Nhất Lộ Thành Tiên: Ký Sự Tu Tiên Của Nữ Phụ

Chương 23

Trước Sau

break
Thứ năm là Vạn Ma Tông;

Thứ sáu là Huyền Âm Điện;

Thứ bảy là Thất Sát Tông;

Thứ tám là Ám Hồn Điện;

Thứ chín là Tà Độc Cốc;

Và cuối cùng, xếp thứ mười là Luyện Huyết Môn.

Ngoài ra, còn có mười tám tông môn tu tiên trung đẳng và vô số tông môn nhỏ rải rác khắp nơi.

Mộc Dao đọc xong quyển sách giới thiệu về các thế lực trên Huyền Linh đại lục, trong lòng bỗng cảm thấy thế giới này trở nên rõ ràng và dễ nắm bắt hơn rất nhiều.

Thấy thời gian còn sớm, nàng lại mở quyển thứ hai ra tiếp tục đọc. Trong Tàng Thư Các lúc này, chỉ còn tiếng lật sách lật giấy khe khẽ vang lên – âm thanh ấy cứ nhẹ nhàng như gió thoảng, duy chỉ một mình nàng tạo nên.

Thời gian cứ thế trôi qua lúc nào chẳng hay. Mãi đến khi tiếng bụng réo “thầm thì” vang lên, Mộc Dao mới giật mình bừng tỉnh. Nếu không vì cái bụng nhắc nhở, e là nàng còn mải mê vùi đầu trong biển sách.

Lập tức thu lại tinh thần, nàng cẩn thận sắp xếp lại đống sách đã đọc xong rồi đặt trở lại đúng vị trí trên kệ. Còn những quyển chưa kịp đọc, nàng mang tới chỗ đệ tử phụ trách đăng ký mượn sách ở cửa.

Trừ các loại công pháp đặc biệt thì những sách khác trong Tàng Thư Các đều có thể mượn về đọc, miễn là hoàn trả trong vòng một tháng.

Lúc này, đệ tử phụ trách ghi danh đã tỉnh từ lâu. Sau khi hoàn tất thủ tục mượn sách, Mộc Dao cất chúng vào túi trữ vật rồi rời khỏi Tàng Thư Các.

Bên ngoài, bóng dáng Mười Một trưởng lão đã chẳng còn thấy đâu. Mộc Dao dựa vào ký ức, men theo con đường quen thuộc trở về chỗ ở của mình – Trúc Vân Cư.

Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Tường Vi đang đứng đợi sẵn.

“Tiểu thư, sao người về muộn vậy? Nô tỳ còn tưởng tiểu thư lạc đường rồi chứ! Di nương đã đích thân chuẩn bị món ngon, vẫn đang đợi người trong phòng đấy. Mau vào đi thôi!”

Vừa thấy bóng Mộc Dao, Tường Vi đã vội vã chạy ra đón với vẻ mặt đầy sốt ruột.

“Ừ, ta biết rồi. Hôm nay mải đọc sách nên quên mất thời gian,” Mộc Dao thuận miệng giải thích.

Nàng cùng Tường Vi một trước một sau bước vào phòng, liền thấy Tần di nương đang ngồi bên bàn chờ sẵn.

Trên bàn bày biện vài món ăn tinh xảo, ánh sáng dịu nhẹ từ viên dạ minh châu trong phòng rọi lên gương mặt Tần di nương, khiến vẻ nhu hòa của bà càng thêm nổi bật.

“Dao Nhi, nghe Tường Vi nói con tới Tàng Thư Các, sao lại về muộn thế?”


“Không phải cứ mượn sách về nhà xem luôn cho tiện hơn sao?” – Tần di nương vừa thấy Mộc Dao trở về, liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giọng nhẹ nhàng đầy quan tâm.

“Tiểu thư, người uống chút nước đi!” – Tường Vi nhanh tay rót một chén nước đưa tới.

Mộc Dao đưa tay nhận lấy, uống vài ngụm làm dịu cổ họng, sau đó mới nhớ lại lời di nương vừa nói. Nàng nghiêng đầu nhìn bà, dịu giọng đáp:

“Dạ, hôm nay mải đọc quá, quên mất cả thời gian. Mấy quyển chưa xem xong, con đã mượn về rồi.”

“Ừm, thân thể con còn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy chuyện này không cần gấp gáp quá. Không gì quan trọng bằng sức khỏe, hiểu chưa? Con giờ đã hơn năm tuổi rồi, một tháng nữa, tất cả con cháu trong tộc tròn năm tuổi đều phải tham gia kiểm tra linh căn. Nên việc quan trọng nhất hiện giờ, là phải dưỡng cho thật tốt thân thể!” – Tần di nương vừa nhẹ nhàng xoa tóc nàng, vừa kiên nhẫn căn dặn.

“Con biết rồi, nương cứ yên tâm, thân thể của con thế nào, con rõ nhất mà.” – Mộc Dao khẽ mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên một tia ấm áp. Từ "nương" ấy, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều mà cứ thế thốt ra thật tự nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc