Trong nháy mắt khi hắn đâm vật thô dài kia vào trong thân thể nàng, Quan Linh đau đến hít sâu một hơi, từ từ rướn người lên, hôn vào má Thẩm Giới, nàng ôm cổ hắn, đôi con ngươi mông lung mơ màng, vừa rêи ɾỉ ngâm nga, vừa nũng nịu nói: “Chàng đừng tức giận nữa? Được không?”
Thẩm Giới khó khăn lắm mới cắm vào được một nửa, phần đầu to lớn của gậy th*t bị từng lớp non mềm trong cơ thể nàng ôm lấy, quấn quýt không rời, tựa như muốn hoà tan hắn vậy. Lại còn nghe thấy nàng nhỏ giọng nũng nịu lấy lòng như vậy, trong lòng Thẩm Giới sao có thể tức giận được nữa.
“Ta không tức giận.” Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên vai nàng một cái, từ từ tiến vào, trong giọng nói tràn ngập thương tiếc: “Đau không?”
Quan Linh lắc đầu, nhẹ nhàng quấn chân lên eo Thẩm Giới, hai tay ôm chặt cổ hắn, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng cảm thấy thân dưới mình dường như bị xuyên thủng vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đau đến mức gần như không nói lên lời, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở: “Ôm ta một cái…”
Thẩm Giới ôm Quan Linh vào trong ngực, một tay nâng gáy một tay đỡ eo thon của nàng, lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp đè ép đôi gò bồng trắng nõn đẫy đà của nàng dẹp vào, hai viên đậu đỏ cũng bị cọ sát không ra hình dạng gì.
Hắn đâm mạnh vào, chỗ còn thừa của gậy th*t bên dưới lập tức cắm thẳng vào lỗ nhỏ của nàng, người dưới thân đau đớn thốt ra tiếng gọi, Thẩm Giới cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng.
“Ưm…” Quan Linh nhỏ giọng ngâm nga, bụng nhỏ bị gậy th*t lấp đầy, nàng chỉ thấy lỗ hoa của mình nóng bỏng giống như bị thiêu cháy vậy, còn có thể cảm nhận được cả độ ấm của thứ thô dài và từng chuyển động ra vào của nó. Mỗi một tầng thịt non mềm trong lỗ nhỏ mυ"ŧ mát cắn chặt gậy th*t, dưới sự cắm rút nhẹ nhàng của Thẩm Giới, mị thịt dần nắm bắt được tiết tấu, mật hoa cũng theo đó tràn ra ngoài làm nơi riêng tư đang gắn kết của hai người lầy lội ướt át.
Nhờ vào nước nhờn bôi trơn, cảm giác đau đớn cũng từ từ biết mất, Thẩm Giới thấy gương mặt nàng bắt đầu thả lỏng, lập tức dùng sức đâm gậy th*t vào trong, sau đó nhanh chóng rút ra, cứ liên tục cắm vào rút ra, lần sau lại sâu lại mạnh hơn lần trước, cảm giác sung sướиɠ che trời lấp đất lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Quan Linh không còn suy nghĩ được gì, cuộn tròn ngón chân, chỉ có thể nắm chặt ngón tay Thẩm Giới, mặc hắn va chạm, rồi chìm đắm trong bể dục, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ ngâm nga mê hoặc lòng người.
Thẩm Giới vuốt ve gò má hồng hào của nàng, gạt đi sợi tóc dính trên đó, hắn nhìn nữ nhân mà mình yêu thương đang mềm nhũn như nước nằm trong lồng ngực, quyến rũ mê người, trong lòng hắn ngập tràn cảm giác thương yêu và vui mừng.
Chỗ nào trên người Quan Linh cũng bị hắn chạm qua, ngay cả hai cái chân ngọc ngà thon dài của nàng cũng bị hắn kẹp lại không thể nhúc nhích, nàng nghiêng đầu tránh né nụ hôn của hắn, Thẩm Giới lập tức phà hơi nóng vào cần cổ trắng nõn rồi đến vành tai nhạy cảm của nàng, vừa tê vừa ngứa, khiến người khó chịu.
Hắn nghe vậy thì buông cánh môi đã ửng hồng của nàng ra, sau đó vùi mặt vào ngực nàng, hàm răng sáng đều tăm tắp nhẹ nhàng ngậm một bên ngực thịt, vừa mυ"ŧ vừa cắn, bên còn lại thì bị bàn tay hắn nắm lấy, xoa bóp trêu chọc, thịt ngực trắng tuyết căng tràn ra khỏi đầu ngón tay, rồi lại được bàn tay nắn bóp vào, tạo nên vẻ xuân tình quyến rũ.
Hắn vừa cắn mυ"ŧ hai bầu nhũ căng tròn phía trên, vừa hung hăng cắm rút ra vào trong nửa người dưới của nàng, gậy gộc đó tràn trề sức lực đâm đâm cọ cọ trong lỗ hoa của nàng cả nửa canh giờ, làm nàng sướиɠ đến mức chết đi sống lại mấy lần, nhưng hắn lại vẫn cứ cứng rắn như cũ không chịu bắn ra.
“Chàng… Có phải từ nhỏ đã từng làm với mấy cung nữ chuyên thị tẩm của hoàng tử…” Quan Linh tràn đầy ghen tị, vô cùng nghi ngờ đời này của hắn có phải đã sớm trải qua trăm trận rồi hay không.
Rõ ràng hai lần đều là lần đầu tiên nảy sinh quan hệ xác thịt với nàng, mà công phu trên giường đời này của hắn lại hơn xa đêm động phòng hoa chúc đời trước.
“Nàng nghĩ gì vậy chứ?” Thẩm Giới nghe vậy lập tức đâm mạnh vào trong lỗ nhỏ của nàng để trừng phạt, khoé môi nhếch lên cười: “Bổn vương chỉ là thường xuyên ở trong mộng làm nàng mà thôi.”
“Háo sắc không biết xấu hổ.” Quan Linh đỏ bừng mặt, trùm chăn qua đỉnh đầu, vừa hay nhìn thấy rõ ràng chỗ gắn kết chặt chẽ của hai người, gậy th*t thô dài đỏ sẫm không ngừng ra ra vào vào trong lỗ thịt non mềm của nàng, lúc cắm vào thì lấp đầy bụng nhỏ, lúc rút ra lại kéo theo chút ít thịt non bên trong, còn thấm đẫm nước xuân.
Mặt Quan Linh càng đỏ hơn, thở hổn hển liên tục, nàng cảm thấy cực kỳ khô nóng, thò đầu ra ngoài, bắt gặp đôi mắt xinh đẹp nhiễm đầy xuân tình của Thẩm Giới thì không nhịn được mà ngẩn người, thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng quá là đẹp rồi, nam nhân đẹp như vậy cuối cùng cũng thành người của nàng rồi.
Nàng nhìn hắn đến mức ngơ ngác, bị hắn làm một hồi suýt chút nữa thì quên mất việc chính. Quan Linh nhớ rõ đời trước, từng đi du ngoạn Giang Nam với Thẩm Giới, tìm kiếm thế tử của Ngụy Vương. Nàng muốn đưa A Thất đến bên cạnh Thẩm Giới, nói với Thẩm Giới, A Thất chính là ŧıểυ thế tử đã mất tích.
Nhưng mà chỉ có lên giường với hắn, cởi quần áo của Thẩm Giới ra, nhìn đến hình xăm bên eo của hắn, nàng mới có thể nói cho hắn biết trên người A Thất cũng có một cái hình xăm gần giống vậy.
Nàng duỗi tay xoa vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, ngón tay sờ soạng lên chỗ hõm eo, nở nụ cười gian: “Ta không muốn nữa… Đến lúc nào thì chàng mới ngừng…”
“Có phải nàng còn thêm cả thuốc vào trong lư hương không hả?” Thẩm Giới đè trên người nàng, giảm tốc độ xuống, từ từ cọ xát bên dưới.
Quan Linh mím môi, ánh mắt lấp lánh: “Ta không có mà.”
“Phải không?” Hắn cắn mạnh lên xương quai xanh nàng một cái, thân dưới đẩy nhanh tốc độ, lại không ngừng cắm rút trong cơ thể nàng, bàn tay cũng bóp mạnh lên nhũ thịt.
“A… Chỉ cho một chút… A ưm… Là do chàng ham muốn…” Nàng không ngừng hối hận.