Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 36: Xuống tay trước là chiếm ưu thế

Trước Sau

break
Tang Chỉ nói : “Thực ra, dự định ban đầu của ta là đưa ngươi về Long Cốc, sau đó quay lại trấn Bình Lạc.’’

Đi Long Cốc chỉ là cơ hội tốt để sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng. Nhưng dù gì nàng cũng là Thổ thần của trấn Bình Lạc, bảo vệ con dân và trấn Bình Lạc là chức trách của nàng, nàng không có lý do gì vứt bỏ bọn họ lại. Tuy nhiên, đạo lý như thế, đến bản thân Tang Chỉ cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng.

Ly Vẫn nhìn xa xăm nói : “ Nhưng bây giờ nàng thay đổi chủ ý rồi? Muốn lập tức quay lại?’’

Tang Chỉ cắn chặt môi : “ Dù gì tiểu yêu quái chưa thành tinh như Lai Mễ đây cũng có thể vào trấn Bình Lạc mà gặp không chút trở ngại, ta sợ…’’

“Tang Chỉ!’’ Ly Vẫn như không có hứng thú với chuyện của trấn Bình Lạc, nói: ‘‘Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, có phải nàng đã sớm biết ta khôi phục ký ức rồi không?’’

Quay lại chủ đề đó, Tang Chỉ ngơ ngác rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nàng tuy ngốc nhưng vẫn chưa ngốc nghếch đến mức không nhận ra chút nào. Từ sau khi rồng con ngốc nghếch và ca ca khoa trương quay lại, ánh mắt hình như không giống trước đây lắm, cũng không còn bám chặt lấy nàng không rời nữa, thỉnh thoảng nghe thấy hắn và Khế Lạc nói chuyện, cũng rất ra dáng.

Tuy không dám chắc Ly Vẫn đã khôi phục lại ký ức, chỉ là có chút nghi hoặc, nhưng tiểu hồ ly nghĩ mãi không thông, đã tỉnh rồi vì sao còn muốn giả ngốc? Tang Chỉ nói : “ Bây giờ tình hình cấp bách, hoặc là ngươi cùng ta quay lại trấn Bình Lạc, hoặc là ngươi tự mình về Long Cốc trước : “ Đã khôi phục ký ức rồi, đường về nhà chắc vẫn nhận ra nhỉ?

Ly Vẫn nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh tanh, rất lâu sau mới nói khẽ : “ Vậy nếu ta một mình quay về Long Cốc, hôn sự phải làm thế nào ?’’

Dứt lời, tiểu hồ ly vô cùng ngạc nhiên. Cuối cùng cũng…nói đến vấn đề làm hai bên lúng túng nhất rồi. Tang Chỉ hắng giọng : “ Sao…Kế hoạch của ta vốn là đưa ngươi về Long Cốc, xin lỗi Long Thần đại nhân, sau đó hủy bỏ hôn sự…’’

“Hủy bỏ?’’ Ly Vẫn cau mày.

“Ừm !’’ Tiểu hồ ly gật đầu như giã tỏi, tiếp tục : “ Dù gì cả hai chúng ta đều không đồng ý chuyện này, chúng ta quay về nói rõ ràng với phụ thân ta và cả Long thần đại nhân, bọn họ đều là những người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ…’’

Chưa nói xong, Ly Vẫn đột nhiên cười thành tiếng, lắc đầu, rồi nâng cằm của tiểu hồ ly lên, nói : “ Ai nói với nàng…ta không đồng ý ?’’

Một trận gió lạnh thổi qua.

Tang Chỉ bị rồng con ngốc nghếch nâng cằm một cách rất mờ ám, lòng rối bời. Lai Mễ ngồi trên chân của tiểu hồ ly, hai người không cử động gì như bị niệm chú định thân, vẫy vẫy tai, kêu ‘‘óe’’ lên.

Ly Vẫn nhìn chăm chú vào cặp mắt đen láy của Tang Chỉ, khóe miệng bất giác nhướn lên. Nương tử tương lai nhà hắn quả thật là…càng nhìn càng đáng yêu, ngay đến biểu cảm hoảng hốt, sợ hãi như cũng khêu gợi tim rồng như vậy. Đúng, hắn thừa nhận, lúc đầu hắn không đồng ý, rất không đồng ý…

Ai đồng ý đính ước với tiểu hồ ly chưa từng gặp mặt nào đó, trở thành vật hy sinh liên kết hôn nhân cho Long Tộc chứ? Nhưng sau khi khôi phục ký ức, suy nghĩ đầu tiên của Ly Vẫn không phải là Long Cốc, không phải là phụ thân, càng không phải là ma tộc gì đó, mà là cảnh tiểu hồ ly cầm thìa, há to miệng, để lộ ra chiếc lưỡi hồng đáng yêu dạy hắn ăn cơm.

