa cách, ít lời, luôn sống thu mình, rất hiếm khi chủ động kết giao với người khác. Nàng cũng là người duy nhất không trở thành nữ phụ đối nghịch với nữ chính Lâm Mộc Phỉ. Thế nhưng, kết cục cuối cùng của nàng vẫn chẳng tốt đẹp gì.
Trong truyện, Lâm Mộc Thanh được nhắc tới là bởi có liên quan đến một nữ phụ pháo hôi khác – Lâm Mộc Huyên. Lâm Mộc Huyên là đích nữ, còn Lâm Mộc Thanh chỉ là thứ nữ. Mẹ ruột nàng hình như đã qua đời ngay khi nàng mới chào đời, vì vậy từ trước đến nay những lần kiểm tra linh căn đều không mấy khả quan, thường xuyên bị mẹ cả – Tô phu nhân – cùng đích tỷ Lâm Mộc Huyên chèn ép, bắt nạt. Phải đến khi trắc ra được linh căn biến dị Băng thì Lâm Chấn Nam mới bắt đầu để mắt tới nàng, từ đó cuộc sống mới dần tốt lên một chút.
Cũng vì tư chất của Lâm Mộc Thanh vượt trội hơn đích tỷ Lâm Mộc Huyên nên đã khiến nàng ta sinh lòng ganh ghét. Hằng ngày, Lâm Mộc Huyên không ít lần ra tay hãm hại, nhưng đều bị Lâm Mộc Thanh tránh thoát. Mãi đến một lần trong lúc rèn luyện tại bí cảnh, nàng bị Lâm Mộc Huyên lén rắc dẫn thú phấn lên người, cuối cùng bỏ mạng nơi đó.
Giờ phút này, Mộc Dao nhìn cô bé mặt mũi lạnh lùng đang đứng kia – người vừa biết mình sở hữu linh căn biến dị Băng – không khỏi cảm thấy xót xa. Lớn lên trong một gia tộc tu tiên như thế, không có mẫu thân che chở, dù là thứ nữ của gia chủ thì được mấy phần quan tâm? Lâm Chấn Nam là gia chủ của một gia tộc tu tiên, bận trăm công nghìn việc, liệu có bao nhiêu thời gian để để mắt đến một đứa con gái do tiểu thiếp sinh ra? Rốt cuộc, nàng vẫn là đứa trẻ bị mẹ cả đè nén mà lớn lên.