Vương Cầm và chồng là Trần Phi đã kết hôn được ba năm, tình cảm của hai người vẫn rất tốt, cuộc sống tìиɧ ɖu͙© cũng vô cùng hài hòa.
Tiếc nuối duy nhất chính là, ba năm qua, cô và chồng mình một mực cố gắng chuẩn bị cho chuyện mang thai, nhưng trong bụng lại không có động tĩnh gì.
Trong thời gian này, Vương Cầm và chồng cũng đã đi bệnh viện làm kiểm tra, nhưng kết quả cho thấy, thân thể hai người đều vô cùng khỏe mạnh, bác sĩ cũng chỉ khuyên bọn họ nên điều chỉnh tâm tình.
Gần đây, Trần Phi nhìn tâm tình vợ mình càng ngày càng uể oải, đau lòng không thôi, đề nghị thử làm phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm một lần.
Vương Cầm nghe được lời đề nghị này của chồng mình, hai mắt sáng ngời, lập tức kéo người đàn ông tới bệnh viện.
Sau một loạt kiểm tra, Vương Cầm và Trần Phi tuân thủ lời dặn của bác sĩ, để đảm bảo chất lượng trứng thụ tinh, trong vòng nửa tháng đều không thể sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©.
Tính dục của Trần Phi luôn luôn tràn đầy, gần như mỗi ngày đều muốn ân ái với người vợ yêu dấu của mình, từ khi kết hôn tới nay vẫn là lần đầu tiên nghẹn lâu như vậy.
dươиɠ ѵậŧ đã nửa tháng nay không được giải quyết đã nghẹn đến đỏ tía cương cứng, nhìn vậy Vương Cầm liền đau lòng không thôi.
"Ông xã, em giúp anh xoa bóp một chút."
Trần Phi chặn tay vợ lại, đè nặng giọng nói: "Đừng, bảo bối, sáng nay phải đi bệnh viện lấy tinh, nếu hiện tại bắn ra, đợi lát nữa đến bệnh viện nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ không đạt tiêu chuẩn, chồng em nghẹn nửa tháng nữa có thể sẽ bị nghẹn chết thật đó."
"Ông xã, vất vả cho anh rồi......"
"Bảo bối, nói cái gì mà ngốc vậy, làm ống nghiệm em vất vả hơn, anh chỉ nhịn du͙© vọиɠ vài ngày, có thể tính là vất vả gì."
"Ông xã......"
Hai người nhìn nhau, ôm nhau triền miên hôn môi.
Trong bệnh viện.
Vương Cầm nhìn chăm chú chồng mình đi vào phòng lấy tinh, chậm rãi ngồi ở trên ghế trước cửa, trong lòng hiện lên một tia thấp thỏm.
Cô vẫn luôn biết, chồng cô thật ra rất thích trẻ con, mỗi lần theo anh ấy đi họp lớp, những bạn cùng lứa tuổi khác đã sớm có con.
Bất cứ khi nào người khác nói về chủ đề con cái, cô đều chú ý đến sự mất mát và tiếc nuối không thể kiểm chứng trong mắt của chồng mình.
Cũng không biết lần này có thể thành công hay không... Nếu như làm ống nghiệm cũng không mang thai được, vậy cô…
Vương Cầm lắc đầu, đem thứ vừa suy nghĩ trong đầu của mình ném ra khỏi đầu, tự an ủi bản thân mình.
Cô ngồi yên ở cửa một lúc, đột nhiên hoảng hốt, cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, sao ông xã còn chưa đi ra…