Cơ thể bị tiểu hồ ly nhìn thấy, sờ qua, y phục đều do nàng mặc…Sau khoảng thời gian hai người sớm tối bên nhau, Ly Vẫn cũng dần dần đồng ý chuyện hôn sự này rồi. Gãi gãi mũi của Tang Chỉ, Ly Vẫn cười nói : “ Nếu như không đồng ý thì ta tiếp tục giả ngốc làm gì chứ?’’

Chỉ có giả ngốc mới có thể cùng nàng nắm tay thân mật không chút kiêng kỵ, nhưng lời này Ly Vẫn đương nhiên sẽ không nói.

Đầu óc Tang Chỉ vẫn hơi loạn, nàng lắp ba lắp bắp : “ Không…không thể nào, ta cho rằng…’’ Cho rằng A Ly tiếp tục giả ngốc là để tránh hai bên lúng túng, dù gì vị hôn phu đào hôn, chạy đến phạm vi quản hạt của mình, còn được mình cứu…những chuyện này thật sự là nghìn năm khó gặp.

Cho nên Tang Chỉ mới đợi đến khi Ly Vẫn có thể xuống giường là đưa hắn trở về Long Cốc, cũng là để sớm kết thúc những chuyện rối răm này, nhưng bây giờ…

Ly Vẫn hé răng nói : “ Lúc đầu, ta thực sự cảm thấy buồn nên mới tiếp tục giả ngốc, nhưng sau này thì không phải như vậy. Hơn nữa, ta rất vui vì nàng có thể cùng ta về Long Cốc, sớm hoàn hôn.’’

“Hoàn – hôn’’ Tang Chỉ trợn tròn mắt. Có phải nàng nghe nhầm rồi không? Hay là đầu óc A Ly hồ đồ rồi? Không phải là hủy bỏ hôn ước mà là hoàn hôn, đây là đạo lý gì chứ? Ý gì đây?

Thấy tiểu hồ ly vẻ mặt đầy kinh ngạc, Ly Vẫn không cảm thấy thất bại, ngược lại còn nói : “ Đương nhiên !’’

Nghe thấy lời này, khóe miệng Tang Chỉ giật giật, vô cùng kinh ngạc. Sao mà rồng con ngốc nghếch đến chuyện này cũng thừa nhận một cách…hiển nhiên, hùng hồn như vậy? Xua xua tay, Tang Chỉ phá đám nói : “ Bỏ đi, đừng nói đến những chuyện này vội. Chúng ta vẫn nên quay về trấn Bình Lạc trước, xem đã xảy ra chuyện gì rồi.’’

“Óe!’’ Lai Mễ nghe thấy vậy, vẫy đuôi nhảy lên vai Tang Chỉ, dụi dụi vào mặt nàng để lấy lòng, rõ ràng là muốn đi cùng. Tang Chỉ chẳng biết làm thế nào, nhìn sang Ly Vẫn trưng cầu ý kiến, sợ đối phương không đồng ý. Ly Vẫn đắn đo một lát rồi khoanh tay trước ngực, nói : “ Được!’’

Nghe thấy vậy, tiểu hồ ly tươi cười hớn hở, ôm Lai Mễ đi thu dọn tay nải, vừa thu dọn vừa nói : “ Lai Mễ, chúng ta quay lại trấn Bình Lạc nhé! Ừm, nhưng mà những thứ này phải trả lại hết cho trẻ con trong trấn, sau này ta sẽ mua cho ngươi đồ chơi mới ! Đúng rồi, còn phải chuẩn bị lương khô, A…’’

Tang Chỉ vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại, chữ ‘‘Ly’’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì thấy Ly Vẫn giáng một chưởng xuống đỉnh đầu mình, thoắt cái, trước mắt nàng tối đen, rồi nàng ngã vào lòng Ly Vẫn. Lai Mễ thấy vậy, nhỏ giọng kêu mấy tiếng, run rẩy kéo góc áo Tang Chỉ không buông, cặp mắt hồ ly đảo qua đảo lại, chăm chú nhìn Ly Vẫn, vừa muốn bảo vệ chủ nhân và vừa sợ bị hại.

Ly Vẫn thấy vậy nhưng chẳng để ý, xoa xoa đầu Lai Mễ, cười nói : “ Đừng sợ, ta không làm nàng ấy bị thương đâu. Chỉ là không muốn tranh chấp với nàng ấy, làm tổn hại đến tình cảm. Đi! Tiểu hồ ly, đeo tay nải của ngươi lên, chúng ta quay về Long Cốc!”

Ly Vẫn ôm chặt lấy người đang ở trong lòng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán. Chẳng dễ dàng gì mới đưa nàng rời khỏi hang rồng huyệt hổ, làm sao có thể để nàng quay lại? Quay lại gặp Tuấn Thúc kia, chẳng phải nàng sẽ chạy mất sao? Ừm… Quả nhiên phụ thân dạy đúng, nương tử gì đó, cướp vẫn luôn dễ hơn theo đuổi. Nếu học phượng hoàng cao ngạo thổ lộ phiền phức như vậy, đợi khi hắn tỉnh ngộ rồi thì rồng con của hắn và Tang Chỉ đã lớn rồi!

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc