Hoàn Cẩn là con trai thứ bảy của Thái Tổ khai quốc Đại Ngụy - Hoàn Diễn, mẫu thân là Tề Hoàng hậu xuất thân từ gia tộc Tề thị danh chấn Tây Bắc.
Thời đó thiên hạ đại loạn, anh hùng tranh bá.
Ngụy Thái Tổ Hoàn Diễn nam chinh bắc chiến nhiều năm, thế thống nhất đã hiện, duy chỉ còn khúc mắc với thế lực Tề thị ở Tây Bắc.
Tề thị nắm giữ năm vạn tinh binh, mãnh tướng như mây, lại cứ án binh bất động, không màng đến tranh chấp Trung Nguyên.
Nhưng kẻ vô tội, của báu lại là tội.
Lời đồn “Được Tề thị được thiên hạ” lan xa, các thế lực hùng mạnh đều muốn lôi kéo Tề thị.
Họ dùng đủ mọi cách, nào uy hiếp dụ dỗ, nào ngon ngọt khuyên lơn, hòng không tốn một binh một tốt mà thâu tóm vùng đất chiến lược này.
Gia tộc Tề thị sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định liên minh với Hoàn Diễn, khi đó vẫn còn là Ngụy Vương.
Để tỏ rõ thành ý, Hoàn Diễn không tiếc phế truất chính thất Dữu thị xuống làm trắc thất, dùng lễ nghi chính thất nghênh thú ŧıểυ thư Tề thị.
Dưới sự trợ giúp của thiết kỵ Tề gia, Thái Tổ Hoàn Diễn chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã bình định Trung Nguyên, lập quốc Đại Ngụy, sắc phong Tề thị làm hoàng hậu.
Hoàn Cẩn, con trai của đế hậu khai quốc, ra đời trong thời thịnh thế vừa mới bắt đầu này.
Thái Tổ Hoàn Diễn khi đó đã ngoài tứ tuần, sáu người con trai trước đều là con của thê thiếp, Hoàn Cẩn tuy là con út nhưng lại là đích trưởng tử, nghiễm nhiên là người kế vị không ai có thể thay thế.
Nhưng trời khó đoán, năm Hoàn Cẩn lên năm, Thái Tổ đột ngột băng hà, khi lâm chung lại không để lại bất kỳ di chiếu nào.
Các lão thần và tông thất trong triều e ngại thế lực Tề gia, bèn ủng hộ thứ trưởng tử Triệu Vương Hoàn Diệu lên ngôi hoàng đế, đồng thời ép Tề Hoàng hậu tuẫn táng.
Lúc bấy giờ, quân tinh nhuệ của Tề gia đang chinh chiến ở vùng hiểm trở Tây Nam, xa cách nghìn trùng, khi nhận được tin tức thì đã không còn kịp nữa.
Sau khi Triệu Vương lên ngôi, lập tức đón nguyên phối của Thái Tổ là Dữu thị hồi cung, tôn làm Hoàng Thái Hậu.
Dữu Thái Hậu từng bị phế truất vì Tề thị, nhưng lại lấy ân báo oán, nhiều lần ra mặt bảo vệ Hoàn Cẩn.
Vì vậy, sau này khi Hoàn Cẩn đoạt được thiên hạ, vẫn tôn Dữu Thái Hậu làm đích mẫu, đối đãi rất hậu hĩnh.
Còn chuyện Thẩm Uyển Hoa cứu Hoàn Cẩn, lại bị Thẩm Trì Doanh mạo nhận, thì phải quay ngược lại mười năm trước ——
Tuy được Dữu Thái Hậu che chở, Hoàn Cẩn vẫn là cái gai trong mắt không ít người.
Đặc biệt là những lão thần năm xưa từng ép Tề Hoàng hậu tuẫn táng, sợ rằng sau này Hoàn Cẩn trưởng thành sẽ báo thù cho mẫu thân, nên đều muốn trừ khử hắn cho yên tâm.
Hoàn Cẩn từ nhỏ đã gặp biến cố lớn, nên hành sự rất cẩn trọng, luôn như đi trên lớp băng mỏng, không dễ dàng đặt mình vào hiểm cảnh.
Nhưng trăm khéo vẫn có một sơ hở.
Năm Hồng Sơ thứ sáu, hạn hán kéo dài nhiều tháng, dân chúng chết đói khắp nơi, Dữu Thái Hậu dẫn theo hoàng thất đến Tĩnh Pháp Tự ở ngoại ô kinh thành để lập đàn cầu mưa.
Phòng ốc ở Tĩnh Pháp Tự có hạn, Hoàn Cẩn được sắp xếp ở thiền viện hẻo lánh nhất phía Tây.
Canh ba, bỗng nghe tiếng ngói vỡ, hắn giật mình tỉnh giấc, thì thấy ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo ——
Một mũi tên tẩm độc xé gió bay đến, sượt qua mang tai hắn.
Cậu bé mười một tuổi lăn xuống giường, mũi tên thứ hai đã ghim vào chỗ hắn vừa nằm.
“Có thích khách!”
Lời còn chưa dứt, vai trái hắn nhói đau, mũi tên thứ ba đã găm vào da thịt.
Hoàn Cẩn không chút do dự cầm chén trà sứ trắng trên bàn ném ra cửa sổ, tiếng vỡ lanh lảnh vang lên, hắn phá cửa chạy vào màn đêm.
Tiếng bước chân truy binh phía sau càng lúc càng gần, hắn ôm vết thương máu chảy không ngừng, loạng choạng chạy trốn.
Thẩm Uyển Hoa chín tuổi đang ở viện bên cạnh sao chép kinh Phật, bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ rừng trúc vọng lại, bèn cẩn thận đẩy cửa sổ ra.
Dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn tú vô song sắc mặt trắng bệch, thân hình loạng choạng, mũi tên trên vai máu chảy đầm đìa, thấm đỏ cả cẩm bào màu xám.
“Thất biểu ca!” Thẩm Uyển Hoa thở dốc, vội vàng cầm đèn lụa đuổi theo, “Thất biểu ca, huynh bị sao vậy…”
Chưa kịp để thiếu niên trả lời, trong rừng trúc lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Uyển Hoa lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng thổi tắt đèn lồng.
Nàng kéo tay áo Hoàn Cẩn đang gần như bất tỉnh, nấp vào khe hở hòn non bộ bên hồ phóng sinh.
Sau đó, nàng quay người chạy về phía quả chuông lớn bên hồ, ôm lấy dùi chuông, dùng hết sức đánh lên ——
Tiếng chuông hùng hậu vang vọng khắp chùa, kinh động cả lũ chim đang ngủ trong rừng.
Quả nhiên, đám thích khách bị biến cố bất ngờ này làm rối loạn đội hình.
Đợi đến khi rừng trúc hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thẩm Uyển Hoa mới tìm được mấy ŧıểυ sa di, bảo họ cùng nhau khiêng Hoàn Cẩn đang bất tỉnh vì mất máu lên xe đẩy.
Mẫu thân nàng là Phú Dương Đại Trưởng Công chúa, là em gái út của Thái Tổ, từ nhỏ được trưởng tẩu Dữu thị nuôi dưỡng, vốn không ưa Tề Hoàng hậu, lại càng không thích Hoàn Cẩn, con trai của Tề thị.
Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Uyển Hoa bảo các ŧıểυ sa di đưa Hoàn Cẩn đến một biệt viện hoang vắng dưới chân núi.
Nơi đó chính là nơi phụ thân nàng, Ngô Hưng Hầu, an trí ngoại thất Mạnh Cơ và con gái.
Mấy ngày sau, Thẩm Uyển Hoa giấu mẫu thân, lấy cớ sao chép kinh Phật, dâng trà, nhiều lần xuống núi, thậm chí còn thuyết phục ngự y đi theo, mạo hiểm chữa thương giải độc cho Hoàn Cẩn.
Nhưng trớ trêu thay, khi Hoàn Cẩn tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại là Thẩm Trì Doanh tám tuổi.
…
“Ngây ra đó làm gì?” Hoàn Cẩn bóp cằm Thẩm Trì Doanh, ánh mắt sắc bén, “Mấy hôm trước sốt cao làm nàng ngốc rồi à?”
Thẩm Trì Doanh nhíu mày vì đau, lẩm bẩm: “Đau… thiếp không có ngốc.”
Hoàn Cẩn cười lạnh: “Trước mặt ta thì thôi, trước mặt người khác thì giữ mồm giữ miệng cho ta, ta không muốn nghe người ta đồn ta lập một kẻ ngu ngốc làm hoàng hậu.”
Nghe vậy, Thẩm Trì Doanh tủi thân đến đỏ hoe mắt.
Trong cái thoại bản đáng ghét kia, cũng suốt ngày nói nàng vừa ngu vừa xấu xa!
Nàng thừa nhận mình không được thông minh, những trò ngu ngốc trong thoại bản kia đúng là giống với tác phong của nàng.
Nhưng nàng có thể trách ai? Nàng chưa từng được học hành tử tế, ngay cả việc học chữ cũng là sau khi được Hoàn Cẩn đón về Tín vương phủ mới bắt đầu.
Thẩm Trì Doanh càng nghĩ càng tức, bỗng nhiên ánh mắt long lanh, eo nhỏ lắc lư, dán sát vào thân thể cường tráng rắn chắc của nam nhân.
“Bệ hạ cứng quá, đâm vào thiếp rồi.” Giọng nói nũng nịu như muốn nhỏ ra mật, đuôi giọng mang theo chút rung động câu hồn, “Thật sự không muốn thiếp hầu hạ sao?”
“Nếu không cần, thiếp xin cáo lui…”