Bàn tay to của anh gạt cổ áo choàng tắm của cô, bầu vυ" như ẩn như hiện lộ ra.
“Không…” Hoa Vi Vi vội vàng kéo áo choàng tắm của mình lên, “Một lúc nữa ba mẹ sẽ về, chúng ta không được…”
Hiện giờ hành vi của bọn họ chưa vượt qua, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có lần thứ hai, mà bây giờ chỉ có cha mẹ là hy vọng duy nhất của cô, chỉ có bọn họ mới ngăn được hành vi của anh.
Cao Kỳ Lãng cười gian xảo, “Em yên tâm, tối nay bọn họ sẽ không về, bọn đã nói trước rồi, hôm nay bọn họ đi miền Nam lqd dự hôn lễ, ít nhất phải ở đó ba ngày mới về.” Chuyện này chắc cô cũng phải biết mới đúng, không ngờ cô lại quên.
Hoa Vi Vi trợn to hai mắt nhìn Cao Kỳ Lãng.
Cao Kỳ Lãng cúi đầu hôn lên mi mắt của cô, “Em yên tâm, anh sẽ không để cho em thật sự nằm trên giường ba ngày, nhưng tối nay là trừng phạt, tuyệt đối không thể thiếu, ai cho em lá gan lớn vậy, dám cự tuyệt anh?”
“Đừng!” Hoa Vi Vi lắc đầu muốn cự tuyệt, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.
Cao Kỳ Lãng không cho phép cô tiếp tục dài dòng, hôn môi cô lần nữa, thậm chí dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô, tiến vào chiếm giữ miệng của cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấy đầu lưỡi của cô lên, đôi môi ép chặt, đầu lưỡi của cô không có cách nào kháng cự, chỉ kệ cho anh liếʍ láp.
Đầu lưỡi của anh không ngừng dây dưa khuấy đảo cái lưỡi ngọt ngào của cô, lại hút cái lưỡi thơm tho trơn mềm của cô vào trong miệng của mình, khẽ cắn nhẹ liếʍ, bàn tay của anh thăm dò vào bên trong quần áo của cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại.
Cô hơi nhíu mày, động tác của anh vô cùng có tính xâm lược, nụ hôn của anh đã hoàn toàn đoạt đi sự chú ý của cô, môi cùng môi nhiệt tình quấn quýt, khiến lý trí của cô mơ hồ.
Anh hạ thấp người, bàn tay rút toàn bộ áo choàng tắm của cô đi, môi của anh dao động xuống, lướt qua xương quai xanh của cô, đi tới trước ngực xinh đẹp, in xuống không ít dấu ấn, anh nhẹ nhàng cầm lấy cặp vυ" Die nd da nl e q uu ydo n đầy đặn cứng chắc của cô, nhìn thấy cô hơi nhăn mày.
“A…” Trong miệng cô không tự chủ được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, sau đó chấn động toàn thân.
Hai tay anh cầm lấy vυ" của cô nhẹ nhàng vuốt ve, lè lưỡi liếʍ quả mâm xôi màu đỏ phía trên, không lạnh nhạt bất kỳ bên nào.
“Ưmh…” đầu v* của cô truyền đến cảm giác chưa từng có, giống như có một dòng điện truyền qua thân thể cô, còn có cảm giác hơi râm ran ngứa xâm chiếm vào tận xương tủy của cô.
Hoa Vi Vi nghĩ sẽ cố gắng giữ trấn tĩnh, lại không chịu được sự trêu đùa như vậy của anh, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.
Anh liếʍ láp quả mâm xôi màu đỏ khiến nó tỏa sáng mà nhô lên, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, khiến cho cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể hưởng thụ sự xâm lược của anh.
“Em thật đẹp…” Anh vừa vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, bàn tay từ từ chuyển xuống dưới.
Tay của anh đi tới giữa bắp đùi cô, chỉ thấy lqd cô kẹp chặt bắp đùi lại, thân thể còn hơi run, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng anh biết cô vẫn sẽ căng thẳng, vì vậy dùng bàn tay tách đùi trắng nõn của cô, dọc theo chân cô tiến lên, đi tới chỗ tư mật.
Trên người của cô còn một vật che giấu duy nhất chính là qυầи ɭóŧ, bây giờ còn đang trên người cô, nhưng không biết phút sau sẽ đi về đâu.
Ngón tay anh lướt theo bên viền qυầи ɭóŧ ren, vuốt mông trắng của cô, tiếp theo trượt vào phía trước, bàn tay đi lên vuốt ve nơi tư mật nhô ra của cô, bàn tay sờ bộ lông mềm dày, ngón giữa lướt đi vào trong khe hẹp, lướt nhẹ nhàng cánh hoa.
“Ưmh…” Cô gập hai đầu gối, muốn tránh anh đụng vào.
Cao Kỳ Lãng không định để cho cô né tránh, tách hai chân cô ra, khiến đầu ngón tay có thể thoải mái hơn đụng chạm vào cánh hoa của cô.
“Đừng sợ…” Anh an ủi cô, nhẹ giọng dụ dỗ, ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua cửa huyệt của cô.
“Anh Kỳ Lãng…” Cô gọi nhẹ tên anh, giọng nói lqd mềm mại đáng yêu, giống như con mèo nhỏ bất lực khẽ dặn dò.
“Muốn không?” Anh liếʍ láp đầu lưỡi của cô, “Em thật nhiệt tình, anh đã cảm thấy em hơi ẩm ướt rồi.”
“Đừng như vậy…” Cô thở hổn hển, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hoa Vi Vi muốn ngăn động tác của Cao Kỳ Lãng, nhưng tiếc rằng thân thể lại ngược lại với lý trí, thậm chí theo bản năng hướng cái mông của mình lên trên.
Thấy thân thể cô thành thực như thế, Cao Kỳ Lãng lqd tách bắp đùi của cô ra, hơn nữa tăng thêm sức lực, khiến ngón tay dài có thể nhanh chóng tiếp xúc với khe hở hẹp, vẫn còn không ngừng xoa lên ŧıểυ huyệt, cô mẫn cảm rất nhanh tiết ra dịch tình, không chỉ làm ướt ngón tay dài của anh, còn ướt cả qυầи ɭóŧ, tạo thành nước đọng nho nhỏ.
“Không cần… Ưmh…” Thân thể của cô càng giãy giụa, ngược lại càng thêm ma sát với ngón tay của anh, nhưng mà ý niệm chống cự của cô cũng không lâu dài, nhanh chóng bị ngón tay dài của anh chinh phục.
“Anh muốn để cho em vui vẻ, Vi Vi.” Anh khẽ liếʍ lấy da thịt mềm nhẵn của cô, tách bắp đùi của cô ra, khuôn mặt tuấn lãng vùi vào giữa bắp đùi của cô.
Cô kinh ngạc muốn đẩy anh ra, lại bị anh khống chế, “Đừng… i nơi đó…” Cô cảm thấy thật mất mặt, sao anh có thể đối xử với cô như thế?
“Ừhm…” Cô quật cường cắn cánh môi, không muốn phát ra âm thanh, bởi vì anh liếʍ láp mà hai chân dần nhũn ra, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
Bởi vì anh trêu chọc, toàn thân cô giống như đường mật hòa tan, đôi tay cũng không biết để đâu, khi đầu lưỡi nóng như lửa của anh ép xuống ŧıểυ huyệt, cô cảm thấy bầu ngực của mình bắt đầu nở ra.
Cao Kỳ Lãng kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, đóa hoa của cô có vẻ mềm nhẵn sáng trong, anh hôn lên cánh hoa của cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ.
“Ừhm…ưm…” Cô không có cách nào trả lời anh, chỉ có thể khẽ ưỡn người.
Trông thấy cô mê muội như vậy, một bàn tay khác của anh phủ lên vυ" mềm của cô, ngón trỏ cùng ngón giữa vân vê quả mâm lqd xôi đỏ trên ngực cô, lại nhẹ nhàng buông ra, không ngừng lặp lại động tác giày vò này.
“Anh Kỳ Lãng…” Cô kêu nhẹ tên anh, đầu cô không thể suy tư một cách bình thường nữa.
Cô chưa từng có cảm giác tê liệt như vậy, rất nhanh liền thở dốc không dứt, cộng thêm đôi tay tàn sát bừa bãi nụ hoa, cô khuất phục rất nhanh dưới sự trêu đùa của anh.
“Ừmh… A…” Tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng cô.
Thấy cô bắt đầu rêи ɾỉ, Cao Kỳ Lãng quyết định cho cô nếm thử một chút ngon ngọt trước, vì vậy anh tăng nhanh tốc độ rung động, âm thanh rêи ɾỉ của Hoa Vi Vi càng lúc càng lớn, thở dốc không ngừng, bầu ngực cũng không ngừng đung đưa.
“A a… Không cần…” Cô dùng sức lắc đầu, vẻ mặt giống như vừa khổ sở vừa vui thích.
Thấy cô sắp đạt tới cao trào, anh càng chạy nước rút nhanh hơn, một tay khác xoa nhẹ hạch nhỏ của cô.
“A…”
Cả người Hoa Vi Vi run rẩy khô nóng, bắp đùi căng cứng, bởi vì cao trào mà huyệt nhỏ co rút lại nhanh chóng, dịch mật tràn ra không ngừng, dính ướt ga giường, cô thở gấp từng đợt, vừa đạt cao trào trong nháy mắt, toàn thân cô căng thẳng, giống như sẽ chết đuối trong biển rộng mênh mông.
Cao Kỳ Lãng ở một bên thấy Hoa Vi Vi lqd đạt tới cao trào, nheo mắt nhìn đôi má hồng của cô, phát hiện cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Anh rời khỏi giữa chân cô, tiến lên hôn cánh môi đỏ thẫm của cô, thấy vẻ mặt cô thẹn thùng, anh không nhịn được khẽ cười lên, cô như vậy mới đúng như anh muốn nhìn thấy, cô chân thật nhất, bình thường là dáng vẻ mộc mạc lạnh nhạt, vĩnh viễn kém xa dáng vẻ thở dốc không ngừng bây giờ.
“Thích không?” Anh không ngừng ngửi lấy hương vị trên người cô, mồ hôi trên người cô mang theo hương vị tắm rửa lúc trước, cho dù là hương vị gì, cũng khiến cho anh mê muội.
Hoa Vi Vi không thích bản thân mình như vậy, ở trong lòng anh không khống chế được bản thân, vì vậy cau mày nhìn anh.
Cao Kỳ Lãng ngẩng đầu nhìn nét mặt của cô, mặc dù cô đang tức giận, nhưng vẫn có sức quyến rũ, quyến rũ chỉ thuộc về cô.
“Không nói sao? Còn đang tức giận? Vào lúc này, em nên tận tình hưởng thụ mới đúng.” Anh cười khẽ nói.
Mặc dù dư âm của cao trào vẫn còn ở đây, nhưng Hoa Vi Vi lqd cũng biết hiện tại mình đang làm gì, cô từ từ tỉnh táo.
“Anh buông em ra! Như vậy đủ chưa?”
Bướng bỉnh của cô cũng là một phần thưởng thức của Cao Kỳ Lãng, mặc dù có lúc chỉ là miễn cưỡng bản thân mà thôi, nhưng nếu như cô kiên trì, cô nhất định sẽ thành công.
“Em cảm thấy anh chưa tới lúc phát tiết, sẽ dễ dàng thả em ra sao?” Cao Kỳ Lãng thấy cô thật ngây thơ, nâng cằm cô lên, hôn nhẹ môi cô, đồng thời ngón trỏ cũng bóp nhẹ nụ hoa của cô, “Em vốn cũng không muốn để cho anh thả em ra vào lúc này.” Cao Kỳ Lãng cười khẽ nói với cô.
“Không…” Anh vừa mới châm ngòi, bản thân cô đã trở nên bất lực rồi.
Đôi mày thanh tú của Hoa Vi Vi nhíu chặt, nhưng bởi vì anh trêu chọc, thân thể bắt đầu khẽ run.
“Đừng sợ, em biết cảm giác này rất tốt.” Anh thở khẽ bên tai cô, an ủi cô.
Tim cô đập thình thịch, ngước tròng mắt không phòng bị lên nhìn anh, mặc dù cô biết kết quả rất tốt, nhưng quá trình lại khổ sở, khi lần đầu tiên anh đi vào, đã khiến cho cô rất đau! Coi như cô hiểu lần thứ hai sẽ không đau đớn, nhưng vẫn không vượt qua được chướng ngại vật trong lòng.
“Bảo bối, anh cần em.” Anh thở khẽ bên tai cô, khẩn cầu nhẹ nhàng, anh muốn đi vào trong cơ thể ẩm ướt của cô, huyệt nhỏ này đã tràn đầy dịch, chờ anh tiến vào…
“Ưmh…” Cô nhăn mày lại, vật cứng thình lình đẩy vào trong hành lang của cô, khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, cô cảm giác cái này lớn hơn so với lúc trước khi anh tiến vào, mặc dù không đau, nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nhiệt tính mυ"ŧ nước miếng ngọt ngào trong miệng cô, nôn nao quấn lấy đầu lưỡi thơm mềm, lồng ngực cường tráng cũng không chút khách khí đè lên thân thể mềm mại của cô, thân thể hai người gần như chặt chẽ không rời.
“A…” Cô trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù không đau đớn, nhưng không báo trước mà tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cho cô rất hồi hộp, cô định giãy giụa, nhưng lại bị anh ngăn lại, tiếp theo anh lqd như ngựa hoang bị đứt cương, bắt đầu rong ruổi trên người cô.
“Anh Kỳ Lãng…” Cô kêu nhẹ, “Chậm một chút…”
Theo động tác ra vô lần lượt của anh, cô không nhịn được phát ra âm thanh sung sướиɠ, “Ừmh a… Anh Kỳ Lãng…”
Nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, anh càng thêm không chút kiêng kỵ rút ra đâm vào trong cơ thể cô.
“Bảo bối, em ướt quá, nóng quá…” Huyệt nhỏ chặt cứng này làm cho anh thiếu chút nữa không có cách nào nắm giữ.
“Bảo bối, em có thích anh như vậy không? Có muốn anh tiến thêm một chút?” Anh thở hổn hển, trong cơ thể mềm mại ấm áp của cô, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Muốn… Ưmh…” Đôi tay cô ôm chặt gáy anh, để cho đồ của anh tiến vào huyệt nhỏ của cô, lửa nóng ngay lối vào khiến cho cả người cô tê dại.
“A a… anh Kỳ Lãng…” Cô suồng sã kêu dài, cô vô cùng hưởng thụ cảm giác bị lấp đầy, hơn nữa lúc đang ma sát, thứ tràn ngập lực lượng của phái nam giống như sắp xỏ xuyên qua cơ thể cô.
Cô chủ động vặn vẹo thân thể Die nd da nl e q uu ydo n phối hợp với rút ra đâm vào của anh, ở chỗ hai người kết hợp, cô chảy ra một lượng lớn dịch mật khiến bộ lông của hai người cũng bị thấm ướt, còn dọc theo chân cô nhỏ lên trên giường, sau khi trải qua một trận mãnh liệt rút ra đâm vào, cô bắt đầu cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như sắp chìm ngập trong biển tình.
“Chờ thêm chút nữa… Anh muốn đưa em lên thiên đường vui sướиɠ nhất, bảo bối…” Anh thẳng lưng rút ra đâm vào, nếm mỹ vị của cô, hưởng thụ thành trong hành lang xiết chặt, cảm xúc tuyệt mỹ khi ma xát với nụ hoa.
“Không… được rồi…” Cô kêu nhẹ, ánh mắt như sương mù, hành lang nhanh chóng co rút lại, dịch mật từ trong huyệt nhỏ trào ra, khiến cho ga giường dưới mông trắng như tuyết ướt át.
Ánh mặt trời đã chiếu vào trong phòng, nhưng ở trên giường Hoa Vi Vi không định tỉnh dậy, cô còn đang suy nghĩ rốt cuộc có điều gì sai lầm rồi? Hay là Cao Kỳ Lãng bị bệnh? Nếu không tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với cô nhiều như vậy?
Vuốt ve vị trí bên cạnh mình đã sớm không có nhiệt độ, lúc sáng, anh đã rời đi từ giường lớn này, mà đã là lần thứ hai, thật ra cô rất thích cảm giác như vậy, giống như là vợ chồng, nhưng còn anh thì sao?
Lời nói tối hôm qua của Cao Kỳ Lãng vẫn còn vang vọng bên tai cô, câu không còn là anh em có ý gì? Cô thật sự rất tò mò, nhưng anh vẫn luôn không trả lời.
Hoa Vi Vi nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều, không trách được mình thấy hơi đói bụng.
Cha Cao cùng mẹ Cao đều đi miền Nam rồi, ba bữa cơm không có ai xử lý, chỉ có thể do một mình Hoa Vi Vi xử lý, đành chịu, cô chỉ có thể đứng dậy đi siêu thị mua thức ăn rồi trở về làm cơm.
Cô ở trong phòng bếp chuẩn bị món ăn, hoàn toàn không biết Cao Kỳ Lãng đã tan tầm về nhà.
Vốn Cao Kỳ Lãng muốn tìm cô ra ngoài ăn cơm, nhưng làm thế nào cũng không gọi được điện thoại cho cô, khiến cho lqd anh lo lắng chỉ có thể về nhìn, không ngờ Hoa Vi Vi lại ở trong bếp nấu cơm.
Anh nở nụ cười, lặng lẽ đi đến phía sau cô, bởi vì lo lắng bây giờ cô đang cầm dao, mình hù dọa cô sẽ khiến cô làm tổn thương mình, cho nên thấy rõ ràng hiện tại cô đang rửa rau, mới đưa tay duỗi đến eo cô, dịu dàng ôm lấy cô.
Quả nhiên là Hoa Vi Vi sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó cảm giác được Cao Kỳ Lãng hôn lên gò má cô.
“Sao em không nhận điện thoại của anh?” Sau khi hôn lên gò má cô, anh bắt đầu chất vấn, anh cho rằng cô tức giận, trốn tránh anh.
Điện thoại, cô vẫn luôn đặt trong phòng, vốn không nghe thấy, “Điện thoại ở trong phòng.” Cô ngoan ngoãn nói.
Cao Kỳ Lãng thấy vẻ mặt vô tội của cô, lúc này mới buông tha cho cô.
“Em định tự mình làm cơm?” Cao Kỳ Lãng thích ôm cô từ sau lưng, hơn nữa độ cao của cô thích hợp vừa vặn, để cho đầu anh tựa trên vai cô.
“Ừhm, em còn món rau xanh này, nhưng lqd em không nấu cơm cho anh, em cho rằng anh sẽ không về ăn cơm.” Hoa Vi Vi nói.
Cao Kỳ Lãng cũng không ngại, chỉ là một bữa cơm thôi, cùng lắm thì mỗi người bọn họ giải quyết một chén mỳ là được rồi.
Hoa Vi Vi nghe không hiểu ý của anh, “Muốn ăn cái gì?”
“Em!” Cao Kỳ Lãng nói xong cắn lên vành tai cô.
Hoa Vi Vi kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh lại…
Cao Kỳ Lãng nhìn phản ứng của cô rất buồn cười, liền buông tha cô, chỉ có điều không thể phủ nhận, từ sau khi anh phát hiện mình yêu Hoa Vi Vi, lại cứ muốn đến gần, muốn ôm, khiến cho anh hoàn toàn không cam lòng rời đi.
“Được rồi, xem dáng vẻ nấu cơm khổ lqd cực của em, anh sẽ bỏ qua cho em trước, sau khi cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp.”
Hoa Vi Vi nhìn anh đi ra phòng bếp, mới thật sự yên tâm lại, anh trở nên thật kỳ quái, giống như coi cô là tình nhân vậy, nhưng mà, là cô sao?
Lúc đồ ăn bưng lên bàn, Cao Kỳ Lãng mới biết thì ra Hoa Vi Vi được mẹ truyền lại, mỗi món ăn đều là món anh thích, hơn nữa làm giống mẹ như đúc.
“Vi Vi, em thật sự là người vợ được mẹ dạy dỗ tốt, mỗi một món ăn đều giống như đúc.” Cao Kỳ Lãng thật sự bội phục cô.
Hoa Vi Vi nhìn món ăn trước mắt, phát hiện rõ ràng đều là món Cao Kỳ Lãng thích, những nguyên liệu nấu ăn đều dựa theo sở thích của anh để mua, mình cũng không tự giác… Cô đột nhiên tỉnh táo, anh vừa nói gì? Người vợ tốt?
Hoa Vi Vi nhìn Cao Kỳ Lãng như nhìn quái vật, bình thường anh tuyệt đối không sẽ không nói mấy chữ này, chữ người vợ dính liền với cô rất ít khi cô nghe thấy.
Cao Kỳ Lãng ăn một miếng sườn muối tiêu, phát hiện mùi vị cũng giống nhau, mà lúc này cũng chú ý tới người phụ nữ bên cạnh đã dừng lại, anh biết mình vừa nói gì, liền kéo cô vào trong ngực mình, để cho cô ngồi lên đùi anh.
“Em không ăn sao? Không phải nói đồ ăn không đủ sao? Chẳng lẽ em định để cho anh ăn hết?”
Hoa Vi Vi không quen hành động này, mặc dù bình thường khi xem trên TV, cảm giác hai nhân vật nam nữ chính Die nd da nl e q uu ydo n rất ngọt ngào, chẳng qua lúc chuyện xảy ra đối với mình, cô lại có cảm giác lúng túng, bởi vì bọn họ có quan hệ kia sao?
“Anh Kỳ Lãng, em muốn ăn cơm.”
Cao Kỳ Lãng không buông cô ra, chỉ cầm đũa lên, gắp đồ ăn cho cô.
Cô có chút nghi hoặc nhìn anh, “Tại sao anh đột nhiên đối xử với em như vậy?”
Cao Kỳ Lãng để đũa xuống, bàn tay vuốt mái tóc cô, “Đương nhiên là bởi vì anh muốn em khỏe mạnh!”
Nhưng coi như chỉ đơn thuần là khỏe mạnh, như vậy cũng quá kỳ quái rồi? coi như hai người trước kia là anh em cũng không có thân mật như vậy, hơn nữa việc tốt này, khiến cho cô có cảm giác không chân thật.
“Chẳng lẽ anh đối với em như vậy, em không thích?” Cao Kỳ Lãng hỏi.
Hoa Vi Vi không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào, dù thích thì như thế nào?
Cao Kỳ Lãng biết cô đang trốn tránh, nên anh không hỏi nữa.
“Bụng em không đói sao? Không nói nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Thái độ biểu hiện khác thường của Cao Kỳ Lãng lqd có thể hù được cô, cho nên anh không định nói nữa, ăn cơm trước, nếu cô không đói, anh cũng đói bụng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hoa Vi Vi ngồi co rúc thành một cục trên ghế so pha nghịch điện thoại, nhưng thật ra đang trao đổi tin nhắn cùng Dao Dao, nói tình huống xảy ra tối nay.
Dao Dao nói, không cần lo cho anh ta, xem anh ta còn bao nhiêu kiên nhẫn để quấy rầy cô.
Thật ra thì cô rất không tự nhiên! Dù sao trước đây, nói chuyện cùng anh ở khoảng cách gần như vậy rất ít.
Xung phong nhận việc đi rửa chén Cao Kỳ Lãng đã đi ra từ phòng bếp, nhìn Hoa Vi Vi đang co rúc thành một cục, đột nhiên có cảm giác cô độc, bình thường khi cô ở nhà một mình thường như vậy sao?
Anh rất ít khi về nhà, nếu có về sẽ ở thư phòng cùng phòng ngủ, mà cha mẹ anh rất ân ái, nhiều khi cũng không thấy người, những lúc này, cô lại một mình chờ đợi sao?
Hoa Vi Vi không chú ý tới Cao Kỳ Lãng lqd đã ra ngoài, hơn nữa đứng sau lưng, lúc này điện thoại của cô reo vang, là Lạc Phong.
“Lạc Phong?”
Cao Kỳ Lãng nhíu mày, là anh ta? Anh ta gọi điện tới làm gì?
Lạc Phong ở đầu bên kia điện thoại nói cho Hoa Vi Vi một tin, “Vi Vi, chuyện trước kia, bạn anh là cảnh sát, cậu ta nói đã tìm được người tình nghi rồi, đoán chừng hai ngày nữa sẽ bắt lại, chỉ có điều đến lúc đó em phải đến đồn cảnh sát một chuyến, em không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt của Hoa Vi Vi lập tức thay đổi, tái nhợt trống rỗng nhìn về phía trước, đã tìm được sao? Là người kia sao? Cô cảm thấy cảm giác đáng sợ lúc đó lại xông lên đầu lần nữa, cả người đều đang run rẩy.
Cao Kỳ Lãng phát hiện cô có gì không đúng, lập tức đi qua ôm lấy cô, chạm đến nhiệt độ cơ thể của anh, để cho lòng của cô tạm thời ấm áp.
“Vi Vi, em có khỏe không?” Lạc Phong lo lắng hỏi.
“Ừhm, em không sao.” Hoa Vi Vi cố gắng để cho bản thân quên đi chuyện khi đó, “Em biết rồi, đến lúc đó em sẽ đi, nhưng mà có thể em không nhớ rõ.” Có Cao Kỳ Lãng ở bên cạnh, không còn cảm giác sợ hãi như vậy.
“Không sao, anh và em cùng đi.” Lạc Phong dieendaanleequuydonn cũng là người chứng kiến, dĩ nhiên cũng muốn đi, cho nên chuyện này cô có thể yên tâm.
“Ừhm, đến lúc đó anh thông báo lại cho em.” Hoa Vi Vi cúp điện thoại, tựa vào trong ngực Cao Kỳ Lãng.
Mà Cao Kỳ Lãng cũng không nói gì để cho cô tựa vào, hy vọng một lát nữa cô sẽ nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoa Vi Vi không muốn nói, để cho anh nghe được cuộc điện thoại này đã là không nên rồi, càng không thể để cho anh biết, cho dù ban đầu cô có thật sự bị tổn thương hay không, nhưng đúng là chuyện đã xảy ả, khiến cho trái tim lẫn thân thể của cô bị thương.
Cao Kỳ Lãng cảm thấy cô không còn run nữa, cảm giác này giống như ngày anh nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người cô vậy, cũng ngồi run rẩy, vừa rồi không biết Lạc Phong đã nói gì với cô? Mới có thể khiến cho cô biến thành như vậy?
Mặc dù anh rất tò mò muốn biết khi đó cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không chịu nói, anh sẽ không ép buộc, chỉ sợ chạm đến vết thương sâu trong lòng cô.
“Vi Vi…”
Hoa Vi Vi ngẩng đầu nhìn Cao Kỳ Lãng, xem anh định nói gì.
“Vi Vi, em có thể không rời xa anh?” Anh sợ cô sẽ rời đi, anh cũng không hiểu vì sao trong lòng lại có ý nghĩ như vậy, dù sao vẫn là sợ hãi.
Cô cau mày rời khỏi cái ôm của anh, tại sao anh lại hỏi cô như vậy? Phải là cô sợ mới đúng, cô sợ anh sẽ vì người phụ lqd nữ khác mà rời khỏi cô, hơn nữa trong tương lai bọn họ sẽ giải trừ hôn ước, đến lúc đó cô phải rời đi, sao có thể lưu lại đây?
Nếu như anh có thể cho cô một hy vọng, có lẽ cô sẽ có thể cho anh một đáp án.
“Tại sao anh lại nói chúng ta không còn là anh em rồi?” Hoa Vi Vi không trả lời, hỏi ngược lại anh.
Tối hôm qua lúc anh nói khiến cho cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh lại không để cho cô hỏi, khiến cho cô vẫn nghĩ không ra.
Bởi vì Hoa Vi Vi không trả lời, khiến cho Cao Kỳ Lãng hơi bực mình, vấn đề kia rất khó trả lời sao? Hơn nữa bây giờ cô lại hỏi tại sao? Chẳng lẽ cô không hiểu ý tứ của lời này sao? Vấn đề này càng khiến cho anh tức giận, anh bế cô vào trong lòng, hôn cô giống như tối hôm qua.
Hoa Vi Vi tức giận đánh lồng ngực lqd của anh, anh lại như vậy, luôn không nói cho cô đáp án.
Cao Kỳ Lãng hơi buôn cô ra, “Vi Vi, chúng ta trở về phòng đi!”
“Cái gì?” Bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện đấy.
Anh bế ngang cô lên, không để ý cô phản đối liền ôm cô trở về phòng, nếu quả thật phải biết như thế, vậy để cho chính cô cảm nhận đi, đối với cô anh yêu nồng nhiệt.