Bùi Thụy Hòa thay thuốc xong, đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Y mở cửa ra nhìn, đã thấy Tuyên Tử đang đứng khóc lóc ầm ĩ sau lưng lão Ma, mà tùy tùng đang ngăn không cho thằng bé đi vào.
“Sao thế này?” Bùi Thụy Hòa cau mày nói.
Tuyên Tử khóc ròng: “Thúc thúc, mẹ cháu ngất xỉu, thúc mau phái người đi khám cho mẹ cháu đi!”
Một tiếng “thúc thúc” mềm mại non nớt, khiến trong lòng Bùi Thụy Hòa bỗng sinh ra cảm xúc khác thường, có điều, y nhanh chóng hồi phục lại như bình thường: “Sao lại ngất xỉu?”
Lão Ma đáp: “Thuộc hạ cũng không biết. Đang ngủ thì đột nhiên đứa bé này đến gõ cửa, nói có chuyện quan trọng phải báo với ngài. Thuộc hạ thấy thằng bé khóc lóc thảm thương quá nên mới vội đưa nó tới đây.”
Bùi Thụy Hòa hơi trầm ngâm rồi cho tùy tùng đi gọi Chu Nhân, còn mình thì nhanh chân bước tới căn phòng nhỏ giam giữ ba người Tô Đường.
Tuyên Tử mím môi đi sau lưng, không ngừng lau nước mắt — tiểu hoàng thúc trộm ớt dưới bếp sao cay thế không biết!
Căn phòng nhỏ cách chỗ y không xa, đi chưa bao lâu đã tới. Bùi Thụy Hòa đẩy cửa bước vào, thấy Tô Đường nằm trên giường không nhúc nhích, mà Thúy Hoa ngốc kia cũng đang ngồi bên cạnh giường vừa khóc vừa lau nước mắt.
Bùi Thụy Hòa gọi hai tiếng không thấy nàng trả lời, trong lòng cũng kinh hãi nhưng không dám tùy tiện bước tới.
Chu Nhân chỉ nói là nàng bị phong hàn nhẹ, lại quá lo lắng mệt mỏi nên mới sinh bệnh như thế, nhưng cũng không có gì đáng ngại, sao đột nhiên lại ngất xỉu?
Người phụ nữ này rất nhiều mưu ma chước quỷ, nhất định phải thật cẩn thận!
Có điều, y lại nhanh chóng tự giễu cợt chính mình, bây giờ là địa bàn của y, người phụ nữ này mang theo một ả ngốc với một đứa bé thì có thể làm trò gì được?!
Vì thế, y chậm rãi bước tới.
Cảm nhận được có người tới gần, tim Tô Đường đập thình thịch rất mạnh. Đã đến thời điểm mấu chốt, chỉ được thành công, không được thất bại.
Bàn tay giấu trong chăn của Tô Đường siết chặt con dao.
Tất cả đều phải nhanh gọn, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Khi Bùi Thụy Hòa chỉ còn cách giường khoảng hai bước.
Đột nhiên tiểu Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ơ, tiểu Bạch?” Tiểu Hoàng đế vui vẻ nói.
Bùi Thụy Hòa cũng bị thu hút qua, quay đầu sang, đến khi nhìn thấy một con sói rất to đang bám vào cửa sổ nhìn y, y sợ đến trắng bệch mặt mũi, bước chân lùi lại phía sau theo bản năng. Mà sau lưng y, chính là hướng giường của Tô Đường.
Tiểu Hoàng đế thừa lúc y không để ý, dùng toàn lực lao về phía y. Tô Đường cũng cùng lúc ngồi bật dậy.
Chỉ là…
Tiểu Hoàng đế kêu lên “ui da” một tiếng rất thảm thiết, va cả người vào giường.
Thì ra Bùi Thụy Hòa phản ứng nhanh, thấy tiểu Hoàng đế lao tới liền xoay người tránh ra theo bản năng, nên tiểu Hoàng đế chỉ có thể vồ hụt ngã vào giường.
Lúc này, Tô Đường rút d.a.o của mình ra, mũi d.a.o chỉ còn cách chóp mũi tiểu Hoàng đế khoảng nửa tấc.
Bùi Thụy Hòa nhìn thấy dao, vô cùng sợ hãi. Nếu vừa rồi y bị đẩy ngã, chỉ e cây đao này sẽ đ.â.m về phía chính mình!
Có điều, vì sao trong tay người phụ nữ này lại có dao?! Lại là d.a.o phay?! Không phải đã thu hết những thứ nguy hiểm rồi sao?!
Bùi Thụy Hòa còn chưa kịp bình tĩnh lại, đang nghĩ xem nên trừng trị bọn họ thế nào, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, sau đó cơ thể mình đột ngột bị đè nặng, đầu ong lên, toàn thân y ngã nhào xuống đất.
Ai ui! Đầu của ta!
Mọi người đều kêu lên hoảng hốt.
“Vua sói! Là vua sói!”
Khi Bùi Thụy Hòa nhận ra mình bị cái gì đẩy ngã, mặt y xám ngoét như màu đất!
Tùy tùng đều cầm đao, nhưng không ai dám bước tới.
Tô Đường cũng vô cùng sợ hãi, tuy thời gian này nàng nghe tiểu Hoàng đế kể chuyện về con sói trắng này không ít, nhưng nàng cũng chỉ dặn tiểu Hoàng đế phải giữ khoảng cách với sói trắng một chút — loài sói này rất hung tàn, đừng để đến lúc đường đường là hoàng đế một nước lại rơi vào kết cục bị sói ăn thịt! Một tay nàng kéo Tuyên Tử, một tay kéo tiểu Hoàng đế, để bọn họ duy trì khoảng cách nhất định với sói trắng.
Sói trắng quay về phía đám tùy tùng cầm đao, gầm lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn tiểu Hoàng đế, vẫy vẫy đuôi!
Tiểu Hoàng đế hít một hơi lạnh, hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi thấy ta không đẩy được y nên ngươi đẩy giúp ta sao?”
“À ú!” Sói trắng tiếp tục vẫy đuôi.
“Tiểu Bạch, ngươi đúng là hiểu ý ta. À ú à ú!” Tiểu Hoàng đế vùng ra khỏi tay Tô Đường, lao tới bên cạnh sói trắng.
“À — ú!” Sói trắng thì mải ngửi mùi trên người hắn.
Hả, sao không có nhỉ?
Mọi người đều trợn tròn mắt/
Sao lại thế này?
Vì sao một ả ngốc lại có thể nói chuyện với vua sói?
Tô Đường cũng chấn động.
Bùi Thụy Hòa không thèm bận tâm — “Mau cứu bản vương ra!”
Hắn ghét nhất là bị đặt bên dưới!
Mà lại còn là một con sói đè lên nữa!!!
Tô Đường phản ứng đầu tiên, tình huống hiện giờ rất kỳ dị, có điều, bây giờ cứ chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống đi! Nàng cầm d.a.o phay bước xuống giường, sau đó nói với đám tùy tùng: “Các ngươi lui hết cho ta! Nếu không, bà đây sẽ đ.â.m thủng y!”
Đột nhiên Bùi Thụy Hòa cảm thấy những lời này thật quen tai!!!
Giày vò một phen, Tô Đường lên xe ngựa rời đi! Trong xe ngựa, Bùi Thụy Hòa bị trói chặt lại, tiểu Hoàng đế giơ d.a.o phay, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tuyên Tử cũng ngồi cạnh canh chừng.
Ngoài xe ngựa, một con sói trắng bám sát theo.
Nhưng Tô Đường không biết phải chạy về đâu. Nàng nhớ loáng thoáng hướng mật đạo, liền đi theo hướng đó.
Sau khi vào trong rừng rậm, Tô Đường ném Bùi Thụy Hòa đã ngất xỉu xuống ven đường như đã hứa — vì tiểu Hoàng đế không biết muốn đánh ngất xỉu một người phải dùng lực mạnh đến đâu, nên hắn thử nghiệm hết lần này đến lần khác, vì thế, Bùi Thụy Hòa đáng thương mang theo cái đầu nổi đầy u và gương mặt bầm tím, bất tỉnh nhân sự.
Đương nhiên, cũng có thể là vì y muốn thoát khỏi sự tra tấn này nên giả vờ hôn mê thôi.
Giờ đã vào đêm, gió lạnh thổi từng cơn, tiếng thú hoang kêu không ngừng. Tô Đường muốn tìm dấu hiệu đã để lại trên đường, tìm kiếm cẩn thận ắt có thể tìm được đường về, nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn đánh giá thấp sự rộng lớn của núi Phượng Hoàng, ngựa chạy không ngừng nghỉ một canh giờ, cuối cùng nàng lại lạc đường.
Đường càng ngày càng khó đi, xe ngựa sắp không qua được, thế nên con đường này chắc chắn là sai, khi bọn họ đến đây, dù đường khó đi thì xe ngựa miễn cưỡng vẫn có thể đi được. Hơn nữa, hiện giờ trời đã tối mịt, căn bản không tìm được những mảnh vải buộc trên cây nữa.
Trong nông trang không có bao nhiêu người, Bùi Thụy Hòa lại bị thương nên họ sẽ không đuổi theo nhanh như vậy. Hơn nữa, nhìn tình hình này thì dù họ có đuổi theo cũng khó mà tìm được!
Vậy, trước hết tìm chỗ nghỉ ngơi đã!
Thật sự quá mệt mỏi!
Tô Đường dừng xe ngựa ở ven hồ bên cạnh núi đá, tìm mấy thứ để châm lửa lên, vừa để sưởi ấm, vừa để tránh thú hoang tấn công.
Chặng đường vừa rồi, nàng học được không ít việc.
Làm xong hết mọi chuyện, nàng lên xe ngựa chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Hoàng đế vô cùng hung phấn: “A ha, chúng ta trốn thoát rồi sao?”
Tô Đường khẽ gật đầu.
Tiểu Hoàng đế vén màn xe lên tìm sói trắng, vừa nhìn thấy nó, hắn liền hô to: “Tiểu Bạch, lần này ngươi có công cứu giá! Ta muốn phong cho ngươi là Uy Vũ hầu!” Nói xong lại quay sang nói với Tô Đường: “Con d.a.o phay này là của tiểu Bạch kiếm về cho ta! Ừ, ta muốn mang con d.a.o này về làm kỷ niệm!”
Kỷ… niệm…
Tô Đường không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi xuống người con sói trắng bên ngoài kia.
Trong lòng Tô Đường vẫn còn chút e ngại với nó. Con sói này xuất hiện rất kỳ quái, đi theo cũng kỳ quái, hơn nữa, hành động của nó thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Đột nhiên, Tô Đường nhíu mày, vì nàng phát hiện sói trắng chợt ngẩng đầu lên, ra vẻ cảnh giác.
Sau đó, tiếng huýt sáo truyền tới từ không xa.
“À ú — à ú — à ú—.” Sói trắng ngửa đầu lên trời hú dài, hú liên tiếp ba tiếng. Sau đó cơ thể như một mũi tên lao thoăn thoắt vào trong rừng cây.
Một lát sau, khi Tô Đường đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, tai lại thoáng nghe thấy tiếng bước chân. Nàng kinh hãi, tỉnh ngủ ngay, tay lại nắm chặt dao. Tiểu Hoàng đế và Tuyên Tử cũng nín thở chăm chú theo dõi!
Có người đến!
Nhưng là ai?!
Đột nhiên có một giọng con gái lảnh lót vang lên: “Đại Bạch, em lại tìm được đồ ăn ngon à? Em đi cũng mấy ngày rồi, sao ta lại thấy em càng lúc càng béo thế? Em đừng có hết ăn lại nằm như vậy! Em là Vua sói, phải có tự giác của Vua sói chứ, một vị Vua sói mà lại béo như vậy thì mất mặt c.h.ế.t đi được! Ơ, xe ngựa!”
Nói tới đây, giọng nói chợt im bặt.
Tô Đường nhìn xuyên qua khe hở cũng thấy người tới đứng cách đó không xa.
Sâu trong rừng rậm, dưới ánh trăng, một cô gái nhỏ mặc áo trắng, tóc tai bù xù!
Cô gái nhỏ chun chun mũi ngửi, nói: “Màn thầu! Bánh to! Dưa muối! Ô! Quả nhiên, quả nhiên là có rất nhiều đồ ăn ngon! A a a, sư phụ nhốt ta trong núi này làm khẩu vị của ta sắp thanh đạm như chim rồi! Ngày nào cũng ăn thịt ngấy không chịu nổi!!!”
Nói xong, nàng ta chuyển bước chân, lao đến trước xe ngựa.
Tô Đường sợ đến mức để d.a.o trước ngực, quát lên: “Rốt cuộc ngươi là người hay là ma?!”
Mấy thứ này là do Tô Đường làm trước khi bỏ trốn, chặng đường này rất dài, phải chuẩn bị lương khô!
Cô gái nhỏ nghe vậy, liền vén tóc sang hai bên, để lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh xắn, sau đó quay người chỉ vào cái bóng trên mặt đất, nói: “Tỷ đừng sợ, ta là người, ta có bóng!”
Tô Đường nhìn, quả nhiên có thật, nhưng vẫn chưa yên lòng, cô bé này chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, làm sao lại đi vào trong núi sâu này lúc nửa đêm, còn với bộ dạng này chứ?!
Mà sau khi Lục Thúy Thúy nhìn thấy dung mạo của cô bé kia, liền há hốc miệng.
Dường như cô bé hiểu suy nghĩ của Tô Đường, giải thích: “Ta làm sai, nên bị sư phụ phạt, phải vào ở trong núi này một tháng. Tỷ không biết đâu, đầu sư phụ ta bị lừa đá, luôn nghĩ mấy biện pháp lung tung vớ vẩn để phạt người ta!” Nói đến câu cuối, giọng cô bé hơi giận dữ.
“Vậy vì sao muội lại ăn mặc thế này?!” Tô Đường vẫn đề phòng.
“À, tỷ biết mà, ở trong núi rất nhàm chán, vì thế nên ta mới cải trang thành quỷ để dọa người. Đi một vòng mới phát hiện chẳng có ai trong núi cả, cũng chỉ dọa được ma thôi!” Cô gái nhỏ đáp.
Lúc này, Lục Thúy Thúy không kìm được liền lên tiếng: “Vậy cô đã dọa được ai chưa?”
Cô gái nhỏ nhìn thấy tiểu nha hoàn ở trong xe ăn mặc còn kỳ quái hơn mình, không kìm được liền cười ha hả: “Ha ha ha ha, sao cô lại ngu thế hả?”
Lục Thúy Thúy lặng lẽ rụt người lại.
Cô gái nhỏ chợt nghĩ tới, lại hỏi: “À, sao mọi người lại ở đây?”
Tô Đường đáp: “Chúng ta bị người ta bắt cóc, khó khăn lắm mới trốn thoát được.”
“Vậy à!” Cô gái nhỏ nhìn thoáng qua ba người trong xe ngựa, thấy không có gì khả nghi liền nói: “Mọi người đừng ở lại đây, nơi này rất nguy hiểm, chi bằng theo ta về trước đi, ta ở cách đây không xa.”
Chà, hiếm lắm mới thấy có người trên núi, phải giữ lại chơi với mình chứ!
Một mình ở trong núi sâu, tuy bắt mấy con thú nhỏ chơi cùng, nhưng vẫn vô cùng nhàm chán!!!
Tô Đường nghĩ một chút, đồng ý.
Hiện giờ nàng cần gấp một nơi để nghỉ ngơi, nàng quá mệt mỏi, sắp gục ngã rồi.
“Cô bé, muội tên gì?” Đi trên đường, Tô Đường hỏi.
Câu này vừa hỏi ra, cô bé vốn đang vui vẻ chợt biến sắc, vì thế, Tô Đường lại như nhìn thấy chuyện cũ tái hiện.
“Xin đừng hỏi tên ta, đó là một vấn đề rất thương tâm.” Cô gái nhỏ nhìn lên trời, u oán nói.
Sau đó, nàng ta lại gào lên: “Sư phụ à!!! Vì sao ngài phải gọi con là Hồng Hạnh chứ?! Ngài xấu xa nó vừa thôi!!!”