Nhật Ký Nuôi Gia Của Thợ Săn Thời Cổ Đại

Chương 29

Trước Sau

break
“Không cần đâu!” Đào Hoa vội vàng gọi giật lại.

Vệ Đại Hổ quay đầu, nàng sợ hắn hiểu nhầm, liền vội giải thích:

“Ta... ta không đói, Tam Hoa đã nhét cho ta một đống đồ ăn rồi.”

“À.” Vệ Đại Hổ đứng khựng lại, không đi nữa. Đào Hoa lặng lẽ nhìn hắn, cả hai đều có chút ngượng ngập.

Từ nhỏ sống trong quán trọ nhà mình, Đào Hoa vốn không quen làm dáng như những tiểu thư khuê các. Dù có chút bối rối khi đối mặt với người chồng còn xa lạ, nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Nàng bước đến bên bàn, dùng nước ấm rửa mặt. Do dự một chút, rồi đưa khăn mặt cho Vệ Đại Hổ, nhẹ giọng nói:

“Ngươi cũng rửa mặt đi, cả ngày mệt mỏi rồi.”

Vệ Đại Hổ không khách sáo nhận lấy, cầm khăn lau loạn lên mặt:

“Không mệt! Cưới được vợ, làm gì mà mệt, ta vui muốn chết luôn!”

Cái người này đúng là... Đào Hoa không nhịn được liếc hắn một cái, tự dưng lại thấy bản thân nhìn nhầm. Tưởng là kiểu người ít lời, ai dè mở miệng ra nói một tràng không ngừng nghỉ.

Tâm trạng căng thẳng suốt cả ngày, đến lúc này bỗng dưng thả lỏng.

Đào Hoa cũng không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, chỉ thấy như bụi trần vừa rơi xuống đất, mọi chuyện so với tưởng tượng của nàng còn tốt hơn đôi chút. Trong lòng nàng, dần dần cũng không còn cảm giác bài xích người nam nhân trước mặt.

Sau khi rửa mặt xong, nhân lúc nước vẫn còn ấm, hai người lần lượt rửa chân.

Vệ Đại Hổ bưng chậu nước bẩn ra sân, còn Đào Hoa thì quay lưng lại phía cửa phòng, ngồi ở mép giường. Nàng cúi đầu, ngón tay chậm rãi cởi từng lớp xiêm y... từng lớp một...

Lúc Vệ Đại Hổ quay vào, ánh nến trong phòng chỉ le lói, mờ mờ ảo ảo. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào một khoảng sáng dịu dàng.

Đào Hoa nằm nghiêng trên giường, người chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Tấm lưng trắng mịn như tuyết hiện ra dưới ánh trăng, khiến tim hắn khẽ run.


Vệ Đại Hổ vội vã xoay người, tay chân nhẹ nhàng cài then cửa lại.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Đào Hoa khẽ run, hai mắt nhắm chặt. Nàng cảm nhận được tấm chăn mỏng trên người bị ai đó nhẹ nhàng vén lên, ngay sau đó là một luồng hơi thở nóng hổi phủ xuống lưng, khiến cả người nàng bất giác rùng mình.

Trong bóng tối, làn da trắng mịn của nàng như tấm lụa quý, chẳng khác gì mặt bánh được nhào nặn kỹ lưỡng, qua tay một đầu bếp còn vụng về, bị ép, bị nắn, bị nhào thành đủ mọi hình dáng, xoay qua trở lại, không chút ngơi nghỉ...

Sáng hôm sau.

Trời còn chưa sáng hẳn, Đào Hoa đã tỉnh giấc. Dù cả người ê ẩm, nhưng thói quen dậy sớm từ nhỏ khiến nàng cố gắng gượng dậy khỏi giường.

Khi mặc quần áo, nàng nhìn thấy trên người đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, khuôn mặt lập tức đỏ bừng xấu hổ. Cũng may Vệ Đại Hổ biết tiết chế lực tay, không để lại dấu vết ở những chỗ không thể che kín. Nếu không, hôm nay thật sự chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Mẫu thân từng len lén dạy nàng rằng đêm tân hôn phải làm “chuyện ấy”, bà nói sẽ không đau, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, thoáng cái là xong.

Nhưng tất cả những gì xảy ra tối qua... lại hoàn toàn trái ngược!

Rõ ràng rất đau! Nàng ngủ đến nửa chừng mà Vệ Đại Hổ vẫn còn... vẫn còn không biết mệt, càng không có cái gọi là “chỉ một chút rồi xong”.

Gương mặt Đào Hoa đỏ bừng, nàng vội vàng xua đi suy nghĩ trong đầu. Cố nhịn cảm giác mỏi mệt, nàng chậm rãi lê từng bước nhỏ quanh phòng, phải đi tới đi lui một lúc mới quen được nhịp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc