Nhất Lộ Thành Tiên: Ký Sự Tu Tiên Của Nữ Phụ

Chương 19

Trước Sau

break
“Ngươi…” — Lâm Mộc Phỉ bị Mộc Dao nói cho đỏ bừng cả mặt, trong lòng giận đến phát run. Ban đầu còn định ra tay cướp đoạt, nhưng liếc thấy Tường Vi đứng cạnh, sát khí còn chưa tan, nàng liền dẹp ngay ý định đó.

Không tìm được món đồ cần thiết, Lâm Mộc Phỉ cũng chẳng buồn nán lại. Cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật, thảm hại của chính mình, nàng tức tối liếc nhìn chủ tớ Mộc Dao một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người bỏ đi.

“Tiểu thư... Mười bảy tiểu thư chẳng lẽ bị trúng tà rồi sao? Hôm nay hành động kỳ quặc thật.” — Tường Vi nhìn theo bóng lưng Lâm Mộc Phỉ, nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy, Mộc Dao chỉ cười nhẹ. Ban đầu nàng vốn không định dây vào nữ chính, nhưng giờ thì ngược lại — không tìm nữ chính gây chuyện, nữ chính lại chủ động tìm tới nàng. Quan trọng là, chủ tớ nàng còn đánh nàng ta một trận ra trò. Với tính cách có thù tất báo của nữ chính, nếu bảo nàng ta không ghi hận thì đúng là chuyện lạ.

Thôi thì tới đâu tính tới đó vậy. Dù sao hiện giờ không gian kia đã nằm trong tay nàng, về sau có thực sự phải đối đầu với nữ chính, Mộc Dao cũng tin rằng bản thân ít nhiều đã có chút lực để tự bảo vệ mình. Nghĩ thông rồi, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tường Vi nhìn vết sưng đỏ trên mặt Mộc Dao, tức giận mắng thêm vài câu cho hả giận, rồi lấy từ túi trữ vật ra một viên Hồi Xuân Đan đưa nàng uống. Chỉ trong chốc lát, vết sưng trên má Mộc Dao liền tan biến, dấu tay cũng không còn, gương mặt nhanh chóng trở lại trắng nõn như trước.

Lúc này, Tường Vi mới sực nhận ra điều khác lạ, không khỏi tròn mắt kinh ngạc:

“Tiểu thư! Sao làn da của người đột nhiên lại đẹp đến thế này vậy?” — trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Ồ? Chẳng lẽ trước đây da ta không đẹp sao?” — Mộc Dao cố ý ra vẻ không vui.

“Không không! Trước kia da tiểu thư cũng đẹp, nhưng mà… bây giờ thì hoàn toàn khác! Giờ quả thật có thể dùng từ Băng cơ ngọc cốt để tả cũng không hề quá! A a a! Tiểu thư, người rốt cuộc đã ăn gì vậy? Tường Vi cũng muốn có làn da đẹp như người bây giờ!”

Tường Vi vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Mộc Dao, đôi mắt lấp lánh, cười tươi như hoa.

Mộc Dao không nhịn được nhéo nhẹ má nàng một cái, cười mà không đáp.

Thấy tiểu thư không muốn nói, Tường Vi cũng không hỏi thêm, nhanh chóng chuyển đề tài. Mộc Dao lúc này nhìn quanh căn phòng bị nữ chính lục lọi đến bừa bộn, khẽ nhíu mày. Thế là hai chủ tớ cùng nhau dọn dẹp.

Chỉ mất khoảng mười lăm phút, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng trở lại.

Khi Tường Vi lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa và cài chốt cẩn thận, Mộc Dao mới bước đến bên bàn, rót cho mình một chén nước. Ngồi xuống ghế, nàng mới cảm thấy thật sự thả lỏng.

Từ khi xuyên tới thế giới này, nàng còn chưa có dịp cẩn thận xem qua đồ đạc của nguyên chủ nữa là...


Mộc Dao lấy ra chiếc túi trữ vật mà lúc nãy Tường Vi đã mang đến. Đây là tài sản mà nguyên chủ luôn mang theo bên mình. Thực chất, túi trữ vật và thu nạp túi có cùng bản chất, đều là vật chứa không gian — bên trong có thể cất được nhiều món đồ.

Khác biệt là, túi trữ vật chỉ dành cho tu sĩ từ Luyện Khí kỳ trở lên sử dụng, bởi vì cần có thần thức để điều khiển. Khi sử dụng, chủ nhân sẽ để lại dấu ấn thần thức trên túi, ngoài trừ chính chủ, bất kỳ ai cũng không thể mở ra được. Chỉ khi chủ nhân qua đời, thần thức tan biến hoặc chủ động xóa bỏ dấu ấn, người khác mới có thể dùng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc